Chap 15 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày cuối cùng của Ji Yong ở lại thế giời loài người...

"Chỉ còn một ngày hôm nay để chúng ta ở bên nhau thôi" - Chae Rin ngồi kế bên Ji Yong nghĩ thầm. Mấy hôm trước chỉ là tạm xa nhau thôi nhưng hết ngày hôm nay họ sẽ thật sự xa nhau mãi mãi, không biết chừng nào gặp lại. Cứ mỗi lần nghĩ đến việc phải xa anh là cô không thể nào cầm được nước mắt. Nhưng rồi cô lại nhanh chóng lau khô những giọt nước mắt đó và thay thế chúng bằng một nụ cười... "Nhưng mà anh đừng lo nhé! Em hứa hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ của hai đứa mình! Đảm bảo anh sẽ không bao giờ quên được nó đâu!"

Chae Rin âm thầm bước xuống nhà bếp, chuẩn bị một bữa ăn sáng thật hoành tráng. Bình thường thì Ji Yong chỉ có một dĩa thịt bò, thế là xong. Nhưng hôm nay, anh còn được cô làm thêm cho mấy chiếc cupcakes nhỏ xinh, thêm một dĩa rau salad và một ly sữa tươi nữa! Sướng quá đi thôi! Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Chae Rin nhẹ nhàng đến đánh thức anh dậy

- Jingyo à, dậy đi!

- Ư... ư... cho anh ngủ chút nữa đi mà! - anh lấy tay kéo cái mền che đầu lại

Chae Rin chẳng biết làm gì nữa, cô bật cười, lấy tờ báo trên bàn nằm dài dưới sàn đọc. Đọc mải mê rồi cô cũng ngủ quên với tờ báo trên mặt lúc nào không hay!

Mười giờ sáng...

- Oáppppppppppppp!!! - cuối cùng thì cái tên ham ngủ cũng chịu dậy. Ji Yong ngồi vươn vai, ngáp dài ngáp ngắn, dụi mắt tới lui. Nhìn xuống đất, Chae Rin đang nằm ngủ gật ở đó với cuốn báo trên mặt, lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, anh cười phá lên. Tiếng cười của anh làm cô tỉnh giấc.

- Anh làm gì mà cười lớn thế? - cô lấy tay dụi hai con mắt xinh đẹp của mình

- Em làm gì ngủ mà còn để báo trên mặt thế kia?

- Chờ anh thức dậy lâu quá nên em đọc báo ai ngờ lại ngủ quên mất tiêu!

- Thì ra.. Nhưng mà nhìn cái cảnh em ngủ với cuốn báo trên mặt trông buồn cười thật đấy! - anh vẫn còn cười

- Buồn cười gì chứ?! Hứ! - cô hất mặt

- Nhìn cứ như người chết vậy đó! HAHA!! - anh chọc cô rồi đứng lên chạy thẳng một mạch vào nhà tắm!

- KWON JI YONG! ANH VỪA MỚI NÓI GÌ EM HÃ? - Chae Rin trừng mắt nhìn anh, rượt chạy theo nhưng quá muộn! Anh đã nhanh chân vào nhà vệ sinh, khoá trái cửa lại.

Cô đứng ở ngoài, đập cửa cảnh cáo còn anh thì ở trong đó vô tư huýt sáo chọc tức cô. Đứng núp phía sau cánh cửa, nhất định cô phải cho cái tên này một bài học mới được! Thức dậy từ sáng sớm, cất công chuẩn bị một bữa ăn thật ra trò mà bây giờ lại dám bảo cô nằm y như người chết! Thiệt là tức chết đi được!

Ji Yong thò đầu ra ngoài, xem xét xung quanh cẩn thận rồi mới bước ra ngoài nhưng không ngờ...

- Anh chết với em!!! - Chae Rin từ đằng sau cánh cửa bay ra, lấy cái gối đập lia lịa vào người anh. Thế là cuộc chiến gối nổ ra vào sáng sớm! Chưa ăn sáng mà không hiểu sau năng lượng tràn đầy vô cùng, rượt nhau chạy vòng vòng quanh nhà, cầm gối đánh, thụi vào nhau đến phát thương! Đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau mà!

- Mệt quá! Đói quá! Ngừng chiến! Ngừng chiến! - Ji Yong nằm dài dưới sàn rên rỉ

- Không ngừng thì sao?! - Chae Rin vẫn còn muốn trả đũa anh

- Anh đuối lắm rồi! Ngừng đi mà Rinnie xinh đẹp! - anh nịnh nọt cô

- Trước ai vừa bảo tôi ngủ như người chết bây giờ thì lại quay qua nịnh!

- Thôi mà, anh chỉ chọc cho em vui thôi mà! - *mắt chớp long lanh*

- Đừng có bắt chước kiểu aegyo của em!

- Năn nỉ mà... Đi ăn sáng điiiiiiiiiiiii! - anh lắc tay cô

Cô chẳng nói gì, cười tủm tỉm chỉ lên má mình.

- Em khôn quá hen!

- Đương nhiên! Bây giờ anh làm hay là nhịn đói?! - cô giả vờ nhìn sang chỗ khác

- Thôi được rồi cô nương xinh xắn của anh! - Ji Yong xích lại gần hôn lên má cô. Hai người nằm dưới sàn cười khúc khích. Bất chợt cô quay sang ôm chặt lấy anh, dúi đầu vào người anh. Cái cảm giác thật là ấm áp làm sao. Cảm giác như được một người khổng lồ che chở, bảo vệ. Cô không muốn buông anh ra chút nào cả, cô chỉ ước anh đừng biến mất, để ở đây mãi mãi che chở, ôm ấp cô như thế này...! Và cũng từ lúc nào, một đứa con gái mạnh mẽ lại trở nên yếu đuối, mít ướt, nước mắt ngấn đầy những giọt nước long lanh. Ji Yong vòng tay qua ôm lấy cô gái của mình. Anh biết hết ngày hôm nay anh sẽ không còn được trong vòng tay cô nữa, sẽ không còn được bảo vệ cho người con gái anh yêu nhất trên cuộc đời này. Cũng như cô, những giọt nước cũng tự dưng đầy khoé mắt. Ji Yong đẩy Chae Rin ra, khẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt sắp lăn dài trên má và Chae Rin cũng thế. Hai người lại nhìn nhau cười như hai đứa ngốc. Ji Yong đứng dậy, kéo Chae Rin lên. Anh bất ngờ bế cô và đi vào bên trong nhà bếp.

- Chà, hôm nay em làm nhiều món ngon quá! - Ji Yong chép miệng

- Chứ sao?! Em đã dậy từ sớm để chuẩn bị mà, vì thế anh phải ăn hết đấy nhé! Không hết là em giận đấy!

- Yes sir! Ý nhầm yes madam!

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, lâu lâu Chae Rin lại gắp đồ ăn đút cho Ji Yong và ngược lại. Mặc dù anh không thích ăn rau nhưng mà nghĩ đến việc cô phải thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị mọi thứ, anh cố cho qua và ăn một cách thật ngon lành! Cứ như thường lệ, sau bữa ăn sáng lại là trận chiến xà bông và nước! Nhà bếp bị phá tan hoang bởi nước và xà phồng, hai người lấy tạt nhau liên tục, không ai chịu nhường ai cả! Kết quả là họ còn phải tốn thêm một mớ thời gian lau dọn lại bãi chiến trường đó! Tuy mới sáng sớm mà đã phải làm nhiều công việc, tốn công tốn sức vậy nhưng mà hai người ai nấy cũng đều rất vui, cười tươi thật là tươi.

Rửa chén, dọn dẹp nhà bếp xong, Ji Yong ngồi thong dong ở phòng khách, trong khi đó Chae Rin thì lại đi vào phòng tìm kiếm thứ gì đó. Lát sau, trên tay cô cầm một đống giấy

- Giấy gì vậy Chae Rin? - Ji Yong hỏi

- Vé xem phim, hôm trước anh Young Bae cho mà em quên mất, bây giờ mới nhớ ra. Không biết hôm nay còn hạn để xem không?

- Cứ xem thử đi!

Để những chiếc vé xem phim lên bàn, hai người lấy từng tấm vé lên xem

- Phim này hay lắm nè nhưng mà... ngày mai mới chiếu... - Chae Rin tỏ vẻ tiếc rẻ

- Ngày mai.. lúc đó anh đâu còn ở đây! - Ji Yong cười ái ngại

- Hay là cái này? - Chae Rin xem đến cái khác

- Tới ngày mốt lận... - và cô hoàn toàn thất vọng

Lục tung cả đống vé đó lên, chỉ thấy toàn suất chiếu ngày mai, ngày mốt thôi... Lúc đó thì Ji Yong đâu còn ở đây đâu mà xem cơ chứ! Chae Rin thở dài, cô lấy tay làm xù mái tóc vàng óng của mình

- Thôi, không sao đâu Rinnie. Anh cũng đâu thích đi xem phim! - anh cười xoà an ủi cô

Một khoảng không vô hình bao trùm lấy hai người, Chae Rin muốn làm gì đó thật đặc biệt cho Ji Yong, cô không muốn ngày cuối cùng của anh ở đây nhàm chán, vô vị. Ngồi chống cằm suy nghĩ một hồi, cô reo lên một tiếng, nhìn anh nở một nụ cười thật tươi. Xem ra cô đã có kế hoạch đi chơi rồi!

- Mặc kệ mấy cái vé xem phim đó đi, em có chỗ này đi còn vui hơn là đi xem phim nữa!

- Đi đâu?

- Bí mật! Vào phòng thay đồ rồi đi!

Ji Yong chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh cứ làm theo lời cô đi vào phòng và thay đồ.

- Không đi bằng xe à? - Ji Yong hỏi

- Đi bộ cho nó vui, sẵn tiện em cũng mua một vài thứ bên đường nữa! - Chae Rin nháy mắt bí ẩn

- Vậy cuối cùng là đi đâu?

- Đi vòng quanh thị trấn!

- Làm sao có thể đi được trong một ngày cơ chứ?! - càng nghe cô nói anh càng há hốc mồm

- Thì chẳng phải em đã nói bí mật rồi sao? - cô cười khúc khích

- Đừng phí thời gian nữa, đi nào!!! - Chae Rin kéo tay Ji Yong ra ngoài

Bầu trời hôm nay có vẻ không tốt ấy nhỉ? Sao mà nó chẳng được trong xanh, xanh ngắt như mọi khi mà lại mang một vẻ gì u ám, đen tối như sắp mưa? Nhưng nhờ những hàng cây xanh ngắt bên đường nó đã xua đi phần nào vẻ hắc ám đó. Hôm nay là ngày nghỉ nên đường phố đông hơn bình thường. Mọi người đều tranh thủ những ngày quý báu này mà đi chơi với gia đình và bạn bè. Gió ào ào thổi làm cho mái tóc của Ji Yong và Chae Rin rối bù cả lên. Ghé vào một siêu thị gia đình bên đường, cô mua một ít đồ ăn và đựng chúng trong chiếc giỏ được đan bằng nứa mà mình mang theo sẵn. Đương nhiên là cô không thể nào quên mua vài lon nước ngọt - đồ uống yêu thích của Ji Yong. Xem ra họ sẽ đi vòng quanh thị trấn và dừng lại đâu đó tổ chức picnic thì phải?!

Đến công viên, Ji Yong có nhiệm vụ giữ đồ dùm cho Chae Rin còn cô thì chạy đi đâu đó, chỉ biết lát sau cô quay lại với một chiếc xe đạp đôi.

- Cái gì đây?! - Ji Yong chu mỏ nhìn ~

- Xe đạp đôi!

- Lạ thế?

- Anh chưa bao giờ thấy à?

- Ừ! Toàn thấy xe đạp một người thôi!

- Vậy thì hôm nay anh sẽ được tận hưởng niềm vui đạp xe đạp! Hehe

- Hai đứa mình đi vòng quanh thị trấn bằng cái xe này ư?!

- Ừ! Leo lên đi! Em ngồi sau anh ngồi trước!

Móc cái giỏ đồ ăn lên tay cầm, Ji Yong ngồi đằng trước và làm nhiệm vụ đạp xe chính! Mới đầu hai người vẫn chưa điều khiển được, cái xe cứ lắc qua lắc lại, thậm chí hai người còn bị ngã nhào xuống. Nhưng chỉ một lát sau chiếc xe đã bị hai người đánh bại hoàn toàn. Hehe. Bây giờ thì thẳng tiến đi chơi thôi nào!!!!

Vừa đạp xe hai người vừa la hét om sòm

- Hú hú vui quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!

- Đi vòng quanh thành phố nào!

- HAHA! Gió mát quá!!!

- Yahuuuuuuuuuuuuuu ~~~

Tiếng la hét của hai người làm náo động cả một góc đường. Đi được vài cây số thì đến bờ sông Hàn, hai người dừng lại tại đó. Đứng trên cây cầu, hai người lặng yên ngắm nhìn khung cảnh đẹp thơ mộng này. Trước mắt họ bây giờ là dòng sông màu xanh thẳm cùng với những chiếc thuyền đang trôi lênh đênh. Đằng xa có vài con thuyền lớn sang trọng đang chở du khách đi tham quan hết cái thị trấn xinh đẹp này. Dưới chân cầu cảnh tàu thuyền đổ vào bờ, người dân lấy những mẻ cá tươi ngon về làm nhốn nháo cả một góc. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để cảm nhận được hết cái không khí đậm chất vùng biển này.... Cảm giác thật yên bình đến kì lạ.

Chae Rin đang đứng thả hồn theo khung cảnh thì Ji Yong lại cầm điện thoại chụp lia lịa hết tấm này đến tấm khác. Anh bí mật chụp cô một tấm, nhìn cô lúc đang mơ màng theo cảnh vật trong rất thuần khiết và trong sáng và anh muốn giữ lại khoảng khắc này. Tiếng "tách" của điện thoại vang lên làm cô giật mình, quay sang, cô biết nãy giờ mình đã bị anh chụp lén! Hehe.

- Anh chụp lén em đó à?!

- Ừ ~

- Chụp đẹp hay xấu vậy?

- Xấu! - anh cười ranh mãnh

- Đâu? Đưa em coi!

- Đưa em coi để em xoá à? Anh đâu có ngu! - anh lè lưỡi

- Em không xoá! Hứa! Cho coi đi mà!

- Không!

Thế là Chae Rin quyết tâm giựt cho bằng được cái điện thoại của Ji Yong nhưng do quá thấp bé nên cô không tài nào với tới được. Thiệt là tức quá đi mất! Cô bắt đầu phụng phịu, đánh vai anh, tỏ ý không chịu nhưng lần này anh đã quyết tâm rồi, không thể nào đưa cho cô xem một cách dễ dàng như vậy được! Mà muốn xem thì ít nhất cũng phải có cái gì đó gọi là... trao đổi ý nhể?! Ji Yong cáo già!

- Muốn coi không? - anh huých tay cô

- Muốn!

- Hun anh một cái rồi cho!

- Sao cái gì cũng bắt người ta hun hết vậy?!

- Thích được không? Bây giờ có chịu không?

- Đúng là cái đồ lợi dụng mà! - cô liếc anh một cái nhưng rồi cũng nhón chân lên đặt lên má anh một nụ hôn

- Nè cho em coi nè! - Ji Yong đưa điện thoại của mình cho cô

- Anh xạo vừa thôi nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Chụp đẹp vậy mà dám nói chụp xấu để bắt em hun! - vừa coi xong bức hình, Chae Rin đánh Ji Yong tới tấp. Cái tội dám lừa cô! Đáng đời Ji Yong

- Ai mượn em tin?

- Ờ thì...

- Quê rồi kìa!

- Kệ em!

- Thôi đi tiếp kiếm chỗ nào ăn trưa đi, sắp mười hai giờ rồi còn gì!

- Anh tự đi kiếm đi! Em giận rồi!

- Vậy em đứng đó chết đói luôn nha! Anh đi trước! - Ji Yong cười cười giả vờ leo lên xe đạp

Chae Rin cũng bỗng bật cười vì cái tên này, chọc người ta cho đã bây giờ xin lỗi bằng cách này đó à! Đúng là con ma cà rồng ngốc mà! Hai người lại đạp xe đi tìm chỗ nghỉ trưa và họ đã dừng lại ở một ngọn đồi. Hai người gồng mình hết sức để lên được đỉnh của ngọn đồi, đến nơi thì ai cũng thở hồng hộc, mệt muốn tắt thở. Nhờ vậy mà một đống đồ ăn ban nãy Chae Rin mua được xử sạch sành sanh! Và đương nhiên không thể thiếu cái trò thi ợ của Ji Yong. Chỗ này là chỗ đồi núi vắng tanh không có ai nên hai người tha hồ ợ to thật là to! Vừa chơi vừa cười lớn thật lớn, đến mức mà có thể nghe tiếng vọng lại. Thi thố xong thì lại quay sang chơi rượt bắt, hai người thoả chí chạy tung tăng trên bãi cỏ xanh mướt, vừa chạy vừa hú hét thật to. Tiếng cười của họ ngập cả ngọn đồi. Chae Rin bị Ji Yong bắt lại, ôm quay vòng vòng. Rồi đôi khi anh phải vắt giò lên chạy khỏi những cuộc rượt đuổi trả thù của cô. Chạy chơi đến khi mỏi mệt, Ji Yong và Chae Rin ngã người nằm dài, ôm nhau ngủ ngon lành. Ngọn đồi một vài phút trước vừa bị náo động bởi tiếng la hét, cười giỡn của hai người thì bây giờ lại chìm trong không khí lãng mạn, đáng yêu... Trên đời này còn thứ gì ngọt ngào hơn tình yêu không nhỉ?

Bỗng nhiên một giọt mưa từ trên trời rơi xuống...

Tí tách....

Tí tách....

Những giọt nước mưa lạnh ngắt làm Chae Rin thức dậy, nhìn lên bầu trời cô thấy bầu trời bắt đầu tối đen lại, những đám mây đen hư hỏng tụ tập kín cả bầu trời, che mất đi ánh nắng mặt trời. Mưa rơi từ từ rồi lại tuôn ào ào như suối. Ji Yong thức dậy, hai người vội vàng dọn dẹp mọi thứ rồi đạp xe trở về nhà. Ban nãy lên dốc cực bao nhiêu thì xuống dốc đã bấy nhiêu. Chẳng cần đạp gì cả cứ cầm chắc tay lái và để xe đạp rơi từ từ theo con dốc. Trời mưa thì mặc trời mưa, hai người vẫn cứ vừa đi vừa hú hét như những đứa con nít

- ĐÃ QUÁ ĐI MẤT!

- YOLO ĐI!!!

- AAAAAAAAAAAAAAAAAA!

- Dầm mưa về nhà thôiiiiiiiiiiii!

Vừa về đến nhà là trời tạnh mưa! Chae Rin rủa thầm ông trời trong miệng! Tại sao không để hai người về đến nhà rồi hẳn mưa? Làm họ đi thì đẹp đẽ bao nhiêu về thì như hai con chuột lột =)). Nghĩ cũng tức mà thôi, nếu mà mưa thì tối họ cũng đâu thể đi đâu được! Đúng là Chae Rin mà!

- Ắt xì...! - có lẽ do ban nãy dầm mưa nên Chae Rin bị lạnh

- Em hắt xì à? Có sao không? - Ji Yong hỏi thăm, mặt anh đầy lo lắng

- Aigoo~ Chỉ là hắt xì thôi mà, không sao đâu ngài Kwon ạ!

- Vào nhà thay đồ rồi uống thuốc hay nước ấm mau đi! Không thì bệnh mất!

- Em biết rồi!

Thay đồ xong xuôi, Chae Rin mặc một chiếc áo lạnh và pha một cốc nước ấm ngồi trên chiếc ghế salon của Ji Yong từ từ thưởng thức. Ngày mưa mà được nhâm nhi cái gì đó nóng nóng thì còn gì bằng nhỉ? Nhưng nó sẽ ấm áp hơn nếu nhận được một cái ôm từ phía sau. Ji Yong vòng tay qua cổ Chae Rin, hôn lên má cô.

- Uống thuốc chưa?

- Em mới vừa uống xong

- Thế à? - nói rồi Ji Yong nhảy từ đằng sau lên chiếc ghế salon. Nhưng không may đích đến của anh không phải là mấy cái ghế êm ái trên salon mà lại là sàn nhà!

Chae Rin không tài nào nhịn cười được, cô cười phá lên. Ji Yong thì vừa đau vừa quê, mặt anh nhăn như khỉ ăn ớt! Đáng đời! Cái tội khoái chứng tỏ!

- Anh có... sao... không? - cô vừa nói vừa cười. Quả thật cô không tài nào nhịn cười trước tình huống này được!

- Đau muốn chết mà em còn cười!

- Ai mượn... anh không đi... vòng..

- Tốn thời gian

- Tốn thời gian còn đỡ hơn bị dập mông thế kia!!!

- Em...

- Gì chứ? - cô vẫn chưa thể nín cười

- Không nói chuyện với em nữa! - anh quay người qua chỗ khác nhưng cũng vô ích! Cô vẫn ngồi cười khanh khách, cứ như bị đứt dây thần kinh cười vậy! Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô đứng dậy, đưa tay ra kéo anh lên. Bỗng dưng anh nắm chặt lấy tay cô và kéo cô và phía mình. Cô ngã đè lên người anh, mặt đối mặt, mắt nhìn chằm chằm vào nhau, anh cười rú lên khoái chí, thích thú và yêu cái cảm giác anh được ôm giữ cô như thế này. Đột nhiên, anh kéo cô lại gần mình và nhanh chóng hôn lên đôi môi quyến rũ của cô. Cô chẳng phải là một đứa con gái dễ dàng bỏ qua cơ hội như thế này! Cô đáp trả nụ hôn của anh một cách mãnh liệt. Hai người bị cuống vào vũ điệu điên cuồng của nó, họ không muốn kết thúc. Hai đôi môi dứt ra khỏi nhau rồi lại nhanh chóng hoà quyện vào nhau lần nữa. Mùi vị của tình yêu, ngọt ngào, quyến rũ đến chết người! Phải đến một lát sau hai người mới chịu buông nhau ra...

Ji Yong kéo Chae Rin lên ghế và để cho cô ngồi trên đùi mình. Anh dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ đỏ hồng hồng của cô, anh giả vờ vòng tay ôm cô, chọc ghẹo

- Tại sao mặt em lại đỏ lên nhỉ?

- Huh? - cô bễu môi, một thói quen mỗi khi bối rối. Họ đã hôn nhau rất nhiều mà chẳng hiểu sao lần này cô lại có một tâm trạng gì đó rất khó tả. Cảm giác như nó là nụ hôn cuối cùng của họ....

- Em biết không, những lúc này em đáng yêu lắm đấy! - anh hít hà mái tóc vàng óng thơm phức của cô

- Anh suốt ngày chỉ giỏi nịnh em

- Nịnh làm gì cơ chứ?

- Ai biết được... - cô cười khúc khích

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bị cái âm thanh "kinh coong", "kinh coong" của đồng hồ phá huỷ nó. Đã bảy giờ rồi mà hai người vẫn chưa ăn uống gì cả! Thoát khỏi vòng tay của anh, cô đứng dậy đi vào trong nhà, lấy thịt bò sống cùng vài lon nước ngọt và đồ nướng BBQ đem ra ngoài ban công, vì giờ này trăng vẫn lên mà! Mùi thịt nướng bốc lên nghi ngút hoà quyện chung với mùi thịt sống tanh ngắt, đầy máu. Những chậu cây bị gió thổi đu đưng quay lại, một vài bông hoa nhờ gió đem mùi hương của mình phảng phất quanh nơi này. Không khí quanh đây ngập tràn biết bao nhiêu hương vị. Tiếng "xìììììììììì..." từ những lon nước ngọt phát ra đan xen cùng với những tiếng "cạch" của hai chiếc ly đụng vào nhau. Cả thế giới bây giờ dường như chỉ còn tồn tại có hai con người này....!

Khoác lên người chiếc áo lạnh, hai người nắm tay nhau dung dăng đi trên con đường quá đỗi quen thuộc. Hai người đến địa điểm yêu thích của họ - công viên nhưng hôm nay chẳng hiểu sao nó lại đóng cửa mất tiêu... Hỏi mọi người xung quanh thì ra là do có trục trặc với một vài trò chơi, phải sửa chữa, xây lại công trình khác.

- Chán quá...! - Ji Yong thở dài

- Ừ... Hôm nay mà được đi công viên thì tuyệt biết mấy!

Mặc dù tâm trạng đang khá thất vọng vì ngày cuối cùng ở đây lại không được cùng Chae Rin chơi những trò yêu thích của mình nhưng Ji Yong vẫn cố gắng nở một nụ cười an ủi cô.

- Không sao đâu mà

- A! Hay là đi đến chỗ vòi phun nước chơi

- Cũng được đó!

Ji Yong siết chặt tay Chae Rin lại kéo cô chạy thật nhanh nhưng tại sao ông trời lại bất công thế này cơ chứ? Hôm nay cái vòi phun nước đó cũng đóng cửa nốt! Ông trời đang làm gì thế? Ông đang tính trêu tức họ à? Ngày cuối cùng họ được ở bên nhau mà chẳng thể nào đi đến những nơi từng giúp họ gần nhau hơn, những nơi từng được lắp đầy bằng vô vàn kỉ niệm đẹp... Chae Rin không thể nào kiềm được những giọt nước mắt cô hét lớn thật lớn

- Rốt cuộc là sao cơ chứ? Tại sao ông lại làm vậy? Ông tàn ác lắm ông trời! - cổ họng cô nghẹn ứ lại sau câu nói đó...

Mắt đỏ hoe nhưng cô vẫn tỏ ra mạnh mẽ, không muốn khóc trước mặt anh... Cô nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt căm giận. Họ yêu nhau có gì là sai mà tại sao ai cũng muốn chia cắt họ?

- Chae Rin ah... Anh thật sự không sao đâu mà! - Ji Yong tiến lại, nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô

- Mặc kệ đi! Em có trò khác hay hơn nhiều! - cô lấy tay quẹt nước mắt, nhìn anh mỉm cười

Tại nhà Chae Rin, trên ban công...

Những tiếng pháo bông đùng đùng phát ra từ ban công nhà Chae Rin, những hình thù trái tim, bông hoa, ngôi sao phủ kín bầu trời. Cô thích thú cầm cây súng bắn pháo hoa còn anh thì ngồi cười hớn hở, vỗ tay như một đứa con nít.

- Mấy cái này còn đẹp hơn cả vòi phun nước!

- Đương nhiên rồi!

Chae Rin ngã đầu lên vai Ji Yong cười nói thích thú, đúng thật là cái này còn vui hơn cả vòi phun nước! Tiếng "kinh coong", "kinh coong" từ cái đồng hồ chết tiệt đó lại vang lên, cô nuốt nước bọt, hít một hơi thật dài... Mọi chuyện sắp đến hồi kết thúc rồi...! Ngồi giữa không gian nhỏ bé của cái ban công, giữa muôn vàn cỏ cây, hai người ôn lại những chuyện cũ. Ji Yong không thể nào quên được lần đầu tiên gặp cô, chưa chi mà đã xỉu lên xỉu xuống đến tận hai lần. Anh còn nhớ đến cú đá vào bên sườn đau đớn đó. Cả Chae Rin cũng thế. Tâm trí cô đâu thể nào quên lần đầu tiên hai người đi chơi cùng nhau, first kiss của cô với anh. Những ngày tháng đó thật là hạnh phúc, đẹp đẽ biết bao! Tiếng nói cười bao lấy cả không gian đen tối lạnh lẽo. Cô ôm chặt lấy anh, lúc này những giọt nước mắt đã đọng lại nơi khoé mắt. Có tiếng vang vọng bên tai anh: "Thời gian của ngươi ở đây đã hết hạn"... Đột nhiên anh ôm lấy đầu mình, nó đau không thể nào tả nổi. Đôi mắt đỏ sòng sọng, răng nanh mọc dài ra, đôi môi khô khốc

- Ji Yong à, anh làm sao vậy? - Chae Rin thét lớn lay anh

- Anh... anh không... sao đâu! - anh vẫn cố mỉm cười với cô, anh không muốn làm cô phải sợ

- Có phải anh từng nói hút được máu một trăm người thì anh sẽ sống đúng không?

- Phải nhưng anh đã dừng lại... Vì anh không muốn em ghê sợ, kinh tởm anh...

- Anh đúng là đồ ngốc mà! - bất chợt cô ôm lấy đầu anh, đặt nó lên cổ mình. Ấn thật chặt nó, cô sẽ chấp nhận chết để anh được sống....

- Em làm gì vậy Chae Rin? - anh giật đầu ra khỏi cái ôm của cô

- Em không muốn anh biến mất! - nước mắt giàn giụa, cô gào thét trong đau đớn

- Anh đâu có biến mất... Anh chỉ đi xa một thời gian thôi... Anh hứa anh sẽ trở về bên em mà...

- Anh phải trở về đó... Anh còn chưa cho em được bay lên ngắm bầu trời mà...

- Có lẽ bây giờ anh sẽ lên đó trước em đó Chae Rin à....

- Không, anh phải đưa em lên đó cùng!

- Ngốc... - anh cố nở một nụ cười, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của cô

- Sau khi anh đi rồi nhớ phải... tự chăm sóc cho bản thân mình đấy!

- Sẽ không có chuyện đó đâu mà! Em yêu anh!

- Hứa với anh đi!

- Em yêu anh Ji Yong

- Hứa đi...

- Em... hứa...

- Nhắm mắt lại... Hãy xem như đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ rất hạnh phúc, rất đẹp. Khi em mở mắt ra giấc mơ sẽ không còn nữa và em sẽ không đau nữa đâu...! - anh lấy tay che mắt cô lại nhưng những giọt nước mắt cô đã làm ướt đẫm tay anh, thậm chí nó còn rơi xuống nơi đầu môi đang khô lại của anh...

- Thì ra... nước mắt con người... cũng có vị đắng... - anh mỉm cười mãn nguyện rồi thân thể anh dần dần bay lên bầu trời xanh thẳm kia rồi biến mất vào không trung

Bây giờ chỉ còn mình Chae Rin ngồi một mình thẫn thờ trên ban công, cô đặt tay lắng nghe trái tim mình, nó đang thắt lại, đau quặn lên. Còn nước mắt thì cứ tiếp tục tuôn ra như suối, làm ướt đẫm hai hàng mi cong vuốt và đôi gò má bầu bĩnh của cô...

- Mở mắt ra... thì sẽ không đau...

- Nhưng tại sao nó vẫn đau như thế này chứ...? Anh nói dối... Anh nói dối...

"Một lời chào tương ứng với một lời tạm biệt"

Cô nằm khóc ngất trên sàn rồi ngủ quên lúc nào không hay. Sáng sớm hôm sau, cô giật mình tỉnh giấc, nhìn trước nhìn sau... Vẫn là cái ban công yêu thích của cô, cây súng bắn pháo hoa đêm qua vẫn còn đó mà Ji Yong đâu mất rồi...? Cô khản cổ gào thét tên Ji Yong nhưng vô ích... Anh đâu còn ở đây với cô? Anh đi mất rồi... Đi đến một nơi nào đó mà chính cô cũng không biết được... Như người điên, cô chạy xồng xộc ra khỏi cửa nhà, chạy đi qua con đường mà họ từng đi, chạy đến những nơi họ từng đến. Bỗng dưng

Kétttttttttt...

Rầm...!

Một chiếc xe đụng vào Chae Rin, cô ngã xuống đường, máu chảy từ đầu xuống hai bên mặt cô. Trời đang nắng tự nhiên lại mưa. Mưa làm ướt đẫm khuôn mặt cô, mưa hoà vào cùng hai hàng máu đỏ tươi kia như làm dịu phần nào... Bất giác cô chợt mỉm cười khó hiểu...

- Anh đang khóc đấy ư Ji Yong? Em không sao đâu... Chỉ là hơi bất cẩn thôi... Anh đừng khóc nữa nhé...!

Và mưa thoáng chốc ngưng lại...

"Những kỉ niệm về anh lướt qua em

Những khoảng khắc đẹp ấy đã không còn nữa, giữa anh và em

Gương mặt anh chợt hiện lên trong tâm trí em

Cuộc sống ngày ấy đẹp hơn, tốt hơn bây giờ

Đã có một nơi thật đẹp chỉ có anh và em..."

Dara đứng hoà vào dòng người bên đường, từ đằng xa cô đứng nhìn Chae Rin đang được mọi người đưa đi cấp cứu. Thở dài. Cô lại gặp Gummy... Hai người đi dạo trong công viên

- Vậy là Ji Yong mãi không thể trở về à? - Dara thở dài

- Tôi không biết, có thể được hoặc không...

- Tôi hi vọng câu trả lời là có

- Cái đó còn tuỳ thuộc vào hội đồng ma cà rồng nữa...

Trong khi đó, tại ngôi nhà của chủ tịch hội đồng ma cà rồng

- Ngươi biết hình phạt của việc này chứ? - chủ tịch hội đồng ma cà rồng ngồi một cách đầy uy quyền trên chiếc ghế, nhìn Ji Yong

- Vâng, tôi biết

- Vậy mà ngươi vẫn đâm đầu vào?

- Phải...

- Cô gái đó có gì mà ngươi lại làm thế?

- Tôi yêu cô ấy! Vậy thôi!

- Yêu?!

- Phải, là tình yêu!

- Ngươi mù quáng quá rồi... - ngài chủ tịch nhìn anh thở dài

- Ngươi cứ tạm thời lui về nhà giam đi, ta sẽ suy nghĩ sau...

Linh hồn Ji Yong bị bắt giữ lại trong một chiếc lọ thuỷ tinh màu xanh. Suốt khoảng thời gian ở trong đó, anh tĩnh tâm luyện phép trở thành người như Dara từng chỉ. Từng ngày từng ngày một.... Từng giờ từng phút một... Anh luyện tập với một ý nghĩ duy nhất, biết đâu một ngày nào đó, anh cũng sẽ được như Dara, nửa người nửa ma, được quay về sống bên cạnh Chae Rin...! Nhưng đâu phải tu luyện là đủ, cái quan trọng nhất vẫn là quyền quyết định ở chủ tịch hội đồng ma cà rồng.

Ngài chủ tịch vẫn còn đang ngồi bất động trên chiếc ghế, ông vẫn chưa hiểu tình yêu có gì mà Ji Yong lại có thể lao đầu vào đó như một con thiêu thân.... Bất chợt, một bàn tay khẽ đặt lên vai ông, thì ra đó là Gummy và theo sau cô lại là Dara. Ông ngỡ ngàng ngạc nhiên. Đứa con gái bị ông đuổi đi cách đây mấy năm bây giờ đã trở về rồi ư? Chẳng cần biết gì cả, ông chạy đến ôm chầm lấy Dara. Chính cô cũng bị bất ngờ.

 - Con gái của ta... - nước mắt của ông lăn dài trên đôi má gầy gò

- Cha... - những tiếng thút thít phát ra từ Dara

- Cha xin lỗi... Đáng lẽ lúc đó cha không nên đuổi con đi. Cha đã rất hối hận! 

- Không sao đâu cha... Là do con sai không phải là do cha... Con hiểu mà!

Buổi tối hôm đó, cả ba người ngồi lại bên nhau, Dara và Gummy đã kể hết chuyện của Ji Yong và Chae Rin cho ông nghe. Ông lại ngồi thần người ra, hoá ra chuyện như thế này ư? Đôi mắt ông 

- Chuyện là vậy đó cha, cha phải làm gì giúp họ đi! - Dara nài nỉ

- Con muốn ta giúp như thế nào? 

- Cha hãy cho Ji Yong được trở về thế giới loài người sống được không?

- Phải đó ngài chủ tịch... - Gummy lên tiếng

- Con đã từng căm ghét loài người mà tại sao bây giờ lại năn nỉ cho anh ta trở về nơi đó? - ông chau mày nhìn Dara

- Con là con, anh ta là anh ta! Cha không thể nào chia cắt tình yêu của hai người được! - Dara gắt lên

- Dara à, bình tĩnh đi... - Gummy xoa dịu cô

- Tôi chỉ có thể bình tĩnh khi cha cho Ji Yong trở về thế giới loài người! - cô gạt tay của Gummy sang một bên

- Cả hai người lui về hết đi! Ta cần sự yên tĩnh! Ta sẽ suy nghĩ về chuyện này sau! - ông lấy tay xoa hai bên thái dương của mình. Ông thật sự rất mệt mõi, hai cha con vừa gặp nhau sau nhiều năm xa cách mà chưa chi lại cãi nhau vì một người ngoài. Ông đứng lặng người bên cửa sổ, ngước nhìn lên trời thì thầm một điều gì đó rồi lại thở dài...! 

Gummy tiễn Dara đến ranh giới vương quốc ma cà rồng và thế giới loài người. Đã lâu lắm rồi Dara mới trở về đây, nó cũng chẳng khác gì mấy so với lúc cô đi. Bầu trời ban đêm chẳng hề có tí ánh trăng hay ánh sao, bầu trời đen thui như hố đen vũ trụ. Dơi bay phủ kín làm nó càng thêm u ám. Tiếng cú, tiếng sói rú, tru ban đêm nghe sởn cả gai ốc. Còn thêm cả tiếng cười the thé, kinh hoàng của những mụ phù thuỷ. Thật không thể tưởng nổi! So với thế giới loài người thì ban đêm ở đây có vẻ gì đó ồn ào, khó chịu hơn nhiều. Do cơn buồn ngủ ập đến đè nặng lên đôi mắt của Dara nên cô bị lạc mất phương hướng. Vừa đáp xuống mặt đất, cô đã bị ngã nhào xuống, cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Đang loay hoay tìm cách đứng lên thì một bóng đen đứng thù lù trước mặt cô

- Cô có sao không? - một giọng nam vang lên

- Tôi không sao! 

- Để tôi giúp cô - người thanh niên đó nắm tay kéo cô lên 

- Cám ơn anh! - cô cúi đầu

- Không có gì. Nhà cô ở đâu? Để tôi đưa cô về, tôi cũng đang trên đường về nhà

- Ờm... cũng được...!

Cứ như mỗi lần Dara tiếp xúc với một ai đó, đặc biệt là người khác giới thì giữa họ luôn tồn tại một khoảng không im lặng thì phải? Suốt quãng đường về nhà không ai nói chuyện với ai, mắt họ chỉ nhìn thẳng về con đường phía trước và đôi chân cứ thế mà bước đi. 

- Cám ơn anh, đến nhà tôi rồi! - Dara cúi đầu cám ơn người thanh niên đó

- Cô khách sáo quá rồi! Việc nhỏ thôi mà! - người thanh niên đó nhoẻn miệng cười, một nụ cười rất đáng yêu và ấm áp. Dara dường như bị hớp hồn vì nụ cười đó...! Chốc lát cô nghĩ đó chỉ là do anh ta quá tốt với mình nên có cảm giác đó thôi nhưng dần dần cô nhận ra nó không chỉ đơn giản là thế...! Phải chăng đây là tình yêu? Tình yêu sét đánh?!

- Tạm biệt cô, tôi về đây! Hân hạnh được làm quen với cô, tên tôi là Young Bae! 

- Young Bae? Cái tên đẹp đấy! Tên tôi là Dara, Park Sandara

Hai người nhìn nhau cười, họ cúi mặt xuống còn đôi mắt thì lén lút nhìn đối phương...

- Ah... đây là... số điện thoại... của tôi... Khi nào rãnh... anh biết đó.... anh có thể... gọi cho tôi... - Dara rụt rè chìa số điện thoại của mình cho anh

- Cũng được... Muộn rồi, tôi về đây! Gặp cô sau! - Young Bae chào tạm biệt Dara rồi đi một mạch về nhà

Dara đứng đó cười thầm một mình, cô đã yêu rồi ư? Trước đây cô từng rất ghét con người, ghét tình yêu mà giờ đây cô lại yêu một con người à? Thật là không hiểu nổi. Nhưng mà lý trí và trái tim cô không thể phủ nhận rằng Young Bae là một người rất đẹp trai và lịch thiệp. Cùng với nụ cười toả nắng ban nãy trông anh thật hoàn hảo! Có lẽ cô cũng nên gạt những hận thù, căm ghét khi xưa của mình mà tiếp tục một cuộc sống tốt hơn ở nơi này... Nó cũng đâu tồi tệ lắm đâu nhỉ?!

Hai năm sau...

Vào ngày sinh nhật của Chae Rin

- HAPPY BIRTHDAY LEE CHAE RIN! - vừa bước vào cửa, người Chae Rin đã dính đầy pháo bông giấy, kim tuyến của mọi người 

- Mọi người làm em bất ngờ quá! - cô nhìn mọi người bật cười

- Chúc mừng sinh nhật cô gái yêu quý của mọi người!!!! 1,2,3... Happy birthday to you... Happy birthday to you... - anh quản lý bắt nhịp bài hát "Happy birthday" quen thuộc cho mọi người cùng hát. Không khí của cửa hàng lúc này trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết!

Kết thúc giờ làm việc, Chae Rin ra về với đôi tay đầy ắp những món quà của mọi người, cô không thể nào cầm cho xuể. Cô băn khoăn không biết mọi người để gì trong này mà nó lại nặng thế này?! Đang lúng ta lúng túng với một đống quà, cô nghe tiếng của Young Bae. Ngẩng mặt lên, cô không chỉ thấy anh mà còn thấy cả Dara! Đã lâu rồi cô không gặp Dara, mới một năm mấy từ cái lần Young Bae dẫn Dara ra mắt mọi người trong công ty mà trông cô ta đẹp hẳn lên. Làn da trắng như em bé, đôi mắt đen tinh nghịch, đôi môi đỏ hồng tự nhiên. Điều làm cô bất ngờ ở Dara là khuôn mặt trẻ mãi không già, cũng phải thôi Dara là nửa người nửa ma cà rồng mà! Haha. Hai người cho Chae Rin hoá giang về nhà, Chae Rin mời hai người ở lại uống nước nhưng do Young Bae có việc bận nên anh đi ngay lập tức, còn Dara thì chấp nhận lời mời của cô

- Lâu rồi không gặp trông cô đẹp ra đấy! - Chae Rin nhìn Dara cười

- Cô cũng thế thôi! 

- Cô không nói cho anh ấy nghe chuyện nửa người nửa ma à?

- Tôi nghĩ không nhất thiết phải nói.... Chỉ cần có tình yêu chân thành là đủ rồi phải không?

- Phải...

- Cô vẫn còn chờ Ji Yong à?

- Phải... Cho dù có mất bao nhiêu năm tôi vẫn sẽ chờ...

- Cô biết không, tôi đã từng xem một bộ phim có một câu nói rất phù hợp với cô hiện giờ

- Câu gì?

- Mặt trăng và mặt trời vốn dĩ không được ở cạnh nhau nhưng vào ngày nhật thực, chúng sẽ phá vỡ quy luật đó và sẽ đoàn tụ bên nhau lần nữa...!

- Hay nhỉ?

- Câu nói tôi tâm đắc nhất trong bộ phim đấy! Haha

- Haha - hai người cùng nâng cốc chúc mừng sinh nhật Chae Rin lần nữa

Trên ban công của một ngôi nhà, người ta thấy có khói và mùi thịt bò nướng thơm ngất ngây toả ra. Bên cạnh đó còn có cả những mùi hương dịu dàng mà quyến rũ của bông hồng, mùi thanh thanh nhè nhẹ của hoa lưu ly. Chae Rin ngồi đó nhìn lên bầu trời. Đã lâu rồi cô không ra đây, cũng một năm hơn rồi chứ đâu có ít... Hầu như tối nào cô cũng đi chơi với bạn bè hoặc nhốt mình ở trong phòng xem tivi mới mua. Ngày mua được cái tivi mới cô hớn ha hớn hở biết nhường nào nhưng cũng có một chút thất vọng vì không có Ji Yong kế bên xem cùng với cô. Hôm nay là sinh nhật cô, đáng lẽ ra cô không nên nghĩ đến những chuyện này nhưng không biết vì lý do gì mà cô lại nghĩ về nó. Nốc một ngụm coca, cô thở dài nhìn lên bầu trời nơi mặt trăng và những vì sao đang toả sáng, nói lớn

- Jingyo ah~ Hôm nay là sinh nhật em đấy! Mọi người đã chúc mừng sinh nhật và tặng em rất nhiều quà. Aigoo cầm mỏi tay chết đi được nhưng mà vui lắm cơ! Hihi

- Nhưng anh biết không, những món quà đó vẫn không ý nghĩa bằng việc anh trở về đây bên em....

Nói đến đây, cổ họng cô bỗng dưng nghẹn ứ lại. Nước mắt bắt đầu lăn dài, từng giọt, từng giọt một... Cô lấy tay quẹt đi nước mắt, tại sao lại khóc, hôm nay sinh nhật cô mà, phải vui lên mới đúng chứ! Ji Yong từng hứa một ngày nào đó không xa anh sẽ trở về bên cạnh cô, cô tin điều đó và đã luôn chờ đợi. Ngày nào cũng thế, trong tâm trí cô cũng chỉ có anh. Mặc cho mọi người trong công ty cứ trêu chọc cô là gái ế nhưng cô vẫn nhất quyết không quen, không yêu ai. Trái tim cô chỉ chờ mỗi mình anh... Cho dù có là mười năm, một trăm năm hay một ngàn năm cô vẫn chỉ đợi anh... Đang đắm mình vào những dòng suy nghĩ đó, bất chợt điện thoại đổ chuông nhưng kì lạ một điều! Màn hình điện thoại không sáng lên, không hề hiện tên người gọi đến, cô ngạc nhiên nhận cuộc điện thoại đó

- Alo?

- Chae Rin ah~ - một tiếng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. Là Ji Yong! Nhất định là Ji Yong! Cô không thể nào nhầm được! Là thật hay là mơ đây?!

- Ji Yong? 

- Phải là anh đây...

- Anh đang ở đâu vậy? 

- Cạnh bên em... - một cơn gió thổi nhẹ quanh khu vườn làm những chậu cây rung rinh, cơn gió đó cứ quanh quẩn mãi bên người cô

- Ở cạnh bên em? - cô mở cửa chạy một cách vô thức. Cô chạy đến chỗ hai người từng gặp nhau, xoay người nhìn xung quanh. Không có ai cả, chỉ có mỗi mình cô thôi... Cô khuỵu xuống đường, bật khóc, hét lớn

- YAH! JI YONG AH~ ANH ĐANG Ở ĐÂU? ANH ĐỪNG TRÊU EM NỮA MÀ! TẠI SAO ÔNG TRỜI LẠI ÁC QUÁ VẬY? TRẢ JI YONG CHO TÔI! 

Một chiếc xe buýt chạy ngang qua đoạn đường đó, chiếc điện thoại trên tay cô lại reo lên

- Nhìn qua bên đường đi đồ ngốc! - tiếng anh lại vang lên trong điện thoại

- Ji... Ji... Yong!!! - cô tiến về phía anh và ôm chặt lấy anh bật khóc

- Anh là đồ độc ác! Anh có biết em nhớ anh đến mức nào không hã? - anh không nói gì chỉ khẽ vuốt mái tóc của cô. Phải, anh đúng là một con ma cà rồng độc ác. Dám để người anh yêu chờ đợi đến những  hai năm...! Nhưng mọi chuyển ổn rồi ngốc ạ, anh đã trở về rồi, trở về bên cạnh em đây!

Ở vương quốc ma cà rồng...

- Hãy cố sống cho hạnh phúc nhé Ji Yong! Ta tin vào lựa chọn của ngươi cũng như người con gái ấy! - ngài chủ tịch vẽ lên môi một nụ cười....

- Dô nào!!! - Ji Yong bật nắp lon coca ra, hai người nâng ly uống mừng sinh nhật Chae Rin

- Dô!!! - Chae Rin cười hớn hở

- Lâu rồi không uống vị vẫn như vậy, chẳng khác gì! Kha kha

Ji Yong chống cằm ngồi nhìn Chae Rin

- Em không thấy có gì kì lạ à?

- Chuyện gì kì lạ? - cô vẫn còn nhóp nhép thịt bò

- Có trăng kìa! - anh chỉ lên trời

Mắt mở to mắt ngạc nhiên, mồm chữ "O" nhìn lên trời. Đúng rồi! Có trăng nhưng anh lại không bị biến thành ma cà rồng! Tức là anh thành người rồi ư?! Chae Rin đứng dậy chạy vòng vòng reo hò vui mừng, hành động đó của cô là Ji Yong cười nghiêng ngã! Ah~ Thế mới đúng là cô gái của anh!

- Vậy là giờ anh thành người rồi à? - cô chớp mắt nhìn anh

- Ừ, mà em hỏi vậy là sao? Bộ ghét anh làm ma cà rồng lắm à?!

- Không, hihi. Em chỉ lo cho anh thôi mà!

- Nhưng mà... - anh kéo cô lại nói nhỏ

- Anh vẫn còn hai cái răng nanh của ma cà rồng!

- Aigoo~ Thật à? Nhe răng ra xem nào? 

Thay vì nhe hàm răng của mình ra thì anh kéo cô lại gần mình và đặt lên môi cô một nụ hôn! Hehe hoá ra đó chỉ là trò đùa của anh mà thôi! Anh vội vã chiếm trọn lấy đôi môi của cô. Chiếc lưỡi tinh quái của anh sục sạo trong vòm họng của cô, kéo mọi thứ trong đó vào vũ điệu điên cuồng của nụ hôn. Chae Rin vòng tay qua cổ Ji Yong, rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại rồi hoà mình vào vũ điệu mê hoặc đó. Hương thơm của những đoá hồng trở nên ngào ngạt, mãnh liệt hơn, mùi hương dịu nhẹ, thuần khiết của hoa lưu ly cũng nhập hội... Ban công nhà Chae Rin tràn ngập sự lạng mạn, hạnh phúc và quyến rũ bởi nụ hôn của họ, mùi hoa hồng và lưu ly... Cũng như thế, tình yêu của họ lại bắt đầu. Nhẹ nhàng, thuần khiết nhưng lãng mạn, quyến rũ...! Tình yêu giữa người và ma cà rồng ♥

------------------------------------------------------------------------------------------------

Vậy là xong longfic "Tình yêu ma cà rồng" rồi ^^~

Cám ơn các bạn thời gian đã ủng hộ *cúi đầu*

Mình biết fic mình còn nhiều điểm chưa hay, lỗi chính tả,... mong các bạn bỏ qua :)

Một lần nữa xin cám ơn các bạn rất nhiều :x

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro