[Snarry - SSHP] Bí mật nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Snarry - SSHP] Bí mật nhỏ

- Tác giả: Cats_memory

- Edit: Snitch yêu Vạc Team

- Nơi đăng: duy nhất tại W.att-pad

- Fandom: Harry Potter

- Couple: Snarry - SSHP

- Thể loại: Đồng nhân - Nam x Nam

- Rating: 15+

- Giới thiệu: Harry cứ thần bí mất tích, Severus không biết người yêu bé nhỏ đang làm gì, khi dò hỏi thì toàn bị cậu dụ dỗ, nên ông lại bị phân tâm không hỏi được nữa

***

Buổi tối, Harry dựa vào giáo sư Độc dược đang chấm bài tập về nhà, nhỏ giọng ngọt ngào hỏi:

"Giáo sư, khi nào là sinh nhật của ông?"

"Đừng hỏi mấy chuyện nhàm chán đó." Ông đáp mà không ngẩng đầu lên.

"Em không nhàm chán!" cậu bé tóc đen bĩu môi, "Em chỉ muốn...được chúc mừng với giáo sư. U/////U"

"...Ta không nhớ." Không muốn người yêu tiếp tục vướng vào chuyện này, ông đành bịt miệng cậu bé lại bằng một nụ hôn ngọt ngào.

Cơ thể hai người quấn lấy nhau như bánh quẩy, một phút... hai phút... rồi cuối cùng tách ra.

"Giáo sư, ông bắt nạt em!! O/////O" cậu vừa thở hổn hển vừa nói, khiến khuôn mặt đỏ bừng của cậu bé càng thêm đáng yêu.

".........." Không biết là bị nói trúng rồi mà chột dạ hay do người yêu bé nhỏ quá hấp dẫn, giáo sư Độc dược thận trọng hướng ánh mắt đi chỗ khác.

Snape sinh ra vào mùa đông lạnh giá.

Ông ấy là một đứa trẻ sinh non, khi mẹ ông sinh ra ông, bà còn nghĩ rằng ông sẽ không sống qua được mùa đông, nhưng cuối cùng ông vẫn sống sót.

Thật không may, mẹ của ông đã không sống qua được mùa đông ấy.

Cơ thể bà ấy vốn yếu ớt, lại thêm kiệt sức sau khi sinh con, vì vậy bà ấy đã bị nhiễm lạnh. Sau nhiều ngày sốt liên tục, cuối cùng bà đã qua đời.

Sự ra đời của ông đã cướp đi mạng sống của mẹ mình.

Nếu ông không được sinh ra...

Khi còn nhỏ, ông rất ghét ngày sinh nhật, cho đến tận bây giờ ông cũng không muốn nhắc đến ngày sinh của chính mình.

"Em lại đến nhà bếp à?" Giáo sư Độc dược cau mày.

"À, vâng..." cậu bé trả lời qua quýt, rồi cười hì hì bò lên hai chân của người đàn ông mặc đồ đen.

Mấy ngày sau Harry cũng không hỏi giáo sư Độc dược về sinh nhật ông nữa. Có lẽ cậu ấy không muốn cảm thấy bất tiện khi cưỡi chổi, dù sao thì mùa Quidditch cũng đã bắt đầu rồi.

Thay vào đó, cậu đợi cả đêm trong bếp cho hết thời gian, chỉ xuống hầm cho đến khi toàn thân ám mùi nhà bếp. Nếu không có gia tinh báo cáo tình trạng của Harry cho ông mỗi đêm, Snape đã mất bình tĩnh và cãi nhau với người yêu của mình rồi.

Tất nhiên, ông sẽ không bao giờ thừa nhận rằng ông quan tâm đến việc Harry đã đi đâu hay ở cùng với ai.

Giáng sinh sắp đến, chắc Harry đang ở trong bếp học cách làm một bữa thịnh soạn với các gia tinh?

Ông lơ đãng vòng tay qua eo cậu, hít một hơi thật sâu, mùi cơ thể quen thuộc hòa lẫn với mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi.

Giáo sư mặc đồ đen nghĩ đến nỗ lực nấu ăn khủng khiếp của người yêu vào năm ngoái, và cảm thấy rằng suy đoán này có lẽ là chính xác. Hơn nữa, mấy ngày nay cậu bé thường xuyên mang theo mùi thơm ngào ngạt khi đi vào trong hầm.

Mặc dù Snape không thích ăn đồ ngọt nhưng ông vẫn giật giật ngón trỏ khi ngửi thấy mùi thơm này.

...Tất nhiên, thứ ông muốn ăn không phải là thức ăn.

"Aaa~ Giáo sư, làm ơn đừng sờ loạn nữa~ >//////////<"

Mỗi đêm ông đều thỏa mãn đi vào giấc ngủ, chỉ có Harry đáng thương mỗi ngày đều ngáp dài, dụi mắt ngái ngủ và bước đi loạng choạng đến tập luyện Quidditch buổi sáng.

*

Giáng sinh đến rồi đi, trong thời gian đó Snape đã có một bữa tối Giáng sinh thịnh soạn như ông mong đợi, nhưng khi học kì mới bắt đầu vào tháng 1, giáo sư Độc dược bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Tại sao Harry vẫn thường xuyên chạy vào bếp?

"Em đã đến chỗ nào?"

Buổi tối, giáo sư Độc dược tình cờ hỏi trong khi ôm người yêu trẻ tuổi của mình.

Củi trong lò sưởi đang cháy mạnh, ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt ngọc lục bảo của cậu bé tóc đen, khiến chúng lấp lánh.

"Nhà bếp~"

Cậu bé giả vờ vô tội trả lời, cúi đầu tiếp tục làm bài.

"Em đến phòng bếp làm thứ gì?"

Người đàn ông mặc đồ đen không nhận thấy rằng giọng điệu của mình tràn đầy vị giấm chua.

"...Đừng nói chuyện này nữa." Không muốn người yêu của mình tiếp tục nói đến chuyện này, cậu chỉ đơn giản là bịt miệng người đàn ông lại.

Thật không ngờ, phương pháp mà ông ấy dùng để đối phó với cậu bé lại bị cậu sử dụng để khiến ông im lặng, từ "quả báo" lóe lên trong đầu Snape, và sau đó ...

...Tất nhiên là ăn sạch cậu bé.

Sau một hồi vận động kịch liệt, chuyển từ bàn làm việc trong phòng khách (đồ đạc trên đó đã rơi vãi khắp sàn) vào phòng ngủ, trên đường đi, cả hai đã xé quần áo của nhau và gặm nhấm thân thể trần trụi của đối phương.

Khi cả hai lăn lộn trên giường, giáo sư Độc dược chỉ nhìn thấy khuôn mặt vừa ngây thơ lại cực kỳ quyến rũ của cậu bé ...

Khi đang ôm cậu bé đang vô cùng mệt mỏi và ngủ say, Snape mới phát hiện ra mình lại bị lừa một lần nữa.

"....."

*

Cứ như thế, giáo sư Độc dược hỏi mấy lần vẫn không bắt được trọng điểm, ông cũng không thể làm gì khác hơn là âm thầm nghiến răng, chỉ trách ông định lực không tốt, cứ mỗi lần bị cậu bé dụ dỗ là ông ném hết đầu óc đi tình nguyện bị lừa?

Phải, ông đúng là có thể lén theo dõi Harry vào một đêm nào đó và tìm hiểu xem cậu bé đang làm cái quái gì, nhưng thế thì có ý nghĩa gì?

Nếu một cặp đôi không thể tin tưởng lẫn nhau, thì có lẽ ngày họ chia tay sẽ không xa.

Snape tự nhủ với bản thân rằng ông chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của đối phương, và không cần phải vì một chút tò mò (ông sẽ không bao giờ thừa nhận rằng đó là ghen tuông) mà phá hủy sự tin tưởng lẫn nhau giữa họ.

Vì vậy, ông quyết định vùi mình vào công việc và mặc kệ.

Ông lại không ngờ đêm nay đáp án lại đột nhiên nhảy tới trước mặt ông...

Một luồng hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

Cùng với mùi thơm là cậu bé ngân nga một bài hát lạc điệu với giọng mũi đáng yêu.

Lời hát mềm mại và mơ hồ, như thể bị ép xuống cổ họng và không thể quay trở lại.

"Happy Birthday to you,

Happy Birthday to you,

Happy Birthday to Severus,

Happy Birthday to you ~"

Nghe thấy bài hát quá quen thuộc, giáo sư Độc Dược không tin nổi đặt bút lông xuống, đúng lúc nhìn thấy người yêu trẻ tuổi cẩn thận ôm một chiếc bánh hoa quả nhỏ chậm rãi đi đến trước mặt mình.

Có những đồ trang trí bằng kem tinh tế xung quanh chiếc bánh, và những con rắn trắng sặc sỡ được đặt một cách trang nhã trên đó, có một khoảng trống ở giữa chiếc bánh, với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Severus" được viết bằng nét chữ mềm mại màu xanh lá cây trên đó, còn có một ngọn nến bay lơ lửng bên cạnh.

Snape chưa bao giờ mơ có ngày mình gặp phải tình huống như vậy, ông sững sờ nhìn thứ mà ông thường gọi là "bọt biển kinh tởm", ngay cả khi cậu bé tóc đen ngồi lên đầu gối ông cũng không để ý.

"Ông không ước sao?"

Hơi thở nhẹ nhàng của cậu bé phả nhẹ vào tai ông, ấm áp lại hơi nhột, kéo suy nghĩ của giáo sư Độc dược trở lại quỹ đạo bình thường.

"Sao hôm nay tự dưng em lại mang bánh sinh nhật đến đây?"

"Dù sao thì ông cũng không chịu nói ngày nào là sinh nhật của ông, vậy em sẽ tìm một ngày để ăn mừng với ông." Câu trả lời kiêu ngạo theo tiêu chuẩn Potter.

Thật ra lúc trước cậu có lén học Dobby làm bánh, nhưng không biết làm bao nhiêu lần mà không thành công, hôm nay hiếm khi làm được một chiếc bánh hoàn hảo nên cũng không để ý nhiều mà đem tới cho người yêu...

".........." Thật bất ngờ, vậy mà cậu đã đoán đúng.

Hôm nay là ngày 9 tháng 1.

Sinh nhật của ông ấy.

"Ông ước đi nào, mỗi năm chỉ có một lần!"

Cậu bé tóc đen tiếp tục thúc giục với giọng quyến rũ, giáo sư Độc dược đưa tay lên vuốt má người yêu.

Harry nắm lấy bàn tay đó, hơi nghiêng đầu cọ cọ, nụ cười nở trên môi.

"Mặc dù em không biết mẹ của giáo sư là người như thế nào, nhưng em thực sự biết ơn vì bà ấy đã sinh ra ông. Em tin rằng bà ấy đã cảm thấy rất hạnh phúc sau khi sinh ra ông..."

Không có ông, cậu chỉ có một mình, và chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng khiến Harry rùng mình.

"Mỗi sinh linh ra đời là một phước lành từ Chúa ban tặng thế giới này ..."

Harry khẽ nói trong vòng tay của giáo sư, và Snape ôm chặt lấy cậu.

Cho tới nay ông đều cô độc vượt qua sinh nhật, đột nhiên lại có người vì ông mà chúc mừng.

Cho tới nay ông đều cho rằng sinh nhật chỉ mang đến bi thương và bất hạnh, đột nhiên lại phát giác nó còn một ý nghĩa khác.

Người đàn ông thổi tắt ngọn nến.

"...Chỉ cần cuộc sống cứ trôi qua tốt đẹp như vậy là được."

Ông nhẹ giọng nói, rồi hôn lên môi người yêu bé nhỏ.

Ngón tay hai người đan vào nhau siết chặt, phảng phất như mãi đến về sau cũng sẽ không buông tay.

"Sinh nhật vui vẻ nha! Severus."

-Hết truyện-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro