Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Severus cảm thấy tâm trí mình trống rỗng trong trạng thái tự động tự vệ, cố gắng không tạo ra bất kỳ phản ứng có thể nhận thấy nào trước những gì ông đã thấy. Nó quá nhiều. Nó không có lý gì cả.

Nó... thật phấn khích.

Có lẽ, Severus nhận ra, ít nhất một phần là lỗi của chính ông. Xét cho cùng, ông là người trao cho Harry những nụ hôn mềm mại và ngớ ngẩn đó. Ông tự hỏi điều gì đã thúc giục mình.

Ông không biết phải nói gì với Harry, nhưng có vẻ như cần phải làm gì đó, cho dù là chỉ để nhắc nhở cậu nhóc si tình về thực tế hoàn cảnh của họ. Potter, ông bắt đầu, cố gắng giữ cho giọng nói ​​của mình rõ ràng và giống như dân kinh doanh. Không. Ý ta là, Harry. Cậu lại siết chặt tay ông, rồi hôn lên đó. Chết tiệt, Severus nghĩ, cẩn thận giữ ý nghĩ ấy cho riêng mình.

Harry, ông quả quyết. Cậu phải nhớ...điều này chỉ...tức là, cậu không cần phải—

"Tôi biết," Harry thì thầm với ông, nghe có vẻ hối lỗi. Severus có thể cảm thấy cậu đang kéo cánh cửa tinh thần của mình đóng lại, mặc dù phải chống lại một số loại kháng cự bên trong. Cánh cửa dường như không muốn đóng lại. "Tôi xin lỗi," cậu nói. "Tôi không cố ý để ông thấy điều đó."

Làm ơn. Ta có thể không nhìn thấy, nhưng ta không mù, Potter. Cậu cố ý cho ta vào. Cậu muốn ta biết.

"Tôi không...không. Tôi không ngừng được."

Severus khịt mũi với cậu. Nếu điều đó là đúng, thì ta có thể chỉ ra rằng đó sẽ là bằng chứng nữa về giá trị của Bế quan Bí thuật, một môn học mà cậu vẫn chưa đủ năng lực.

"Tôi xin lỗi," cậu lặp lại, nghe có vẻ thảm hại đến nỗi Severus phải hối hận vì những lời nói cay nghiệt của mình.

Tốt. Ông cố gắng tạo ra cảm giác bực bội, giữ mình bên ngoài dòng cảm xúc của Harry. Miễn là cậu nhận ra rằng cảm xúc của cậu vốn đã vô lý rồi.

"Tôi biết."

Đừng hiểu lầm. Ta chỉ đơn giản là không muốn cậu bị tổn thương, điều mà cậu chắc chắn sẽ bị nếu cậu mong đợi quá nhiều từ tình huống, tình huống...này, khi mà chúng ta nhìn thấy bản thân. Rốt cuộc, đó là một tình huống rất kỳ lạ, ông tự nhắc nhở, vì vậy có lẽ Harry đã dễ dàng đọc được quá nhiều điều. Hãy nhớ tại sao điều này lại xảy ra ngay từ đầu, ông nghĩ, tại sao ta lại ở đây và tại sao cậu lại ở đây. Không có lý do gì để cậu trở nên... có cảm xúc.

Harry vẫn đang tỏa ra sự đau khổ, và Severus thấy mình gần như đang cầu xin, Nếu điều đó vẫn chưa đủ, hãy nhớ ta là ai, sau tất cả những gì đã nói và làm. Cậu không thể...nó không hợp lý. Cậu không được cho phép mình trở nên bối rối về điều này.

"Tôi biết, Severus. Tôi sẽ...tôi sẽ cẩn thận hơn."

Một sự im lặng khó chịu bao trùm căn phòng và xâm nhập vào tâm trí Severus. Ông đợi một lúc, hy vọng Harry sẽ bình tĩnh lại và trở lại với công việc thường ngày của họ. Sau đó, ông hỏi, Có lẽ cậu có thể đọc lại? Khi làm vậy, ông nhận ra rằng Harry có thể sẽ buộc cậu phải làm bất cứ điều gì ông có thể yêu cầu.

"Tất nhiên rồi." Cậu di chuyển chiếc bàn cạnh giường ngủ, và Severus có thể nghe thấy tiếng sách đang được sắp xếp. "Một cuốn sách ma dược mới, thế nào? Tôi mới lấy nó tối hôm qua."

Lẽ ra tối qua cậu phải ra ngoài chơi bời chứ.

Harry bật cười, mặc dù nó rất nhanh và nghe có vẻ gượng ép. "Phải. Tôi chỉ ghé qua tiệm sách Flourish and Blotts một chút trước khi đến quán rượu." Cậu lật giở từng trang một lúc rồi bắt đầu đọc. Severus chắc chắn rằng cậu bé chán chết – tựa đề của cuốn sách là Lịch sử sử dụng thảo dược trong điều trị các bệnh do côn trùng xâm nhập – nhưng cậu vẫn tiếp tục đọc, và Severus nhanh chóng thấy mình lại chìm vào trạng thái bình tĩnh dễ chịu, không suy nghĩ. Ông đi theo lời nói với phần lớn tâm trí, nhưng cho phép một phần nhỏ khác tận hưởng nhận thức đơn giản về cơ thể ngồi bên cạnh ông. Ông có thể ngửi thấy mùi của Potter, và cảm nhận được luồng điện từ sự hiện diện của cậu. Ông cũng có thể cảm nhận được sự cẩn thận, mặc dù lén lút, của cậu đối với việc khóa cửa tâm trí cậu.

Trời bắt đầu mưa, và bầu không khí căng thẳng dần tan biến. Tiếng mưa rơi xuống con phố bên dưới đã bị tắt tiếng và không rõ ràng vào thời điểm nó truyền đến cửa sổ của Severus, nhưng nó vẫn êm dịu như cũ.

Sau đó, khi mưa rơi nặng hạt hơn một lúc, Harry ngừng đọc và đưa tay ra vuốt mớ tóc xơ xác trên gối. Sau đó, tay cậu cầm bàn tay lớn hơn của Severus và đặt, nắm lấy nó, trên giường giữa họ. Sau đó, cậu bắt đầu đọc tiếp, như thể cậu chỉ dừng lại một chút.

Họ giữ nguyên như vậy, tay và tâm trí đan vào nhau một cách thận trọng, cho đến hết buổi chiều.

*

Hôm đó, trời đã tối khi Severus lại ở một mình trong phòng. Potter cuối cùng đã rời đi, có vẻ đã thoải mái và vui vẻ trở lại. Severus, cũng không phải là không hài lòng; sự giải tỏa tình dục lặp đi lặp lại dường như đã tạo ra một vết lõm trong sự căng thẳng tồn đọng đang tích tụ trong ông, và ông cảm thấy bình tĩnh hơn so với những tuần trước— thậm chí là nhiều năm. Thật vậy, ông gần như cảm thấy vui vẻ.

Và tại sao không chứ? Dù thế nào, thì ông dường như đã có được một người tình, một người sẵn sàng thỏa mãn ông đủ thường xuyên. Có những điều tồi tệ hơn có thể xảy ra. Sự hấp dẫn không thể giải thích được của Harry đối với ông thậm chí có nghĩa là ông không cần phải cảm thấy phải chịu ơn cậu vì những ân huệ tình dục; ông có thể đáp lại, trả ơn bằng hiện vật, bằng một đồng xu có giá trị thực đối với Harry. Tình cảm của cậu dành cho ông có thể kỳ lạ, và ông cảm thấy có nghĩa vụ phải ngăn cản chúng, nhưng ít nhất vào lúc này, chúng cho phép Severus cảm thấy rằng ông đã lấy lại được một chút kiểm soát trong mối quan hệ kỳ lạ này.

Và ông nhận thấy rằng, chính điều đó đã tạo nên sự khác biệt.

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro