Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 34

"Không, không, có thuyết phục. Ý tôi là tôi bị thuyết phục. Đúng như ông nói. Độ nghiêm trọng của tình hình khiến việc nghe những lời đó trở nên khó khăn hơn, chỉ có vậy thôi."

Severus nhăn mày và kìm ném sự thiếu kiên nhẫn đang dâng trào. "Potter," ông nói. "Sao ta có thể giúp gì được cho trò nếu trò cứ giấu tiệt đi những thông tin quan trọng như vậy?"

Potter nghịch nghịch gấu tay áo của mình. "Đâu có gì đâu," cậu ta lẩm bẩm. "Thật là thảm hại. Tôi đáng lẽ không nên-"

"Tại sao trò không để ta là người phán xét việc đó, hmm?"

"Ồ đúng rồi, đó chính là điều tôi cần, để ông - xin lỗi, đối đãi ông như thế thực không công bằng. Cho đến tận giờ phút này ông vẫn đang đàng hoàng một cách đáng kinh ngạc. Nó thật sự rất kỳ quái."

"Ta sẽ coi đó như một lời khen," Severus nói. Ông dừng lại, gõ ngón tay lên mặt bàn. "Có lẽ sẽ hữu ích hơn nếu như trò bắt đầu bằng việc kể cho ta biết chính xác những điều mà anh họ của trò đã nói."

"Cậu ta cứ nhai đi nhai lại về việc tôi đã la hét thế nào lúc giữa đêm, việc tôi nói mớ trong khi ngủ, ông biết đấy, nói là... à, chắc là ông có thể tưởng tượng được, và..."

"Rồi?"

Potter dừng lại một lúc lâu, hơi thở yếu dần. Khi cậu ta nói tiếp, những câu chữ tuôn ra vội vã. "Và cậu ta nói, 'Cedric nào đấy? Bạn trai của mày đấy à?'" Cậu ta nuốt xuống. "Và vấn đề là, ý tôi là, rõ ràng là anh ấy không phải, nhưng khi mà cậu ta- ý là, tôi chưa hề nghĩ về, chỉ là tôi- tôi đã bối rối suốt cả năm ngoái. Tôi cứ nghĩ là tôi thích Cho, bởi vì tất cả mọi người cứ liên tục nói về mấy đứa con gái và bạn ấy cũng xinh và cũng chơi Quidditch và... ngoại trừ việc là tôi luôn luôn thấy cực kỳ ngượng khi ở cạnh bạn ấy, và hoàn toàn không có vẻ sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt, còn Ron thì phát điên lên vì Fleur, và tôi thậm chí còn chưa bao giờ, bạn ấy chỉ- tôi cứ nghĩ mãi về Cedric, ý là nghĩ mãi khi tôi không bận rộn cố gắng nghĩ làm sao để không bị giết trong giải đấu, và tận sâu bên trong tôi nghĩ tôi chỉ 'thích' Cho vì tôi cảm thấy kiểu như lẽ ra tôi phải thích cô ấy, trong khi thực ra tôi lại thích Cedric, và tôi nghĩ có thể tôi là... gay."

Hơi thở của Potter nghẹn lại. "Nhưng có cảm giác như tôi đang đối xử với anh ấy kinh khủng hệt như Voldemort," -Severus giật mình- "đã làm. Giống như cái chết của anh ấy chẳng là gì cả. Bởi vì nếu không thì tôi đã không bị ám ảnh về... ông biết đấy."

"Potter," Severus nói. "Chứng kiến một người khác chết đã là đủ khó khăn rồi. Việc đặt câu hỏi về xu hướng tính dục của trò có thể gây ra nỗi lo lắng theo đúng nghĩa của nó, ở một mức độ rất khác. Kết hợp cả hai lại, và – à, thành thật mà nói, không có gì đáng ngạc nhiên khi mà trò lại trở nên rối rắm tệ hại đến mức đấy."

"Cảm ơn," Potter lẩm bẩm.

"Ôi đừng - trò biết chính xác điều ta muốn truyền đạt là gì. Ý của ta là trò đã chứng kiến Diggory chết. Nếu trò có... tình cảm với cậu ta mà lúc đó trò chưa hoàn toàn nhận thức được, tất nhiên là trò sẽ bị ám ảnh bởi chúng. Đối với phần còn lại - dù điều đó rất đáng tiếc, nhưng cuộc sống sẽ không dừng lại chỉ vì có thảm kịch xảy ra."

Potter nuốt nước bọt một cách nặng nề. "Tôi nhớ anh ấy," cậu ta nói.

"Phải," Severus nói.

Một sự im lặng kéo dài. Sau đó, "Những gì mà ông đã nói, ở trên ... trên tháp. Về việc chính ông cũng đã từng đứng ở đó. Ông đã nghiêm túc đấy à?"

Severus gõ gõ ngón trỏ lên bàn. "Nghe có giống như ta đang nói đùa không?"

Potter nhìn lại ông bằng một vẻ kinh sợ. "Tại sao? Ý tôi là tại sao ông lại muốn-"

"Đó là một câu hỏi khá cá nhân," Severus nói. Nhưng vì lý do nào đó, đôi mắt màu xanh lục đang đặt lên trên người ông đã buộc ông không thể bỏ ngỏ câu hỏi đó, ngay cả khi trong bụng ông chứa đầy chì. "Chỉ có thể nói là không giống như trò, ta đã làm một số việc nhất định khiến đó là một phản ứng xứng đáng phải xảy ra."

Đôi mắt của Potter hướng về phía cánh tay Severus. "Ý của ông là khi ông..."

"Đừng có tọc mạnh, Potter," Severus nói, ngữ khí không quá nghiêm túc. "ngay bây giờ."

Potter im lặng, mặc dù sự tò mò vẫn tiếp tục tỏa ra từ người cậu ta từng đợt. "Tôi vẫn không tin được đó không phải là lỗi của tôi," một lúc sau cậu ta nói.

"Một cuộc nói chuyện sẽ khó mà xóa bỏ được điều gì đó phức tạp đến vậy. Hãy cho nó thời gian." Ông quan sát cậu ta một lúc. "Bây giờ trò cảm thấy thế nào?"

"Kiệt sức. Giống như tôi cần phải... suy nghĩ về điều này."

"Không còn sự thôi thúc không thể cưỡng lại từ việc tự ném mình ra từ trên một độ cao vô lý, hay bất cứ hành động nào khác tương tự?"

"Không," Potter nói, nhìn thẳng vào mắt ông. "Dù sao thì cũng không phải bây giờ."

Severus nhìn sâu vào trong tâm trí cậu ta, đủ độ sâu để xác nhận đó không phải là một lời nói dối. "Tốt," ông nói. "Nếu ý nghĩ đó quay trở lại, trò nên đến gặp ta. Trực tiếp. Được không?"

"Tôi- ừ, được rồi."

"Thực tế là dù có thế nào đi nữa, trò cũng bắt buộc phải gặp lại ta ở trong văn phòng này. Đúng bảy giờ tối mai và những tối kế tiếp, cho đến khi ta quyết định việc đó là không còn cần thiết nữa. Trò có thể mang theo bài tập về nhà - ta tin là ta đã nghe nói về một số báo cáo cho thấy gần đây trò đã bỏ bê chúng một cách đáng tiếc."

Miệng Potter méo xệch đi.

"Trong hoàn cảnh này thì ta hoàn toàn có thể hiểu được mối bận tâm của trò," thái độ Severus mềm bớt đi.

"Không," Potter nói. "Không phải là như thế. Chỉ là - trông sẽ quá kỳ cục khi tôi cứ liên tục đến văn phòng ông mỗi tối, phải không? Ron và Hermione sẽ hỏi, và-"

"Cứ bảo là bị cấm túc," Severus nói, khóe môi ông nhếch lên tự hài lòng về bản thân mình. "Ta túm được trò mò ra ngoài sau giờ giới nghiêm và quyết định trở thành một người cực kỳ ác độc - ta sẽ bắt trò đánh bóng từng cái lọ trong văn phòng này bằng tay không."

"Đúng," Potter nói. "Điều này vẫn còn kỳ lạ lắm ấy. Tôi không hiểu tại sao ông lại làm những việc này. Giúp tôi. Đối tốt... với tôi. Hoặc là, thôi được, tôi có một vài phán đoán, nhưng tôi không... có phải là vì-"

"Ta đang làm việc này," Severus nói, trước khi Potter có thể làm cả hai xấu hổ thêm, "bởi vì khác với quan điểm phổ biến, ta không phải là một con quái vật độc ác."

"Không," Potter nói, trông cực kỳ bối rối. "Tôi đoán là không."

Có lẽ những lời lẽ đó đáng ra nên chọc giận ông, nhưng khi Severus nhìn Potter đứng dậy và đi về phía cửa, ông nhận thấy nỗi tuyệt vọng tràn ngập không gian đã được lấp đầy bằng sự bối rối mệt mỏi, nên trong lòng Severus chỉ cảm nhận được một chút cảm giác thành tựu. Khi ánh mắt ông chú ý đến tấm vải màu bạc chất đống ở trên bàn, ông nhìn chằm chằm nó một lúc, cân nhắc.

"Trò quên mất một thứ," ông nói, đứng dậy. Ông nhặt chiếc áo choàng lên và bước tới chỗ Potter, người đang nhìn chằm chằm vào ông như ông vừa mọc ra một cái đầu mới. "Ta tin là trò sẽ không sử dụng nó cho những mục đích ngu ngốc nữa."

"Đúng rồi," Potter nói lần thứ hai, giật nó khỏi tay ông. Trong một khoảnh khắc kéo dài, cậu ta chỉ nhìn chằm chằm Severus, giống như cậu ta không thể nghĩ ra được điều gì để nói. "Tôi..."

"Sao?"

"Ừm," Potter nói. "Cảm ơn?"

"Đi ngủ đi," Severus nói và mở cửa ra.

Hết chương 34

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro