9. Hàn tật - Phần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc xe ngựa đến Thanh Sơn tiểu trúc, trời đã chập choạng tối, tiểu trúc nằm trong sâu trong rừng, được bao quanh bởi vô số bụi tre trúc tách biệt với thế giới bên ngoài, đây là nơi hắn lớn lên. Tới bên ngoài tiểu trúc, A Phúc đánh xe ngựa rời khỏi, tiểu trúc này ngoại trừ hắn và lão sư phụ đã qui tiên thì không ai được phép vào nếu không được hắn cho phép. Cỗ xe ngựa vừa khuất bóng hắn liền bế ngang nàng lên tiến vào bên trong tiểu trúc. Bên trong phòng ốc tất cả đều được xây dựng bằng trúc theo lối kiến trúc mở không như lầu son gác tía khuê phòng kín gió ở phố thị. Phòng ngủ, phòng tắm, hậu viện và nhà bếp đều thông với nhau, được chia gian rất tao nhã, hài hòa mà không khiến người ta có cảm giác hỗn độn. Giường lớn gấp 4 lần và có sàng thấp hơn so với giường bình thường, 10 người nằm vẫn còn dư, bốn góc giường màn lụa mỏng được cột lên gọn gàng. Phòng tắm có bồn tắm lớn, một hệ thống dẫn nước và thoát nước bằng ống trúc được thiết kế tinh xảo công phu dẫn nước từ hậu sơn vào. Hậu viện đặt những chiếc ghế có kiểu dáng độc đáo, ghế có dạng bầu với lưng tựa phía sau, được làm bằng gỗ đàn hương thượng hạng, bề mặt được bào nhẵn nhũi, mịn màng, tất cả được xếp từ thấp đến cao, có chiếc cao vượt đầu nàng, đó là nơi hắn luyện công.

Hắn thả nàng xuống bảo nàng đi tắm còn hắn vào bếp nấu vài món cho bữa tối. Nàng do dự một lúc rồi cũng thoát xiêm y tiến vào trong nước. Lãnh khí của nàng khiến nước ấm trở nên lạnh băng. Nàng bất đắc dĩ định rời khỏi bồn tắm thì bị hắn bất ngờ ôm lấy, nước dần ấm áp trở lại. Thì ra hắn ở trong bếp lén nhìn mỹ nhân dục, thấy nàng nhanh chóng trở lên liền hiểu ra mọi việc, hắn quyết định cùng nàng tắm rửa trước khi nấu bữa tối.

Nàng nằm trong lòng hắn để hắn giúp nàng cọ rửa. Tay hắn lướt khắp người nàng, xoa đôi ngọc thố, vuốt ve xuống bụng, cọ rửa tỉ mỉ nơi buổi trưa bị hắn làm ướt đẫm. Nàng cũng học hắn, vuốt ve người hắn giúp hắn tắm rửa. Kích tình trong nước hai thân thể quyến rũ dính lấy nhau suốt nửa canh giờ trước khi dời địa điểm sang gian bếp, cả hai chỉ khoác áo lụa mỏng lỏng lẻo, môi kề môi quấn quýt, ôm ấp không rời, kết quả là đến lúc ngoài trời trăng treo đến đỉnh mới bắt đầu dùng bữa tối. Sau đó hắn kéo nàng ra ngoài tản bộ, hắn dùng khinh công ôm nàng, chỉ sau vài khắc đã thấy một cánh đồng có hàng ngàn hàng vạn ánh sáng lập loè bay lượn.

"Thích không?"

Hắn dắt tay nàng đi sâu vào cánh đồng.

"Ân....thật.....thật......thích..."

Nói rồi nàng nở nụ cười, nụ cười rực rỡ nhất, thuần khiết nhất mà hắn từng thấy. Hắn cười tít mắt sung sướng hôn má nàng. Hơn 20 năm, cuối cùng hắn đã xuất hiện, người có thể khiến nàng vượt qua hàn tật, nở nụ cười rực rỡ từ đáy lòng. Hôm ấy, nàng vẫn thiếp đi trong lòng hắn, ngay cả khi ngủ say, nụ cười vẫn đọng lại trên khóe môi nàng, đó là một ngày đầy vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào trong vô số những ngày hạnh phúc bên cạnh hắn trong suốt phần còn lại của cuộc đời nàng.

Ngày hôm sau nàng bị đánh thức từ sớm bởi phương thức ngọt ngào của hắn, trên giường lớn cùng hắn ân ái triền miên đến lúc mặt trời lên cao mới rời giường cùng tắm rửa. Hắn kéo nàng vào khe suối trong rừng, nàng ngồi trên bờ buông thõng hai chân ngâm trong nước, hắn cởi ngoại bào xắn ống tay áo lên đi vào trong nước bắt cá. Mỗi lần bắt được một con cá to hắn liền hớn hở khoe khoang tài giỏi với nàng như hài tử, khuôn mặt vô lại vênh váo rất đáng ghét, nàng dùng hai chân vẩy nước tung toé vào người hắn, hắn không giận mà cười toe toét rồi đợi nàng không để ý kéo luôn nàng xuống nước. Cả hai cùng nhau mò mẫm bắt cá nhưng nàng chỉ cần đụng vào con cá sẽ rất nhanh tê cóng mà chết, nàng thất vọng thở dài, hắn liền ôm nàng vận khí truyền nhiệt khí vào người nàng, cuối cùng nàng cũng thành công bưng một con cá có sinh khí trong tay từ từ thả nó lại vào trong nước, vui vẻ nhìn nó tự do tự tại bơi lội dưới dòng suối trong vắt.

Du Lợi mang cá về nhà vào bếp ngao canh cá, nàng đem y phục ướt của cả hai ra hậu viện giặt. Lần đầu tiên tự mình giặt y phục mà còn là y phục của hắn, nàng loay hoay lúng túng gần một canh giờ mới giặt xong hai bộ y phục. Nàng mãn nguyện nhìn quần áo được nàng vắt trên sào phơi. Hắn vừa đôn xong canh cá, muốn gọi nàng vào dùng thì nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nàng, hắn mỉm cười từ phía sau ôm lấy nàng. Ánh mắt giao nhau chứa đầy ôn nhu cùng yêu thương, nàng khẽ nâng đầu, hắn cúi xuống, hai cánh môi gặp nhau, tiếp hợp không chút khe hở. Lãnh khí của nàng làm mát thân thể nóng bức của hắn, ngược lại nhiệt khí hắn toả ra làm nàng ấm áp. Hắn dây dưa không dứt nàng ỡm ờ chấp nhận, cả hai lần nữa kích tình nóng bỏng một hồi, hắn mới bế nàng vào cùng dùng bữa trưa.

----

"Bảo bối, ta đưa nàng đến nơi này"

Du Lợi thì thầm vào tai nàng khi cả hai vừa trải qua một phiên ân ái mãnh liệt. Nàng ngồi trên đùi hắn, thở dốc, khoé miệng còn sáng loáng, quần áo hỗn độn, vạt áo rộng mở, yếm lụa và tiểu khố đều bị vứt dưới sàn trúc, bức tranh sơn thuỷ trước mặt vẫn chỉ mới hoàn thành được một nửa.

Du Lợi ôm thân thể không được che chắn kín đáo của Tú Nghiên dùng khinh công tiến vào rừng, đưa nàng tới một nơi mà hắn rất thích. Đó là một cái võng trúc khổng lồ rộng bằng một tán cây cổ thụ, nó được giăng giữa những tán cây đại thụ hàng trăm năm tuổi, võng trúc được nâng đỡ bởi vô số dây leo chằng chịt. Võng trúc này là kỷ niệm Du Lợi thành công sử dụng khinh công bay tới cây đại thụ cao nhất trong rừng, hắn đã tự tay làm nó suốt một năm trời xem như một món quà tự tặng mình. Du Lợi muốn thử cảm giác cùng Tú Nghiên ân ái tại đây. Hắn dùng khinh công đưa nàng lên võng trúc, hắn đặt nàng nằm trên làn trúc mát lạnh, quỳ gối hai bên hông nàng, hai tay gấp rút giải khai thắt lưng, thoát hết y phục trên người.

Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới vòm trời xanh ngắt, hai cỗ thân thể xích lõa dây dưa quấn quýt. Nàng nằm dưới thân hắn, trong mắt tràn đầy sương mù trắng xoá vô định hướng lên vòm trời, nàng hé miệng thở dốc, từng đợt rên rỉ

"Ân....a....ưm...a...."

Đầu hắn nhấp nhô lặn hụp trong khuôn ngực trắng phau nõn nà của nàng. Hắn vừa rướn bề mặt lưỡi ra sức liếm miết điểm đỏ trước ngực nàng, tay vừa đưa đẩy ra vào hoa huyệt chỉ mới được hắn buông tha cách đó không lâu.

"Hư....ưm....ha...ha....chậm...ha...."

Hắn đột nhiên cắn nhũ hoa kéo lên rồi lại há miệng ngoạm lấy khoả ngực nàng bú mạnh phát ra âm thanh lớn hết sức tu nhân. Ngón tay bên dưới lấn tới xoáy vào thật sâu, chọc ngoáy đảo vòng cong duỗi khiến nàng không chịu nổi khoái cảm quá lớn mà vặn vẹo người, nức nở rên lớn, cầu xin hắn chậm lại. Cùng lúc bên trong khoang miệng, lưỡi hắn đánh lên nhũ hoa của nàng liên tục, nàng cuối cùng không chịu nổi thét dài co giật cao trào, giữa rừng già tiếng thét của nàng càng thêm vang vọng, liên tiếp dội về bên tai nàng. Hắn không để nàng nghỉ ngơi mà trượt xuống bú nút tiểu huyệt đang chảy nước

"*chụt chụt* ưm....*chụt*"

Tiếng bú nút, liếm mút của hắn vang lên không ngừng bên tai nàng, nàng cắn răng chịu đựng đóa hoa còn hết sức nhạy cảm liên tục bị dày vò vừa thư sướng lại thống khổ. Hai tay hắn banh rộng chân nàng ra hai bên để dễ bề chăm sóc hoa huyệt đẫm nước. Mật hoa khô cạn, hắn chuyển lên ngậm hoa hạch tiếp tục bú nút, hai tay vươn lên nắm đôi ngọc thố của nàng nhào nặn nắn bóp liên hồi để nàng mau chóng tiết ra thêm mật hoa hắn muốn. Nhiệt tình của hắn rất nhanh được đền đáp, bị hắn kịch liệt kích thích nước tình của nàng bắt đầu phun trào từng đợt bắt đầu một phiên hoan ái mới.

Khi cảm thấy nơi tư mật của nàng đã đủ trơn ướt, hắn trườn lên hôn môi nàng, điều chỉnh để nàng và hắn nằm nghiêng, đối mặt với nhau, một chân nàng gác bên eo hắn, một chân hắn cũng co lại dựng lên, hai âm hộ đều mở rộng chờ đón nhau. Hắn ôm nàng bắt đầu áp hạ thân cọ đẩy ma sát âm hộ vào nhau

"Ân...a....ưm....ha...ha...ha..."

Cả hai nhắm nghiền hai mắt, cùng nhau rên rỉ trong khoái lạc đánh úp. Nàng vùi đầu vào hõm cổ hắn, cùng lúc hắn cũng cọ dụi hôn hít lên tóc nàng, một tay hắn ôm nàng, một tay ôm đùi nàng đang gác bên eo hắn.

"Ân...ha...nữa....đi....a....hưm...bảo...bối....ha...ha....nàng....thật tuyệt....ha.....ha....ân....thật dễ chịu....haz....nhanh....nữa....ha....ta....yêu.....nàng...ha...ha...."

Hắn vừa dùng sức ma sát vừa hôn hít, rên rỉ nỉ non bên tai nàng. Nàng nghe thấy lời hắn, hai tai càng ra sức siết lấy lưng hắn vuốt ve sờ sẫm, chân bên eo hắn càng tỳ sát vào muốn hắn thêm thoả mãn, cùng hắn vui hoan. Tiếng võng trúc rung lắc vang lên kẽo kẹt hoà lẫn với tiếng rên rỉ, ngâm thanh ái muội không ngừng vang vọng len lỏi giữa những táng cây đại thụ rộng lớn

Từ giữa trưa, hắn cùng nàng ân ái trên võng trúc cho đến khi trời sụp tối, nàng ngất đi hắn mới chịu bế nàng trở về. Những ngày sau đó, võng trúc trở thành một trong những nơi mây mưa hoan ái giữa hai người. Trong chốn rừng già, hiếm người qua lại, nàng cùng hắn khắp nơi triền miên bất kể ngày đêm. Một tháng ở Thanh Sơn tiểu trúc cứ như vậy trôi qua.

Cả hai trở về Hoàng Phủ trấn, phủ viện mới cũng đã sửa sang xong, Du Lợi bèn mở tiệc tân gia, chiêu đãi bà con trong trấn. Mới chuyển sản nghiệp sang nơi mới, công việc ở tửu lâu và tiền trang bề bộn khiến hắn suốt ngày bôn ba bên ngoài nhưng mỗi ngày hắn đều đúng giờ về nhà dùng bữa tối với nàng, kể cho nàng nghe những việc hắn làm hay những điều hắn gặp bên ngoài. Buổi tối đều cùng nàng tắm rửa, mệt đến đâu cũng phải ân ái một lần để rót mật dịch nuôi dưỡng hài nhi còn chưa thành hình trong bụng nàng.

Cách tân hôn gần 2 tháng, Tú Nghiên bắt đầu khó chịu, buồn nôn, cả người mệt mỏi, chỉ muốn ngủ suốt ngày. Du Lợi bắt mạch, cười tự mãn nói với nàng rằng nàng đang hoài hài tử của hắn. Nàng còn không tin muốn tìm Lâm lão đại phu kiểm chứng. Du Lợi co giật khóe miệng, đen mặt, sai hạ nhân đến hiệu thuốc tìm Lâm đại phu đến. Lâm đại phu là đại phu của nhà họ Trịnh, từ nhỏ ông là người duy nhất chữa bệnh cho nàng. Lúc bắt mạch, Lâm đại phu kinh ngạc nhìn Du Lợi không tin nổi như thể hắn là quái vật. Được Lâm đại phu xác định, Tú Nghiên mới tin thật, quên mất e thẹn, sung sướng ôm hôn khuôn mặt đen thui vì bị nàng phủ nhận tài năng của hắn. Hắn được nàng hôn, khí liền tiêu tan, nhe răng cười hết sức vô lại ôm nàng muốn hôn thì bị nàng không thương tiếc đẩy ra. Chuyện Tú Nghiên mới thành thân 2 tháng đã có hỉ không biết bằng cách nào truyền đi khắp trấn, mọi người lại được dịp bàn tán xôn xao sao Trần Trạch Diễn thành thân hơn nửa năm mà vẫn im hơi lặng tiếng. Không ai bảo ai, mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn độc đinh của Trần gia.

Tú Nghiên mang thai 9 tháng 9 ngày đã hạ sinh cho Du Lợi một nữ nhi vô cùng đáng yêu, cả hai gọi tiểu bảo bối là Quyền Duẫn Nhi. Tiểu Duẫn nhi giống hệt như mẫu thân nó thể chất âm hàn lạnh lẽo nhưng diện mạo lại thập phần tương tự phụ thân Du Lợi, vẻ mặt đáng yêu như tiểu thiên sứ, nụ cười luôn rạng rỡ như ánh trời khiến người đau ủng cưng chiều cùng thương tiếc nhưng điều khiến Tú Nghiên dở khóc dở cười đó là nữ nhi tuy khuôn mặt thiên sứ, tính tình là tà khí, vô lại như phụ thân nó. Năm Duẫn Nhi 16 đã dẫn về một hoa khôi thanh lâu tính tình phúc hắc hơn mình tận 3 tuổi nhất định phi khanh không cưới, đến năm 18 tuổi một lần nữa khiến nàng tái mặt khi ôm thêm một cô bé đáng yêu, vẻ mặt ngây ngô về nhà làm thê tử. Về sau nàng mới biết hai đứa con dâu của nàng một người là đỉnh đỉnh đại danh đệ nhất hoa khôi Bách Hiệu Hoàng Mỹ Anh, người còn lại là tiểu quận chúa, con gái độc nhất của Hưng Thiên vương, đệ nhất tài nữ Bách Hiệu Từ Châu Huyền....

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro