Chương 52 (có H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52

Harry lướt một ngón tay xuống giữa ngực của Severus. Cậu nhìn Severus, một câu hỏi trong mắt cậu. Severus khẽ gật đầu với cậu, và cậu bắt đầu cởi cúc áo sơ mi xanh lá cây, mặc dù vẫn dán mắt vào Severus như thể mong đợi được nói rằng cậu đã làm sai. Từng nút một, rất chậm, cậu mở hàng rào vải cho đến khi nó mở ra, để lộ làn da nhợt nhạt của Severus và những lọn lông sẫm màu trên ngực ông. "Rất tuyệt," cậu thì thầm.

"Không có gì mà cậu chưa từng thấy trước đây." Severus cố giữ cho giọng mình không run.

"Nhưng không phải thế này," Harry nói. "Ngay tại đây, trên giường với ông, không có bà phù thủy nào ở gần, và không phải lo lắng gì nữa."

"Ồ, ta có rất nhiều lo lắng."

"Suỵt, không phải bây giờ." Harry cúi xuống gần hơn. "Bây giờ ông không cần phải lo lắng. Ông sẽ tin tôi chứ?"

"Ta đang cố đây," Severus nói, cũng như cố gắng tiếp tục thở.

"Tốt." Cậu mỉm cười. "Ông có tin tưởng bản thân không?"

"Điều đó có lẽ là ... khó hơn." Khuôn mặt Harry gần đến mức đó là tất cả những gì Severus có thể nhìn thấy, và nó dường như được phóng to, và mọi đường cong và mặt phẳng của nó đều là một điều kỳ diệu đối với mắt ông, như thể trước đây ông chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì hoàn hảo như vậy. Ông đang nhìn chằm chằm cậu, bị choáng ngợp bởi tất cả các chi tiết, khi cậu cúi xuống chậm rãi và nhẹ nhàng áp môi mình vào Severus trong một nụ hôn ấm áp và dễ dàng. Severus nằm đó, không cử động, nhưng cũng không chống cự.

Sau một lúc lâu, Harry cũng nhẹ nhàng rời đi và nhìn xuống Severus. Nụ cười của cậu đã trở thành một câu hỏi không lời khác, lần này là một câu hỏi sâu sắc hơn. Để trả lời, Severus hỏi. "Cậu có thực sự muốn điều này?"

Nụ cười hơi nhếch lên. "Tất nhiên tôi có."

"Có những rủi ro, cậu biết đấy..." Harry cúi xuống gần hơn một chút, và đôi mắt cậu lại được phóng to lên. Severus nuốt nước bọt và tiếp tục nói. "Có lẽ ta sẽ làm tổn thương cậu." Harry nhướng mày. "Có lẽ cậu sẽ làm ta đau," Severus tiếp tục, cố gắng dịch ra chỗ khác, nhưng lưng của ông đã dán vào tấm đệm và không còn nơi nào để đi.

"Tôi sẽ không làm ông đau," Harry thì thầm, ở quá gần.

"Cậu biết ta chưa bao giờ mong cậu làm điều này. Không phải bây giờ," Severus nói, cần phải làm rõ. "Không...sau này. Chỉ là...trong những trường hợp khẩn cấp, khi không còn lựa chọn nào khác..." Ông dừng lại, giọng khàn khàn và, ông nghi ngờ, mâu thuẫn với lời nói của mình.

"Tôi biết. Nhưng tôi muốn."

Severus mở miệng định nói tiếp, nhưng khả năng nói của ông biến mất, khiến ông im lặng như khi ở trong bệnh viện. Trong sự nản lòng, ông nhắm mắt lại, sẵn sàng trả lại giọng nói của mình, thầm hét vào lưỡi mình để nó tuân theo ông. Và rồi, trong khi mắt ông nhắm nghiền và miệng ông hầu như không mở, để tìm kiếm những từ ngữ có thể vẫn bảo vệ cậu trai anh hùng ngốc nghếch đang ở trên ông... vào lúc đó, cậu trai anh hùng ngốc nghếch lại hôn ông.

Severus đông cứng, môi Harry đặt trên môi ông. Mắt ông không mở ra, và trong khoảnh khắc đó, ông đã trở lại viện Mungo. Ông không thể thấy Harry nữa, nhưng không cần thiết; giờ ông đã biết Harry. Ông có thể ngửi thấy Harry, cảm thấy cậu, nghe thấy cậu. Ông vòng tay ôm lấy cậu, và rất chậm, môi ông bắt đầu chuyển động.

Miệng Harry dụ dỗ ông một lúc, rồi lùi lại vừa đủ để nói. "Có lẽ tốt nhất là bây giờ ông nên tiếp tục nhắm mắt lại, hửm?" cậu thì thầm, và Severus cảm thấy hơi thở của Harry đằng sau những từ đó. Ông gật đầu và chờ đợi. "Hoàn hảo," Harry thì thầm, và sau đó cậu hôn Severus lần thứ ba.

Sau đó, cậu không rời đi, cũng không xin phép; cậu chỉ chủ động, nụ hôn chậm rãi nhưng ý định rõ ràng. Một vài khoảnh khắc trôi qua, nhàn nhã và ngọt ngào, rồi Harry hỏi bằng một giọng khàn khàn, "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

"Phải," Severus thì thầm, mắt vẫn nhắm nghiền. Ông vặn vẹo một chút và ngửa đầu ra sau, ngụ ý rằng đó là một lời đề nghị phục tùng, và hy vọng Harry sẽ hiểu điều đó như vậy. Một làn sóng nhiệt và khoái cảm cuộn qua ông khi cậu gầm gừ nhẹ nhàng và đẩy người lên, một tay đặt ở bên cơ thể của Severus. Cậu dường như ưỡn ngực về phía Severus, cong người lên trên ông, hứa hẹn tất cả những điều mà Severus muốn.

Ngôn từ ngừng lại, mặc dù thực tế là cuộc làm tình của họ trong bệnh viện luôn tràn ngập lời nói. Bây giờ, mặc dù cả hai đều có thể nói, nhưng dường như không cần phải nói nữa. Severus đã hỏi, với cơ thể của mình, cho những gì ông muốn. Harry biết phải làm gì, và Severus sẽ để cậu làm bất cứ điều gì.

Harry hôn ông trong một lúc dài và tinh tế, nhưng ngay sau đó cậu đặt một tay lên hông của Severus, kéo chiếc quần ngủ rộng thùng thình của ông xuống cho đến khi có thể cởi ra. Bàn tay trở lại hông ông và bắt đầu hướng ông sang một bên. Với một âm thanh trầm, thú vật mà Severus chắc chắn rằng ông chưa bao giờ nghe thấy cậu phát ra trước đây, Harry áp sát vào ông từ phía sau. Severus đưa một tay ra sau để kéo cậu lại gần hơn, nhưng thay vào đó, Harry đã bắt lấy bàn tay đó và vặn nó lên và vòng quanh để cậu áp nó vào ngực của Severus. Cậu sử dụng bàn tay để neo mình khi cậu đẩy toàn bộ cơ thể mình với những chuyển động nhấp nhô chậm rãi vào lưng Severus.

Severus nằm trong bóng tối của mình và run lên vì sung sướng, mặc dù ông cảm thấy hơi yếu đuối, cho dù bây giờ ông đã lấy lại được sức mạnh và ý chí để hành động như một người đàn ông thực sự trong phòng ngủ. Ông phát ra một âm thanh thút thít và cảm thấy thậm chí mình còn yếu đuối hơn, nhưng cũng phấn khích hơn mà ông có thể nhớ là đã từng trải qua trong đời.

Harry ngừng di chuyển, và Severus kinh hoàng, tự hỏi liệu tiếng thút thít của mình có bị hiểu nhầm không. "Được chứ?" cậu hỏi ông, như thể có khả năng Severus đã đổi ý.

"Ừm," Severus trả lời, gặp khó khăn trong một lúc để tìm ra một từ hẳn hoi. "Được."

Sau đó Harry di chuyển nhanh hơn. Cậu điều khiển tay chân của Severus bằng đôi tay chắc chắn và nhẹ nhàng, đưa ông vào tư thế giống như đã làm ở viện Mungo. Cậu lẩm bẩm một câu thần chú tẩy rửa và bôi trơn khá phức tạp mà Severus chắc chắn rằng ông đã không dạy cậu. Tuy nhiên, bây giờ ông không thể lo lắng về điều đó, thay vào đó ông chỉ rên rỉ trước sự pha trộn giữa cảm giác mát lạnh và nóng bỏng lan tỏa trong ông.

Ông cảm thấy Harry lùi lại một chút, sau đó di chuyển, trượt và cố định bản thân. Severus không thể nhớ Harry đã cởi quần soóc của mình khi nào, nhưng điều đó dường như không còn quan trọng nữa; từ thời điểm này, không còn nhận thức về bất cứ thứ gì cụ thể như quần áo, bàn tay hay những chuyển động riêng lẻ; Harry trở thành dương vật của cậu và dương vật của cậu lại trở thành Harry, và họ cùng nhau lao vào Severus và khiến ông phát điên.

Ông đẩy lùi về phía Harry, cố gắng làm việc theo nhịp điệu của những cú đẩy của Harry nhưng cảm thấy như thể ông đang mất kiểm soát nhiều hơn với mỗi cú thúc. Harry di chuyển mượt mà, như thể khả năng kiểm soát của cậu là vô hạn. Lúc đầu, Severus ngày càng khao khát nhiều hơn; sau đó là hoàn hảo; sau đó là quá nhiều. Ông nắm lấy tay Harry và kéo chúng quanh ngực mình, quấn chặt lấy bên trong Harry, rơi vào sự giải thoát của ông và mang theo Harry bên mình, như cách duy nhất ông có thể làm bây giờ. Harry càu nhàu một lần vào gáy ông, là khẳng định hơn là phản đối. Sau đó, cậu đẩy rất nhanh, một vài lần, và giữ chặt Severus khi họ cùng nhau ngã xuống trong suốt phần còn lại.

Hết chương 52

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro