Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 6

Khi Harry về đến nhà, Snape đã tỉnh lại, vẻ mặt bộ dáng tủi thân của hắn làm trong lòng Harry cười phá lên, sao lại có con quạ đen ngây ngốc đáng yêu như vậy chứ.

Harry đặt túi sâu trước mắt hắn, "Ăn đi! Chắc ngươi đói bụng rồi!"

Snape đáng thương ai oán liếc mắt nhìn Harry, hắn thật tủi thân, hắn xác định được rồi, loài mèo đều xấu xa cả. Lần sau ngoại trừ Harry ra, còn lại hắn sẽ cách thật xa các con mèo khác, đặc biệt là tránh xa con mèo không mọc lông, không có lông còn nguy hiểm hơn có lông ấy.

Hắn thật sự đói bụng, cho nên ăn rất nhanh, thậm chí không phát hiện thấy Harry bên cạnh hắn, nhìn hắn ăn sâu mà đã buồn nôn đến mức lông dựng đứng lên, thật ra thì bình thường hắn sẽ không ăn mấy con sâu này, nhưng dù sao chúng cũng là sâu, cũng coi như nuốt xuống được, Snape vừa nghiêm túc ăn, vừa nghĩ mình không thể kén ăn được, Harry đã rất vất vả để bắt được sâu cho hắn.

Snape ăn uống no đủ, còn bị nấc một cái, vết thương ở bụng hình như có chút nứt ra, hơi đau, có lẽ là bị căng nứt rồi? Hắn không nhịn được lại cúi đầu nhìn cái bụng đã tròn trịa của mình, trong lòng tràn đầy hối hận, muốn giảm béo, nhất định phải giảm béo!

"Harry, ngươi có cảm thấy ta quá béo không? Có lẽ ta nên giảm béo, hôm nay suýt nữa đã bị một con mèo không lông giết chết, à! Là mèo không lông có mặc quần áo." Snape nói chuyện, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói thật ra thì con mèo ấy cũng thật xấu xa rồi, lòng hiếu kỳ cùng thương hại đáng chết này, hắn vậy mà còn thương cảm cho một con mèo không lông khỏe mạnh.

"Béo đấy! Severus ngươi thật sự béo chết! Ngươi cần phải giảm béo. Ta không kéo nổi ngươi ấy!" Harry buột miệng nói sự thật, hoàn toàn không chú ý thấy mặt con dơi Snape đã vặn vẹo dữ tợn khi nghe nó nói vậy.

"Mèo không lông? Là Voldemort, vùng này chỉ có Voldemort là mèo không lông, hắn đã giết mẹ của ta! Lần sau nếu thấy hắn thì ngươi nhất định phải cách xa một chút, hắn không có tình cảm đâu, hắn sẽ giết ngươi, cả ta còn không đánh lại được hắn, ta còn không đủ mạnh..." Harry càng nói cảm xúc càng hạ thấp, nó còn chưa đủ mạnh mẽ, nó còn chưa thể báo thù cho mẹ được.

"Sẽ không đâu, Harry, sẽ không đâu, không phải người bạn nào cũng sẽ giống Voldemort, hơn nữa ngươi quên mất sao, ta là một con dơi, ta không cần chủ nhân, ta không cần được nhận nuôi." Snape cũng không biết nên làm sao để trấn an Harry đã rơi vào hồi ức thương tâm, nên hắn chỉ càng ra sức giãn ra cái cánh thật lớn của mình, ôm chặt nó vào lòng, thật ra Harry vẫn còn là một con mèo con không đủ mạnh mẽ, nó còn cần thời gian để lớn lên, để cường tráng hơn, trưởng thành hơn.

Bọn họ ôm nhau thật lâu, cho đến khi Harry đã khóc ra tất cả những chuyện không vui, cho đến khi Harry ý thức được trời sắp sáng, thì nó mới phát hiện thấy Snape vậy mà ôm nó ngủ rồi, vẫn còn đứng, ngủ đứng luôn rồi?

Vết thương trên bụng Snape đã có chút kết vảy, nhưng hắn thật sự rất tử tế! Đứng như vậy chắc sẽ mệt mỏi lắm, Harry có chút đau lòng cho hắn. Hắn còn không biết cách an ủi nữa, rõ ràng chính là một con quạ đen, cứ luôn gạt ta nói hắn là con dơi. Hừ! Sợ ta hiểu lầm hắn sao?

Harry dịu dàng sờ sờ cái đầu đen trọc lốc của Snape, không cần lo lắng, nếu muốn tìm loài người nhận nuôi ta, thì ta cũng sẽ nỗ lực để ngươi cũng cùng được nhận nuôi với ta, trong nội tâm Harry phát ra lời thề, nhưng lại có chút không xác định, có con người nào yêu thích quạ đen không nhỉ? Còn là một con quạ đen bị bệnh ngoài da rất nặng? Rốt cuộc thì hắn vẫn quá xấu rồi! Nếu không, ta cũng không cần được nhận nuôi, ta cứ ở cạnh ngươi được chứ? Harry chậm rãi làm Snape đang ngủ nằm xuống, lại kiểm tra miệng vết thương của hắn một chút, Harry cảm thấy rất thú vị, tránh miệng vết thương đi, dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ vỗ nắn nắn cái bụng tròn xoe của Snape, aa! Rất có co dãn.

Snape bị vỗ bụng đến mức sắp căng nứt ra, lẩm bẩm một tiếng rồi xoay mình, thuận tiện dùng cánh đánh bay cái chân mèo đùa dai của Harry.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro