Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29

"À, phải. Hermione." Arthur nhích người trên ghế. "Mặc dù con bé không nói nhiều, ta tin rằng nó cũng phần nào cảm thấy tội lỗi về những gì đã xảy ra với cháu và cả phần của nó ở trong đó. Ta đã nói chuyện với Percy cách đây không lâu—nó trở nên thân thiết với George kể từ sau chiến tranh—và nó kể với ta rằng Ron đã nhiều lần nói nó ước gì mình biết những việc Ginny đã làm trước khi bảo vệ danh dự cho con bé. Hermione chỉ muốn hiểu tại sao cháu không nói gì đó sớm hơn, vì con bé là bạn thân nhất của cháu."

"Ron luôn muốn bảo vệ Ginny," Molly giải thích. "Cặp song sinh cũng vậy, vì thế nên bây giờ chúng không tới Hang Sóc, Ron và Hermione gặp Ginny, George và Angelina trong bữa tối ngày Chủ nhật. George với Percy nói chuyện khi George cần Bộ chấp thuận việc gì đó, và Percy chia sẻ mọi thứ với tất cả bọn ta."

"Ôi, chúa ơi, cháu đã hủy hoại gia đình bác," Harry rên rỉ. "Làm sao bác có thể chịu được việc ở trong cùng một căn phòng với cháu?"

Arthur hít một hơi thật sâu. "Không, cháu yêu. Mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Hãy lắng nghe thật kỹ lời ta nói. Molly và ta luôn yêu quý con người thật của cháu. Nếu Ginny bỏ cháu để theo người khác, cháu có cảm thấy ít xứng đáng hơn với tình yêu của bọn ta không? Tất nhiên cháu sẽ không làm thế. Nếu cháu bỏ Ginny, cháu có tin rằng mình không còn được chào đón dưới mái nhà của bọn ta như trước đây không? Ta hy vọng là không, Harry, bởi vì bọn ta vẫn sẽ coi cháu như một thành viên không hơn không kém trong gia đình mình."

"Gia đình bọn ta đã từng tệ hơn thế này. Percy sống xa cách với bọn ta trong nhiều năm, chỉ trở lại với gia đình gần như ngay lúc Fred bị giết. Sớm hay muộn thì Ron, Ginny và Hermione cũng sẽ tự nhận ra lỗi của mình và khi đó, bọn ta sẽ rộng mở vòng tay chào đón chúng về nhà. Ron, Hermione và Ginny có hàn gắn được mối quan hệ với cháu hay không là tùy thuộc vào bốn người các cháu, nhưng cháu là con trai của ta, Harry, cháu sẽ luôn có một vị trí trong trái tim và trong gia đình của ta."

"Nghe lời Arthur đi, cháu yêu," Molly ấm áp nói. "Nếu không có sự bảo vệ bằng máu do dì của cháu trao cho, bọn ta đã đưa cháu về, nhưng vì không thể, nên Arthur và ta đã đồng ý rằng sẽ coi cháu như người thân của mình và đối xử với cháu sao cho phù hợp. Đó là lý do tại sao Bill và ta đến xem nhiệm vụ thứ ba khi cháu còn đang thi đấu Tam Pháp thuật. Thành thật mà nói, Harry, Arthur và ta sẽ rất vui khi chào đón bất cứ chàng trai trẻ nào vào gia đình cũng như chào đón bất kỳ cô gái nào mà cháu có thể mang về nhà."

Rõ ràng là Harry không dễ để hiểu được điều đó. Họ nhìn thấy cậu cuộn người bên cạnh Snape, hoàn toàn tin tưởng vào ông. Cậu trượt một ngón tay xuống dưới mắt kính và dụi mắt. "Tại sao Ron và Hermione không đến Hang Sóc?" cậu hỏi, cố gắng nắm bắt một cái gì đó có ý nghĩa.

"Harry, nếu cháu đã từng nghiêng về một vấn đề gì đó và rồi phát hiện ra rằng mình hoàn toàn sai, thì ta nghĩ cháu sẽ biết hiện giờ Ron và Hermione đang ở đâu. Chúng là những đứa trẻ bị mắc kẹt trên những cành cao nhất của một cái cây mà không biết làm thế nào để leo xuống."

"Còn Ginny?" Harry rầu rĩ.

"Con bé vô cùng xấu hổ về bản thân—"

"Nó cũng nên như vậy," Molly gầm gừ. "Xin lỗi, anh yêu," bà nói thêm, mặc dù trông bà không có vẻ gì là hối lỗi cho lắm.

"Và hoàn toàn không thể chấp nhận được khi những gì con bé đã làm là vô cùng sai lầm. Charlie sẽ không đặt chân vào nhà nếu nó ở đó, cho đến khi nó xin lỗi."

"Xin lỗi với ai?" Snape hỏi, vẫn ước gì mình có thể cầm đũa phép và gây ra cho chúng nhiều đau đớn như Harry đã phải chịu đựng.

Arthur chớp mắt. "Câu hỏi tuyệt vời nhất, Severus. Tôi nghĩ rằng Charlie sẵn sàng thay mặt cho Harry để nghe nó. Bây giờ Harry đã được tìm thấy, thằng bé sẽ không muốn gì hơn là một lời xin lỗi chính thức trực tiếp đến Harry. Molly và ta đã không nói với bất kỳ đứa trẻ nào rằng cháu đã trở về, Harry, nhưng bọn ta muốn cho chúng biết, nếu cháu đồng ý. Ta nghĩ Bill và Charlie sẽ rất vui khi biết cháu vẫn còn sống và khỏe mạnh."

"Cháu suy nghĩ một chút được không?" Harry nài nỉ. "Bây giờ có hơi nhiều thứ để tiếp nhận. Và có một điều cháu vẫn chưa hiểu: tại sao Charlie lại giận Ginny như vậy?"

Cả căn phòng chìm trong im lặng trước khi Arthur lên tiếng. "Hãy nhớ rằng bọn ta không biết chắc chắn, nhưng bọn ta nghi ngờ Charlie cũng là người đồng tính."

"Thằng bé đã gần ba mươi ba tuổi và chưa từng có bạn gái," Molly nói. "Chưa bao giờ. Nó chuyển đến phía bên kia của Lục địa, tới một nơi không ai biết rõ ngay vào thời điểm nó rời khỏi Hogwarts, và tuyên bố rằng mình chưa từng gặp cô gái nào thú vị như một con rồng, mặc dù những lá thư của nó luôn ngụ ý rằng không thiếu người bầu bạn. Và bằng cách nào đó thằng bé đã đến giải cứu cháu vào ngày sau đám cưới. Cháu biết đấy, nó đã hoàn toàn tự mình gánh lấy mọi chuyện."

Một phần nhỏ trong Snape đang hằm hè với gợi ý rằng Charlie có thể có tình cảm vượt mức anh em bình thường với Harry, và ông choàng một cánh tay quanh vai bảo vệ Harry. "Nếu tôi có thể đề nghị—"

Cánh cửa trượt mở ra và Luna bước vào, cười thật tươi. Cô đột ngột dừng lại, chớp mắt và nhìn quanh phòng với đôi mắt kính lồi lên kỳ lạ của mình. "Chúa ơi. Mới có năm phút thôi mà mọi người ai cũng toát ra vẻ căng thẳng hết." Cô bước vào phòng và quan sát Harry với con mắt phê bình. "Ít nhất thì những con Bọ Mơ Màng cũng đang biến mất."

Snape lùi lại khi cô đến gần, quan sát cô với vẻ cảnh giác không hề nhỏ. Ông chưa bao giờ hiểu được Luna Lovegood, và điều đó khiến ông vô cùng phiền lòng. Ông biết Harry không có gì phải sợ nữ phù thủy này, khi mà, với vẻ khá đặc biệt của mình, cô bé rất có thể là đồng minh lớn nhất của cậu ta.

"Phải mất một chút công sức," Luna cao giọng rõ ràng nói, "nhưng tôi nghĩ mình đã tìm đúng bùa chú. Ông biết đấy, gương khá khó để phù phép vì chúng có cách nhìn riêng của mình, nhưng tôi đã thuyết phục được tất cả trở nên như nhau." Cô nhìn chằm chằm vào nó và thở dài hạnh phúc. "Đúng, đó là tôi."

"Có lẽ cô đang mong gặp ai đó khác phải không?" Snape hỏi, giọng ông đầy sự mỉa mai.

Luna lờ ông đi. "Bây giờ hãy nhìn vào đây, Harry." Cô đưa cho cậu chiếc gương và chăm chú chờ đợi.

Harry miễn cưỡng cầm lấy chiếc gương. Cậu biết mình sẽ nhìn thấy gì trong đó - một người đàn ông gầy gò, cận thị với mái tóc đen bù xù, đôi mắt xanh to tròn và một vết sẹo xấu xí trên trán. Cậu lén nhìn vào nó và suýt làm rơi vì sợ hãi. Thứ kia - thực sự không có từ nào khác để diễn tả - thứ đang nhìn chằm chằm vào cậu có đôi mắt to hiểu biết, lông mi dài và dày, cái đầu lớn, đôi môi mím lại và một chiếc cằm nhọn khác thường. Nhìn kiểu gì cũng thấy trong gương là một thiếu niên siêu dục tính, vô cùng quyến rũ, vừa mới qua tuổi dậy thì và đang treo vẻ mỉa mai trên khuôn mặt.

"Luna," Harry run run nói khi hạ chiếc gương xuống. "Cậu đã làm gì với thứ này?"

"Đó là cách cậu nhìn nhận bản thân mình, Harry," cô nói. "Chiếc gương phản chiếu cách nhìn của người cầm nó. Sự phản chiếu đó chỉ đối với chính cậu. Nếu mình lấy nó," cô nói rồi lấy chiếc gương khỏi tay Harry, "và giơ nó lên cho cậu... Nhìn tiếp đi."

Cậu làm theo yêu cầu của cô, lần này lại nhìn thấy một chàng trai trẻ mạnh mẽ, kiên định được bao quanh bởi bạn bè và mỉm cười rạng rỡ. Người đàn ông trong gương đẹp trai hơn nhiều so với những gì Harry có ở ngoài đời và hạnh phúc hơn nhiều so với những gì cậu từng nhớ. "Nó giống như Tấm gương Ảo ảnh," cậu thì thầm.

Luna mỉm cười. "Không hẳn là vậy, nhưng cũng liên quan đến một số ma thuật ước muốn. Cậu là người bạn đầu tiên mình từng có, cậu biết đấy, và cậu luôn là chính mình nhất khi ở bên những người mà cậu quan tâm." Luna hướng mắt về phía chồng mình qua Harry, người đang nhìn cô với một chút sợ hãi. "Neville, hãy cho Harry xem cậu ấy trông như thế nào. Tất cả những gì anh phải làm là nghĩ xem cậu ấy có ý nghĩa như thế nào với anh và anh muốn gì ở cậu ấy."

Nở một nụ cười ngượng ngùng thường thấy, Neville trao cho Luna một nụ hôn ngọt ngào khi nhận lấy chiếc gương từ tay cô. "Sẵn sàng chưa Harry?" cậu hỏi, tập trung mọi suy nghĩ vào người bạn đã mất tích từ lâu của mình.

Harry đứng dậy, cảm thấy bớt yếu đuối và hèn nhát hơn một chút khi đứng trên đôi chân của mình. Cậu nhìn bạn bè xung quanh với ánh mắt không chắc chắn và nuốt nước bọt. "Sẵn sàng," cậu nói, và khi Neville giơ chiếc gương lên, cậu nhìn vào bên trong. Cậu đã gặp một cảnh tượng rất khác với cái mà Luna đã cho cậu xem. Cậu đang đóng cửa tủ chứa đầy những giải thưởng chẳng có ý nghĩa gì với mình: chiếc cúp Tam Pháp thuật, Huân chương Merlin, các mẩu tin tức và tấm bảng có tên cậu trên đó, và đi vào một ngôi nhà có vẻ giản dị. Người trong gương ngồi xuống bàn bếp, đối diện với một người đàn ông mà rõ ràng là cậu rất quan tâm, và cậu đang nở một nụ cười dịu dàng với người đàn ông đó.

"Cậu không khó chịu khi mình-mình thế này chứ?" Harry gần như im lặng hỏi.

Hạ tấm gương xuống, Neville lắc đầu. "Còn nhớ khi mọi người phát hiện ra cậu có thể nói Xà ngữ không?" Sau khi Harry gật đầu, cậu tiếp tục. "Bọn mình đã hơi sợ hãi trong vài ngày, nhưng rồi nhận ra rằng cậu vẫn chỉ là Harry và không có gì phải sợ. Thực sự thì bây giờ cũng có chút giống như vậy. Ý mình là, mình tự hỏi liệu cậu có bao giờ thích mình chưa, nhưng một khi đã vượt qua sự kỳ lạ của nó, mình nhận ra rằng việc này thực sự không quan trọng, cậu biết chứ? Chuyện đó thật kỳ lạ, nhưng theo một cách nào đó cũng rất sung sướng."

Một tiếng cười vừa kỳ lạ vừa nghẹn ngào phát ra từ Harry. "Mình không thể nói rằng mình đã từng thích cậu, và hiện tại mình không biết có nên xin lỗi về điều đó hay không." Cậu đưa tay cho Neville, và ngạc nhiên khi bị kéo vào một cái ôm. Đôi mắt giống như phản bội cậu mà ngập nước, cậu phải chớp mắt để kìm nén không rơi lệ khi đáp lại cái ôm.

"Cậu là người tiếp theo, Draco," Luna tuyên bố, nắm lấy tay Harry và dẫn cậu đi ngang qua phòng. Neville theo sau với chiếc gương, khi đưa nó cho Draco, một tia cảnh báo lóe lên trong đôi mắt nâu sâu thẳm của cậu. Mày không được làm tổn thương người đàn ông này.

Draco thở dài khi hầu hết mọi người đều nhìn cậu với mức độ ngờ vực khác nhau. "Mau nhìn đi," cậu nói.

Họ đang ngồi trong quán cà phê của St Mungo, cả Harry và Draco đều mặc áo choàng màu xanh lá chanh của một Lương y. Harry rõ ràng đang giải thích điều gì đó với Draco, người đang chú ý đến những gì Harry đang nói. Tóc của Draco mỏng hơn còn Harry thì già hơn một chút. Một vòng tròn sáng lấp lánh bằng vàng bao quanh ngón tay thứ ba trên bàn tay trái của cậu, và Draco đang nở một nụ cười trìu mến mà cậu thường nhận được từ Ron.

"Tao là một Lương y? Và đã kết hôn?" Harry lặng lẽ hỏi rồi rời mắt đi, muốn chỉ hai người họ biết chuyện này, điều gần như là không thể trong hoàn cảnh hiện tại. "Với ai?"

"Tao nghĩ mày biết," Draco trả lời với tông giọng nhỏ nhẹ không kém, mắt lướt qua Harry chuyển sang Snape. "Chúng ta sẽ nói về nó sau, nhưng tao nghĩ mày nên biết rằng con đường luôn rộng mở với mày."

"Tiếp theo là Molly," Luna dứt khoát nói, trước khi Harry có thể làm gì hơn ngoài việc nhìn chằm chằm. "Sau đó là giáo sư McGonagall." Khi Draco đưa chiếc gương cho Molly, Luna dẫn Harry đang run rẩy tới.

Khi được dẫn quanh phòng như một đứa trẻ, cậu cảm thấy thích thú ở một mức độ nào đó, nhưng sau khi nhìn thấy ba phiên bản của chính mình trong vài phút vừa qua, Harry vô cùng biết ơn vì sự hiện diện thường xuyên của cô. "Luna, cậu có chắc cái này đúng không? Rằng đây không phải là một thứ Pháp thuật kỳ lạ nào đó mà cậu đã ếm vào?"

"Mày có coi bọn tao là bạn không, Harry?" Draco hỏi, trước khi cô phù thủy nhỏ nhắn có cơ hội trả lời. "Là đồng nghiệp? Nếu có, thì chiếc gương đang hoạt động theo cách mà cô ấy muốn."

Harry tái mặt, Molly đứng bật dậy. "Tệ thật, cháu đang run rẩy như một chiếc lá! Ngồi xuống nào, cháu yêu. Bọn ta sẽ xem với cháu." Bà đẩy cậu vào chiếc ghế gần đó rồi sờ lên trán cậu. "Hừm. Không sốt, nhưng trông cháu hơi ủ rũ."

"Một ngày khó khăn," Harry lẩm bẩm, chuẩn bị xem phiên bản chính mình của Molly. Cậu hít một hơi thật đều khi bà giơ chiếc gương lên. Không nằm ngoài dự đoán, cậu thấy mình trong Hang Sóc, ngồi ở chiếc bàn dài có giá đỡ, trước mặt đặt một cái đĩa chất đầy thức ăn. Điều đáng ngạc nhiên là không ai có vẻ khó chịu với người bạn đồng hành của cậu.

Một người đàn ông cao, mảnh khảnh với những đặc điểm không rõ ràng đang ngồi ở một bên của cậu; Ron ở phía còn lại với Hermione bên cạnh. Mọi người đều đang ăn ngoại trừ Ginny đang đứng khoanh tay trong phòng khách. Charlie cũng ngồi cùng bàn, với một người đàn ông dáng hình mờ ảo của riêng mình. Cậu đoán rằng Ginny và Charlie đã hàn gắn mối quan hệ đủ tốt để ở dưới cùng một mái nhà, nhưng chưa đủ để ở trong cùng một phòng. Mọi người đều đang rôm rả trò chuyện, và từ xa cậu có thể nhìn thấy một lũ trẻ con đang nô đùa bên ngoài. Harry rời mắt khỏi cảnh tượng đó, không nói gì.

"Chờ chút đi, cháu yêu," Molly nói với nụ cười quen thuộc đến nhức nhối. "Ta tin rằng nó có nhiều khả năng xảy ra hơn là không." Bà vỗ nhẹ vào đầu gối cậu rồi đưa chiếc gương cho Minerva.

Hết chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro