Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Snarry - SSHP]Tàn tro của chiến tranh

- Tác giả: pir8fancier

- Thể loại: thời chiến tranh, ngược, hắc ám, có H, Snarry (SSHP), đồng nhân Harry Potter, HE

- Editor: Snitch yêu Vạc Team (wattpad)

- Giới thiệu: Truyện xoay quanh thời gian chiến tranh, Albus đã ngã xuống, Harry và Hội rơi vào vòng xoáy lâu dài của giết chóc và tồn tại. Hôm nay nghe nói có người này của Hội đã chết, hôm qua biết được có người của Hội đã giết người... Cậu chết lặng trong máu tươi và diệt vong.

Harry là người liên lạc giữa Snape và Hội, mỗi tháng cậu sẽ đến gặp ông, mỗi tháng đều là cãi nhau, rồi bàn luận về việc giết người. Mâu thuẫn thời đi học vẫn còn đó, dù không đi dạy ở Hogwarts nữa thì Snape cũng không đột nhiên biến thành người hiền lành, nhưng trong lúc cãi nhau với Snape, cậu đã cảm giác được một liên kết giữa hai người.

Có lẽ chỉ có ông hiểu cậu, có lẽ chỉ có ông biết thế nào là cảm giác khi giết người.

Có lẽ chỉ có ông, nguyện ý giết người thay cậu, giữ cho cậu một linh hồn trong sạch giữa vòng xoáy chiến tranh.

- Ghi chú: đã có sự cho phép chuyển ngữ của tác giả.

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 1

Harry đến muộn, như thường lệ. Mà Snape đến đúng giờ, cũng nằm trong dự kiến của cậu.

Harry đã càu nhàu vì thất vọng và bực bội, trong lần đầu tiên khi nhận ra rằng địa điểm lần gặp tiếp theo của mình với Snape chính là cái chòi giữa biển nơi Harry đã gặp Hagrid và biết được rằng mình là một phù thủy. Lẽ ra cậu phải sớm có dự cảm khi Hermione thì thầm tọa độ vào tai cậu, đồng thời đưa cho cậu một chiếc áo mưa. Cố gắng làm Ron vui lên, cậu kể một câu chuyện cười xảy ra vào thời điểm đó - Hagrid dùng cái ô màu hồng của mình để biến ra một cái đuôi xoắn ốc trên mông của Dursley bé nhỏ. Quả nhiên, cậu thành công - Ron cười suýt tắt thở. Nhưng Hermione nhướng mày và nhìn vào họ. Harry và Ron có linh cảm xấu từ cái nhìn này. Hermione nói với một giọng hoàn toàn nghiêm túc: "Phép thuật không được thực hiện trong thế giới Muggle. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là đây là một nơi tuyệt vời để gặp Snape. Đã đến lúc thay đổi điểm hẹn của hai người. Hãy cư xử tốt, Harry."

Sau mười năm, nơi này vẫn không thay đổi chút nào, không khí lẫn lộn với đủ thứ mùi khó chịu: gió biển quyện với mùi mặn của nước biển và mùi hăng hăng của đất. Cửa sổ kêu to, gió và mưa thổi qua các khe nứt. Điều duy nhất giúp cho ngôi nhà này không lạnh hơn cả thảo nguyên Siberia, là ngọn lửa đủ lớn hiện đang xua tan cái lạnh trong nhà.

Thỉnh thoảng, họ mắng mỏ nhau, sau đó lại nghiêm túc bắt tay vào việc. Một số đêm diễn ra lâu hơn bình thường. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm dài nữa.

"Những người xung quanh chúng tôi cứ chết dần chết mòn còn ông ở đây để đổ lỗi cho sự nuôi dạy của tôi." Harry đặt áo mưa cạnh Snape và biến nó thành một chiếc ghế sofa thoải mái như của Snape. "Sau đó thì sao? Khi ông sử dụng Lời nguyền Không thể tha thứ lên kẻ thù, ông có chờ được sự đồng ý của họ không? Tra tấn xác chết của họ cho đến khi họ không thể nhận ra nữa, để những người thân của họ không còn gì để thương tiếc." Cậu ngồi vào ghế sofa nhắm mắt lại, thể lực đã hoàn toàn kiệt quệ, thậm chí không còn sức để nhấc mí mắt.

"Ta không biết tại sao điều đó lại khiến ta khó chịu, nhưng ta sẽ nói lại lần nữa. Có những lúc điều gì đó không đáng để tâm lại cho phép chúng ta giữ lại nhân tính của mình, như cậu đang nói bây giờ. Tốt hơn hết cậu nên ghi nhớ điều đó, Potter."

"Tôi ghét nói chuyện với ông khi ông gọi tôi bằng họ của tôi. Không chỉ vì ông nói từ đó với giọng điệu 'ghê tởm', mà bởi vì nó luôn khiến tôi có cảm giác như mình vẫn là đứa bé mười hai tuổi trong lớp học Độc dược ác mộng chết tiệt. Thành thật mà nói, tôi thà bị Vong Mã xé xác thành từng mảnh còn hơn là nhớ lại về khoảng thời gian đó, Severus." Harry cố tình gọi to tên của ông, chỉ để đối nghịch với ông. Harry chưa bao giờ coi Snape là người ngoài, nhưng nói chính xác hơn - bất cứ khi nào Harry gọi tên ông như vậy, sẽ khiến Snape tức giận theo nhiều cách khác nhau. Harry đã sẵn sàng đối phó với Bùa im lặng do đối phương ném ra.

"Chú ý ngôn ngữ, Potter. Hãy hành động như một người lớn để cậu được đối xử theo cách mà cậu muốn."

Sau một thời gian gặp nhau, Harry đọc được sự mệt mỏi khi tranh luận với nhau bằng giọng của Snape. "Vớ vẩn," Harry buột miệng. "Tại sao chúng ta luôn phải thế này? Những cuộc cãi vã không bao giờ kết thúc. Thật phiền toái." Harry càu nhàu trong tiếng tanh tách của những cành cây đang cháy trong lò sưởi. Vài phút trôi qua.

"Đôi khi, những điều tưởng chừng đơn giản cho phép chúng ta giữ được nhân tính của mình, giống như những gì cậu nói lúc này."

Harry bật cười. Cậu thậm chí không cần phải nhìn để biết rằng Snape không cười, sau khi ở chung vài ngày, cậu dần hiểu rằng đối với Snape, một lời chế nhạo mỉa mai đã tương đương với một nụ cười.

Tay của Harry sau đó bị xước bởi cạnh vát sắc nhọn của đáy bình thủy tinh, cảm giác ngứa ran nhẹ. Sử dụng bản năng của một Tầm thủ chuyên nghiệp, cậu nhanh chóng nắm lấy vành ly và nhấp một ngụm rượu whisky mùi khói tuyệt vời. Cổ của cậu giãn ra khi chất lỏng được nuốt vào.

"Tôi đã yêu cầu Hermione tìm một nơi khác. Tôi không biết tại sao chúng ta vẫn gặp nhau ở nơi chết tiệt này? Tôi nghi ngờ nơi này chả ma nào thèm đến trong hàng trăm năm." Harry nhấp một ngụm. Chúa ơi, Snape lấy thứ này ở đâu vậy. Cậu thầm ngưỡng mộ gu thưởng thức rượu của Snape.

"Ta không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hôm nay, ta nghĩ chúng ta nên làm gì đó, Hagrid, cho ngày hôm nay. Nâng ly vì Hagrid," Snape thì thầm, với sự tôn trọng dành cho Hagrid trong lời nói của mình — một sự tôn trọng hoàn toàn không thể nghe thấy khi Hagrid còn sống.

Cơ bắp ở cổ Harry lại siết chặt, như thể nó đang bị một thứ gì đó quấn quanh. Chết tiệt. Làm sao cậu có thể quên được? Vậy là, mọi thứ xảy ra ngày hôm nay đều có ý nghĩa - mọi người lùi lại một bước khi họ đi qua cậu; hỏi cậu ăn ngủ có tốt không? Giống như trước đây, cậu không thể chịu nổi sự ngột ngạt này. Cậu nên để ý - bữa sáng của Molly có tất cả những gì cậu thích. Cậu uống hết chất lỏng trong ly và đổ đầy lại. Đũa phép lướt qua không khí và rượu Whisky xuất hiện trong ly. Cậu lại cảm thấy tay mình nặng nề.

"Đây là những gì cậu có cho tối nay, hãy uống nó," Snape ra lệnh.

Harry mở mắt ra - lần đầu tiên từ khi cậu nằm dài trên ghế sô pha đêm nay. "Tôi nhớ bác ấy," Harry lẩm bẩm, không chắc Snape có nghe thấy không.

Snape cầm ly lên, nhấp một ngụm rồi quay mặt về phía Harry.

"Bây giờ chúng ta hãy lập một danh sách tử vong?"

"Tôi nói rằng," Harry thấy cậu đang nắm chặt chiếc ly, cạnh sắc của chiếc ly cứa mạnh vào tay cậu. "Tôi nhớ bác ấy."

"Hừm," Snape thì thầm. "Ta nghe rồi. Hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm. Đầu tiên, hãy thống kê số người chết, và thứ hai, một số chiến lược đối phó với trận chiến ở đầm lầy phía bắc, mà ta sẽ giải thích cho cậu sau, cậu hãy sử dụng khả năng hiểu biết đáng kinh ngạc của mình để tiêu hóa đầy đủ thông tin đó, ngay cả khi những điều này không liên quan gì đến thi đấu. Cụ thể là không liên quan gì đến bầu năng lượng cậu sẽ có trên sân Quidditch . Còn bây giờ —"

"Rồi, tôi đã nghe." Harry bắt chước giọng điệu của Snape trước đó. "Chúng ta đã thương tiếc Hagrid trong ba giây; bây giờ chúng ta hãy bắt đầu việc mà ông không thể chờ đợi để giải quyết," Harry cáu kỉnh, đi đi lại lại trước lò sưởi; rượu whisky bắn ra khỏi ly làm ướt tay cậu. "Chúng ta có thể chuẩn bị đầy đủ để tiêu diệt hoàn toàn Tử thần Thực tử trong vòng hai tuần tới, càng sớm càng tốt."

"Cách tốt nhất để thương tiếc ông ấy là cố gắng hết sức để đảm bảo rằng không có ai chết thêm nữa" Snape gầm gừ.

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro