23. Cống vật - Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Yên năm thứ 10, u vương trầm mê nữ sắc, triều đình thối nát, đạo tặc hoành hành, dân chúng lầm than, khắp nơi loạn lạc. Hoàng đế Đại Yên vì muốn giữ giang sơn đã dùng chính sách hòa thân lôi kéo và trấn áp các nước chư hầu. Tất cả các công chúa vừa đủ 15 tuổi đều không thoát được, bí biến thành vật hy sinh thay phụ hoàng vô năng, cứu vãn giang sơn. Cửu Công Chúa Trịnh Tú Nghiên cũng không thoát khỏi số phận trở thành "cống vật" cho các vương chư hầu. Nàng được hôn phối cùng Ngoan vương Quyền Du Lợi. Quyền Du Lợi vốn là đế vương Du quốc, là quốc gia lớn mạnh nhất trong số các nước chư hầu. Người này từ nhỏ thông minh khác thường, tám tuổi đã có thể đọc ngược tứ thư, ngũ kinh, làm thơ, họa tranh. Năm Quyền Du Lợi 10 tuổi đã đơn độc tay không giết hùng. Năm 12 tuổi, người trong thiên hạ kính nể gọi hắn một tiếng tiểu Gia Cát Lượng. Năm hắn 15 tuổi đã dẫn 100 binh Bắc thượng cứu viện phụ thân, nhất dạ thần không biết quỷ không hay công thành, diệt vua Phong quốc. Từ đó đến nay bách chiến bách thắng là chiến thần đất Du. Dân chúng gọi hắn là Ngoan vương vì hắn nổi tiếng tàn độc với kẻ thù, không khoan nhượng một ai ngáng đường hắn.

Quyền Du Lợi là mối hiểm hoạ lớn trong mắt hoàng đế Đại Yên. Đại Yên đã nhiều lần phái sát thủ giết hắn nhưng đều thất bại. Lần này hoà thân, lẽ ra Đại công chúa Trịnh Minh Nhu sẽ hôn phối cùng hắn nhưng hoàng đế Đại Yên cho rằng Trịnh Minh Nhu thông minh sắc sảo, dã tâm quá lớn, hắn lo sợ đưa Trịnh Minh Nhu đến Du quốc sẽ làm cho Quyền Du Lợi như hổ thêm cánh. Đế vương Đại Yên liền đem cửu công chúa Trịnh Tú Nghiên hôn phối thay cho Trịnh Minh Nhu. Hắn chọn Tú Nghiên vì hắn đối nàng không để vào mắt, mẫu thân nàng chỉ là một dân nữ thôn dã mà hắn để mắt trong một lần vi hành Giang Nam. Hơn nữa, nàng là một người câm, nàng bị câm trong một lần thái tử Trịnh Khắc Hàn đùa giỡn đẩy nàng xuống hồ nước sâu trong ngự hoa viên, nàng sau đó may mắn được cứu thoát nhưng lên cơn sốt cao sau vài ngày bước vào cửa tử nàng tỉnh lại nhưng không thể nói chuyện được nữa.

Ngày đại hôn, Du Lợi đích thân dẫn trống khua chiêng, kèn hoa lộng lẫy, kiệu hoa dát vàng 12 người khiêng đến đón dâu khiến người người đều hâm mộ nhưng cũng âm thầm tiếc rẻ vì Ngoan Vương tuổi trẻ tài cao, tuấn mỹ dụ người lại phải lấy một người câm làm thê tử. Các vị công chúa ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không ngừng tiếc hận. Du Lợi vẻ mặt âm lãnh, khoé miệng luôn thường trực nụ cười tà mị câu hồn người. Lễ bái hoàng đế, hoàng hậu Đại Yên xong, hắn không để ý vẻ kinh ngạc của mọi người, tiến đến khom người hết sức ôn nhu cõng tân nương tử lên kiệu hoa dát vàng, cáo từ ra về. Trong tiếng kèn trống ồn ào, không ai thấy được nụ cười ôn nhu hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt âm lãnh của Ngoan vương. Cũng không ai biết hắn mỉm cười là vì nương tử của hắn vừa dịu dàng bên tai hắn gọi hai tiếng

"Du Lợi"

-----

Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, Du Lợi rất tâm đắc câu nói này cho nên qua vài tuần rượu hắn liền giả vờ uống say, để mượn cớ lui về tân phòng. Cửa phòng vừa khép lại, vẻ mặt liền thay đổi trở nên hưng phấn lạ thường. Hắn mỉm cười xấu xa, đến bên giường từ từ nâng khăn phượng màu đỏ kia lên để lộ khuôn mặt say lòng người. Tú Nghiên bị hắn dùng ánh mắt nóng rực ngắm nhìn liền e thẹn cúi đầu. Hắn giữ lấy cằm nàng nâng lên, tiến tới hôn môi nàng. Hắn tỉ mỉ mút môi trên, cắn nhẹ môi dưới của nàng, đầu lưỡi tách hai cánh môi nàng ra muốn tiến vào. Nàng thuận ý hé môi đón đầu lưỡi của hắn cùng hắn giao hoà. Nụ hôn dần trở nên nóng bỏng, hai tay Du Lợi vuốt ve hai bên hông nàng khẩn cấp đưa lên trên kéo vạt áo nàng xuống lộ ra xương đòn gợi cảm. Nàng vội rút lại chiếc lưỡi bị hắn nút cứng, tách ra ngăn hắn lại nhưng hắn lại không tha cúi đầu hôn liếm cổ nàng. Tay hắn kéo sợi dây buộc yếm trên cổ nàng, cái yếm lụa đỏ liền rũ xuống một góc để lộ một phần ngọc thố trắng mịn của nàng. Hắn ôm chặt eo nàng vùi đầu hôn liếm chút da thịt bại lộ đó.

"A...a...Du Lợi...a...dừng lại....ưm.."

Nàng sắp bị nhiệt tình của hắn nhấn chìm, yếu ớt ôm lấy đầu hắn ngăn cản.

"Nghiên nhi...nương tử....Bánh bao của nàng hảo ngon....Ta muốn...ta muốn ăn...Nghiên nhi...cho ta.....bảo bối....nhanh cho ta......"

Du Lợi không tha càng hăng say hôn cắn, tay gấp gáp giải khai thắt lưng hỷ phục của Tú Nghiên.

"Du Lợi....a.....chúng ta....ưm...uống rượu hợp...ưm...hợp cẩn....a...a..."

Tú Nghiên xấu hổ khi nghe lời nói xằng bậy của Du Lợi, nàng đỏ mặt nhưng lại ngọt ngào vì ham muốn của Du Lợi đối với nàng. Du Lợi nghe thấy thế mới ngẩng mặt lên, tròng mắt đỏ ngầu bất mãn nhìn Tú Nghiên. Hắn bế xốc Tú Nghiên lên khiến nàng bất ngờ hai tay ôm cổ hắn, hai chân quấn chặt quanh eo hắn để khỏi ngã.

"Chẳng phải chúng ta bái thiên địa rồi sao? hợp cẩm cũng đã uống rồi. Ta không hôn nơi đó của nàng nửa năm rồi đó"

Du Lợi bất mãn nói nhưng vẫn ôm Tú Nghiên đến bàn lấy rượu.

"Người...hư hỏng"

Tú Nghiên xấu hổ đến mức mặt sắp xung huyết, lời nói dâm mỹ như vậy mà hắn cũng dám nói.

Năm Du Lợi 14 tuổi, nàng 10 tuổi, hắn một lần ham chơi lẻn vào cung thì gặp nàng bị một đám công chúa bắt nạt nhốt trong một nhà kho nhỏ tối tăm ẩm thấp. Khi nàng hoảng sợ, ngồi co mình khóc thút thít thì hắn xuất hiện. Hắn bắt chuột hù doạ lũ tiểu công chúa, tiểu hoàng tử chạy hết, rồi cõng nàng ra ngoài. Khi đó mẫu thân nàng đã mất được 3 năm, nàng một mình ở trong cung chịu đủ mọi hiếp đáp, khinh miệt, sau đó nàng bị Nhị hoàng tử khiến cho ngã bệnh và không nói được nữa. Trong những ngày đen tối nhất cuộc đời nàng thì hắn xuất hiện. Hắn dùng phương thức của hắn bảo vệ nàng, hắn bất chấp nguy hiểm mỗi nguyệt đều lẻn vào cung vài lần chơi với nàng, đem đồ chơi và thức ăn ngon cho nàng. Hắn nói nàng có thể nói lại được, nàng chỉ tự phong bế chính mình, hắn sẽ chữa cho nàng. Những gì hắn nói hắn đều làm được. Đến năm nàng 14 tuổi, hắn 18 tuổi, nàng đã có thể nói chuyện lại như trước. Nàng biết hắn là nữ nhân nhưng nàng nhận ra mình dần dần có cảm giác lạ với hắn, mỗi lần hắn rời đi nàng đều không muốn. Nàng thích hắn ôn nhu vuốt đầu nàng, dỗ nàng ngủ, những món đồ chơi ngộ nghĩnh hắn cho nàng, nàng đều yêu thích không rời tay. Năm kia nàng 16 tuổi, hắn 20 tuổi, hắn không kìm nổi lòng thổ lộ với nàng, cả hai tự định chung thân, bái thiên địa, lần đầu tiên có vợ chồng chi thực. Từ đó mỗi đêm hắn đều vào cung cùng nàng mây mưa ân ái. Nửa năm trước lệnh hôn phối ban ra, nàng vì thế bị nghiêm ngặt canh giữ, hắn và nàng đành nén đau chia cách một đoạn.

"Ta mặc kệ, ta nhớ nàng....nhớ đến sắp mất trí rồi. Nếu nàng không cho ta, không sao, ta tự mình tới"

Du Lợi bá đạo tuyên bố, hắn đặt nàng lên bàn, hai tay không ngừng kéo áo bào của nàng khiến nó trở nên hỗn loạn xốc xếch. Nàng dở khóc, dở cười trước tính trẻ con của hắn, đành cho phép hắn tiếp tục vùi đầu hôn mút cổ nàng. Nàng run rẩy rót hai chung rượu, khe khẽ thì thầm

"A.....Bảo bối....ngoan....ưm...Nếu.....người....um....ha...uống hết....ha....h...thiếp sẽ....chiều người"

Du Lợi liền vòng tay cùng nàng uống hết ly rượu hợp cẩn, rượu hết hắn ném ly rượu xuống sàn. Hai tay vạch rộng vạt áo của nàng, kéo xuống áo yếm, hướng nhũ hoa của nàng liếm miết. Bên còn lại hắn dùng tay bóp nắn, đầu ngón tay tìm đến điểm đỏ chính giữa véo nhẹ kéo ra, từ từ đỉnh nhũ hứng tình dựng đứng lên, hắn liền thay phiên bú nút thật mạnh.

"A...a....Du Lợi của thiếp....a....ha...ha...bảo bối....ư...ư..."

Nàng rên rỉ gọi tên hắn, hai tay ôm chặt đầu hắn chống chọi yếu ớt với khoái cảm hắn mang lại. Nàng xấu hổ thừa nhận nàng nhớ cảm giác này, nhớ đầu lưỡi linh hoạt của hắn xoắn quanh vầng thâm quanh nhũ hoa hoa của nàng, nhớ khuôn miệng nóng ẩm của hắn dùng sức bú nhũ hoa của nàng đến đau nhức như muốn hút hết tinh lực của nàng

"Ư...ha...ha...nữa đi....a...a..."

Du Lợi càng cuồng loạn bú mút, hắn cắn nhay đầu nhũ, một bên se kéo, ngón tay trêu chọc gảy liên hồi nhũ hoa xinh đẹp của nàng. Du Lợi dành gần nửa canh giờ chỉ để tỉ mỉ săn sóc đôi ngọc thố đầy đặn của nàng. Ngoại bào cùng trung bào của nàng bị Du Lợi thoát đi, nửa thân trên đã xích loã để mặc hắn thoả thích bóp nắn hôn hít. Hôn mút đôi nhũ hoa hồi lâu, hắn trở lên hôn môi nàng, thân hắn kẹp giữa hai chân nàng, khiến hắn dễ dàng đưa tay xâm nhập nội khố, tay trần bắt lấy nơi tư mật ướt đẫm của nàng vuốt ve.

"Ưm...ưm...ưm..."

Nàng nảy mông rên rỉ trong miệng hắn vì hắn đột ngột bóp nắn nơi đó. Hắn một tay ôm thắt lưng nàng, một tay cho ra bên trong hoa huyệt của nàng nông sâu thăm dò. Hoa huyệt nhỏ bé nhiều năm bị hắn không ngừng xâm chiếm đã quen hơi, liền vui mừng nuốt lấy vị khách thân thuộc, hút sâu, nũng nịu cọ dụi chào đón.

"Nàng...thật nhỏ....ta rất thích....thật mịn...thật ấm....nó hình như cũng rất nhớ ta....hưm~"

Du Lợi thoả mãn rên rỉ khi hai ngón tay hắn được bên trong Tú Nghiên vuốt ve ôm ấp.

"A....a....a...hưm....thiếp...a....nhớ....ha...ha....nhớ......um.....Du Lợi.....a...a..."

Du Lợi nghe thấy lời nàng cùng tiếng rên rỉ của nàng thì nơi đó co thắt không ngừng, từng đợt nước tình tuôn ra ướt đẫm nội khố lan ra cả ngoại bào.

"Nghiên nhi....ưm...Bảo bối của ta....Nghiên nhi của ta..."

Hắn không ngừng gọi nỉ non tên nàng khi dụi đầu hôn mút cổ nàng, liếm cắn xương đòn gợi cảm của nàng, trở lại cùng nàng hôn lưỡi, tay ôm lưng nàng thiếp sát vào người hắn, bàn tay vươn ra phía trước cố cầm lấy một quả ngọc thố của nàng nhu nắn, tay bên dưới không ngừng đâm vào rồi rút ra, lúc chậm lúc nhanh. Nàng chỉ có thể ôm chặt vai hắn, ngửa đầu rên rỉ đón nhận hắn thô bạo cưng chiều, chiếm đoạt. Nước tình của nàng thấm đẫm hỷ phục nơi hạ thân. Tẩm cung rộng lớn của hắn phủ kín tiếng rên rỉ tu nhân và tiếng hô hấp nặng nề của cả hai.

Du Lợi ra vào hoa huyệt của nàng hồi lâu, nàng co giật trong vòng tay hắn và tuôn mật hoa ướt đẫm bàn tay hắn. Nàng đổ gục trên vai hắn, hắn gạt đổ mọi thứ trên bàn đỡ nàng vô lực nằm xuống. Hắn vẫn không rút tay khỏi người nàng, tay còn lại hắn nhẹ nhàng xoa vuốt bụi hoa rậm rạp phía trên nơi cả hai giao hợp giúp nàng duy trì khoái cảm, khiến mật hoa tuôn mãi không dứt. Đột nhiên hắn cúi xuống, rút tay khỏi người nàng. Mật dịch được khai thông liền tuôn ào ạt, hắn há miệng mút hết thấm ướt cả cằm. Nàng những tưởng hắn liếm sạch nơi đó sẽ tha cho nàng nên chỉ nằm rên nhỏ chịu đựng, không ngờ sau khi liếm khô mật động, hắn lại bú thật mạnh lỗ nhỏ nhạy cảm khiến nàng nảy mông rên lớn vì khoái cảm đột ngột. Hai tay tìm kiếm giữ chặt đầu hắn.

"Aaaaaa.....a....a....Du...Du Lợi....không cần...không cần..."

Nàng nức nở gọi hắn vì khoái lạc mãnh liệt không chịu đựng nổi. Du Lợi đưa tay cùng nàng mười ngón tay tương khấu, lưỡi hắn bắt đầu một đường miết dọc khe nhỏ, chọc ấn hoa hạch, ngậm lấy nhay nhay khiến Tú Nghiên muốn ngất đi. Du Lợi buông một tay nàng, ké mớ vải vóc hỗn độn che đậy đôi chân thon dài của nàng xuống, hắn kéo chân nàng co lại đặt lên bàn để có không gian rộng hơn thoả sức hoạt động. Tay hắn vuốt ve đùi nàng lên xuống, cảm nhận làn da mềm mịn dọc chân nàng, rồi lần lượt cầm lấy chân nàng đặt lên vai hắn. Nàng tự động đan hai chân quanh cổ hắn, không ngừng ưỡn mông nghênh hợp khi lưỡi hắn tiến vào hoa huyệt.

"Ha...ha....ha....a....ha....a...a...mạnh hơn....ha...."

Lời nàng còn chưa dứt, Du Lợi đã đáp ứng mong muốn của nàng, đâm vào thật mạnh, ngón cái vuốt gảy hoa hạch sưng tấy của nàng. Khoái cảm khiến nàng vô thức kéo bàn tay Du Lợi đang nắm chặt tay nàng lên ngực nàng, mười ngón tay vẫn tương khấu, nàng đè áp mu bàn tay Du Lợi thiếp chặt đôi ngọc thố của nàng, cọ xát đôi nhũ hoa cảm nhận sự mịn màng của làn da mềm mại trên mu bàn tay hắn. Bàn tay nhỏ nhắn của Du Lợi tuy nhiều năm rong ruổi chính chiến nhưng vẫn mềm mại khác thường khiến nàng yêu thích không thôi. Tay Du Lợi không ngừng đùa giỡn giữa hoa hạch và đôi nhũ hoa của nàng. Nàng cắn môi rên rỉ, chịu đựng, hồi lâu hoa huyệt nàng co thắt dữ dội siết lấy đầu lưỡi Du Lợi, nàng biết mình lại sắp cao trào, nàng yếu ớt nỉ non

"Ưm...a...a...Bảo..... bối....a...thiếp...a...sắp...a...ưm.....Aaaaaaaaa"

Du Lợi luôn hiểu tâm ý của nàng, không đợi nàng nói hết hắn đã đưa hai ngón tay nhíu chặt hoa hạch của nàng kéo lên trong khi lưỡi đâm mạnh vào hoa huyệt. Nàng lắc đầu hét lên trong khoái cảm mãnh liệt và phun trào hết mọi thứ hắn muốn, thấm ướt khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Hắn liếm môi mút một chút mật dịch của nàng ngậm vào trong miệng, trườn lên áp môi, từng ngụm truyền sang miệng nàng. Nàng nhu thuận hé miệng nuốt hết những gì hắn trao cho. Trong lúc hôn nhau, hắn đưa tay sờ sẫm hoa viên ướt đẫm của nàng lấy mật dịch nóng bên dưới bôi lên đôi ngọc thố no tròn của nàng, nhũ hoa liền sáng loáng lên trơn ướt vì mật dịch, hắn bôi cả xuống bụng và hông nàng. Du Lợi vừa hôn nàng vừa gấp gáp giải khai đai lưng, thoát đi ngoại bào xốc xếch, không kịp cởi hết trung y, hắn đẩy cả quần lẫn nội khố xuống, khẩn cấp áp âm hộ kiêu ngạo của hắn vào hoa viên sưng tấy đáng thương của nàng. Nàng gắt gao ôm chặt cổ hắn, cam chịu cảm giác vừa đau rát vừa khoái lạc không ngừng khuếch đại nơi hạ thân.

"Hum....a....a...Nghiên nhi...ưm..ư...ư....nàng thật.....tuyệt...a...a...ha....ha...Ta...yêu nàng....bảo bối...a...yêu...nàng"

Du Lợi hôn môi nàng, cùng lưỡi nàng âu yếm bên trong khoang miệng nàng, chọc lưỡi sâu vào trong quét qua vòm họng. Hai tay ôm lấy kiều đồn của nàng, giữ chặt nâng lên để hoa huyệt và hoa hạch của cả hai thân mật hôn hít nhau.

"Du...Lợi...ưm...ưm...ưm....Du...Lợi....ưm....ưm..."

Nàng đỡ đẫn, nhắm mắt, nằm dưới thân hắn rên rỉ tên hắn, để mặc hắn hung hăn làm càn. Bộ dáng nàng càng khiến Du Lợi muốn tà ác xâm chiếm, hận không thể đem cả hai tan vào nhau. Từ lần đầu tiên ân ái với nàng, hắn đã không thể ngăn bản thân càng trầm mê nàng. Hắn mặc dù đã làm vương một nước, vô số mỹ nữ khuất phục dưới chân hắn, cam tâm tình nguyện cho hắn đùa giỡn, nhưng hắn trước sau chỉ có dục vọng giữ lấy đối với nàng. Danh hiệu Ngoan vương khi trước mặt nàng liền biến mất không thấy tâm hơi. Chuyện chăn gối ái ân cả hai cũng rất hoà hợp, nàng e thẹn nhưng luôn nghênh hợp hắn, mỗi lần đều khiến hắn luyến tiếc buông tay. Trọng sinh hai kiếp, hắn mới bắt được một bảo bối trân quý như vậy, hắn thề chết không buông. Tân hôn động phòng nóng bỏng, quần áo vương vãi khắp nơi, dấu vết hoan ái kéo dài từ gian ngoài vào long sàn, hắn lại muốn nàng đến khi nàng mất hết tri giác, từng giác quan đều đê mê, dần chìm vào giấc mộng, đến nỗi cả trong giấc mộng nàng cũng nhìn thấy hắn quấn lấy nàng, không ngừng xâm nhập nơi sâu nhất của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro