Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 46

Potter không chết trong suốt thời gian còn lại của tháng mười một. Cậu ta cũng không chết vào tháng mười hai, đến tận khi chuẩn bị lễ Giáng sinh – cũng là không một lần chết thêm nào; gần như thể cậu ta đã quyết định tham gia cùng cụ Dumbledore và Draco trong nỗ lực chung của bọn họ là tránh né Severus như tránh bệnh dịch.

Làm thế quái nào mà ông lại có thể giải quyết vấn đề, nếu không ai để cho ông làm việc?

Ông không biết điều gì làm cho ông lo lắng nhất: cách Draco đang nhanh chóng hỏng mất trước mắt ông, trong khi vẫn từ chối đến văn phòng của ông; sự vắng mặt ngày càng nhiều của cụ Dumbledore mà cụ ta từ chối giải thích; hay việc Potter, kỳ quái thay, từ chối không chịu chết đột ngột. Xung quanh ông, những bức tường đá dường như đang mọc lên, chặn đường ông, khiến ông... bất lực.

Ông bất lực mà không thể giúp đỡ Draco, bởi vì thằng bé đột nhiên quyết tâm coi ông là kẻ thù, chắc chắn phần lớn là do sự tiêu cực mà Bellatrix đã thì thầm vào tai cậu. Và Severus thật sự quan tâm đến cậu, trong mọi vinh quang, kém cỏi của cậu. Draco cũng là người thân của ông; ông đã nhìn thằng bé ấy lớn lên.

Ông bất lực trong việc ngăn cản cụ Dumbledore chết dần, bất lực trong việc tìm hiểu xem cụ đang làm gì và chuyện đó có ý nghĩa gì đối với toàn cục. Và đúng vậy, Severus cũng quan tâm đến cụ ta, ngay cả khi chính ông cũng thường xuyên tự hỏi tại sao.

Về phần Potter...

Có lẽ đó là một điều may mắn khi cái kiểu sống sót không tự nhiên của cậu ta giữ cậu ta ngoài tầm tay với của Severus. Nó không ngăn được những giấc mơ cũng như những nỗi xúc động khi cậu ta ở gần, nhưng nó khiến chúng dễ chịu đựng hơn. Việc nhìn thấy cậu ta tại bữa tiệc Giáng sinh của Slughorn đâm thẳng vào bụng Severus như một con dao, bởi vì Potter ở đó, không phải ở bên kia lớp học, mà là hành lang, ở phía cuối bàn ăn sáng. Cậu ta ở đó, giống như một thứ mâu thuẫn lấp lánh: đột nhiên trở nên xuất sắc môn Độc dược (làm thế nào vậy?), bình tĩnh và tự tin (trong khi Severus biết trong xương cốt cậu ta là tính tình gì), bắt đầu đặt mục tiêu trở thành Thần sáng (giống như cha cậu ta; mà không giống như James Potter, ở việc cậu ta vặn vẹo mất tự nhiên dưới lời khen ngợi Slughorn đã cố gắng dành cho cậu ta). Khi lời bình luận kỳ lạ của Lovegood về đám Thần sáng khiến cậu ta bật cười, âm thanh đó truyền qua tai Severus giống như thứ rượu mật ong đầy hương liệu mà ông vừa uống, và trong một giây mê sảng ông tự hỏi nếu ông là nguyên nhân của âm thanh đó thì sẽ như thế nào. Sau đó Draco đi đến, sự chú ý của ông di chuyển ngay lập tức.

Tuy nhiên, sự sống sót của Potter vẫn tiếp tục đè nặng lên tâm trí ông. Đủ để vào ngày hôm sau, ông lên đường tới khu nhà ở tầng trệt mà trước đây ông chưa từng ghé qua. Cánh cửa không khóa; khoảnh khắc ông bước qua ngưỡng cửa, chỗ rêu nuốt chửng những tiếng bước chân của ông trong khi ông bước qua những bụi cây và dây leo chằng chịt.

Severus đông cứng lại. "Ý anh là..."

"Ý tôi là ông đã thay đổi những gì đáng lẽ phải xảy ra; ông đã thay đổi điều không thể thay đổi. Bây giờ thời gian đang bắt đầu hiểu được, nó đã phải liên tục thay đổi tuyến đường để đối phó với chống cự của ông, nhưng bây giờ nó đã tìm được con đường để đảm bảo sự việc sẽ được diễn ra như thế nào, và lần này là lần cuối cùng. Nó càng chắc chắn chảy theo hướng ấy, con đường sẽ càng rõ ràng, càng ít xảy ra sự chệch hướng."

"Không," Severus nói. "Không. Tôi không tin vào chuyện đó."

"Vậy có lẽ điều ông tìm kiếm không phải là sự thật mà là sự đảm bảo?" Firenze nói với giọng điệu nghiêm khắc.

Severus không phản ứng, mặc dù ông cảm thấy như bị đánh gậy vào đầu.

Firenze thở dài, lắc đầu. "Hoặc có lẽ tôi đã nhầm lẫn khi đọc hiểu các ngôi sao. Tôi hy vọng là như vậy. Trong số tất cả những người tôi đã gặp, cậu bé này là một trong những—"

Severus không đợi đến cuối câu. Ông rời đi.

---

Nhất định Firenze đã nhầm, ông tự nhủ. Ông tự nhủ với chính mình điều này mỗi khi ý nghĩ đó xuất hiện khi Potter không thành công chết đi trong suốt dịp Giáng sinh, và trong cả tháng một. Ông tự nhủ với mình điều này một cách chắc chắn đến mức ông thực sự tin vào điều đó, đến mức khi Potter chết theo cách ngu ngốc nhất vào đầu tháng hai - bị đè bẹp dưới chiếc đèn chùm do Peeves nới lỏng - ông thế nhưng không cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau cùng thì cái chết đó cũng là chuyện nằm trong dự kiến. Trong suốt những tháng này, ông tập trung sự chú ý vào sự bất công của việc cụ Dumbledore giữ bí mật với ông việc mà cụ ta đã chia sẻ với Potter, tin tưởng cậu ta mà không thèm tin tưởng Severus. Trong lúc đó ông cảm thấy như bị xé tan thành nhiều mảnh, bị nghiền nát giữa những xung đột về lòng trung thành. Không phải là Potter không xứng đáng được biết chuyện gì sắp xảy ra, Severus cũng muốn cậu ta chuẩn bị sẵn sàng. Ông chỉ ước rằng nó không quá chênh lệch, rằng cụ Dumbledore sẽ cho phép cả hai người được chuẩn bị như nhau, chia sẻ những hiểu biết chung, bởi vì làm thế nào mà Severus có thể dự định hỗ trợ cậu ta bằng cách khác, trong tương lai đang đến gần một cách đáng báo động mà không có Hiệu trưởng ở đây nữa?

Ông che giấu mọi suy nghĩ như vậy khi cuối cùng ông cũng có cơ hội đối diện với người đàn ông đó vào một đêm giữa tháng hai. Potter là của ông và của một mình ông. Severus đã định hình và nhào nặn cậu ta qua nhiều năm, đã chôn vùi một phần phép thuật của ông, ý chí của ông, bên trong cậu ta, đã xóa bỏ—không, nhấn chìm, chỉ nhấn chìm—các nỗi lo ngại của cậu ta hoàn toàn. Ông bảo vệ nhận thức này, về cách ông đã giúp đỡ như thế nào, ông đã làm tổn thương cậu ta như thế nào, bảo vệ chúng kín kẽ nhất; cụ Dumbledore không có quyền được biết.

Tuy nhiên, cụ ta cần phải biết những vấn đề khác.

"Ông từ chối kể cho tôi nghe mọi chuyện, vậy mà ông lại mong đợi sự giúp đỡ nhỏ nhoi đó từ tôi! Ông coi đó là điều hiển nhiên rồi đấy, Dumbledore! Có lẽ tôi đã đổi ý rồi!"

"Anh đã hứa với ta rồi, Severus. Và trong khi chúng ta đang nói về những thứ mà anh nợ ta, ta tưởng anh đã đồng ý để mắt tới người bạn trẻ Slytherin của chúng ta rồi chứ?"

Severus cố thở, nhưng ông không thể nói được vì tức giận. Những bức tường, những bức tường ở khắp mọi nơi.

Cụ Dumbledore thở dài. "Tối nay hãy đến văn phòng của ta, Severus, lúc mười một giờ, và anh sẽ thôi phàn nàn rằng tại sao ta không tin tưởng anh..."

Hết chương 46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro