Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân không giữ cậu lại, cũng không đuổi theo.

Lộc Hàm xuống xe mới phát hiện ra xe hắn đậu ở sau ký túc xá.

Cậu khập khiễng đi đến cửa ký túc xá, nhìn về phía xa xa, tất cả phòng học đều đã tắt đèn. Thì ra đã qua tự học buổi tối.

Lộc Hàm lại lấy điện thoại ra nhìn, đã mười một giờ. Có lẽ cậu hôn mê một lúc lâu.

Cái dạng này, cậu không dám về nhà. Vào kí túc xá lại sợ kinh động bọn Kim Chung Nhân.

Lộc Hàm nghĩ nghĩ, quyết định tối nay ở ký túc xá.

Cậu mặc áo mỏng ngồi ở cửa cầu thang một hồi lâu. Gió buổi tối có chút lạnh, bệnh vừa mới khỏi không biết có thể vì vậy mà tái phát hay không.

Rõ ràng bị nam nhân kéo vào trong xe cường bạo một lần, Lộc Hàm thật sự nghĩ sao cũng không ra.

May là cậu cũng sắp ra nước ngoài.

Nam nhân chắc sẽ không vô sỉ đến mức phung phí mấy chục ngàn tiền vé máy bay đến nước Mỹ làm cậu đâu.

Lộc Hàm vùi mặt trong cánh tay, tay áo ướt.

Không biết ngồi bao lâu cậu mới chậm rãi đứng dậy, khập khiễng lên lầu.

Tiểu huyệt dường như có chất lỏng chảy xuống, dính vào quần.

Lộc Hàm thật vất vả mới đi tới cửa, lấy ra cái chìa khóa mở cửa. Ký túc xá tối thui, còn có tiếng hít thở cùng tiếng ngáy. Cậu biết là La Chẩn đang ngáy. Kim Chung Nhân với cậu đã từng oán giận rất nhiều lần, còn từng giáo dục một khóa về "văn hóa phòng trọ".

Lộc Hàm bỗng nhiên cảm thấy thời học sinh đã cách mình thật xa.

Trong khi nhóm hồ bằng cẩu hữu vô tâm vô phế mà sống, cậu lại nhanh chóng đồi bại, vỡ nát.

Trong bóng đêm Lộc Hàm mở tủ quần áo, bên trong vẫn còn quần áo. Từ sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ vẫn luôn bận rộn, cái ký túc xá này cũng đã bị quăng ra sau đầu từ lâu. Cậu cầm một cái quần lót đi vào phòng tắm, cởi ra quần áo trên người ném xuống đất, trên quần lót quả nhiên dính dịch trắng.

Vừa nghĩ tới đó là của nam nhân lưu lại, Lộc Hàm đã vô lực muốn rơi lệ.

Vừa muốn vặn mở vòi nước, bỗng nhiên cánh cửa kéo vang lên một tiếng, mở ra.

Lộc Hàm còn chưa kịp che dấu thân thể tràn đầy dấu vết của mình, quay đầu lại đã thấy Kim Chung Nhân mang biểu tình khiếp sợ che miệng lại.

"Cậu... Cậu đây là chuyện gì?..."

Gặp Lộc Hàm cúi mắt xuống không nói, Kim Chung Nhân đóng cửa lại tới gần cậu hạ giọng cả giận nói: "Đây đều là cái gì? Hả?!"

Trên da thịt ngà voi bình thường trắng nõn, dấu hôn xanh tím nhìn thấy ghê người, từ ngực kéo dài đến đùi trong. Kim Chung Nhân phẫn nộ mà bắt lấy cánh tay Lộc Hàm lật thân thể cậu lại, trên lưng cũng đều là mảng lớn mảng lớn hồng ngân, đùi trong còn sót lại trọc dịch màu trắng.

"Cậu nói cho tôi biết! Đây là cái gì?! Là cái gì?!"

"..."

"Đang nói chuyện với cậu đó! Có phải cái nam nhân kia hay không? Hắn ép buộc cậu sao?!"

"Cậu không nên hỏi ..."

Hoàn toàn không phải phản ứng lần đầu tiên bị cường bạo, Kim Chung Nhân giận dữ, hung hăng lỗ mãng kéo cánh tay Lộc Hàm: "Tôi còn tưởng rằng cậu với hắn chỉ chơi trò ôm ôm hôn hôn, làm một hồi các cậu đã làm đến nước này?! Đầu cậu bị nước vào hả?! Ngay cả thân thể cũng dâng lên?!" Kim Chung Nhân nói rồi hung hăng đấm vào vách tường một đấm."Tôi muốn gọi điện thoại nói cho chú Lộc."

"Không." Lộc Hàm bắt lấy tay hắn. Thật vất vả mới dàn xếp ổn thoả, cậu không muốn làm lớn chuyện, để cho cậu an tâm ra nước ngoài thôi là ổn rồi.

"Tôi con mẹ nó đã sớm nên nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, không cho cậu với thằng vô liêm sỉ đó lui tới! Chia cũng đã chia mà còn..."

Kim Chung Nhân đầy một bụng lời muốn mắng chửi, nhưng đối với Lộc Hàm cúi đầu cụp lông mi, lại cái gì cũng không phun ra được.

Lộc Hàm chậm rãi nói: "Cậu đừng đi tìm hắn... Dù sao tôi cũng sẽ rời khỏi đây... Được không?"

Kim Chung Nhân nổi giận thở hổn hển một hồi lâu, mở cửa phòng tắm ra ngoài, nặng nề đóng sầm cửa lại.

Hắn không biết tại sao mình lại tức giận như thế.

Cảm giác thật giống như là Lộc Hàm phản bội hắn.

Nhưng làm sao lại phản bội? Hắn lại không nói ra được.

Thật sự mà nói, Lộc Hàm chẳng qua là có người yêu mà không cho hắn biết, mà tên người yêu kia lại vừa vặn là người mà hắn vẫn luôn tránh xa được bao nhiêu thì tránh, hoặc là nói khinh thường quen biết – Ngô Thế Huân.

Đêm nay thấy được bộ dáng Lộc Hàm sau khi làm tình làm hắn cực kì khiếp sợ, giống như trong lòng cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ nứt ra, sáng tỏ. Những chỗ khả nghi nho nhỏ cũng đột nhiên xâu chuỗi lại với nhau, giống như một tia chớp xẹt qua soi rõ vạn vật, thông suốt.

Khó trách lúc trước Lộc Hàm sẽ hay xấu hổ ánh mắt mang chút sợ hãi, đều là bởi vì... Bởi vì cái tên vô liêm sỉ kia... Hơn nữa đến bây giờ vẫn còn cố bảo vệ tên đó...

Trong lòng Kim Chung Nhân bỗng nhiên chua xót vô cùng.

Người hắn nâng niu trong lòng lâu như thế, không nỡ tổn thương một chút nào, là bạn thân từ nhỏ, cứ như vậy bị người khác nhanh chân đến trước. Thẳng đến người ta bị chơi đùa, chơi đến chán rồi một cước đá văng, hắn mới nhận ra hắn đã ngu ngốc lâu như thế.

Từ đầu mình đã vẫn ôm loại tình cảm cấm kỵ này với Lộc Hàm.

Trách không được vẫn luôn phản đối cậu lui tới với Ngô Thế Huân.

Có lẽ khi đó thì đã phát hiện tên kia chính là tình địch.

Buồn cười là bản thân vẫn còn ngụy trang là anh em, là bạn bè, ở bên cạnh cậu giống như ruồi bọ ngày ngày ríu rít, nhiễu qua nhiễu lại.

Thật sự là... Đã quá muộn.

Kim Chung Nhân dựa vào tường nhắm mắt lại, đầy đầu đều là hình ảnh Lộc Hàm toàn thân trần truồng vừa rồi.

Xương quai xanh mảnh khảnh, làn da trắng nõn, dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ như là hoa đào trên tuyết. Lông mi dài nhỏ run nhè nhẹ, làm cho người ta thật muốn đem cậu đặt dưới thân mà chà đạp.

Không biết bộ dáng Lộc Hàm say tình rên rỉ sẽ động lòng người đến mức nào...

Mà tất cả những thứ đó, đều đã bị nam nhân kia nhìn thấy...

Kim Chung Nhân ở ngoài cửa đứng một hồi lâu, mới nghe được cánh cửa "két" một tiếng, Lộc Hàm người đầy hơi nước từ bên trong đi ra.

Hắn vội vàng cầm khăn tắm tiến lên đem Lộc Hàm bọc lại, lại rót ly nước ấm cho cậu uống.

Lộc Hàm chậm rãi uống xong thì lên giường, vẫn nằm không nhúc nhích. Ngay cả hô hấp cũng dường như không có.

Kim Chung Nhân cào cào đầu, cũng lên giường. Giường hai người vừa vặn là đối diện nhau, Kim Chung Nhân nằm trên giường nhìn Lộc Hàm trong chốc lát mới xoay người chui vào chăn. Nhịn đã lâu, cuối cùng mới cúi đầu nghẹn ra một câu: "Rốt cuộc cậu thích hắn ở chỗ nào?"

Đối diện không trả lời.

Kim Chung Nhân lặng yên nhìn trần nhà.

Bên ngoài có chút ánh đèn không biết từ chỗ nào chiếu vào, trần nhà hiện ra màu lam nhàn nhạt.

Lộc Hàm cũng không phải không nghe được, cậu chỉ là không muốn trả lời.

Cậu không còn sức lực để nói bất cứ điều gì liên quan đến người nọ nữa.

Như vậy sẽ giống như vết sẹo lại bị xé mở. Đau đến sắp chết ngất đi.

Cậu hiện tại chỉ muốn quên đi nam nhân.

Ở trong yên lặng, Kim Chung Nhân trợn to mắt mất ngủ nguyên một buổi tối, Lộc Hàm lại nhắm mắt "vô tâm vô tư" mà ngủ.

Ba ngày sau, Lộc Hàm bước lên chuyến bay đi đến Mỹ.

Hành trình rất thuận lợi, không có xuất hiện trường hợp cướp xe như Lộc cha đã nghĩ, nhưng từ khi xe Lộc gia ra khỏi cửa lớn, phía sau có hai chiếc xe lạ vẫn theo tới sân bay.

Lộc cha quay đầu nhìn thoáng qua Lộc Hàm, cậu lại vô cảm giống không biết, ánh mắt đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ.

Con trai biến thành như vậy, trong lòng Lộc cha quả thật có chút áy náy. Lại nói ông vì chia rẽ đôi trẻ này, cũng coi như đã cống hiến chút "công sức nho nhỏ".

Ở sân bay, Lộc mẹ khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, Lộc cha cuối cùng cũng buông bỏ nói xin lỗi với Lộc Hàm, nhưng cậu chỉ lắc đầu, ôm chia tay cha mẹ với quản gia rồi vào cửa check-in.

Lộc Hàm vào phòng chờ, màn hình TV lớn trên tường đang phát tin tức giải trí: "Được biết, chế tác mới nhất của Long Đằng "Đêm Ả Rập" đã chính thức tuyên bố đổi nam diễn viên chính, theo người trong nội bộ đoán là bởi vì mấy ngày trước minh tinh Phạm Hi Văn có lẽ đã đắc tội một vị cao cấp trong công ty, không chỉ có vai chính bị đổi, ngay cả album mới cũng bị trì hoãn vô thời hạn, dự là sẽ đóng băng luôn..."

Lộc Hàm giống như không nghe thấy, đi đến cửa sổ sát đất, những chiếc máy bay đang bận rộn lên xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei