8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8.
ㄹㅅㄹㅅㄹㅅㄹㅅㄹ

.

Đáng lẽ ra theo như kế hoạch, Snape cũng không cần phải đến mức đánh sập nhà của dì dượng Harry. Đáng lẽ hắn chỉ cần âm thầm đi cướp Harry về trang viên Prince là xong, mặc kệ đám người đó làm loạn.

Nhưng sự tình đã nhanh thoát ly khỏi những tính toán của Snape, hắn vạn vạn không ngờ tới, bọn họ lại dám bỏ một đứa trẻ năm tuổi ở nhà một mình. Một nhà Dursley cũng thế mà Dumbledore cũng vậy, kể cả mụ Sqib quái gở ở phía bên kia đường nữa, đều là một lũ khốn kiếp!

Thật may là hắn đã đến kịp lúc, nếu không...Harry sẽ bị đông chết, hay bị đói chết? Snape không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới.

Cho nên cuối cùng hắn mới kiên quyết dùng một cái chết giả dối để khiến cho sự tồn tại của Harry hoàn toàn bốc hơi theo ngọn lửa, cũng như khiến em tạm thời rời khỏi sự chú ý của cả Dumbledore và Death Eater.

Đồng thời, Snape nhếch môi nghĩ, ít nhất hắn cũng phải khiến Dumbledore gặp chút rắc rối chứ, ví dụ như một tiêu đề nhật báo bắt mắt, "Bạch pháp sư vĩ đại nhất lơ là trước sự an toàn của Cứu thế chủ, tương lai của giới phép thuật đã chết?"

.

Trang viên Prince.

Mùi cỏ non tươi mát xộc vào mũi nhượng Harry mở mắt ra lần nữa, và thật hiển nhiên nơi cả hai đang đứng đã không còn là căn nhà số 4 đường Privet Drive đổ nát.

Em trèo xuống khỏi tay Snape, có chút vất vả với dáng người cao ngất của hắn, nhưng điều này cũng không khiến cho phấn khích đối với khung cảnh mới của Harry vơi bớt đi chút nào, thậm chí còn có phần gấp gáp hơn.

"Ngài làm thế nào mà... nơi này...", bé con không thể tin được trợn mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ xinh không kiềm được mà há to.

Đích đến của Snape khi ảo ảnh di hình là trên một cái đồi nhỏ bên cạnh biệt thự lớn, dưới chân cả hai là cỏ xanh mơn mởn, trên đầu là mặt trời ấm áp và xung quanh là ngập tràn một sắc đỏ tươi của hoa nguyệt quý. Mặc dù bốn phía trang viên trồng không ít nguyệt quý, nhưng nơi cả hai đang đứng lại là nơi hoa nở nhiều và đẹp nhất.

"Nơi này thật đẹp...", vậy mà, khung cảnh mỹ lệ vô song này trong mắt Snape lại vẫn không thể sánh được với thiếu niên tinh xảo bên cạnh.

Mi thanh mục tú, hàng mi dài rũ xuống phần nào tạo nên sự bí ẩn cho đôi mắt xanh lấp lánh chứa đầy những tia quang mang tuyệt diễm của em. Mái tóc đen mềm mại lòa xòa phũ trên cái trán nhỏ trơn bóng, lấp ló để lộ vết sẹo hình tia chớp độc nhất vô nhị, hai má tròn ủm phồng lên cùng với khóe môi không ngừng mấp máy liên tục bày tỏ sự kinh ngạc của mình.

Snape say mê ngắm nhìn, đã bao lâu hắn chưa được yên tĩnh ngắm nhìn người hắn thương? Vài tháng, vài năm hay đã qua một đời?

Snape có chút xúc động muốn siết lấy bé con, bởi ký ức của hắn hiện tại đang dừng lại tại giây phút thân ảnh Harry bất động nằm dưới sàn nhà đen sì dơ bẩn, máu đỏ đọng thành vũng.

Đau xót, trái tim, vô cùng đau xót!

"Harry...xin lỗi em..."

"A!? Ngài Snape, ngài nói gì cơ?", bé con phía trước ngơ ngác quay người, em nghiêng đầu nhìn hắn đầy thắc mắc.

Snape vội hoàn hồn, cong môi đáp lời em, "Không, ta chỉ là hỏi em có đẹp hay không thôi!"

Harry bé nhỏ nhịn không được liền gật đầu như giã tỏi, hai mắt cố gắng mở thật to ý đồ muốn một lần thu hết cảnh đẹp này vào trong mắt. Sau đó em e dè sờ sờ thảm cỏ, không lâu sau liền nằm vật luôn ra đất, lăn lăn hai vòng, sung sướng thưởng thức khung cảnh đẹp đẽ nhất mà em từng được thấy.

Snape bật cười nhìn bé con đang lén lút làm loạn dưới đất rồi cũng nằm xuống sát bên cạnh, vươn tay xốc gọn Harry vào lòng, "Em có thích nơi này không?"

"Thích, rất là thích luôn!", không kịp nghĩ ngợi mà trả lời, Harry nằm trên ngực Snape lấp lánh ánh mắt nhìn thẳng vào cặp hắc diệu thạch ngập tràn ôn nhu kia.

"Vậy thì tốt!", Snape cười, sau đó hắn bế bé con đứng dậy, "Đi ăn thôi, em hẳn đã đói meo rồi!"

"Đúng rồi, quên mất cái bụng đói meo này, ư... Ngài Snape, ngài xem nó lại kêu!", vén áo xoa xoa bụng nhỏ, Harry bĩu môi cáo trạng.

Snape không dám nhìn biểu tình manh hết phần thiên hạ kia của bé con quá lâu, hắn sợ mình sẽ bị phun máu như ban nãy, như thế thì thật mất mặt quá thể 囧!

Vươn tay kéo vạt áo em cố tình vén lên, Snape ôn nhu dỗ dành, "Được, bây giờ liền đi ăn ngay, nhưng em phải gọi ta là Sev...", cái gì mà Ngài Snape, nghe kỳ cục hết sức.

Harry nghiêng đầu khó hiểu nhìn đưa tay Snape bịt mũi mình, sau liền ngoan ngoãn phun ra một chữ, "Sev!"

Nhưng đương lúc Snape còn chưa kịp hài lòng thì bé con lại bất ngờ bật ra thêm một câu càng làm trái tim hắn thổn thức hơn, "Sev thật tốt, sẽ cho ta quần áo đẹp, còn cho ta ăn! Harry rất thích ngài!"

Nói xong em còn không quên chớp chớp mắt, hướng hắn cười ngọt ngào, cặp đồng tử xanh ngọc lục bảo lúng liếng ý cười xinh đẹp càng khiến cho Snape say mê quên mất lối về.

Thích sao? Cứ như vậy liền thích hắn? Thích một kẻ âm u quái gở chỉ vừa mới gặp lần đâu tiên, chỉ vì hắn cho em một bộ quần áo?

Trong lòng Snape bất ngờ dâng lên từng trận đau xót, phải tuyệt vọng đến độ nào mới có thể tùy tiện thích một ai đó đến vậy? Là ai cũng được sao?

Nhưng ngay lập tức hắn liền tự sỉ vả chính mình, cái gì mà ai cũng được. Chính hắn là người rõ ràng hơn hết thảy, hoàn cảnh năm năm qua của Harry là như thế nào. Tối tăm đã nuôi dưỡng nên một loại thái độ lãnh đạm với hết thảy, nhưng cũng vì hoàn toàn từ trong tối tăm đi ra cho nên tính tình của em sẽ lương thiện và dương quang hơn bất kỳ ai.

Em thích tối tăm nhưng chính em sẽ tỏa sáng để soi sáng tối tăm đó, cho nên, em sẽ thích hắn, trước đây là vậy, giờ cũng vậy, chỉ hắn và một mình hắn.

Snape nhắm mắt che đi nhưng cơn sóng dữ cuộn trào nơi đáy mắt, hít một hơi thật sâu, hầu kết hơi giật giật tỏ rõ tâm tình kích động của hắn lúc này, bờ môi mỏng run rẩy không cất nổi nên lời đáp lại bé con.

Và điều này lại vô tình làm cho Harry hoảng sợ, lúc nhận thấy cánh tay hữu lực đang bế mình đột nhiên có chút cứng ngắc, cước bộ của người nọ cũng bất chợt dừng lại, bé con sợ hãi thầm nghĩ, có phải em đã chọc người nọ mất hứng rồi không?

Nếu vậy, liệu người nọ có ghét em hay không? Hay phải chăng người nọ không thích em nói 'em thích hắn'?

Lại qua hồi lâu Snape vẫn không có lên tiếng, điều này không nghi ngờ liền khiến Harry bé nhỏ thêm phần suy sụp. Nhưng Harry xác thực hoàn toàn không muốn trở lại nơi kia, thế nên em liền nhỏ giọng trả giá cùng người cao lớn hơn, "Nếu... nếu ngài thực sự không thích Harry, vậy trước tiên có thể đừng đuổi Harry đi có được không? Harry... thật sự rất thích nơi này...cũng...rất thích Sev... Harry có thể làm rất nhiều thứ, rửa bát đĩa, dọn dẹp nhà cửa, kỳ cọ nhà vệ sinh hay..."

Snape dưới sự run rẩy của thân thể trong lòng mình mà hồi tỉnh, sau đó hắn liền tự mắng bản thân một trăm câu chết tiệt. Sao hắn lại dọa bé con sợ hãi đến như vậy chứ, xem đôi mắt lục đong đầy nước mắt kia kìa, hắn quả nhiên là đồ chết tiệt mà! Còn nữa, cái gì gọi là rửa bát, kỳ cọ nhà vệ sinh...?

"Ngoan, ta không cần em làm cái gì cả, ta cũng rất thích em, rất thích Harry, cho nên em đừng khóc, được không..."

"Thật không?", Harry hai mắt ngay lập tức sáng rực, lấp lánh chói mắt hơn cả mặt trời trên cao, tựa như có thể xuyên qua mấy lớp quần áo da thịt mà đâm thẳng vào tận trong linh hồn của Snape vậy.

Vui mừng không hề che giấu trong giọng bé con càng tô đậm khóe môi cong cong của Snape, hắn dịu dàng hôn lên tóc cậu, ôn thanh nói, "Ăn xong, ta liền cho em một cái đảm bảo!"

Harry gật đầu cái rụp, vẻ mặt em không hề có chút mong chờ nào đâu, không có một chút xíu nào luôn! Thiệt!

.
Sau bữa ăn không tính là quá mức rôm rả nhưng lại lộ ra nhàn nhạt ấm áp bình dị. Cứ đơn giản là một bàn thức ăn đồ sộ trên dưới mười món chỉ có duy nhất một người ăn đến mơ mơ hồ hồ, một người khác lại yên lặng bồi ở một bên nhìn, trong mắt dịu dàng một mảnh lại không che giấu nổi tia đau lòng xót xa.

"Ăn chậm chút, lại không ai giành với em. Quỷ tham ăn!", Snape rót cho cậu cốc nước, có chút trêu ghẹo nói.

Harry cũng có hơi hơi ngượng ngùng, nhưng rất nhanh liền bị bỏ qua, ngượng ngùng là gì chớ, ăn được không hả?

Bé con say mê vùi đầu vào ăn những món ăn mà em thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy, chốc chốc lại ngước lên lộ ra tươi cười ngọt ngào với Snape, bất chấp cả khuôn mặt đâu đâu cũng lấm lem vết dầu mỡ bóng nhẩy, hệt như một con mèo nhỏ.

Snape mỉm cười, hoàn toàn không có bất cứ bất mãn nào với sự cẩu thả của bé con. Hắn giơ lên chiếc khăn lụa mềm, vì em lau đi vết dơ trên mặt sau đó ôn nhu đáp lại một nụ cười.

Bửa ăn kết thúc khi Harry sung sướng ôm bụng phì phì thở, "No... quá no..."

Snape có chút buồn cười với bộ dạng no nê thõa mãn của em, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ với một bàn đồ ăn bị càn quét gần hết trước mắt.

Ăn nhiều như vậy cái bụng nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì đó chớ? Snape tỏ vẻ hắn rất quan ngại.

Harry không biết chuyện Snape đang lo ngại, em nũng nịu hỏi người lớn hơn, "Sev, lúc nãy ngài nói cái đảm bảo là gì vậy ạ?"

"Thật gấp gáp!", Snape cười cười xoa mái đầu bù xù đen nhánh của em, dưới ánh mắt mong đợi lấp lánh đó mà xòe ra bàn tay to lớn, "Đây, đây chính là tín vật đảm bảo của em!"

Ở giữa bàn tay đầy những vết chai đã cũ là một chiếc bằng bạc lấp lánh, bên trên là viên hắc diệu thạch đen tuyền tỏa ra loại lực lượng của đấng cường giả chí tôn.

Herbert đứng hầu bên cạnh có chút há hốc, đây chẳng phải chính là chiếc nhẫn bản mệnh của gia chủ Prince gia sao, chủ nhân sao lại...?

Không quản sự thất thố của Herbert, Snape dịu dàng quỳ xuống bên cạnh ghế ngồi của Harry, thấp giọng tuyên thệ:

"Harry, chiếc nhẫn này là tín vật của gia tộc Prince, bên trong mang theo 1/3 ma lực của ta. Nếu em đồng ý đeo nó lên, từ đây về sau ta sẽ mãi mãi lệ thuộc vào em, mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ và che chở cho em. Bởi lời nguyền trên nó sẽ kết nối chúng ta, một khi em xảy ra chuyện gì, vậy thì ta cũng sẽ không thể tiếp tục sống sót."

Harry ngơ ngác nhìn vào chiếc nhẫn nhỏ bé nhưng mang theo cả một sinh mạng to lớn, nặng nề đến vậy nhưng cũng mỹ lệ đến thế. Em không quản cái gì là gia tộc Prince, cũng không quản cái gì là 1/3 ma lực, em chỉ biết... hắn sẽ mãi mãi ở bên em, mãi mãi thuộc về em!

Người này sẽ mãi mãi thuộc về mình, suy nghĩ này thật kỳ lạ lại khiến linh hồn Harry run rẫy, sung sướng đến run rẫy.

Vậy cho nên chỉ trong nháy mắt Snape liền thấy một bàn tay nhỏ nhắn giơ ra trước mặt mình, hắn vui mừng ngẩng đầu nhìn em, nhưng miệng vẫn xác nhận lại một lần nữa, "Em xác định sao, một khi đeo vào sẽ không thể tháo ra được đâu, em vẫn muốn đeo?"

"Muốn!", bé con chắc nịch đáp.

Snape sung sướng cầm lấy bàn tay bé nhỏ, thân thủ đeo lên chiếc nhẫn đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa trọng đại kia. Chợt hắn nhăn mày cẩn thận dùng hai tay ấp lấy bàn tay Harry, lo lắng nói, "Lời nguyền sắp thi triển, có chút đau, em gắng chịu đựng..."

Ngay lúc Snape vừa dứt lời, chiếc nhẫn liền tự động điều chỉnh kích thước cho vừa khít với ngón tay Harry. Viên hắc diệu thạch lóe lên tia sáng âm u mà cổ quái, sau đó một trận đau đớn xé da cắt thịt ập tới từ nơi tiếp xúc, những sợi kim loại phát ra từ mặt trong của chiếc nhẫn tựa như có ý thức mà đâm vào bên trong da thịt, xuyên qua cả xương cứng mà quấn quýt lấy cốt tủy chạy thẳng đến tim.

Điều này cũng có nghĩa là nếu cố tình tháo nó ra chính là muốn tháo ra cả xương tủy của chính mình.

Harry cười rạng rỡ, em có chút sợ hãi, nhưng, em sẽ không thể hối hận được rồi!

Snape đau lòng nhìn em nhíu chặt chân mày, mắt gắt gao nhìn xuống ngón tay đang rĩ máu đỏ tươi của em, "Đau lắm phải không..."

Harry vui vẻ lắc lắc đầu, "Sev thổi thổi, sẽ không đau nữa..."

Snape nghe lời gấp gáp cúi đầu xuống hôn lên, ma pháp chữa trị theo khóe môi hắn đổ lên vết thương như dòng nước mát làm dịu đi sự nóng rát nơi đó. Chiếc nhẫn màu đen trên làn da trắng nõn của em nổi bật hơn bao giờ hết, Snape hết nhìn nó lại nhìn Harry, nụ cười mãn nguyện lộ ra trên khóe môi và trái tim vốn vẫn treo cao suốt mấy tháng nay rốt cuộc cũng yên bình trở lại.

Harry, hãy cùng ta sống thật vui vẻ nào!

-/-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro