Chương 2 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thở dài, cô dạo ra sau nhà, chạm cây đũa phép lên ô cửa sổ lớn nơi bếp ăn và tạm thời làm lớp kính biến mất. Cô leo qua trong, khôi phục tấm chắn rồi hướng thẳng đến phòng sinh hoạt nhỏ được xếp đầy sách ngay cạnh. Phải rồi, ông ấy đây này... dáng người khẳng khiu đáng thương trong chiếc áo đen rộng chùng, ánh mắt như đang bắn tia lửa vào cánh cửa như thể thách thức nó bị phá. "Tôi nghĩ mình hi vọng ông không nghe lén thì hơi quá xa vời rồi," cô lạnh lùng nói.

Ông không giật mình, nhưng quay lại dành cho cô ánh nhìn băng giá. "Quá mức cho phép rồi," ông nghiêm giọng đáp. "Ta nghĩ ta đã từng dặn cô trước đó rồi, cô Granger, lòng thương hại của cô chẳng ai muốn nhận, cũng chẳng ai thấy biết ơn"

"Ông vẫn sẽ chẳng nhận được nó đâu," cô bình tĩnh nói. "Đồng cảm và thương hại chẳng giống nhau gì cả."

"Ngụy biện," ông gầm lên. "Ta nhắc lại, cô Granget, hãy rời khỏi nhà ta, để ta yên, và dừng ngay cái thói xen vào chuyện người khác đáng nguyền rủa của cô lại."

Cô lắc đầu dứt khoát, khoanh tay trước ngực. "Không. Tôi sẽ không bỏ mặc ông, Severus, dù ông có muốn hay không."

Ông chớp mắt, và cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô thực sự dùng tên ông khi ông hoàn toàn tỉnh táo. "Lấy những quyền hạn cá nhân không chính đáng sẽ chẳng khiến cô được lòng ta đâu, cô Granger, ta đảm bảo thế," ông lạnh lùng đáp. "Ta chưa cho phép cô dùng tên ta."

"Sau tất cả những gì chúng ta trải qua," cô lặng lẽ nói, đối diện với ánh mắt giận dữ, "cả hai đều có cái quyền đó. Tiếp tục giả vờ rằng chúng ta hầu như không hề quen biết nhau là điều khá vô nghĩa, ông không nghĩ thế à?"

"Không," ông nghiêm túc đáp. "Ta không nghĩ vậy. Cô không biết gì về ta cả, cô Granger, và ta mong cô đừng giả vờ như thể cô biết."

"Ông sẽ ngạc nhiên đấy." Cô lắc đầu. "Tôi bắt đầu tìm hiểu, ông biết đấy, khi Harry tìm thấy cuốn sách có tựa "Hoàng tử lai". Tôi nhận ra ý nghĩa đó của nó từ rất lâu trước cả Harry. Hôn nhân của mẹ ông, và việc sinh ra ông, đều đã được đăng thông báo trên những trang cũ của Nhật báo Tiên tri. Và... chà. Tôi cứ tiếp tục tìm. Ông biết con người tôi và cái sở thích nghiên cứu quá đà vô độ mà."

Ông ấy chớp mắt. "Có lý do đặc biệt nào thúc đẩy cô xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của ta, cô Granger, hay chỉ đơn thuần vì... để cô tự giải trí vậy?" Ông đang bám víu vào những phần sót lại nhỏ nhoi của khả năng tự chủ, và nếu có đủ sức làm được gì mạnh hơn việc tạo ra vài tia lửa thì giờ cô đã bị nguyền rủa rồi.

Thú thật, cô thực sự đã phải suy nghĩ về câu hỏi đó. "Tôi thấy tò mò," cô thừa nhận. "Về ông. Hầu hết người ta nhìn chung khá đơn giản khi đi xuống tầng sâu hơn về bản chất họ. Nhưng ông... ông rất phức tạp. Tôi vẫn không hiểu tại sao ông làm một nửa những việc ông có thể làm." Cô điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông. "Ông mang đến... một thách thức riêng biệt, Severus," cô lặng lẽ nói. "Tôi hiểu ông hơn ông nghĩ, nhưng tôi vẫn không thực sự hiểu rõ hết. Tôi cho rằng chẳng ai có thể làm được thế."

Ông nhìn cô trong suốt một khoảng thời gian dài, nét mặt khó đoán. Cô có thể thấy ông đang cân nhắc những lời cô nói... sự ngầm khen ngợi dành cho bản chất khó nắm bắt của ông và lời thú nhận rằng cô chưa hiểu ông hoàn toàn, đặt so với hành động soi mói quá đáng của cô. "Ta khá cảm kích rằng ít ra cô thừa nhận không hiểu rõ ta," ông nói, dịu giọng hơn thông lệ. Dường như sau khoảng thời gian cân nhắc thì cán cân đã nghiêng một chút về phía cô. "Làm ơn, vĩnh viễn đừng tự lừa dối mình rằng là cô hiểu".

"Tôi sẽ không thế đâu." Cô nhướn mày nhìn ông. "Ông có muốn cùng tôi xuống bếp dùng bữa trưa không? Winky sẽ rất vui mừng vì ông đã đủ khỏe để ăn ở tầng dưới rồi."

Ông đứng dậy, kéo chiếc áo chùng dài ôm lấy dáng người. "Ta sẽ," ông lạnh lùng đáp. "Nếu cô có thể ăn trong tĩnh lặng và tử tế được. Nếu cô cứ nhảm nhí liên tục, ta sẽ bảo Winky mang thức ăn của cô lên đặt trên cái bàn trong phòng ngủ của cô."

"Tôi nghĩ là mình có thể ép bản thân tập trung vào bữa ăn." Cô bước sang một bên, nhường đường để ông dẫn đi vào hành lang. Thể hiện sự tôn trọng luôn quan trọng mà.

Ông cố gắng bắt chước dáng đi tự tin như trước đây, sải những bước rộng dài hệt như chim đại bàng, trong lúc biết rõ cô đang theo dõi từng động tác của mình. Sau ba bước chân ông loạng choạng, bàn chân bị thương không đáp ứng được yêu cầu ông vừa đề ra, và không kịp suy nghĩ, Hermione tiến lên đỡ lấy ông trước khi ông trượt ngã.

Dường như trong con người ông chẳng còn lại bao nhiêu, chiếc áo chùng dày dài trùm lấy dáng người dường như còn to lớn hơn ông cả, cô dễ dàng giữ ông đứng vững. Nhìn lên, cô bắt gặp cái nhìn giật mình, gần như sợ hãi trên khuôn mặt ông, chỉ cách mặt cô vài tấc. Cô vẫn giữ chặt ánh nhìn đó, nhẹ nhàng giúp ông giữ thăng bằng. "Dục tốc bất đạt, Severus," cô dịu dàng nói. "Phục hồi sau những gì ông đã trải qua cần tốn rất nhiều thời gian... ngay cả đối với những phù thủy mạnh mẽ nhất." Cô buông tay ra, di chuyển quanh ông để hỗ trợ không lộ liễu nhất có thể.

Ông trông do dự trong thoáng chốc, hơi gật đầu với cô, rồi phớt lờ cô nhiều nhất có thể khi ông lê từng bước đau đớn về phía cánh cửa.

Sau bữa ăn, Severus lại khập khiễng bước lên cầu thang, cố xua Hermione đi rồi cau có và mặc kệ sự cố chấp bám theo của cô trên lối đi về phòng ông.

Ông mệt mỏi sau khi hoạt động khác thường một chút, nhưng lại không quay trở về giường ngủ mà lê bước đến chiếc bàn làm việc, hạ mình xuống chiếc ghế đệm êm ái kèm theo một tiếng thở dài. Cơn đau đã giảm xuống... thỉnh thoảng thậm chí ông hầu như không còn đau đớn... nhưng việc đi lại vẫn gây áp lực cho đôi chân tàn tạ, và ông thấy mình hụt hơi sau gắng sức nhất.

Ông khá ngạc nhiên khi nhận ra Hermione biết rõ về mức độ chấn thương của mình. Chắc chắn cô hầu như đã đến St Mungo's thăm ông khi ông vẫn còn hôn mê - ông chỉ biết một ai đó từ Hội đã đến rồi, nhưng không rõ là ai. Cảm giác có... hơi kỳ quặc. Cô biết những chuyện xảy ra với ông, còn ông lại gần như chẳng biết chút gì về việc đã xảy đến với cô. Đương nhiên cậu bé nhà Weasley đã mất, và cũng có một trận đấu cuối cùng - ông đã ở đó, nhưng thần trí chỉ còn tỉnh táo được từng cơn rời rạc. Ông lờ mờ nhớ mái tóc nâu gợn sóng và tóc vàng hoe thẳng thớm lay động phía trên khi ông bị trói phép vào một tấm gỗ và lơ lửng bay ra khỏi hang ổ của Voldemort.

Tuy nhiên, cô ấy đã thay đổi. Đứa trẻ cuồng nhiệt năm nào đã biến mất, nhường chỗ cho một phụ nữ lặng lẽ, gần như có phần nghiêm nghị, một người phớt lờ những lời châm chọc của ông, lặng lẽ, kín đáo quan sát ông bằng ánh mắt đầy ám ảnh. Một người phụ nữ chưa bao giờ thích ông, nhưng vẫn để mắt trông nom ông với vẻ dịu dàng và bảo vệ như cô có thể dành cho những người bạn của mình, một người nỗ lực tìm hiểu ông.

Vẫn tức giận vì hành vi xâm phạm quyền riêng tư của cô dành cho mình, ít ra thì ông còn thấy đỡ vì giờ cô chưa nghĩ rằng cô biết rõ gốc rễ khiến "ông thành ông", hay bất kỳ điều vô bổ tương tự nào khác. Sự thừa nhận rằng ông khó hiểu và khó đoán của cô ấy khá dễ làm ông vừa lòng. Và... ông không nhớ có ai đó trong quá khứ từng nỗ lực riêng biệt nào nhằm thấu hiểu con người ông. Ông chẳng tin chắc bản thân cảm thấy gì về điều đó, nhưng "bồn chồn" có lẽ là một từ rất gần. Sao Hermione Granger, trong số tất cả mọi người, lại hướng vẻ chăm chú nghiêm túc đến mức như xáo trộn cảm xúc ấy về ông nhỉ? Về một cựu gián điệp thần kinh tổn thương tàn tật mà chẳng ai thèm nhớ hắn từng tồn tại chứ?

Như đã làm nhiều lần trước đây, ông tiến hành đánh giá lại bản thân. Đầu ngón tay ngón chân không còn nữa. Chẳng có phép thuật nào mọc lại được những gì đã bị cắt đứt khỏi cơ thể, đặc biệt là tác động từ cách Voldemort đã làm. Một con mắt cũng đã bị phá hủy quá nặng, và ông chọn cách không dùng đồ nhân tạo ma thuật thay thế. Phổi và thận đã được hồi phục nhiều nhất có thể, nhưng sức mạnh ác tính mà Voldemort sử dụng đã kháng cự lại phép chữa lành, và chúng sẽ không bao giờ hoàn toàn như trước nữa. Cũng chính nguồn năng lượng ác tính đó đã làm chậm quá trình chữa trị những vết sẹo cùng thương tổn trên đôi chân... dù họ bảo ông thái độ của chính ông cũng không giúp gì mấy. Khi một Muggle không muốn bình phục, quá trình hồi phục của họ sẽ chậm một cách đáng kể. Khi một phù thủy không muốn hồi phục, hiểu rằng mình xứng đáng chịu đựng đau khổ, sẽ còn khó để thúc đẩy cơ thể lành lặn hơn.

Xét về cảm xúc, thì ông là một tàn tích hỏng hoại. Thậm chí trong ánh sáng ban ngày, sự can đảm đã hoàn toàn rời bỏ ông.... những nỗi kinh hoàng ám ảnh về đêm vẫn chưa có gì mới, nhưng giờ đây ông còn bị những cơn hoảng loạn bủa vây, hiếm khi tự ép mình ra khỏi nhà. Sự tự ghê tởm chiếm lấy ông... chưa bao giờ ông đủ khả năng nhận lấy sự tha thứ cho những thứ mình gây ra, cũng không tin bản thân xứng đáng có được nó. Ý nghĩa về Lợi ích Cao cả Cấp cao có lẽ phù hợp với Albus Dumbledore... nó chẳng giúp ích gì với Severus Snape cả, những bóng ma trách móc cứ tràn ngập giấc mơ của ông.

Tóm lại, ông cay đắng nghĩ, là mẫu vật vô vị và chẳng để làm gì trên cõi đời này. Sẽ tốt hơn cho tất cả nếu ông chết luôn từ đầu. Chỉ có thói quen nhiều năm, lòng quyết tâm sống sót, mới ngăn cản ông tự phá hủy chính mình. Bỏ mặc bản thân là đủ để thực hiện điều đó, nếu Winky và cái con bé kinh khủng Hermione kia không xen vào chuyện của ông.

Đấy là một lộ trình quen thuộc, và tâm trí ông dễ dàng rảo theo nó. Không thể cứu vãn, vô giá trị, đê tiện, lẽ ra đã chết rồi... rất nhiều lần trước đó ông đã nghĩ thế.

Ký ức về cánh tay dịu dàng ôm trọn người ông mang tính bảo vệ, và đôi mắt ấm áp tràn đầy quan tâm gần như ân cần, chẳng có phần nào trong chuyến tàu suy nghĩ đặc biệt này cả. Dẫu vậy nó cứ nhất quyết không xóa mờ, dù ông đẩy nó xuống tận phần hậu cảnh của tâm trí nhiều lần đến thế nào. Hai tư tưởng đấu tranh với nhau, trong suy nghĩ của ông, ông ngồi bên bàn làm việc, mù và điếc trước thế giới bên ngoài khi bóng tối đầu xuân ngập tràn, và căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn.

"Không nghiêm trọng đâu", vị Y sư trấn an, bước khỏi phòng ngủ ra hành lang nơi Hermione đang cuống quít chờ đợi. "Chỉ là cảm lạnh thôi. Với tình trạng suy yếu của ông ấy thì nó tấn công khá mạnh, nhưng sẽ ổn cả thôi, trong vài ngày nếu giữ được ấm và được ăn đủ chất."

Hermione khẽ gật đầu, bứt rứt cắn môi dưới. "Vài ngày rồi, ông ấy dậy hẳn, đi lại trong nhà không cần giúp đỡ," cô giải thích. "Giữa ngày hôm đó ông xuống tầng rồi chúng tôi nghĩ là đang ngủ. Đến tận đêm khuya Winky mới bắt đầu tìm và thấy ông ngồi bên bàn làm việc trong một căn phòng lạnh buốt."

"Thế có lý do đấy," vị Y sư đồng tình. Ông là một phù thủy thấp đậm người với mái tóc nâu ngắn gọn gàng và bộ ria mép rậm rạp, tự giới thiệu là Achille Emendis. "Cô cần theo dõi thêm chặt chẽ hơn, cô... Granger, phải vậy không?"

Hermione gật đầu. Để có được một Y sư giỏi thực sự của bệnh viện Bệnh viện Thánh Mungo đến tận đây khám ông thì cô đã dựa khá nhiều vào danh tiếng của bản thân "Bạn thân của Harry Potter", "Cô ấy có mặt ở chặng cuối cuộc chiến". Cô không biết tìm ra một vị danh tiếng lẫy lừng địa phương ở đâu nữa, và dù có cô cũng không muốn phải giải thích về những thương tổn của ông ấy. "Chắc chắn là thế rồi ạ. Có thể xem như...ông ấy đang kháng cự lại quá trình hồi phục trong một chừng mực nhất định. Sau những chấn thương như thế ấy... à, em tin chắc ông đã thấy được hơn cả vài trường hợp như vậy từ sau cuộc chiến."

"Có quá nhiều rồi", ông đồng tình, khá là u buồn. "Rối loạn căng thăng sau chấn thương, hội chứng tự đổ lỗi cho việc vẫn còn sống sót, tuyệt vọng... Thỉnh thoảng khó mà bắt nhịp được với bệnh nhân loại này lắm." Ông ấy liếc cô một cái tò mò. "Nếu tôi được phép hỏi... thì cô là họ hàng thân thích hay gì đó kiểu đấy?"

Hermione lắc đầu. "Cựu học sinh thôi ạ," cô giải thích, hy vọng thế là đủ. "Em đã biết ông một thời gian dài, và em cũng biết ông không còn gia đình." Hầu hết trong những năm tháng ấy, cô rất dislike ông ấy, dù lúc nào cũng tôn trọng và hơi kinh hãi sự thông minh cùng sức mạnh đó.

"À, hiểu rồi." Ông ấy gật gù, dường như cảm thấy nhẹ nhõm khi tìm được một lời giải thích không tì vết cho sự hiện diện của cô gái trẻ trong ngôi nhà của một phù thủy trung niên. Theo kinh nghiệm của Hermione, phần đông phù thủy là một bọn đạo đức giả đến phát sợ. "Chà, ông ấy may mắn khi có cô đấy. Giờ này rất nhiều linh hồn đáng thương không có ai bên cạnh."

"Ông ấy không nhờ vả. Ngày nào ông ấy cũng ra lệnh tống cổ em ra khỏi nhà đấy ạ." Cô ngượng nghịu cười. "Em phớt lờ. Ông ấy... à, hiện giờ khả năng đánh giá tình hình không ở trạng thái tốt nhất. Khi nào khỏe đủ ném em ra ngoài theo kiểu đe dọa thì có lẽ em mới đi thôi."

Emendis cười khúc khích. "Tôi thấy cô biết đôi điều về những người bị bệnh. Đừng để mình bị ảnh hưởng bởi điều ông ấy nói, nhất là lúc này" Ông vỗ bờ vai của cô một cách đầy thiện ý. "Có thể sẽ hơi mất phương hướng một chút, trong một hai ngày tới đây... sốt, cô hiểu mà."

"Em nhận ra rồi ạ. Em sẽ để mắt trong chừng ông ấy... còn nếu nặng hơn, em sẽ liên lạc lại." Chàng Y Sư gật đầu và sau lời tạm biệt lịch sự mà ngắn gọn, Hermione lẻn vào phòng ngủ. Severus đang yên giấc, khuôn mặt gầy đầm đìa mồ hôi, và cô kéo ra một chiếc ghế thoải mái ở cạnh giường. Tính chất dịu nhẹ không diễn tả nỗi trạng thái khi ông thức giấc vào lần trước được. Cô sẽ ở lại đây.

Đêm đó, cô tạm thời biến hình vài cái ghế thành một chiếc giường dã chiến, để có thể ở lại trong phòng. Về sau cô vui vì đã làm vậy... một cơn ác mộng khác tấn công ông khoảng ba giờ sáng, và lần này không có lời thét nào vọng xuống bên dưới đánh thức cô dậy... dù cùng trong một căn phòng thì tiếng nức nở rên rỉ khẽ của ông cũng chưa đủ làm cô tỉnh ngay lập tức.

Vẫn còn ngái ngủ khi đến cạnh giường, nhưng khung cảnh trước mắt đánh thức cô ngay lập tức. Cô từng chứng kiến Severus hoảng sợ, căm phẫn, man dại, bị ám ảnh... nhưng chưa bao giờ thấy ông khóc. Ông cuộn tròn người như một cái núm ruột nhỏ, nấc nghẹn thấm đẫm vào chiếc gối dài. Ánh mắt mở to, nhưng chắc chắn ông không thấy cô, và ngay cả khi được sự vuốt ve nhẹ nhàng từ cô thì lúc đầu ông dường như vẫn chẳng nhận ra. "Severus", cô thì thầm, dịu dàng nắm lấy tay siết chặt cứng của ông, thấy đôi mắt đó nhìn cô vô hồn. "Severus, tỉnh dậy đi... suỵt... ổn mà, chỉ là một giấc mơ..."

Ông úp mặt vào gối, cô nghe lẩm bẩm gì đó, nhưng không rõ nội dung. Hết sức thận trọng, Hermione khẽ khàng nâng một góc tấm nệm lên, và ngồi xuống trên rìa giường. "Ổn cả mà," cô khe khẽ trấn an, giữ giọng nói cực thấp và nhẹ nhàng. "Suỵt suỵt, ổn cả mà..."

Lần này cô nghe rõ tiếng lẩm bẩm. "Tôi xin lỗi," ông thì thầm, trong ánh mắt vẫn là nỗi ám ảnh từ ma quỷ của đêm nay. "Tôi rất xin lỗi... thật lòng đấy.."

"Tôi biết mà", cô nhẹ nhàng đáp, đặt tay lên trán ông. Vẫn còn sốt. Cô nhẹ nhàng vén mái tóc ông, rồi giật mình thấy bàn tay kia đột nhiên bị bấu chặt bởi hai bàn tay kia của ông.

Ông ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt lạ lùng trống rỗng trong khi vẫn nắm chặt lấy. "Tôi xin lỗi," ông ấy nỉ non khẩn thiết "Thật lòng đấy... làm ơn mà, xin lỗi..."

"Tôi biết là ông thật lòng" Cô nói, thấy mình vô cùng bất lực. "Ổn cả mà, Severus. Đừng để mọi chuyện làm phiền ông nữa, được không ạ? Bây giờ thì ổn lắm rồi".

Ông lại dán mắt vào cô thêm một giây nữa, rồi loạng choạng mất đà. Vươn ra giữ cơ thể ấy cho chắc, ông dựa vào cô, phát ra một âm thanh thảm thiết yếu ớt đến quặn thắt tim gan. Cô dịu dàng ôm ông, vỗ vai khẽ an ủi. "Suỵt".. hít một hơi thật sâu "Suỵt... ổn cả rồi. Tôi ở đây rồi.. " Ông bấu chặt lấy, trán nóng sốt ấn vào cổ cô, cô lại cứ tiếp tục lắc lư dỗ dành.

Dựa vào người cô, những tiếng nức nở nhạt dần thành từng hơi thở dài nằng nặng... rồi ông ngồi bật dậy lần nữa, nhìn thẳng vào cô, và lần này ông đã nhận ra cô "Hermione?" dường như hơi bối rối. "Tớ tại sao..."

Cô bỏ tay ra, hơi hơi đỏ mặt. "Ông bị sốt," cô giải thích, sờ nhẹ lên trán ông bằng đầu ngón tay. "Ông vừa gặp ác mộng. Hai kiểu đó cộng lại có lẽ làm mọi chuyện... trầm trọng hơn".

Nét chau mày hơi giãn ra, gật đầu một cái, vẻ lúng túng chiếm nhiều hơn cảm giác không hài lòng." Rất... tồi tệ", ông thừa nhận. "Nhưng cô đã xoa dịu rồi ". Ngáp mệt rồi cô dìu ông nằm ngay ngắn trở lại, và bằng cách nào đó mọi hành động dường như không đối nghịch đến mức lẽ ra nó nên phải thế. "Cảm ơn cô, Hermione".

"Rất hân hạnh" cô mỉm cười với ông." Tôi sẽ ở ngay đây với ông, được không ạ? Tôi hứa ".

Gật đầu và ngáp vặt mệt mỏi. "Cảm ơn" mơ màng nói. "Ta.. ta không muốn cô rời đi... "

Nói xong ông ngủ mất, còn Hermione... chẳng thế chợp mắt đi được trong bất kể lúc nào sắp tới đây. Ông ấy không muốn cô ra đi ư? Từ bao giờ? Ý là gì, ngay cái lúc buồn ngủ và choáng váng này? Hay cả lúc ốm đau bệnh tật nữa? Hay là...

Người đàn ông này quả là nói sự thật vào những lúc không thuận lợi nhất. Kiểu như sau khi tỉnh dậy hoàn toàn có thể chối bay chối biến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro