Smile for me {Transfic| ChanBaek | Sad, Fluff}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted Today, 10:36 PM

Tittle: Smile for me

Author:COOklesrOCkkeke

Translator: Koryuu

Beta: Ranie

Pairing: BaekYeol(ChanHyun)

Category: Sad, Fluff

Type: Drabble

Rating: PG

Disclaimer: Chanyeol và Baekhyun không thuộc về tác giả và dịch giả, họ thuộc về nhau

Author’s note: Một chút gì đó về Baekyeol cho những cảm xúc của tôi. Tôi không có ý kiến gì về chuyện này, nhưng xét theo bài hát tôi dựa vào để viết, có thể nói là nó sẽ hơi buồn một chút. Mong các bạn sẽ thích nó.

Translator’s note: Đây là fanfic mình đã đọc khi EXO ở LA, mọi người biết rồi đấy, việc Chanyeol ‘bỏ rơi’ ở SM Concert. Mong mọi người thích bản dịch. Nếu thích hãy comment nhé, đừng like không rồi bỏ đi mà ~(ToT)~

Permission

Original link

“Hãy mỉm cười dù  trái tim anh đang đau nhói, mỉm cười dù cho nó có vỡ tan”

Smile by Charlie Chaplin

.

.

.

“Hãy mỉm cười vì em, được không? Mọi chuyện rồi sẽ qua cả thôi.”

.

“Khi những đám mây trôi trên bầu trời, anh sẽ nhận ra điều đó…”

Trời mưa như trút nước, những giọt nước mưa hắt trên khung cửa sổ tựa như những nhịp đập trái tim cuồng nhiệt. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn những vũng nước chuyển động rồi hợp lại với nhau, những giọt nước đua nhau rơi xuống mặt cửa kính trong veo, cuộn tròn bên khung cửa sổ, cậu co gối lại sát vào ngực. Tôi đứng bên cửa ra vào mà chẳng muốn làm phiền cậu, tâm hồn ngập tràn với những cảm xúc hỗn độn khi tái hiện lại khoảng kí ức tươi sáng in sâu trong đầu mình.

“Em sẽ nhớ cơn mưa này, Chanyeol.” Giọng nói cắt ngang sự tĩnh lặng, kéo tôi ra khỏi những giọt nước mắt chưa kịp rơi.

Tôi bước về phía cậu, ôm cậu trong vòng tay. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời màu xám đang rơi những giọt nước mắt pha lê để gột sạch đi nỗi lo lắng của những con người đứng dưới kia. Tôi chưa bao giờ thực sự thích mưa, nó mang đến cho tôi cảm giác buồn bã nhiều hơn là hạnh phúc. Những cơn mưa chẳng bao giờ có thể mang đến cho người ta cái cảm giác ấm lòng.

“Anh sẽ nhớ em, Baek.” Tôi nhận thấy một nụ cười áp trên lồng ngực mình cùng hơi thở ấm áp thoát ra từ đôi môi khi cậu khẽ hát.

“Nếu anh mỉm cười qua nỗi buồn và sự sợ hãi, mỉm cười và biết đâu ngày mai, ánh dương sẽ tỏa sáng cho anh.”

“Hãy tỏa sáng khuôn mặt em bằng niềm vui sướng, giấu đi mọi dấu vết của nối thương đau.”

Chúng tôi chui trong chăn, ngồi dưới một ‘pháo đài’ dựng từ gối và ga trải giường, ngắm lại những tấm hình cũ và những chiếc vé xem phim đã mờ hết chữ, bộ sưu tập đáng tự hào của chúng tôi về nhau. Quyển sách ảnh đầy những đường chỉ dẫn bằng mực màu, những hình dán, bưu thiếp và cả giấy gói kẹo phủ trên ‘bức tường’ ‘pháo đài’ của chúng tôi, kỉ niệm về chuỗi móc chìa khóa và những tấm bưu thiếp tràn ngập tâm trí tôi.

Đã rất lâu rồi tôi mới thực sự hạnh phúc như thế này. Ngắm nhìn khóe miệng cậu nhếch lên tạo thành một nụ cười rạng rỡ, tâm trí tôi càng phấn khích hơn. Đó là những khoảnh khắc khiến tôi biết rằng mình thực sự yêu cậu, sự hiện diện của cậu lớn dần trong trái tim tôi, những ngón tay cậu đã đan vào những tình cảm trong trẻo sâu kín của tôi, không một chút tì vết.

Cuộc sống. Tràng cười. Tình yêu.

Lạm dụng bằng nhiều cách, nhưng không bao giờ làm mất đi ý nghĩa thực sự của nó, bởi lẽ tôi đang ở đây, bên cạnh cậu, cùng chia sẻ những kỉ niệm của chúng tôi khi cùng sống bên nhau, cùng cười và yêu nhau. Cậu như đang tỏa sáng, làn da ánh lên niềm hạnh phúc của riêng mình, hàm răng sáng lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang. Trông cậu có vẻ mệt mỏi, nhưng đẹp, hơi ấm từ bàn tay cậu tỏa ra khi cậu nắm lấy tay tôi.

Mặt trời đang lặn, bóng tối từ từ len lỏi phía sau những đồ nội thất của chúng tôi, bầu trời như được nhuộm bằng màu cam và hồng. Tia sáng cuối ngày nhuộm màu mái tóc cậu và cậu mỉm cười nhìn tôi, môi bĩu ra, thầm đòi tôi khẳng định chúng là của mình, và tôi đã làm thế. Tôi nghiêng người lại gần cho một nụ hôn dài, cảm xúc của chúng tôi đan xen vào nhau, mọi tình cảm đều đặt cả vào đầu lưỡi mình.

Cậu thoát ra trước, ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt cậu khi cậu ghi lại cái nhìn của mình lên tâm hồn tôi, đôi mắt cậu xăm vào sau mí mắt tôi.

“Em nghĩ ngày mai mình sẽ ngủ nướng.” Cậu khẽ thì thầm. Mỉm cười với tôi, cậu đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chẳng biết đã chảy từ lúc nào, thấm chúng vào tay áo mình, cậu lại bĩu môi lần nữa, làn không khí ấm áp len trong những đám mây khi cậu khẽ hát.

“Dù rằng những giọt nước mắt có thể đã rất gần, nhưng giờ phút ấy anh vẫn phải luôn cố gắng.”  Cậu dừng lại, gật đầu.

“Mỉm cười, như vậy khóc để làm gì cơ chứ?” Tôi nghẹn ngào, cố ép môi mình cong lên. Nhắm mắt lại, cậu nắm lấy tay tôi. Những ngón tay của chúng tôi đan lấy nhau.

“Anh sẽ thấy cuốc sống này thật giá trị nếu anh…”

“Mỉm cười” Tôi đã hứa với cậu rằng mình sẽ không bao giờ khóc. Tôi sẽ ngẩng cao đầu và đối mặt với thế giới này, rằng tôi sẽ tiếp tục sống mà không có cậu khi cậu ra đi. Chúng tôi biết rằng mình không thể bên nhau mãi mãi, rằng một ngày nào đó cậu sẽ bị cướp đi khỏi tôi. Tôi sẽ phải đối mặt với cái ngày ấy theo cách mà mình đã hứa với cậu.

Tôi đã không thể trách mọi người khi họ nghĩ rằng tôi thật vô lễ khi đã mỉm cười trong buổi tang lễ.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro