Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 53

Severus thở dài thật dài, hoàn toàn mệt mỏi vì sự căng thẳng của bản thân mình với một việc chỉ đơn thuần là một bữa tối nhỏ cho hai người. Ông là người đưa ra lời mời. Là người đã khẳng định rằng cuối cùng đã đến lúc Harry có thể đặt chân đến nhà của ông. Ông là người đã hối thúc họ vượt qua cột mốc đặc biệt khó chịu này trong mối quan hệ của họ, trong khi ông đã chắc chắn rằng tên nhóc sẽ đợi một khoảng thời gian thực sự dài như vĩnh viễn để chờ đến lúc ông cảm thấy hoàn toàn sẵn sàng.

Tuy nhiên, ông biết bản thân mình từ trong ra ngoài. Biết rằng ông sẽ không bao giờ cảm thấy sẵn sàng cho điều này. Không thể nào hoàn toàn sẵn sàng nổi. Ông tự biết rằng khi nói đến các mối quan hệ cá nhân, ông sẽ không bao giờ ngừng chờ đợi chiếc giày kia rơi xuống*. Biết rằng ông có thể sẽ mất đi nhiều hơn những gì ông sẵn sàng từ bỏ, nếu ông không tự ép buộc bản thân mình ngừng lại mọi sự hoài nghi và chấp nhận lần mạo hiểm này. Biết rằng ông phải nắm bắt hạnh phúc khó nắm bắt này ngay khi nó mới ngoi lên một chút, và buộc nó phải ở lại chính xác ngay vị trí của nó: trong ký ức của ông, đây là lần đầu tiên nó đang ở ngay bên cạnh ông.

*Chờ đợi chiếc giày kia rơi xuống: wait for the other shoe to drop -> chờ xem kết thúc xấu cho một câu chuyện dở dang

Harry, tuyệt vời thay cho tâm hồn rộng lượng của cậu ta, đã cố gắng cho ông một lối thoát. Cậu ta đã nói với ông rằng cậu ta sẽ không bắt ông phải tôn trọng một lời mời mà ông đã đưa ra trong một khoảnh khắc yếu lòng. Cậu ta đã nói rằng họ có thời gian: thực tế là có tất cả thời gian trên thế giới này, để tiến thêm nữa trong mối quan hệ của họ khi bây giờ cả hai đều đã thú nhận về tình cảm của mình. Nhưng ông không muốn nghe một lời nào phản đối kế hoạch này nữa, nên bây giờ ông đang ở đây: lời mời ấy đã được thực hiện thông qua quyết tâm ngoan cố của chính ông, và ông đang cố gắng thuyết phục bản thân nuốt nỗi sợ hãi, hối hận... mơ hồ ấy xuống, vì lòng tự trọng bướng bỉnh của mình.

Ông nên cảm thấy bình tĩnh và tự tin hơn so với ông bây giờ. Đáng ra ông phải cảm thấy an toàn, được bảo vệ và đầy kiểm soát. Đây là lãnh địa của ông. Là nhà của ông. Là nơi trú ẩn an toàn của ông. Đây là nơi mà không một ai mà ông không tự mình mời có thể đến được. Đây là pháo đài cuối cùng còn sót lại của ông. Là nơi ẩn náu dự phòng của ông, và trong vô số con người, ông đã tự nguyện tiết lộ vị trí của nó cho Harry Potter.

'Tự khống chế bản thân nào, Severus. Bây giờ Harry sẽ đến đây vào bất cứ lúc nào.' ông tự mắng mình trong lòng, sắp xếp lại bộ dao nĩa bằng bạc lấp lánh lần thứ một trăm và chỉnh lại cái khăn ăn trắng tinh cũng nhiều chừng ấy lần.

Con quái vật nhỏ bi quan sống trong đầu và thích cảnh giác của ông, với trí óc vốn đã luôn lo nghĩ của mình, nó đang không ngừng nói về sự vô dụng và càng không có vui sướng gì cho lời mời ăn tối này, nó đã khinh bỉ sự khẳng định lạc quan của ông trong suốt hai ngày liên tiếp, và mặc dù ông đang cố gắng hết sức để lờ nó đi, đồng thời vẫn ... tích cực ... với tất cả mọi chuyện, thì sự thật vẫn là ông hoàn toàn sợ hãi rằng Harry sẽ nghĩ ngôi nhà của ông quá nhỏ. Quá thảm hại. Quá cô lập. Quá xấu xí, nghèo nàn, buồn tẻ, hoặc bất kỳ tính từ nào khác trong vô số tính từ mà ông hoàn toàn biết rằng người khác thường sử dụng để mô tả bản thân và mọi vật sở hữu của ông.

"Harry sẽ không làm điều như vậy. Cậu ấy yêu mình." Severus thì thầm vào sự im lặng ngột ngạt, chỉ để nghe những lời trấn an vây quanh ông, và co rúm lại khi con quái vật nhỏ khó chịu trong nội tâm ông chế giễu: 'Cậu ấy yêu mình... bah! Ngươi đang để tên nhóc đó biến ngươi thành một tên ngốc mù quáng! Tên đó trẻ hơn ngươi tận hai mươi tuổi và giàu hơn cả Croesus. Gã sẽ nhìn một lượt vào bãi rác này và bắt đầu chạy trốn không cần ngoái lại, đồ ngu ngốc!'

"Đủ rồi!"

'Dạng người ngốc nghếch thiếu não nào sẽ vui sướng với điều này — với ngươi, khi mà cậu ta có thể có được bất kỳ thanh niên trẻ tuổi hấp dẫn nào như những kẻ đã từng vây quanh cậu ta, trong thời gian ngắn hơn cái chớp mắt của ngươi? Bất cứ ai trong những người đàn ông đó đều sẽ phù hợp với thế giới hào nhoáng của Vị cứu tinh hơn là ngươi có thể. Tất cả bọn họ đều biết chính xác cách mỉm cười trước ống kính và thu hút đám đông công chúng. Họ biết cách ...'

"Nhưng mà, cậu ấy không muốn bất kỳ ai trong số họ. Cậu ấy muốn ta, chỉ ta thôi. Ta là đủ đối với cậu ấy, cho dù đối với những người khác, ta có thể có vẻ không phù hợp như thế nào."

'Ngươi là một kẻ ngốc nếu tin vào câu chuyện đặc biệt nực cười đó. Một kẻ ngu ngốc, lãng mạn ... '

"Severus? Ông ở đây không?" Giọng nói của Harry khiến những suy nghĩ khó chịu trong nội tâm của ông hoàn toàn chấm dứt, và ông nhắm đôi mắt đen của mình trong sự nhẹ nhõm biết ơn. Ông tự trấn an mình bằng âm thanh nhiệt tình từ tiếng gõ cửa cốc cốc của người Tầm thủ. Đó không phải loại tiếng ồn mà một người đàn ông sẽ tạo ra khi cố gắng vào một nơi mà cậu ta không muốn ở. Không. Harry muốn ở đây. Buổi hẹn ăn tối này sẽ không phải là một thảm họa. Ông biết điều đó từ trong trái tim của mình. Ông chỉ cần lờ đi bộ não đã bi quan đến tê liệt của mình, và thế chỗ nó bằng sự tin tưởng ngày càng tăng của ông vào người Gryffindor.

"Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến nhà của ông, hoàng tử, tôi muốn buổi tối hôm nay diễn ra thật trôi chảy. Tôi muốn nó thật tuyệt vời. Tôi muốn nó trở nên... đáng nhớ."

Những căng thẳng vô cớ của Severus đều chết đi trong giây phút đó, và ông mỉm cười với tất cả trái tim mình, ôm bó hoa to lớn của mình và nhìn chằm chằm vào tình yêu của mình một cách ngu ngốc, trong khi cả hai dường như không thể tìm thấy đủ ý thức để làm bất cứ điều gì ngoài việc tiếp tục đứng ở đây, ở ngưỡng cửa, há hốc mồm nhìn nhau như hai kẻ ngốc. Ông cảm thấy mình như trẻ lại và đang rất hạnh phúc, ông ý thức được thực tế là ông muốn hôn người này cho đến khi cả hai đều quá thiếu không khí để tiếp tục hôn, và không có dù chỉ một chút xấu hổ nào vì đã khao khát như vậy. Ông thậm chí không mảy may nghi ngờ về sự nhiệt tình mà nụ hôn của ông sẽ được đón nhận, nếu ông cúi đầu xuống và ...

Đôi môi mềm mại hé mở dưới môi chính ông: lạnh lẽo và hơi khô nứt vì gió mạnh khi trời bắt đầu chớm tối, nhưng lại khuất phục dưới mơn trớn của ông với sự ấm áp khiến máu ông như bùng cháy trong ngọn lửa. Một lúc sau, ông lùi lại, miễn cưỡng đầu hàng trước sự nôn nao kinh khủng đang cố gắng làm dạ dày của mình đông đặc, và liếm vành môi đã hơi sưng lên vì nụ hôn trong một cử chỉ ngơ ngác không tin vào hành động tự phát của mình, khiến Harry vỡ òa thành những tiếng cười khúc khích đột ngột.

"Ông cũng đang căng thẳng. Phải không?" đó là tất cả những gì mà tên nhóc đưa ra để đáp lại ánh mắt đen tối mà ông ném vào cậu ta, và ông lắc lắc đầu, thở dài với sự tự kết tội vui vẻ, ngay khi ông thừa nhận:

"Ta sợ rằng như vậy. Đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng ta bị bất kỳ ai kết án như cậu đang làm."

"Tôi sẽ không phàn nàn về điều đó đâu, Severus. Tôi thà rằng ông đang lo lắng vì chưa từng gặp nhiều chuyện như thế này, còn hơn phải đối mặt với sự ghen tị khủng khiếp khi tự hỏi ông đã từng nấu ăn cho bao nhiêu chàng trai trong một tuần nào đó."

"Cậu đang trao nhiều lời khen cho sức hấp dẫn có vấn đề của ta hơn là những gì chúng đáng được nhận, nếu cậu thành thật tin rằng ta có thể tiếp đãi các quý ông hàng tuần, Harry. Ta đã luôn đấu tranh để dụ dỗ được bạn tình nào đó, và ý nghĩ rằng bất cứ ai sẽ chịu đựng ta ngoài mối tình một-đêm trong cơn say xỉn là quá vô lý đối với ta, trước khi cậu quyết định xông vào cuộc sống của ta, và lật tung mọi định kiến ​​trong đầu ta về những điều như vậy."

Những đầu ngón tay có vết chai vì Quidditch vạch ra những đường nét nổi bật trên xương gò má đang dần ửng hồng của ông, với tình yêu thương mà chỉ Harry từng ban cho ông, và Severus nắm lấy những bông hoa đã bị đè nát trong lúc hôn của ông, như một thủy thủ sắp chết đuối giữ chặt một miếng gỗ trôi dạt mỏng manh.

"Tôi rất vui vì ông đã tìm thấy lòng can đảm cần thiết để tôi có thể thể hiện với ông tốt hơn. Tôi có thể buộc mình phải bằng lòng với đêm đầu tiên đó, Severus, nhưng bây giờ ý nghĩ có thể sẽ không bao giờ có điều này — việc không bao giờ sẽ lại có ông như thế này là cơn ác mộng tồi tệ nhất của tôi. Ông đã cho tôi thiên đường, tình yêu của tôi. Tôi sẽ không thể với tới mức độ hạnh phúc mà tôi đã được ban phước kể từ đêm đó, nếu ông bỏ tôi đi."

Khoảnh khắc ấy treo lơ lửng giữa họ: quý giá và mong manh như một viên băng mỏng mới hình thành. Như giọt sương nhẹ nhàng run rẩy lủng lẳng trên mép chiếc lá non, hay ảo ảnh mỏng manh của một giấc mơ ngọt ngào hầu như không được nhớ đến. Severus nuốt chửng cục nghẹn dày đang cố cản trở khả năng nói của ông và hơi di chuyển ra khỏi cánh cửa vẫn mở, ra hiệu cho vị khách trẻ tuổi hấp dẫn đi vào bên trong ngôi nhà khiêm tốn của ông, để cuối cùng khóa họ lại với nhau trong sự an toàn thoải mái của nơi trú ẩn được sưởi ấm bằng lửa của ông.

"Chào mừng đến nhà của ta, Harry. Ta hy vọng cậu không thấy nó... quá đơn sơ."

Đôi mắt màu xanh lục quét qua hành lang được chiếu sáng nhẹ, ngắm nhìn những bức tranh với chủ đề biển được treo trên những bức tường quét vôi trắng, tấm thảm dệt tay che phủ những tấm ván sàn cũ mà họ đang đứng, và cánh cửa hơi hé mở ra cho thấy một phòng khách được trang trí ít ỏi nhưng vẫn dễ chịu và đầy đủ tiện nghi, đó là nơi ông dành phần lớn thời gian để đọc sách và chăm sóc những cái cây yêu quý của mình. Đây là nơi mà Severus thấy vừa thoải mái vừa mang tính cá nhân sâu sắc. Là một không gian mà ở đó ông có thể trút hết tâm hồn của chính mình đến mức ông cảm thấy mình gần như bị khỏa thân khi đứng lặng lẽ bên cạnh Harry, cho phép cậu ta có thể tự nhận xét theo ý cậu ta muốn.

"Ông đang nói đùa sao? Tôi đã muốn nhìn thấy nhà ở của ông trong suốt nhiều năm rồi. Ông hoàn toàn không biết tôi đã cố gắng hình dung nó trong đầu mình bao nhiêu lần trong những năm qua. Nó còn tuyệt vời hơn những gì tôi dám tưởng tượng, Severus. Nơi này tất cả đều quá ... như ông... đến mức tôi thực sự không thể hiểu được làm thế nào mà cái đầu của tôi lại có thể thất bại trong việc hình dung ra nó."

Hết chương 53

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro