Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44

Đó không phải là khoảnh khắc đẹp nhất của ông. Mặc dù Severus sẽ tuyên bố không quan tâm đến những thứ như vậy, nhưng ông thích cảm giác kịch tính, và ông luôn thích biểu diễn phần mở đầu và kết thúc của mình đủ ấn tượng để đạt hiệu quả tối đa. Tuy nhiên, lần này, với lần quay trở lại cuộc đời huy hoàng này, ông cảm thấy nặng nề vì sự thiếu hài hước và kém tinh tế, đây không phải là cách mà ông hy vọng sẽ thức dậy.

Tuy nhiên, trong vòng một giờ, Harry đã lên đường đến đây. Cũng coi như đã có một thành công gì đó.

Severus ngồi đợi, dựa vào gối, cố tỏ ra kiêu ngạo hoặc, nếu thất bại, thì ít nhất là giữ được tư thế ngồi thẳng. Tấm mành trên cửa sổ của ông được kéo lên hết cỡ để ông có thể nhìn ra ngoài và ngắm hoàng hôn cuối hè từ trên giường của mình. Ông đang đói, nhưng đã được hứa hẹn sẽ có thức ăn thực sự trong vài giờ nữa, "...miễn là ông vẫn ổn," Margaret đảm bảo với ông. Ông cho rằng ý bà là ông không được gục ngã hay bùng nổ. Ông không biết liệu lời hứa có phụ thuộc vào hành vi tốt đẹp hay không, điều mà khi ông càng đói thì càng khó duy trì. Tuy nhiên, mọi thứ đã được cải thiện.

Đã có sự bối rối trong một lúc. Thời gian như ngừng trôi trong phòng, và Severus đã cố gắng sử dụng khoảnh khắc bất ngờ để đe dọa những kẻ hành hạ trước đây của mình, muốn khẳng định quyền kiểm soát của mình đối với tình hình càng xa càng tốt trước khi bọn họ có cơ hội tự tổ chức lại và chiếm lấy quyền kiểm soát từ ông.

Trước sự ngạc nhiên của ông, cô gái trẻ Frances đã phản ứng một cách tự nhiên trước sự thức tỉnh của ông, và bắt đầu thu thập một cách hiệu quả các công cụ tra tấn mà cô đã sử dụng để chọc thủng ông. Margaret, trong khi đó, đang quấy rầy ông, vỗ về và nức nở và trông như thể bà sắp khóc, điều khiến Severus lo lắng. "Chuyện gì xảy ra với cô vậy?" ông gắt gỏng với bà. "Ta nghĩ cô muốn ta hồi phục chứ."

"Tôi chỉ không mong đợi nó xảy ra cùng một lúc như vậy." Sau đó, bà đứng thẳng vai và giật mạnh chiếc áo choàng phù thủy màu trắng của mình để kéo thẳng nó, vẻ đĩnh đạc của bà đã quay trở lại.

"Chà, hãy vượt qua cú sốc của cô và giúp ta đi. Ta muốn ngồi dậy."

"Tôi không biết điều đó có tốt không—à, không," bà nói khi Severus bắt đầu cố gắng chống khuỷu tay lên. "Có lẽ ông không nên vội vàng mọi thứ ..."

"Ta muốn ngồi dậy. Bây giờ." Ông dang hai tay ra, như thể với lấy đôi tay mà ông cho là sẽ ở đó, chờ đợi để kéo ông lên.

"Chà, tôi cho rằng chúng ta có thể... làm ơn chậm lại." Bà quay sang Frances và nói, "Giúp tôi với!"

Hai người phụ nữ đứng hai bên Severus và quàng tay qua vai ông. Với một số nỗ lực—và không có quá nhiều sự giúp đỡ từ Severus, người nhận ra rằng ông thậm chí còn yếu hơn ông nghĩ—họ nâng phần thân trên của ông lên khỏi giường. Margaret để ông dựa vào bà trong khi Frances thu thập tất cả những chiếc gối mà cô có thể tìm thấy và sắp xếp chúng sau lưng ông. Cuối cùng ông được ngả lưng vào chiếc trường kỷ ngẫu hứng này, không ngồi hẳn nhưng ít nhất cũng hơi cao lên một chút, để lần đầu tiên ông có thể nhìn khắp phòng bằng chính đôi mắt của mình.

Đó là một nơi vô trùng và buồn tẻ, đúng như ông nghĩ. Tất nhiên, khi mình nhìn nó qua đôi mắt của Potter, tên ngốc đó thường nhìn vào...đợi đã, đôi mắt của Potter, ông giật mình nghĩ. "Ta cần nói chuyện với ai đó về Potter. Harry Potter. Ngay lập tức. Cô sẽ phải đưa ai đó có thẩm quyền đến đây ngay lập tức." Ông đợi một lúc, rồi thêm vào một tiếng gầm gừ, "Làm ơn," như một kiểu bảo đảm.

Hai phù thủy nhìn nhau, rồi cả hai nhìn lại ông, rồi lại nhìn nhau. Cả hai đều không nói gì.

"Ta không nói rõ ràng sao?" Vẫn không có câu trả lời. "Chuyện này liên quan đến cậu Potter. Harry Potter, người anh hùng chết tiệt - có lẽ hai người đã nghe về cậu ta? Ta phải nói chuyện với ai đó về cậu ta, và ta phải làm điều đó ngay bây giờ. Đây là vấn đề cực kỳ cấp bách." Trước khi cậu ta có thể tự chuốc lấy thêm rắc rối, ông nghĩ.

Margaret sắp xếp lại trước. "Chúng ta hãy thực hiện từng bước một, được chứ? Đi tìm Lương y, Frances. Tôi không quan tâm ai. Và bảo họ nhanh lên."

Frances chạy đi, có vẻ biết ơn vì đã được trốn thoát. Tuy nhiên, Severus không hài lòng. "Chết tiệt, cô không nghe sao? Ta không cần Lương y, ta đã tự chữa lành vết thương cho mình, không, cảm ơn vì tất cả những thứ vô nghĩa của Muggle mà cô đã dùng. Ta cần nói chuyện với người chịu trách nhiệm."

Bỏ qua ông, Margaret hỏi với giọng quả quyết, "Ông có muốn uống nước không? Đó thường là điều đầu tiên bệnh nhân yêu cầu."

Ông nhận ra rằng ông muốn uống nước. Nói to đã như là địa ngục trên cổ họng ông rồi. Ông cau có, nhưng gật đầu với bà.

Bà rót cho ông một ly nước từ chiếc bình thủy tinh trên chiếc bàn gần cửa ra vào. Ông cố lấy chiếc cốc từ tay bà, nhưng tay ông quá yếu và run để đưa nó lên miệng. Bà tạo ra một âm thanh chậc chậc nho nhỏ và nhận lấy chiếc cốc từ tay ông, sau đó đặt nó lên đôi môi khô khốc của ông và để ông uống vài ngụm. Cơn thịnh nộ của ông biến thành sự thất vọng.

"Đó, tốt hơn rồi," bà nói. "Tôi nghĩ cổ họng ông bị đau, hửm?"

"Đó là—không, điều đó không quan trọng, ta phải nói chuyện với—"

"Suỵt," bà thì thầm, và trước sự ngạc nhiên của ông, bà đặt ngón tay lên đôi môi vẫn còn khô khốc của ông. Ông ngước lên nhìn bà và bà mỉm cười khi bỏ ngón tay ra. "Điều ông phải làm là thư giãn. Ông đã... xa rời mọi thứ, ông biết đấy, trong một thời gian dài, và sẽ mất một thời gian để đứng vững trở lại." Với một cái trượt tinh tế, bà di chuyển đến ngồi cạnh ông trên giường. "Chúng ta nói chuyện một chút, được không?"

Ông nhướn mày và lùi lại khỏi bà để dựa vào trong gối.

"Trước hết, ông có biết," bà hỏi, "ông đã ở trong bệnh viện bao lâu rồi không?"

Severus cảm thấy hoảng sợ, tự hỏi liệu đây có phải là một cái bẫy hay không. Nếu ông nói sai, điều đó có khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn đối với Potter không? Ông quyết định chọn lập trường hợp tác - ra vẻ không biết gì - và nói, "Quá lâu," với một tiếng gầm gừ.

"Vâng, đã gần ba tháng rồi," bà trả lời. "Quả thực là một thời gian dài. Nhưng tất nhiên, cậu Potter đã ở đây với ông suốt thời gian qua." Bà nhìn ông đánh giá. "Ông biết không?" Ông lườm bà, nhưng bà vẫn tiếp tục với giọng điệu đó. "Thành thật mà nói, chúng tôi không nghĩ rằng ông đã biết, nhưng vì ông có vẻ rất quan tâm đến cậu ấy..."

Severus cố gắng thể hiện sự thù địch trong biểu hiện của mình, nhưng bà nhìn chằm chằm lại như thể đang kiểm tra ông. "Tôi hỏi ông điều này là có lý do, ông Snape. Có một số chuyện đã xảy ra, trong khi ông... không ở cùng chúng tôi. Một số việc sẽ gây cho ông một số khó khăn. Ông có biết gì về tôi đang nói về cái gì không?"

"Làm sao ta có thể biết khi cô chưa nói một từ gì có ý nghĩa cả?" Ông nói với vẻ chế nhạo, nhưng trong lòng ông đang hoảng loạn, tự hỏi bà muốn gì.

"Có vài chuyện đã xảy ra... với cậu Potter." Bà nhìn thẳng vào mắt ông: "Cậu ấy đã hết lòng vì ông, ông biết đấy. Cậu ấy ở đây mỗi ngày."

Severus cảm thấy cổ mình nóng lên. "Potter là một kẻ ngốc đa cảm."

"À, đa cảm, tôi đồng ý," bà mỉm cười nói. "Nhưng không phải là một kẻ ngốc."

"Sự ngu xuẩn của cậu ấy không liên quan đến cô."

"Đó là mối quan tâm của tôi, thưa ông, khi tôi thấy cách cậu ấy cư xử khi gần ông."

"Tại sao?"

"Ông là bệnh nhân của tôi. Tôi đã chú ý đến cách người đến thăm ông đối xử với ông. Và Harry..." Bà cúi đầu, chỉ một lúc, rồi ngước lên nhìn ông. "Tôi hiểu cậu ấy từng là học trò của ông, nhưng xin thứ lỗi vì đã nói vậy, cậu ấy không đối đãi với ông như cách một học sinh sẽ đối đãi với giáo viên."

"Ta không muốn thảo luận chuyện này với cô."

"Ông cần thảo luận với tôi, và chúng ta không có nhiều thời gian. Khi chính quyền đến, tôi sẽ không thể nói rõ ràng được nữa."

"Ta không quan tâm những gì cô-"

"Ông cần phải biết," bà lặp lại chắc nịch. "Đó là," bà nói, nghiêng đầu, "nếu ông muốn giúp cậu ấy."

"Ta chắc rằng cậu Potter có thể tự lo cho mình," ông nói cứng nhắc.

"Vậy tại sao ông lại vội vàng nói với ai đó về cậu ấy?"

"Ta phải..." ông bắt đầu, nhưng lại dừng lại. Chuyện này đang trở nên quá phức tạp. Ông đã nghĩ rằng chuỗi ngày làm điệp viên hai mang để che giấu lòng trung thành thực sự của mình đã kết thúc, nhưng rõ ràng là không phải vậy. "Ta muốn tránh mọi hiểu lầm," ông nói.

"Vậy thì ông biết," bà nói, và nhìn vào mắt ông với một cái nhìn rõ ràng.

"Biết gì?"

"Ông biết những gì Harry đã làm."

"Những gì Potter đã làm," ông nói, khịt mũi để che giấu sự bực tức vì bị tra hỏi của mình.

"Potter đã làm nhiều điều. Nhiều điều ngu xuẩn."

"Đây là một số điều rất đáng ngạc nhiên."

"Cậu ta có khả năng phán đoán kém kinh khủng."

"Có thể thế. Nhưng tôi nghĩ có lẽ những việc cậu ấy làm phức tạp hơn vẻ ngoài của chúng."

"Ta không biết cô đang nói về cái gì," ông nói thầm.

"Xin hãy biết rằng, thưa ông Snape, rằng tôi không nghĩ xấu về cả hai người. Thực tế, tôi đứng về phía ông thì đúng hơn."

"Ta sẽ không nghe thêm bất kỳ...lời bóng gió nào nữa."

"Thật tệ, vì tôi có thể giúp ông. Đó là, nếu ông thực sự lo lắng cho Harry."

Ông tự hỏi bà sẽ làm gì với sự thật, sự thật của ông, nếu ông chia sẻ nó với bà. Bà sẽ giúp ông, và cả Harry, hay sẽ sử dụng bất kỳ lời thú tội nào để chống lại ông?

Ông phân vân, sợ tin tưởng bà. "Ta có nên lo lắng cho Harry không?" ông hỏi, hy vọng giọng nói khàn khàn của ông sẽ che đi sự lo lắng đã có sẵn.

"Cậu ấy đang ở trong một tình huống khó khăn, đúng vậy."

Nếu bà có lời đề nghị giúp đỡ, ông quyết định không thể từ chối. "Chính xác thì cậu ấy đang gặp khó khăn đến cỡ nào vậy?"

Bà nhìn ông chằm chằm một lúc lâu. "Cậu ấy đang gặp rắc rối, thưa ông. Vì đã quấy rối ông. Vì đã tấn công ông. Về mặt tình dục." Đôi mắt bà nhìn vào ông.

"Đó là một cáo buộc rất nghiêm trọng," ông nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh và đều đều.

"Đúng vậy, nhưng thứ lỗi cho tôi vì đã nói... ông có vẻ không quá ngạc nhiên về điều đó."

"Có rất ít điều về Potter làm ta ngạc nhiên nữa."

Họ nhìn nhau, rồi Margaret nhìn ra cửa. "Chúng ta không có nhiều thời gian," bà nhắc lại.

"Tại sao cô quan tâm đến điều này?"

"Bởi vì tôi nghĩ những điều cậu ấy đã làm ... không giống như vẻ ngoài của chúng." Bà nhìn, trong một khoảnh khắc, như thể bà sắp khóc lần nữa. "Bởi vì tôi nghĩ cậu ấy đang làm những gì ông muốn cậu ấy làm."

"Và nếu là vậy?"

"Vậy thì cậu ấy không nên bị trừng phạt vì điều đó, phải không?"

"Chắc chắn không." Giọng ông khàn khàn thì thầm.

"Vậy ông có kế hoạch gì không?" bà hỏi "Ý tôi là để giúp cậu ấy?"

"Ta đang thực hiện một kế hoạch thì trợ lý bất tài của cô định ám sát ta bằng cây kim đó."

Có âm thanh của tiếng bước chân nhẹ chạy từ xa xuống hành lang. Severus nhìn chằm chằm vào cánh cửa khi tiếng bước chân ngày càng gần hơn, và rồi Frances xông vào phòng. "Bà ấy tới rồi!" cô nói với giọng cao và căng thẳng.

"Họ đang đến!"

"Bà ấy?" Severus và Margaret gần như đồng thanh hỏi. Họ nhìn nhau, và Severus nói, "Ai đang đến?"

"Hiệu trưởng! Và Đội trưởng Wallace!" Cô dừng lại để lấy một hơi thở hổn hển:

"Họ ở trong văn phòng của ngài ấy."

Hết chương 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro