Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Harry hít một hơi thật sâu. "Lần đầu tiên bác Hagrid đưa tôi đến Hẻm Xéo, không biết tại sao tất cả những người lạ đều đến gặp tôi để cảm ơn. Tôi có làm gì đâu," Harry nói với sự yên tĩnh dễ chịu. "Tôi luôn bị chú ý, đặc biệt là sau Giải đấu, khi Bộ nghĩ rằng tôi đã phát điên rồi. Sau đó, hóa ra là tôi đúng, luôn có người muốn chạm vào hoặc nói chuyện với tôi, tôi là một loại biểu tượng. Scrimgeour thậm chí còn muốn tôi trở thành cậu bé áp phích cá nhân của ông ấy.

"Mọi chuyện còn tồi tệ hơn, tồi tệ hơn rất nhiều, sau cuộc xung đột. Ngoại trừ ở Bộ hoặc trong căn phòng của bọn tôi, tôi không thể đi đâu một mình. Mỗi chuyến đi đến các cửa hàng đều trở thành sự xuất hiện trước công chúng. Tôi nghĩ mọi thứ sẽ lắng xuống sau khi kết thúc lễ kỉ niệm đầu tiên, nhưng tôi đã sai.

"Vài lần tôi ở St Mungo - với tư cách là một bệnh nhân, ý tôi là - hoa và quà gửi đến cho tôi đủ để chia cho mọi người thêm ba lần. Ông phải ở đó mới có thể tưởng tượng được là mỗi khi xuất hiện đều giống như bị đám đông bao quanh rồi hét vào mặt vậy."

"Chúng tôi đã cố giữ bí mật rằng tôi đang theo học tại St Mungo. Nơi đó không giống như Bộ, ở Bộ có thể ngăn người ta ra vào tại một số khu vực nhất định. Còn ở bệnh viện, thì bệnh nhân ở khắp mọi nơi, và hầu hết họ đều có một lượng khách thăm khá đều đặn." Mặt Harry tối sầm lại. "Đó là Ginny. Cô ấy đang ở chỗ bà Malkin, thử áo choàng mới, và cô ấy nói với ai đó rằng tôi đang được đào tạo ở St Mungo để trở thành Lương y. Tiêu đề của ngày hôm sau là 'Vị cứu tinh sống để cứu sống'. Chúa ơi, thật kinh khủng ."

Cậu đưa tay lên vuốt mặt. "Ông biết đấy, tôi ghét Ginny vì đã nói cho mọi người biết tôi đang ở đâu, đặc biệt là vì có rất nhiều người đã cố gắng để giữ bí mật cho điều đó. Tất nhiên, cô ấy nói rằng đó chỉ là tai nạn. Chúng tôi đã có một cuộc cãi vã khủng khiếp về chuyện này. Bốn người bọn tôi, Ron, Hermione, Ginny và tôi, đang ở chung trong một căn phòng gần hẻm Lyric." Cậu trưng ra trước mặt Snape một nụ cười buồn bã. "Đó có thể là sáu tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi."

"Cậu đã ngủ chung giường với cô Weasley xinh đẹp phải không?" Snape hỏi, cố gắng dập tắt cơn ghen tuông phi lý đang quẩn quanh trong bụng mình. Rõ ràng, ông đã thất bại trong việc giữ câu hỏi đó không lọt ra khỏi miệng mình, bởi vì đôi mắt sắc sảo của Harry dần trở nên sắc bén.

"Phải, và nó tồi tệ như ông đã tưởng. Tôi sẽ quay lại vấn đề đó sau, được chứ?" Harry mất vài phút để hít hà món hầm của mình, ra hiệu muốn lấy thêm khi ăn xong phần mà Snape đã đưa.

"Ngày hôm sau, bệnh viện náo loạn. Sau khi biết tôi trở thành một Lương y, các bệnh nhân không nghe Lương y của chính họ nữa mà muốn ý kiến của tôi về mọi thứ. Việc tôi vẫn đang ở giai đoạn đầu của khóa đào tạo không quan trọng. họ vẫn muốn tôi. Gia đình và bạn bè của họ cũng vậy. Tất nhiên chúng tôi đã từ chối họ, nhưng điều đó cũng không giải quyết được gì."

"Không gì ngăn cản được những người này," Harry phàn nàn. "Bọn tôi thậm chí đã sắp xếp để tôi có thể hoàn thành khóa đào tạo của mình ở Mỹ, nhưng Ginny không chịu nghe. Cô ấy đe dọa sẽ hủy bỏ hôn ước và tôi đã quá đủ hèn nhát nên đã nhượng bộ rồi. Ngày đầu tiên của tôi trong phòng bệnh là một thảm họa. Một cô bé đã chết vì tôi."

Nhận ra cái nhìn ám ảnh trong đôi mắt của Harry, Snape chắc chắn rằng chàng trai trẻ đang chịu trách nhiệm về điều gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. "Nói cho ta biết đi," ông nói rồi ngập ngừng đưa tay ra xoa xoa lưng Harry.

"Họ không đi vào để chữa bệnh được," Harry nói, giọng trống rỗng. "Cô bé đã chui vào tủ thuốc. Sau đó, Bậc thầy Ma dược nói rằng ông nghi ngờ cô bé đã uống một ít doxycide (Thuốc trừ Tiên-nhức-nhối), một ít thuốc diệt cỏ và một số All-Purpose Magical Mess Remover (Chất tẩy rửa ma thuật đa năng). Cô bé chỉ mở nắp ra và nếm thử mọi thứ. Chỉ là một bé gái, mới ba tuổi, và họ không thể vào trong được vì có rất nhiều người khác ở đó để nhìn thoáng qua Người Được Chọn. Cô bé đã chết trong vòng tay của cha mình."

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra và chảy thành dòng xuống má. Cậu để chúng rơi xuống, như bao lần khác mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc phát hiện ra chuyện đó. "Tôi đã nghỉ việc vào ngày hôm đó," cậu cộc cằn nói khi Snape hết sức an ủi cậu.

"Tôi chưa bao giờ nói điều đó với bất kỳ ai. Tôi kể cho Ginny nghe chuyện những phù thủy khác lao vào tôi và mệt mỏi vì phải giải quyết nó, nhưng điều đó không đúng. Tất nhiên là cũng có một số nguyên nhân như vậy, nhưng tôi luôn nói với họ rằng tôi còn quá trẻ để kết hôn, tôi không có sự nghiệp, không biết phải làm gì tiếp theo và tôi có những thứ khác phải giải quyết."

"Ngay sau đó, Ginny bắt đầu thử việc cho mọi đội Quidditch ở Anh. Đội duy nhất cho cô ấy một suất mà không có điều kiện ràng buộc nào là những Nữ yêu Harpies. Các đội khác hứa sẽ cho cô ấy một suất dự bị nếu tôi đến cùng với tư cách Tầm thủ."

"Ta ngạc nhiên vì cậu không chấp nhận một trong những lời đề nghị đó, Potter. Ta rất đau lòng khi phải thừa nhận rằng cậu là một trong những Tầm thủ giỏi nhất từng bước qua cánh cửa của lâu đài."

Run rẩy thở ra một hơi, Harry lấy ống tay áo lau mặt. "Còn nhớ lời nguyền Nhãn cầu nổ không? Nó đã thay đổi thị lực của tôi. Tôi vẫn có thể tìm thấy trái Snitch, nhưng có điều gì đó không ổn với nhận thức chiều sâu của tôi. Tôi không biết nên gọi vấn đề ấy là gì, nhưng tôi không thể chơi ở cấp độ đó. Tuy nhiên, Pride of Portree đã đề nghị cho tôi một vị trí trong Bộ phận Quan hệ công chúng của họ, và lúc đó tôi nghĩ tốt nhất nên để danh tiếng mang lại chút lợi ích cho tôi.

"Dù sao đi nữa, đó cũng không phải là một công việc tồi tệ, chưa kể còn có thêm điểm cộng là giúp tôi tránh xa Ginny. Cô ấy ở xứ Wales, tôi ở Scotland, và tôi cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Đó là nơi tôi gặp Tristam và biết được rằng sự thu hút của tôi đối với các anh chàng không phải là sự tưởng tượng trong giây lát.

"Mỗi ngày đều giống như bước vào Khu rừng, biết Voldemort đang đợi tôi, biết rằng tôi sẽ chết. Lần nào nhìn thấy hắn cũng như vậy. Tôi muốn, Chúa ơi, tôi rất muốn và tôi đã rất sợ hãi bởi vì tôi đã muốn như thế. Tôi muốn ghét hắn vì vẻ đẹp chết tiệt của hắn, quá xinh đẹp đến nỗi làm tôi đắm đuôi đau vì vẻ đẹp đó, nhưng chủ yếu tôi muốn ghét hắn ta là do điều đó có nghĩa là, tôi không bình thường.

"Tôi không biết làm thế nào mà ông có thể sống cùng điều này," Harry thì thầm. "Làm sao ông có thể chấp nhận được việc bản thân có thứ gì đó khác với những người mình quen biết chứ. Tôi gần như không thể hôn Ginny và chạm vào cô ấy, đặc biệt, ông biết đấy, chuyện đó, hoàn toàn ghê tởm, nhưng với Tris, tôi lại muốn chạm vào, cảm nhận và làm tình như thể thế giới sắp kết thúc — rồi tôi đã dành mọi khoảnh khắc để lo sợ rằng ai đó sẽ phát hiện ra.

"Hắn ta là lần đầu của cậu, đúng chứ?" Snape hỏi, dựa vào việc rèn luyện tinh thần mà ông đã từng thành thạo trước đây để giữ cho mình không rơi vào vòng xoáy của cơn thịnh nộ u ám. Mặc dù đã cố gắng giữ vững sự rộng lượng của mình, quá khứ của Harry không phải là chuyện của ông, nhưng càng nghe, ông càng tức giận. Không phải với Harry, không, mà là với thế giới đã đối xử tệ bạc với cậu.

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro