17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không kịp định thần, Kim NamJoon liền bị Jeon JungKook tẩn cho một trận.

Ngay cả Kim Taehyung đứng bên cạnh cũng không thể ngăn được kẻ đang phát điên này.

"Mày hôn Taehyung sao? Tao đã cho phép chưa?"

Giọng nói đanh thép của JungKook càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, miệng anh vừa hỏi tay thì vừa đấm vào mặt NamJoon không thương tiếc.

"Đủ rồi JungKook, đừng có phát điên như thế"

Taehyung cố gắng giữ chặt lấy tay anh, ngăn anh làm ra chuyện không hay, đôi mắt em dần ánh lên nét kinh hãi khi thấy NamJoon bị anh đánh đến đổ máu, nhưng cũng bực khi cái tên ngốc xít đó lại tuyệt nhiên chẳng đánh trả một lần.

Taehyung bất lực bật khóc.

"Em khóc? Em khóc vì tôi đánh nó sao?"

Tim gan anh ngay lập tức đau đến không thở được.

Anh vì em mà lao đến đây như một thằng điên, làm ầm ỉ còn đánh NamJoon một trận bán sống bán chết thế này. Đổi lại được một Kim Taehyung khóc lóc cho thằng khác và thái độ thách thức của Kim NamJoon sao?

Anh biết mình chẳng còn đường lui nữa.

Muốn chơi thì anh chơi tới với mày.

Đánh cho hả dạ, Jeon JungKook liền nắm lấy tay em dứt khoát lôi đi.

"Không, tôi không đi"

"Không đi? Tôi có cho em quyền lựa chọn sao?"

"NamJoon... cứu em"

Jeon JungKook thô bạo nắm lấy gáy em, với một lực kéo đã khiến em nằm gọn trên bã vai mình. Kim NamJoon bên này diễn cái nét yếu đuối để cho Taehyung thương xót, nhưng không ngờ bản thân bị anh đánh đến mức đứng dậy cũng không nổi, chỉ có thể từ từ bò lại phía cửa, trưng cặp mắt đầy phẫn uất nhìn anh ta đem Taehyung đi xa.

JungKook ép Taehyung ngồi vào xe, mặc cho thân nhỏ quấy quá, đấm đá cào cấu mình liên tục, anh cũng mặc kệ. Anh đã thề với lòng mình, đời này nếu anh không có được em, thì cũng đéo có thằng nào có quyền mang em đi cả.

Kim Taehyung em chỉ có thể là của Jeon Jung Kook này mà thôi, biết chưa?

JungKook không nỡ xuống tay đánh người thương, đành cắn răng mà phát tiết lên mấy đồ vật vô tri vô giác, chẳng hạn như phóng ga lao vun vút trên đường thế này đây.

Em ngồi bên ghế phụ, tay chân bấu chặt vào ghế vì sợ chết, bắt đầu thấm dần độ khủng khiếp của JungKook khi phát điên.

Khép chặt hai hàng mi còn vương chút sương mờ, toàn bộ gương mặt giờ đây chỉ toàn là nước mắt, em tái xanh đi vì hoảng sợ. Em sợ anh, sợ con người không giống người em từng rất yêu này.

"Jung... JungKook"

Taehyung nắm lấy vạt áo anh kéo kéo, tỏ ý muốn anh đừng lao nhanh như thế nữa, em không chịu được.

"Em sợ sao? Chứ không phải hôn thằng đó rồi thì chẳng sợ tôi nữa sao?"

"Không có mà..."

"Em đừng có làm cái vẻ mặt đáng thương đó, tôi không dễ gì tha thứ cho em đâu"

Taehyung hờn không nói nữa, tay cũng buông khỏi người anh, hai mắt lại bắt đầu nhòe đi trong dòng nước, như thể biểt rằng giữa em và anh chẳng còn cơ hội dành cho nhau nữa rồi.

Mà cũng hệt như những gì em muốn mà nhỉ?

Về tới nhà anh, Kim Taehyung run rẫy, em chầm chậm mở hai mắt, đưa ta vuốt vuốt lồng ngực, thở phào vì bản thân vẫn còn sống.

Nhưng chốc chốc liền ngơ ngác khi nhận ra đây chẳng phải nơi mà em từng đặt chân đến, Taehyung đánh mắt sang nhìn JungKook. Chỉ thấy anh thong dong mở cửa ra, luồn tay vào túi tìm bật lửa, rít vội một điếu thuốc.

"Được rồi, đêm nay ta giải quyết luôn một thể nhé?"

Taehyung nghe ngữ điệu của JungKook, biết con trăn đêm nay khó có thể nuốt trôi. Bao nhiêu dũng khí trên người đều tiêu tán, khi thấy JungKook vứt nửa điếu thuốc hút dở xuống đất, phẩm chất hoàn toàn áp đảo tiến gần đến em.

Taehyung theo quán tính co rúm người lại, tránh né kịch liệt với cái chạm của anh. Em sợ con người xa lạ trước mặt này, sợ Jeon JungKook vì căm giận mà giày vò em.

"Đừng... em xin anh"

"Quá muộn rồi Kim Taehyung"

JungKook một lực lôi Taehyung từ trong xe ra, anh vác con gấu nhỏ đang không ngừng vùng vẫy la hét, tiến thẳng về phòng mình.

Thật chẳng may cho em khi đây thực chất là ngoại ô, làm gì có người ở mà cứu vớt được em ngay lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro