Chương 107: LOCKHART GÂY HOẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa trưa, Harry chạy sang ngồi bên dãy bàn Gryfindor. Bây giờ thì chuyện cậu chủ nhà Malfoy xuất hiện ở dãy bàn nhà Sư Tử đã không gây chấn đầu nhiều như lần đầu tiên nữa. Nhưng theo quan sát của Harry, có quá nửa số người Slytherin cảm thấy đây là hành vi phản bội dòng máu thuần huyết cao quý. Hôm nay, lẽo đẽo sau lưng Draco còn có Gregory Goyle. Cơ thể to bè và nụ cười đần độn của Goyle làm Harry thắt cười hết sức. Nó vỗ vào cánh tay núc ních nào là mỡ của cậu bạn một cái, rồi chỉ nó ngồi vào vị trí bên cạnh Neville. Goyle cười tít mắt, chẳng thấy ngại ngần gì. Harry khá tò mò về đứa còn lại trong bộ đôi. Nó hỏi Draco.

- Grabbe không đi theo bồ nữa hả?

Goyle nhanh nhảu trả lời thay. Cái giọng phẫn nộ như thể chính nó mới là người bị phản bội.

- Nó trở thành kẻ theo đuôi của Banjamin mất rồi. Thằng khốn không biết điều!

- Hở? - Harry cười trêu Goyle - không phải cậu ta là cặp bài trùng với bạn hả? Sao lại để cậu ta đi với người khác như vậy.

Goyle lắc đầu quầy quậy.

- Nó đã phản bội tình bạn và lời hứa của chúng tôi rồi...

- Lời hứa? - Ron nói xen vào - lời hứa gì?

- Sẽ trung thành với Draco. Cùng nhau phục tùng cậu ấy.

Cả bọn phì cười. Chưa có một ai nói ra việc đầu phục của bản thân một cách tự hào như thằng nhóc này hết. Nhưng quả là một tấm lòng trung thành đáng quý. Draco cũng cười. Đó chính là lý do mà nó luôn mang theo cậu ta, dù trí lực của Goyle quả thật rất đáng quan ngại. Còn Grabbe... Trong đôi mắt màu xám lạnh của cậu chủ Malfoy dường như lóe lên vài tia toan tính.

Grabbe chỉ là câu chuyện bàn tán trên bàn ăn của nhóm bạn. Chẳng ai quá đặt nặng tên đó trong lòng. Việc đáng quan tâm hiện tại là Harry có buổi học đầu tiên với Lockhart vào đầu giờ chiều. Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Hermione, Harry đỡ trán. Không biết khi sự thật đập vào mắt, Hermione sẽ có phản ứng thế nào đây nữa.

Kết thúc buổi ăn trưa, Harry lười nhúc nhích nên cả bọn quyết định ngồi lại trên bàn ăn, tán dóc thêm một lúc trước khi tách ra.

Nói chuyện một hồi thì Harry nhận thấy hình như mình đang bị theo dõi chặt chẽ. Nó ngước nhìn lên, bắt gặp một thằng nhóc nhỏ xíu, tóc xám như lông chuột mà nó đã thấy trong buổi lễ phân loại vào tối hôm qua. Thằng nhóc đang tròn mắt nhìn Harry như thể bị thôi miên. Nó đang nắm chặt một vật trông như cái máy chụp hình thông thường của dân Muggle. Ngay khi Harry bắt gặp ánh mắt của thằng nhóc, thằng nhóc liền đỏ mặt ấp úng:

- Anh Harry khỏe không? Em là... em là Colin Ceevey - Thằng nhóc nói như đứt hơi, dè dặt bước tới một bước - Em ở trong nhà Gryffindor. Anh thấy... thấy có phiền gì không nếu... nếu em chụp hình anh?

Thằng nhóc giơ cái máy chụp ảnh lên hỏi, mặt đầy hy vọng. Harry lặp lại:

- Chụp hình à?

- Để chứng tỏ là em có gặp anh. Em biết hết mọi chuyện về anh nhé. Ai cũng kể cho em nghe hết. Về chuyện anh đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy...

Harry cắt ngang lời Colin với một cái nhìn đầy khiển trách.

- Nếu em ham thích người nổi tiếng thì có thể tìm đến giáo sư Lockhart. Còn anh thì không! Và để cho em hiểu rõ ràng và chớ bén mảng đến gần anh thêm một lần nào nữa thì anh - Harry Potter - không thích danh tiếng được đánh đổi từ cái chết của ba má mình. Em hiểu ý anh chưa?

Thằng bé đờ đẫn nhìn Harry. Nó không thể ngờ thần tượng mà mình mê mệt từ tối qua đến giờ không thân thiện như trong tưởng tượng. Đứa trẻ ấp úng đứng đó, chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Neville thấy nó thật đáng thương, cậu bạn đỏ mặt lí nhí.

- Harry không thích người ta nhắc đến cái đêm ba má của cậu ấy ra đi. Em đừng...

Colin không đợi Neville nói hết. Nó gập người xuống thật sâu, hét lớn.

- Em xin lỗi!

Vậy rồi, thằng bé ôm máy chụp hình của mình chạy biến. Neville nhìn theo theo Colin với cái môi còn đang động đậy. Nó nhìn lại các bạn. Lần này người không biết làm sao lại biến thành Neville. Ron tặc lưỡi, nhấn cậu bạn ngồi xuống. Goyle chia sẻ một viên kẹo quý giá của nó cho Neville, tỏ vẻ an ủi.

Buổi nghỉ trưa chợt mất vui đôi phần. Harry đứng dậy. Nó quyết định sẽ đi đến lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sớm hơn một chút. Ron và Neville thấy thế cũng vớ lấy cái túi của mình, quẩy lên vai rồi đuổi kịp bước chân của Harry.

Draco và Hermione nhìn thoáng qua đứa bạn, lại trao nhau một cái nhìn đầy lo lắng. Hermione nghiêng đầu nghĩ ngợi vài giây, rồi cô bé tuyên bố.

- Chúng ta đi tìm giáo sư Snape đi!

- Nhưng chuyện cũng đâu nghiêm trọng đến mức đó.

Draco thì không cho rằng việc này đáng để kinh động giáo sư Snape. Có điều nó vẫn đứng lên theo cô bạn. Bọn chúng cùng nhau rảo bước xuống hầm.

Về phần Harry bên này. Cả ba đứa quyết định sẽ ngồi vào dãy bàn cuối cùng trong lớp. Bọn học trò cũng lục tục kéo vào ngay sau đó. Cậu bạn Justin vẫy tay với cả ba, nhưng nó không xuống ngồi cùng mà chọn một ví trí tương đối gần bục giảng. Rõ ràng thằng nhóc vẫn còn hứng thú với ông giáo sư mới này lắm.

Gần sát giờ học, Lockhart mới xuất hiện. Tấm áo chùng màu ngọc lam của ông ta bay phấp phới trong gió.

Thầy Lockhart tằng hắng rất to, tất cả im lặng ngay. Ông bước tới, cầm cuốn Du ngoạn với những con quỷ khổng lồ, bản của Neville, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa buốn sách.

Ông chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:

- Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!

Thầy ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo. Lockhart đã nhìn chăm chú vào Harry trong khi giới thiệu. Nó nhận ra vẻ hài lòng trên gương mặt của ông ta. Harry chợt tự hỏi, có phải vì nó không tranh giành hào quang về sự nổi tiếng mà ông ta thèm khát cho nên ông ta mới thấy ưng bụng hay chăng. Trên bục giảng, Lockhart vẫn còn tiếp tục.

- Tôi thấy tất cả các trò đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm... Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các trò đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu.

Khi ông phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, ông nói:

Các con có ba mươi phút để làm bài... Bắt đầu! Làm đi!

Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?

Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

...

Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là:

Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?

Nửa giờ sau, thầy Lockhart đi thu bài làm của học trò và đọc lên ngay trước lớp:

– Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn Một năm sống với Người tuyết. Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn Lang thang với Ma cà rồng hơn nữa... Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối.

Thầy lại ném cho lũ học trò một cái nhìn tinh quái. Ron bây giờ đã bắt đầu ngó thầy Lockhart với vẻ không tín nhiệm lộ rõ trên mặt; Seamus Finnigan và Dean Thomas ngồi trước mặt nó thì đang run cả người vì cố nhịn cười.

Riêng Harry, nó bắt đầu vỡ lẽ với sự bực mình của Snape. Đứa trẻ day trán -tư thế hệt Sev của nó khi gặp một việc bực mình không thể không giải quyết - từ trong miệng thốt ra lời nỉ non.

- Ôi, lại một năm chẳng học được cái đách khô gì rồi...

Lần này thì tự Harry giật nảy. Nó cố ngẫm lại những gì mình vừa nói. Lại ngẫm lại những gì xảy ra từ năm ngoái. Khoảng trống trong ký ức vẫn trống huơ trống hoắc, vậy thì... Một cảm xúc bực bội nảy lên trong lòng đứa trẻ. Nó cau mày, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi Lockhart tuyên bố chính thức bắt đầu với môn học.

Harry hơi ngồi thẳng người, ngỏng cổ nhìn về phía bục giảng.

Lockhart cúi xuống phía sau cái bàn giáo viên, nhấc một cái lồng đậy điệm kín mít đặt lên bàn.

- Giờ thì tôi lưu ý các trò! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến! Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi.

Thầy Lockhart đặt một bàn tay lên nắp đậy lồng. Dean và Thomas đã thôi cười. Neville thì ngồi co rúm lại.

Thầy Lockhart hạ thấp giọng:

- Tôi yêu cầu các trò không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng.

Khi cả lớp đã nín thở vì hồi hộp, thầy Lockhart giở tấm che vải ra. Ông nói bằng giọng như thể trên sân khấu:

- Vâng - Những con yêu Cornish vừa bị bắt.

Seamus không thể nín được nữa. Nó bật ra một tràng cười hô hố mà ngay cả thầy Lockhart cũng không thể nào nhầm với tiếng kêu hoảng sợ. Ông mỉm cười với Seamus:

- Sao?

Seamus suýt tắt thở vì nín cười:

- Dạ, chúng cũng không... chúng không đến nỗi... rất nguy hiểm phải không ạ?

- Đừng tưởng bở!

Thầy Lockhart ngúc ngoắc chỉ một ngón tay về phía Seamus một cách khó chịu.

- Chúng có thể trở thành đồ quỷ sứ dịch vật khó trị lắm đấy.

Những con yêu nhí màu xanh lè và cao chừng hai tấc. Chúng có những bộ mặt nhọn hoắt và giọng nói the thé nghe như một lũ quỷ con đang cãi nhau chí chóe.

Ngay khi cái nắp lồng mới được hé ra, chúng đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong lồng, rung lắc mấy chấn song ầm ĩ, làm mặt chằng dọa mấy đứa ngồi gần đấy. Thầy Lockhart nói to:

Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng!

Ông ta mở cửa lồng ra.

Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ... Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Hai con túm lấy tai Neville nhấc bổng nó lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau. Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng. Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.

Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn.

Còn Neville thì đung đưa trên trần nhà, bám vào chùm đèn treo. Thầy Lockhart quát:

- Các trò lùa chúng vô chuồng! Gom chúng lại! Chúng chỉ là mấy con yêu nhí thôi mà!

Thầy xắn tay áo, vung cây đũa phép của thầy lên và rống to:

- Yêu cờ tinh, yêu cờ ranh, khôn cờ hồn thì cút xì xéo cho nhanh!

Câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thầy Lockhart nghẹn cổ, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Neville đè bẹp khi nó buông chùm đèn treo rớt xuống.

Ngay trước khi chuông lớp reo lên, Snape đã xuất hiện ngay cửa lớp. Ông gầm lên.

- Lockhart!

Ông giáo sư nay đã là giáo sư nhưng cứ tưởng mình lại quay về thời còn là học sinh và chịu sự khiển trách của giáo sư vì một trò tai quái nào đó của mình, ông ta rụt vai lại, cụp cái đầu rối nùi vì bị một con yêu tinh bám lấy ban nãy, cả người co cụm, trông buồn cười hết siết. Snape vừa xuất hiện thì lũ học trò đang chạy toán loạn như bị ếm bùa hóa đá, chẳng đứa nào dám nhúc nhích. Đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, ông ra lệnh.

- Từng đứa một rời khỏi lớp.

- Dạ!

Cả lớp đồng loạt hô lên. Lũ học trò trật tự rời khỏi lớp trong sự bám riết của lũ yêu tinh. Nếu có con nào có ý đồ thoát ra cửa, Snape sẽ dùng bùa đông lạnh rồi hất ngược nó vào trong lớp. Bọn yêu tinh dường như cảm nhận được nguy hiểm, chúng lùi lại hết vào trong, bám dính lấy Lockhart. Snape thấy Harry đi ra cuối cùng với bộ dạng vô cùng chật vật thì lửa giận càng dâng cao. Ông lùa hết đám học sinh ra ngoài, rồi đóng cửa lớp lại sau khi ra lệnh.

- Giải quyết cho tốt!

Snape ngồi xuống, vẫy một bùa làm sạch lên người Harry. Vẻ nhếch nhác của đứa trẻ được cải thiện đôi chút, có điều mái tóc thì vẫn súc sổ, rối đanh ra đó. Ông dùng những ngón tay chải lại cho mái tóc vào nếp, rồi cột nó lại cho gọn. Harry nhìn gương mặt chẳng gọi là đẹp nhưng chợt thu hút hết sức của người đàn ông trước mặt. Nó hỏi.

- Sao Sev lại đến đây?

- Tôi đến đón trò.

- Nhưng bình thường Sev đâu có đón con đâu.

Snape đứng lên, nắm tay Harry trở về hầm. Vừa đi, ông vừa trả lời.

- Như trò thấy đó, Lockhart chưa bao giờ để cho người khác yên tâm.

Harry không tin. Nó ghị ghị tay Snape xuống, tỏ ý chưa hài lòng. Snape đành nói thật.

- Hai cô cậu Malfoy và Granger - bạn của trò - tìm đến tôi với lời nhắn rằng Harry Potter gặp chuyện không vui, cần được ông thầy của cậu ta an ủi - Snape nói với giọng trêu chọc khiến Harry hừ nhẹ một tiếng, ông chẳng để bụng, nói tiếp - vậy nên tôi mới tất tả cắt bớt từng nhích thời gian đi đón cậu ta đấy. Ấy mà cậu ta còn tỏ ra không hài lòng cơ đấy.

Harry búng búng chân về phía trước, nhỏ giọng càu nhàu.

- Thì tại con không biết mà...

Nói rồi, nó lúc lắc cánh tay đang nắm chặt của hai người. Tâm trạng ủ dột buổi ban trưa chợt biến tan đi đâu hết.

-----

Nhận thấy sự thất thoát bạn đọc dạo gần đây, chè muốn nghe ý kiến khách quan của mọi người về diễn biến truyện của hiện tại như thế nào, có cần cải tiến chỗ nào hay không. Chè nghĩ mãi thì chỉ ra vài lý do sau:

1. Tình tiết lê thê, không hấp dẫn
2. Quá chậm vào tuyến tình cảm
3. Giảm chất lượng về mặt lời văn
...

Mọi người đọc đến đây thì cho chè xin ý kiến để bộ truyện được hoàn thiện hơn nữa nhé. Chè xin cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro