Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 12

"Cô có chắc là mình không nghe thấy gì không? Có gì không?"

Minerva, tôi ở đây. Bất chấp vẻ ngoài, tôi đã sống sót. Cô không thể nghe thấy giọng nói của tôi? Severus cố gắng một lần nữa, suy nghĩ kỹ hơn, cố gắng làm cho những suy nghĩ to hơn. Bây giờ, có lẽ chăng?

"Em đang giao tiếp với ông ấy? Không chỉ đơn thuần là nghe lỏm suy nghĩ của ông ấy?"

"Vâng. Mấy ngày nay rồi ạ."

Ông nghe thấy một sự cảnh giác mới trong giọng nói của cô khi cô nói lại. "Vậy ông ấy đã nói chuyện với em hơn một lần rồi phải không?"

"Ồ, mỗi ngày ạ."

"Và không có dấu hiệu hồi phục nào khác?"

"À, không ạ."

"Cậu Potter, ta không..." Giọng cô nhỏ dần, và ông có thể hình dung cô ngả người ra sau, trông có vẻ trầm tư và lo lắng. Cuối cùng cô ấy nói, "Có ai khác nghe thấy ông ấy không?"

"Không. Chúng em không nghĩ rằng có ai đó, ít nhất là vậy."

"Chúng em?"

"Thầy Snape và em."

Severus bắn cho cậu một tiếng gầm nhẹ.

"Xin lỗi. Giáo sư Snape. Và em. Ý em là, em."

Potter, Severus bực bội nghĩ, cậu đang cố tỏ ra như một thằng ngốc à?

"Em không giống một thằng ngốc, em chỉ đang giải thích cho cô ấy thôi!"

"Xin lỗi?" Minerva nghe có vẻ hoang mang.

"Em xin lỗi, thầy ấy chỉ... ờ, thầy ấy không nghĩ rằng em xử lý việc này tốt."

"Ông ấy không nghĩ sao? Ý em là giáo sư Snape? Chính xác thì xử lý cái gì?"

"Việc giải thích cho cô đó." Giọng cậu chuyển hướng. "Tôi nghĩ chúng ta đã đồng ý rằng đây là cách đúng đắn để giải quyết vấn đề này."

Chà, nó không hiệu quả rồi.

"Tôi đang làm tốt nhất có thể!"

"Ta xin lỗi, chính xác thì em đang làm gì vậy?"

Potter. Cô ấy sẽ không tin cậu đâu. Hãy từ bỏ nó trước khi cậu làm mọi thứ tồi tệ hơn.

"Thầy bị tê liệt rồi, làm thế nào em có thể làm cho mọi thứ tồi tệ hơn?" Potter nói, quá to.

"Cậu Potter, làm ơn bình tĩnh lại đi!" Severus gần như cảm thấy nhẹ nhõm khi Minerva lên tiếng. "Rõ ràng là em mệt mỏi và không hoàn toàn là chính mình. Có lẽ em nên dành thời gian nghỉ ngơi, đi xa vài ngày. Giáo sư Snape sẽ đợi em. Ông ấy sẽ không đi đâu cả."

"Không, thầy ấy cần em ở đây! Thầy ấy không có ai khác để nói chuyện! Và bây giờ thầy ấy sẽ thức dậy bất cứ ngày nào, em chắc chắn về điều đó, và nếu em không ở đây khi thầy ấy thức dậy thì thầy ấy có thể—" Potter ngừng nói, và Severus có cảm giác cậu đang lảo đảo ở rìa vực thẳm, của một cú ngã mạnh.

"Thầy ấy có thể gì, Harry?" Minerva hỏi, và Severus cũng thắc mắc.

"Thầy ấy có thể... bỏ chạy, hay gì đó."

Severus biết rằng nếu ông có thể di chuyển, miệng ông sẽ há hốc ra vì ngạc nhiên. Ý cậu là rời đi mà không gặp cậu trước?

"Đúng." Giọng Potter hơi im bặt, như thể cậu đã quay đi.

Đó là những gì cậu nghĩ ta sẽ làm?

"Đúng."

Điều đó thật lố bịch.

"Không. Đó chính xác là loại việc ông sẽ làm."

Và điều này... làm cậu khó chịu?

Có một khoảng dừng, sau đó là một tiếng nhỏ, "Ừ."

Severus tưởng tượng mình đang hít một hơi dài. Chúng ta sẽ thảo luận điều này sau.

"Được rồi. Nhưng em sẽ không để thầy một mình đâu."

"Ta thực sự không nghĩ rằng Giáo sư sẽ mong em ở lại đây mãi, Harry..."

"Đó không phải là vấn đề. Thầy ấy cần em. Và em cần phải ở đây."

Cậu không thể cần phải ở bên ta, trong số tất cả mọi người.

"Chà, tôi có cần, vì vậy hãy làm quen với nó đi."

Cậu muốn đạt được gì khi hợp tác với ta, Potter?

"Tôi không mong đợi bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn hiểu ông hơn thôi."

Nhưng tại sao?

"Bởi vì mẹ tôi nghĩ rằng ông xứng đáng. Tôi nghĩ rằng tôi mắc nợ bà ấy, và nợ ông, trong việc cần tự mình hiểu ông một chút."

Cậu không nợ ta gì cả.

"Sao ông lại có thể nói điều đó? Tôi nợ ông tất cả mọi thứ!"

Vậy ta giải phóng cậu khỏi bất kỳ nghĩa vụ nào cậu đã đảm nhận.

"Nhưng tôi không muốn được thả ra!"

"Cậu Potter," Minerva nói chắc nịch. "Rõ ràng là em đã phải chịu rất nhiều căng thẳng. Ta nghĩ em nên đi với ta, và cố gắng nghỉ ngơi một chút—"

"Không! Em sẽ không bỏ thầy ấy đâu."

Cậu thật vô vọng, Potter.

"Tôi không quan tâm!" Severus cảm thấy sức nóng từ cái lườm của cậu.

"Làm ơn đi, Harry, ta chắc rằng nếu em chỉ-"

"KHÔNG!"

Đi với cô ấy đi, trước khi cô ấy kéo cậu đi.

"Không ai kéo tôi đi đâu cả." Lúc đó cậu nhảy khỏi ghế và đứng cạnh giường. Cậu nắm lấy tay của Severus bằng một tay của mình và siết chặt vai Severus bằng tay kia, trong khi cúi đầu và nghiêng người xuống giường. Mặc dù ông không thể nhìn thấy bất kỳ hành động nào, nhưng Severus có thể mô tả vị trí của Potter từ áp lực của tay ông và âm thanh giọng nói của cậu rất gần. Cậu đã tạo ra một không gian thân mật giữa họ, khóa chặt những điểm mà họ chạm vào nhau và những điểm mà Minerva không được đón chào. "Em sẽ không bỏ rơi thầy, thầy hiểu không?" Harry nói với sự quyết đoán. "Em sẽ không."

Không ai nói chuyện trong một lúc lâu. Severus cảm nhận được hơi ấm đều đặn từ bàn tay của Harry, nhưng đồng thời cũng nghe thấy hơi thở không đều của cậu. Minerva đã di chuyển đến đâu đó phía sau cậu, nhưng cậu đã mặc kệ cô.

Tôi sẽ không đâu, Harry nghĩ, một chút tuyệt vọng trong những lời lẽ nhỏ nhẹ của cậu.

Ta nghe thấy cậu rồi, Severus nghĩ với cậu ta, cố gắng không nhìn vào tâm trí thô sơ được phơi bày trước ông cùng với những lời đó. Ta tin cậu. Và ta không muốn cậu rời đi. Ông cảm thấy sự ngạc nhiên sung sướng trào ra khỏi tâm trí Potter lúc đó. Nhưng cậu không được dại dột. Bây giờ cô ấy không tin tưởng vào phán đoán của cậu và sẽ theo dõi cậu chặt hơn.

Tôi không quan tâm.

Điều đó rất rõ ràng. Ta hy vọng sự cố chấp của cậu không gây hại nhiều hơn lợi.

Không quan trọng. Tôi sẽ không bỏ ông.

Severus gửi một tiếng thở dài mệt mỏi cho cậu. Để xem.

"Cô ấy không còn là giáo viên của tôi nữa, ông biết đấy. Cô ấy không thể bảo tôi phải làm gì."

"Cậu Potter, tôi sẽ không cố-"

Đúng lúc đó Agnes, một phù thủy y tế khác, gõ cửa. Cô ấy không đợi câu trả lời, mà lao vào phòng với chiếc xe đẩy có bánh thường ngày chất đầy những vật dụng lặt vặt cần thiết cho việc điều dưỡng của mình. "Chúc ông một buổi chiều tốt lành, ông Snape. Và cậu Potter, cậu có khỏe không vào một ngày hè đẹp trời thế này, chàng trai trẻ?" Cô ấy cũng không chậm lại để đợi trả lời cho những lời chào hỏi này, thay vào đó, cô ấy vội vàng nói: "Đến giờ tắm rồi. Chúng tôi sẽ giúp ông tắm rửa kịp thời để có một bữa tối tuyệt vời, đúng không?" dường như cô ấy đã không lưu ý thừa nhận thực tế là Severus đã không nếm thử một miếng thức ăn thực sự nào trong nhiều tuần.

Cô ấy dường như nhìn lên và chú ý đến Minerva đầu tiên. "Vâng, chúc cô một ngày tốt lành, thưa cô. Cho giáo sư đây một chút riêng tư, được không?"

"Vâng, tất nhiên rồi," Minerva nói, nghe có vẻ nhẹ nhõm. "Thật tuyệt, vậy thì, Harry, đi cùng đi, chúng ta hãy hít thở không khí trong lành và chúng ta có thể thảo luận thêm về vấn đề này ở đâu đó —"

"Không," Harry nói.

"Cứ đi đi, cậu Potter, tôi chắc rằng tôi có thể xử lý ông ấy một mình," Agnes nói.

"Không, tôi sẽ ở lại," Harry nói nhanh, "Tôi luôn giúp tắm rửa mà."

"Ta hiểu rồi." Giọng Hiệu trưởng nghiêm lại. "Vậy thì." Severus ngạc nhiên khi thấy thái độ của bà dễ đọc như thế nào, mặc dù thực tế là tâm trí của bà ấy không rõ ràng đối với ông. "Ta sẽ để em làm việc đó. Nhưng, Harry à?"

"Vâng, thưa hiệu trưởng?"

"Nhớ nghỉ ngơi một chút nhé? Và đừng ngần ngại gọi cho ta nếu em... gặp bất kỳ khó khăn nào. Bất kỳ thứ gì."

"Vâng. Và em sẽ không đâu. Ý em là, em sẽ không ngần ngại. Gọi cho cô." Cậu siết chặt các ngón tay của Severus.

"Và Harry," bà nói từ ngưỡng cửa, "hãy biết rằng ta cũng muốn điều tốt nhất cho Severus. Làm ơn hãy nhớ điều đó nhé?"

"Vâng. Em cảm ơn."

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro