Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết thúc học kỳ luôn là sự kiện vui vẻ ở Hogwarts. Những học sinh và các giáo viên đã tổ chức một buổi lễ kết thúc học kỳ và đón chào mùa hè. Tuy nhiên, trong hai năm vừa qua buổi tiệc là một buổi lễ trang trọng.

Năm trước đó, không khí ảm đạm bao trùm khắp Hogwarts do sự thương tiếc trước do việc mất đi học sinh xuất sắc Cedric Diggory và sự sợ hãi trước những tin đồn về sự trở lại của Dark Lord. Năm nay, những tin đồn đó đã được xác nhận là sự thật, dù cho vẫn có những cuộc trò chuyện và những tiếng cười khẽ, nhưng mọi người đều mang tâm trạng căng thẳng khi tự hỏi về những ngày tháng tới sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong đó, một vài học sinh có vẻ đặc biệt buồn bã; một cô gái nhỏ với mái tóc nâu bù xù, một cậu nhóc với những đốm tàn nhang trên mặt và mái tóc đỏ rực như lửa, một cô bé khác trông khá giống cậu nhóc mặc dù cô có mái tóc đỏ sậm hơn và những đốm tàn nhang có vẻ nhạt hơn vì những tia nắng chiếu lên mũi cô, và một cậu bé nhút nhát với khuôn mặt bầu bĩnh.

"Chúng ta nên mang cậu ấy đến đây" – cô gái với mái tóc xù nói khẽ trong khi cô dùng cái nĩa của mình gẩy gẩy thức ăn trong dĩa.
"Cậu ấy muốn được ở một mình một lúc" – cậu nhóc cao lớn trả lời bằng giọng buồn chán ,"Cậu ấy sẽ đến trong vài phút nữa, Hermione."

"Không, cậu ấy sẽ không đến" – Hermione thở dài "Chúng ta nên lấy một ít thức ăn cho cậu ấy, mặc dù mình không chắc là cậu ấy sẽ ăn. Cậu ăn đã ăn rất ít sau khi con cú của cậu ấy mất vì.... ừm, các cậu biết đấy". Cô lờ đi sự thật rằng chính cô cũng chỉ có vài bữa ăn.

"Em ước gì có thể giúp được anh ấy", Ginny nhẹ nhàng nói.

"Chỉ khi cụ Dumbledore để Harry đến ở với chúng ta hè này" – Ron kêu lên, giọng cậu nghe có vẻ cay đắng. " Tớ biết chúng ta có thể giúp cậu ấy. Chúng ta chắc chắn sẽ tốt hơn so với lũ Dursley kinh khủng. Harry không cần phải quay lại đó với chúng. Chúng sẽ là điều cuối cùng mà cậu ấy cần."

"Tại sao cậu ấy không thể ở lại với cậu?" – Neville Longbottom hỏi. "Dumbledore phải làm gì đó chứ?"

"Tớ không chắc lắm" – Ron thừa nhận. " Khi ba má muốn Harry ở lại với chúng tớ vào mùa hè năm ngoái, sau cuộc thi Tam Pháp Thuật, các cậu biết đấy. Khi họ đề cập điều đó với Dumbledore và cụ ấy nói rằng Harry phải ở với dì dượng cậu ấy. Má thật sự rất buồn cho cậu ấy, nhưng khi Dumbledore để họ một mình và họ bàn bạc với nhau một lát, và khi họ trở ra, ba má đã nói rằng Harry sẽ đến Quidditch World Cup, nhưng cậu ấy không thể ở lại suốt mùa hè."

" Phải có ai đó có thể làm được gì đó" – Hermione khăng khăng sau vài phút. "Ron nói đúng. Harry ghét gia đình Dursley và cậu ấy sẽ phải quay lại đó với họ bây giờ, suốt cả mùa hè... điều đó thật tồi tệ với cậu ấy. Cậu ấy cần chúng ta lúc này."

Cả bốn người nhìn nhau trong sự tuyệt vọng trước khi quay lại với cái dĩa của mình. Không ai nói gì suốt phần còn lại của buổi tiệc.

Harry chưa bao giờ tham gia với họ.

Cậu ấy gần như đã làm vậy.

Harry không biết cậu đã đứng ở cửa Đại Sảnh Đường bao lâu, đấu tranh rằng liệu cậu có nên đến gặp bạn bè mình ở bữa tiệc hay không, tìm Luna và giúp cô tìm những món đồ thất lạc của mình, hoặc trở lại tháp Gryffindor và bò lên giường.

Hoặc có lẽ cậu nên tìm một nơi vắng vẻ trong lâu đài, cuộn tròn, và chờ đợi cái chết.

Ý tưởng đó là có lí do của nó. Harry có chút ngạc nhiên về việc anh thường nghĩ đến cái chết trong vài ngày qua; tự hỏi hỏi liệu nó sẽ như thế nào, và tưởng tượng ra một cuộc hội ngộ với chú Sirius và cha mẹ mình, không bao giờ phải lo lắng về Voldemort và Death Eaters nữa...

Nhưng cậu biết cậu không thể chết ngay lúc này. Cậu phải tiêu diệt Voldemort trước, bởi vì cậu là người duy nhất có thể làm điều đó, theo lời Dumbledore. Harry nhắm chặt mắt lại, ước rằng cậu có thể thoát khỏi những kí ức đã hiện hữu trong đầu cậu suốt tuần qua. Cậu sẽ không phải thấy chú Sirius ngã xuống tấm màn ở Department of Mysteries, một mất mác do sự thiếu hiểu biết của Harry, sau đó cậu đã thấy khuôn mặt buồn bã của Dumbledore và nghe giọng nói trầm lắng của ông giải thích về lời tiên tri.

Lời tiên tri bị nguyền rủa đã khiến Sirius mất mạng, và đánh cắp cơ hội duy nhất của Harry để có một người thân và một gia đình thật sự, lời tiên tri đã khiến Harry thành nạn hoặc kẻ giết người.

Và dù cuộc sống cậu lúc này dường như trống rỗng và tối tăm... thì Harry chưa bao giờ muốn giết chết ai hay làm tổn thương họ, cậu biết cậu không thể để và Voldemort thắng. Cậu bước qua cánh cửa hình vòm dẫn đến Đại Sảnh và nhìn vào.

Sảnh sáng rực rỡ với hàng trăm ngọn nến lấp lánh lơ lửng giữa không trung trên đầu các học sinh. Trần nhà tối om, nhưng có một mặt trăng sáng ba phần tư và những ngôi sao lấp lánh, những ngọn đuốc sáng rực gắn trên những bức tường đá giữa những cửa sổ.

Bốn cái bàn dài của bốn nhà ngồi đầy những học sinh, tất cả đều mặc áo chùng đen bên ngoài đồng phục của họ và ăn những món ăn sang trọng trên những cái dĩa bạc. Tiếng trò chuyện râm rang, và thỉnh thoảng có những tiếng cười khẽ, nhưng đồng thời tâm trạng mọi người dường như không được tốt lắm.

Các giáo sư ngồi ở bàn giáo viên cuối Đại Sảnh, và rất nhiều người trong số họ tỏ ra lo lắng. Dumbledore, với chiếc áo chùng màu đỏ được thêu những hoa văn màu vàng với mái tóc và bộ râu dài màu trắng, nổi bật so với các giáo sư khác vì hầu hết họ đều mặc áo chùng đen hoặc nâu dù giáo sư McGonagall có một chiếc khăn choàng sọc treo trên vai. Mặc dù với quần áo rực rỡ nhưng Dumbledore trông có vẻ nhăn nhó và ông không ăn chút nào cả, nhưng lặng lẽ nói chuyện nói giáo sư McGonagall, người đang chăm chú lắng nghe.

Ít nhất thì may mắn là Umbridge không có ở đó, Harry nghĩ với vẻ tự mãn. Sau tất cả những đau khổ mà Quý bà cóc đã gây ra cho cậu trong năm qua, Harry nghĩ cậu có cảm giác lòng khi đánh bại được mụ ta.

Snape cũng không có ở đó, và Harry tự hỏi nếu vị giáo sư độc dược bị triệu hồi vì nhiệm vụ của ông như một gián điệp để chống lại Voldemort. Nhớ lại rằng Snape đã nhạo báng cậu khi cậu cố gắng nói với ông về nhìn nhận của ông về Sirius, cũng như tất cả những việc xấu xa khác mà giáo sư đã gây ra cho chú, Harry quyết định rằng cậu sẽ không quan tâm đến lợi ích của Snape.

Loại bỏ những suy nghĩ về vị giáo sư đáng ghét, Harry tìm kiếm những người bạn thân của mình trong số những gương mặt ở bàn Gryffindor. Cuộc sống không hoàn toàn đơn độc, cậu tự nhắc mình. Cậu vẫn còn Hermione, Ron, Ginny và cả gia đình Weasley nữa. Cậu cũng có những người bạn khác, như Neville và Luna, những người đã mạo hiểm mạng sống của mình để giúp đỡ cậu. Một cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể cậu. Bạn bè của cậu, gia đình duy nhất cậu có được lúc này.

Cậu bước về phía họ, nhưng sau đó cậu lại suy nghĩ... Hermione sẽ bắt cậu ăn hết thức ăn trên dĩa và càm ràm về việc cậu không ăn uống hay nghĩ ngơi đầy đủ, Ron và Ginny sẽ lại tiếp tục nói rằng họ sẽ nhớ cậu và ước rằng cậu có thể đến Hang Sóc với họ, như thể cậu có sự lựa chọn vậy. Điều đó chỉ khiến cậu nghĩ về gia đình Dursley và mùa hè dài đầy khó khăn phía trước, mà Harry đang cố để không nghĩ đến. Tất cả họ đều cố gắng để cổ vũ cậu, nói về các trận Quidditch hay sự an toàn của ngôi trường, và Harry sẽ phải cố gắng để trông như cậu đang quan tâm đến những điều đó bởi vì cậu không muốn làm tổn thương họ.

Đột nhiên, dường như cậu không thể khơi dậy năng lượng để đối phó với tất cả những điều đó.

Harry quay lại và đi về phía cầu thang. Cậu quyết định quay lại tháp và đi ngủ. Nếu may mắn, có lẽ cậu có thể ngủ tối nay... một giấc ngủ sâu không có những giấc mơ quấy nhiễu suốt cả mùa hè này, tốt nhất là vậy.

Cậu gần như đặt chân lên cầu thang khi nghe thấy một âm thanh mềm mại phía sau cậu và thứ gì đó khiến cậu quay lại. Rõ ràng cậu và Luna không phải là học sinh duy nhất quyết định bỏ bữa tiệc. Một cậu bé với mái tóc bạch kim và đôi mắt lam xám bước đến bằng hành lang dẫn xuống hầm.

"Potter!" – Cậu rít lên. "Tao ngạc nhiên khi thấy mày một mình mà không có vệ sĩ."

"Thật giàu có, Malfoy, giống như mày đấy à. Những con tốt thí mà mày gọi là bạn bè đâu rồi?", Harry đáp lại. Trước khi Malfoy có thể trả lời, cậu tiếp tục "Ồ, tao biết rồi. Chúng cần có thức ăn thơm ngon và bộ não nhỏ bằng hạt đậu của chúng không thể suy nghĩ được điều gì khác."

"Tao đã chờ đợi giây phút này từ lâu. Chỉ có mày và tao. Đó là lỗi của mày khi cha tao bị tống vào Azkaban, và mày phải trả giá cho chuyện đó!". Đôi mắt của Draco chứa đựng sự giận dữ khi cậu vung đũa phép chỉ vào Harry.

Harry không nhận ra câu thần chú mà Malfoy sử dụng, nhưng cậu phản ứng ngay lập tức, phóng ra một chiếc khiêng và nhanh chóng đáp trả đối thủ bằng câu thần chú đông cứng chân.

Đôi chân của Draco lập tức bị tê và co giật, nhưng cậu lờ nó đi, khi một người khác xuất hiện. Người đàn ông bước ra khỏi góc tối của cầu thang, làn da tái nhợt và mái tóc đen như cánh con quạ. Ông ta mặc áo chùng màu đen được đính những viên ngọc lục bảo với đường viền bạc, và đôi giày đen của ông ta lướt nhẹ trên sàn đá khi ông tiến lại gần họ. Thật khó để đoán tuổi của ông ấy. Ông ta di chuyển với uyển chuyển, nhưng khuôn mặt ông đầy sự cay nghiệt.

Cuộc sống chưa bao giờ tử tế với Severus Snape.

"Nguyền rủa một học sinh khác sao Potter?", giọng ông lạnh lùng. "Điều đó rõ ràng là trái với nội quy của Hogwarts. Gryffindor trừ 10 điểm. Nếu như cậu không phải rời đi vào ngày mai, ta sẽ cấm túc cậu. Nhưng luôn có năm sau. Cậu Malfoy hãy nhớ nhắc ta rằng cậu Potter đã nợ ta buổi cấm túc khi chúng ta trở lại vào mùa thu."Ông vung cây đũa phép của mình vào Draco và cậu bé tóc bạch kim được giải thoát khỏi câu thần chú đông cứng chân.

Harry lườm ông đầy giận dữ, nhưng cậu không hứng thú với việc tranh cãi. Điều đó sẽ không thay đổi được gì cả. Snape không bao giờ đứng về phía Harry. Vì chuyện đó, ông không bao giờ tin Harry vô tội. Có lẽ ông có thể thấy Draco bắt đầu mọi chuyện trước nhưng vẫn tìm cách để biến nó thành lỗi của Harry.

Không nói một lời nào, Harry quay lưng lại với Snape và Malfoy và bước về phía cầu thang. Snape nhìn cậu bỏ đi, một tia sáng lóe lên trong mắt ông. Không ai trong số họ để ý rằng Draco lại giơ cây đũa phép lên và lẩm bẩm một câu thần chú khác.

Lời nguyền rủa đánh vào lưng Harry. Cậu mất ý thức và ngã về phía trước. Cậu sẽ rơi vào tình trạng tồi tệ hơn nếu như Snape không lao đến và đỡ được cậu.

Vị giáo sư nhìn chằm chằm Harry vài giây trong sự ngạc nhiên, như thể ông không tin rằng ông đang ôm Harry Potter trong vòng tay mình. Rồi ông ngước nhìn Draco. Giọng ông lạnh như băng:

"Lạy Merlin cậu đã làm gì vậy, Draco? Có chuyện gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro