Chương 35: VÀO THÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vậy là tinh linh có thật ha thầy - đứa trẻ không dùng câu hỏi, trong giọng nói của nó chứa đầy sự kinh ngạc về một điều thần kỳ, nó nói tiếp - nhưng bản đồ cũng không chính xác lắm nhỉ? Trong đó ghi tinh linh máu lạnh, nhưng theo con thấy, họ chỉ lạnh lùng hơn chút đỉnh thôi à.

Snape không bình luận gì thêm về kết luận của Harry, ông đang bận xử lý phần còn lại của con ma mút. Harry ngồi trước đống lửa, cái ghế hơi cao nên hai cẳng chân nó cứ đung đưa tới lui, thân hình bé xíu ngồi gọn lỏn trong cái ghế bành, trông nó chả khác gì đứa trẻ vừa lên bảy.

Snape phải liên tục gia tăng bùa cắt mới đủ lấy được mẫu thử trên người con vật. Ông dự định tập hợp tất cả mẫu máu, thịt, nội tạng của con vật để nghiên cứu. Chưa có bài phát biểu nào về tác dụng độc dược liên quan đến loài ma mút này. Lý do chính chắc hẳn là chưa ai phát hiện ra sự tồn tại của nó, một ghi chú nhỏ về ma mút rằng nó nằm sâu trong rừng Phyton, nơi mà ngay cả những phù thủy mạnh mẽ nhất cũng không dám bén mảng, có lẽ người làm bản đồ cũng gặp may giống họ, tìm thấy một con đi lạc ở bìa rừng. Nhưng đáng suy ngẫm nhất là lý do gì khiến khu rừng này biến mất hoàn toàn trong cả giới người thường lẫn trong mắt phù thủy. Hơn một ngàn năm tuy dài nhưng đôi khi chỉ là hai thế hệ đối với những phù thủy có ma lực cao cường nhất.

Snape đẩy nhanh tốc độ xử lý mọi thứ rồi bế Harry lên xe, Bờm gục lên gục xuống vì hoạt động quá nhiều, bị giục, nó còn gõ gõ móng xuống đất tỏ vẻ bất mãn, nhưng chỉ chốc lát, nó đã lấy lại tinh thần, bay vút lên.

...

Nửa tháng sau, chiếc xe ngựa lọc cọc lăn bánh trên mặt đường bằng phẳng và rộng lớn - con đường dẫn vào thành phố Sương Mù của tiểu quốc Wessex. Dĩ nhiên Sương Mù không phải chỉ về thời tiết của thành phố, nó ngụ ý về việc khó tìm thấy vương thành Camelot như người ta phải tìm đường trong làn sương mù dày đặc vậy.

Ở đây, số người và ngựa đi trên đường nhiều hơn hết thảy những nơi mà Harry đã từng đi qua. Phụ nữ ở nơi này trùm đầu bằng những chiếc khăn làm từ vải lanh trong suốt - thứ vải đắt đỏ bậc nhất được nhập khẩu từ Trung Quốc, mỗi chiếc khăn đều có đường viền được trang trí sang trọng bằng hoa văn nhiều màu sặc sỡ. Màu sắc trang phục và độ lộng lẫy, cầu kỳ trên những chiếc váy của họ thật khác biệt với những nơi khác. Đàn ông thường đội mũ hoặc những cái vòng vàng kiểu dây leo trên đầu. Trong đôi mắt của mỗi người dân nơi đây đều chứa đôi chút sự ưu việt. Có lẽ vì được ở nơi gần nhất với trái tim của vương quốc - vương thành Camelot - nên họ cảm thấy tự hào hơn chăng? Harry đã tự hỏi như vậy khi chẳng ai thèm nhìn vào mắt nó nếu có lỡ chạm mặt dù nó đã nở nụ cười tươi hết cỡ. Xe ngựa của họ trở nên tầm thường và kém hút mắt nhất trong số những chiếc xe ngựa cầu kỳ. Thậm chí Harry còn bắt gặp một chiếc xe được khảm đầy đá quý.

Con Bờm đã học được cách chuyển đổi hình thái vào những ngày cuối cùng ở rừng rậm Phyton. Màu lông nâu mướt rượt của nó không mấy thu hút, có điều vẻ kênh kiệu luôn hất mũi lên trời của nó làm bọn trẻ đi ngang phải ngoái nhìn. Snape vút nhẹ dây roi lên mông Bờm, ra hiệu cho nó thu lại vẻ ngu đần của chính mình. Con Bờm thở phì phò, nhưng không dám không nghe theo.

Harry đang thích thú ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, chợt nó nhớ ra một chuyện, đứa trẻ mắt xanh quay đầu, ngẩng lên nhìn Snape.

- Chúng ta sẽ làm gì với con Bờm hả thầy? Con không chắc một trại gửi nuôi nào đủ sức chịu đựng sức quậy của nó đâu.

- Thông minh đấy Harry. Rõ ràng là con thú cưng của trò đã không phù hợp cho lịch trình như vậy nữa. Chúng ta có thể đến gửi buồng xe ở trại gửi nuôi, sau đó thả nó vào một khu đồi nào đó quanh đây trước khi chúng ta vào thành.

Bờm đã hiểu, nó hí một tiếng dài và khỏe làm bất cứ ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn. Có hai người đàn ông còn sáng cả mắt muốn tiếp cận họ, chắc chắn là họ đang có mong muốn mua lại con Bờm đây mà. Thằng oắt được dịp khoe mẽ, lại nghểnh cổ nhìn lên trời, nhắm thẳng về phía trước mà đi.

Họ tiễn Bờm tới chân ngọn đồi cách cổng thành năm dặm, nó hít hửi một lúc, sau khi không tìm thấy nguy hiểm, nó bèn phi nước đại một mạch lên đồi. Chẳng mấy chốc mà con ngựa đã khuất hẳn sau những ngọn cây cao đằng xa, thằng nhóc còn không thấy luyến tiếc gì hai thầy trò. Harry tức giận thở phì phì, nó vòng qua cổ Snape, úp mặt vào vai thầy nó, không thèm dòm tới con ngựa vô ơn, khốn kiếp nữa.

Snape cả cười vì sự ngây thơ của đứa trẻ. Ông vuốt lưng nó tỏ vẻ an ủi, mũi chân chuyển hướng trở lại con đường vào thành. Bấy giờ đã gần mười giờ sáng, ông hy vọng không có việc gì làm trì hoãn bữa ăn trưa của họ.

...

- Vào thành để làm gì - Tên lính gác cổng tỏ ra hách dịch khi xòe tay chờ Snape đưa giấy thông hành, gã chẳng buồn ngó lên xem người vào thành trông thế nào.

- Chữa bệnh thưa ngài.

Snape chỉ đáp gọn như vậy. Có kinh nghiệm đi qua thành phố Ripon, đôi mắt Harry không còn dòm ngó những tên lính vì tò mò nữa. Đứa trẻ bắt đầu thấy không thích con người nơi đây. Nó có cảm tưởng như mình trở về sống trong môi trường của nhà Dursley và nhận ánh mắt kỳ thị của người xung quanh chỉ vì nó bận những bộ đồ thừa của ông anh họ. Harry lãng tránh ánh mắt của mọi người, sự tập trung của nó rơi vào kiến trúc. Từ cổng thành đi vào, toàn bộ nhà cửa đều cao và rộng, cách đó vài căn vào phía trong cổng thành, nó bắt gặp ngay tòa nhà ba tầng với kiến trúc cổng vòm nhiều cái san sát, nơi có thể nhìn thẳng vào trang trí nội thất bên trong, có lính canh đi tuần quanh tòa nhà để bảo đảm trị an cho nó.

Harry đã nghe những người đứng xếp hàng vào cổng bàn tán rất nhiều về Camelot. Họ là những khách hành hương từ các nơi trong vương quốc đổ về đây. Lòng biết ơn của họ dành cho vị vua mang lại yên bình và ngài Merlin quyền năng vô cùng to lớn. Họ đều kháo nhau về sự thần bí của Camelot, có người còn bảo Đức ngài và vị phù thủy ấy không phải con người, họ chính là những vị thần giáng xuống để cứu vớt con dân Anh Quốc, giúp họ thoát khỏi loạn lạc.

Họ xì xầm đủ thứ làm Harry nghe không xuể, cho nên nó đâu biết thầy hoàn thành thủ tục từ khi nào. Thật may vì lần này họ không bị đưa đi đâu nữa, tuy vậy, Snape vẫn nhạy bén nhận ra có vài tầm mắt luôn theo đuôi bọn họ khi ông tiến vào trong thành. Harry vẫn còn tiếc câu chuyện đang nghe dở về Arthur sau khi đánh bại con rồng trong giấc mơ đã thật sự tiến vào một cuộc chiến đấu đầy thử thách với kẻ thù lớn nhất đời ông ấy - Malagant. Họ suy đoán rằng Đức ngài được ơn trên báo mộng, cảnh báo về cuộc chiến.

Đứa trẻ chép miệng đầy tiếc nuối. Nó hỏi thầy nó.

- Chúng ta đi đâu hở thầy?

- Lấp đầy cái bụng đói khát, đáng thương phải cung cấp dinh dưỡng liên tục cho cái đầu vận động hết nấc vì nhiều chuyện của trò đấy, cậu bé.

Mặt Harry đỏ lựng, nó đập một cái nhẹ hều lên vai thầy, trong miệng phát ra vài tiếng càu nhàu mà ngay cả khi cách nhau vài centimet, Snape cũng không thể nghe rõ. Ông nở nụ cười thích thú sau lời chọc ghẹo của chính mình. Có điều, niềm vui không duy trì được bao lâu, có người chặn đường đi tới của họ. Đó là một người đàn ông lạ mặt.

-----

Về việc nhập vải của Trung Quốc, con đường tơ lụa hình thành ở thế kỷ thứ hai trước công nguyên, nên trong lịch sử chính thống thì nước Anh vào thế kỷ thứ sáu đã sử dụng lụa và lanh của Trung Quốc, tuy vậy vì kinh phí vận chuyển nên nó rất đắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro