Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Thế là hai người trở thành khách quen của Hẻm Xéo, Người Thần Sáng tranh thủ lúc rảnh rỗi và giáo sư Độc dược không thể không "bận rộn" thường xuyên ra ngoài, để bổ sung cho các thành phần thuốc đang cạn kiệt của Hogwarts.

Nhiều lần Harry dựa vào quầy, chờ ông chủ thanh toán. Chủ cửa hàng dược liệu kia là một ông lão có bộ râu dài như cụ Dumbledore năm đó, ông vuốt bộ râu dài, vừa tính toán vừa chào hỏi Snape: "Giáo sư Snape, gần đây tôi thấy ngài thường xuyên đến đây."

Đáp lại chính là nụ cười xấu hổ của Harry, và tiếng cười lạnh "hừ" của Snape.

Harry không biết Snape có biết hay không, nhưng vì ông ấy chưa thể hiện sự "biết" của mình, nên coi như là "không biết".

Được đà lấn tới luôn là một sở trường của gia đình Potter, và truyền thống tốt đẹp này đã được tiếp tục phát triển ở Harry. Harry cuối cùng cũng nhận ra rằng việc sử dụng Phòng Yêu cầu để tích trữ nguyên liệu chế tạo thuốc là không ổn, sau khi suy nghĩ một lượt, cậu xoa tay mở ra một hướng giải quyết mới.

Cậu bắt đầu thường xuyên lôi kéo Snape đến Hồ Đen, đi tới sâu trong Rừng Cấm, thu hoạch những nguyên dược liệu hiếm thấy vừa lúc trưởng thành nhất, vừa lúc có hiệu quả nhất.

Snape thật sự để cho Harry tuỳ ý sắp xếp, ông thường ung dung đứng ở bên cạnh, giống như bây giờ, thoải mái như vậy, để cho nắng xuân chiếu rọi trên người mình, vô cùng thản nhiên đón nhận sức lao động của Thần Sáng chủ động gửi đến cửa.

Thành thật mà nói, Snape rất ít có thời gian nhàn rỗi như vậy, 30 năm tầm thường của ông chia làm hai giai đoạn, một giai đoạn ông chứng kiến ​​gia đình thất bại, một giai đoạn khác, ông tham gia vào thất bại của chính mình.

Merlin chưa bao giờ quan tâm Snape, những điều tâm trí ông hướng về đều tiêu tan như mây khói, những điều ông kiên trì theo đuổi vô số người đạt được còn ông thì không. Những khốn khổ này bủa vây lấy ông như một lời nguyền, quấn lấy ông ngày đêm. Vì vậy, cuối cùng, không còn gì có thể làm tổn thương ông nữa, ánh mắt của người khác, sự chỉ trích của quần chúng, những nghi ngờ giả dối hư ảo và những hiểu lầm về chân tướng không người có thể biết được, và sự ra đi của người ông quan tâm, mọi thứ đều có thể cuốn theo gió mà bay đi.

Trái tim đầy vết thương của ông đã hóa thành loại đá cứng rắn nhất, và linh hồn của ông, Snape nghĩ, nó đã sớm không còn tồn tại từ lâu rồi.

Thành thật mà nói, ông đã từng nghĩ rằng chết dưới miệng của Nagini có thể là cái kết tốt nhất cho ông. Nhưng khi Snape tỉnh lại, màu trắng trong phòng bệnh của Thánh Mungo vẫn làm ông chói mắt, ông đột nhiên giống như vừa trở lại cái đêm tuyết lạnh đến thấu xương cách đây không lâu, nhưng trong nháy mắt, ông rất nhanh liền ý thức được mình đang ở đâu.

Có vẻ như Merlin vẫn chưa sẵn sàng buông tha cho ông, Snape nghĩ thầm, nhưng ông không thèm chống cự. Nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình đã sống sót, nói gì thì nói dù sao thì chuyện này cũng không có gì là chấp nhận hay không chấp nhận. Sau đó, ông lại bị đưa đến Tòa án Tối cao. Ngồi ở trung tâm toà án, Snape lạnh lùng nhìn những người đàn ông mặc áo choàng đang vây quanh ông, ngươi một câu ta một câu, phán xét về quá khứ của ông.

Ông vẫn giữ im lặng, cho đến khi người Thẩm phán cấp cao — Snape không có ấn tượng gì về ông ta, có thể là những thành viên cũ của Bộ Pháp thuật lợi dụng sự hỗn loạn trong cuộc chiến này mà muốn gây chuyện, mà cứ mặc kệ ông ta là ai đi — ông ta nói to, nhân chứng bào chữa Harry James Potter có đồng ý làm chứng cho Snape không?

Harry James Potter, Snape nghe đến cái tên này, nhất thời, trái tim lạnh nhạt của ông dường như mạnh mẽ nhảy lên một chút. Ông cố ý không quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ dùng khóe mắt, Snape cũng có thể nhận thấy được cậu thanh niên nhà Gryffindor kia, người mà ông vẫn luôn không hoà hợp đứng lên từ bục nhân chứng, từng bước từng bước tới đứng ở bên cạnh ông.

Không sai, thằng nhóc này có ký ức của ông, cậu ta sẽ tham gia phiên toà của ông cũng không có gì lạ, Snape trong lòng thầm nghĩ, Gryffindor vẫn luôn là như vậy, hành động theo cảm xúc, kích động, liều lĩnh, không màng tất cả.

Nhưng cho dù thế nào, Harry trở thành người duy nhất trên thế giới có thể làm chứng cho sự vô tội của ông.

Người duy nhất có thể làm chứng cho ông, giờ phút này chính là đang ngồi xổm dưới gốc cây, Snape híp mắt nhìn, Harry rõ ràng là thu hoạch được gì đấy, tên nhóc kia hào hứng đào một cái gì đó, sau đó đứng lên, ánh nắng chiếu vào xuyên qua những kẽ hở trên cành cây, như chia thành muôn vàn tia sáng theo sau, Harry đang đứng dưới một trong những ngọn đèn đó.

Harry gọi một tiếng, có lẽ là đã gọi, nhưng Snape không chú ý, ông chỉ nhìn cậu đang sải bước về phía mình. Ông không nói gì cũng không nhúc nhích, tiếng của gió dường như cũng không còn nữa, có lẽ tiếng chim hót cũng đã đi xa, Snape yên lặng chờ đợi, ánh mắt dõi theo người đang chạy về phía của mình.

Từ góc nhìn của ông nhìn thấy, thì Harry đang từ ánh sáng chạy về phía ông.

-

Cho đến khi Harry cuối cùng cũng cắn rứt lương tâm và nhận ra rằng Phòng Yêu cầu không nên được dùng làm kho thuốc, cho đến khi cậu lặng lẽ mang tất cả nguyên liệu trở về một cách lén lút, cho đến khi Snape quen với sự hiện diện thường xuyên của Harry, cho đến khi cậu kéo Snape ra ngoài mà không cần bất kỳ lý do cụ thể nào, và mùa đông lại đến.

Harry mang hộp bánh kem đi qua hành lang của lâu đài, cơn gió lạnh thấu xương xuyên qua những kẽ hở trên quần áo khiến cậu phải co người lại, dừng lại và dựa vào cửa sổ.

Phải biết rằng, mùa này, vào lúc sinh nhật của Snape thường sẽ có tuyết rơi, lúc này mặt đất đã phủ một tầng thật dày, mấy nam sinh Gryffindor dẫn theo cú mèo chạy loạn trên sân tập thể dục. Harry nhìn họ tủm tỉm cười một lúc, lắng nghe tiếng cười thoải mái của mấy cậu nhóc, trong một vài khoảnh khắc, cậu thậm chí lại nhớ đến mình khi còn ở năm một và năm hai.

Sau khi ở lại năm sáu phút, cậu quay người lại và đi về phía hầm. Bây giờ cậu cũng có mật khẩu của căn hầm, ngay cả khi không có mật khẩu thì cậu cũng có thể đi vào bằng cách khác, nhưng nói thế nào nhỉ, cảm giác được phía chính phủ chính thức "chấp nhận" vẫn khác.

Cậu vui vẻ bước vào phòng, thuận tay treo chiếc áo choàng ở sau cánh cửa. Lò sưởi trong hầm rất nóng, ấm áp không giống như mùa đông, Harry xoa xoa tay, liền thấy Snape ngồi đối diện lò sưởi, khoanh chân co quắp trên sô pha, chăm chú đọc một cuốn sách tác phẩm vĩ đại mà cậu không thể phát âm tên nổi.

Harry không quá vui vẻ bĩu môi, đá văng giày, tùy ý đặt hộp bánh một bên, hai ba bước cũng nhảy lên ghế sô pha, khoanh chân ngồi bên cạnh Snape, để bàn chân lạnh lẽo của mình dưới đùi đối phương.

Snape nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, đổi lấy nụ cười nịnh nọt từ Harry, thế là ông không nói gì nữa, chỉ tiếp tục đọc sách.

Cho đến khi tay chân ấm lên, Harry lại không an phận. Cậu tự mình xoay người trên ghế sô pha, gác chân lên tay vịn của ghế sô pha, đầu tựa vào đùi Snape. Nghĩ đến việc Snape sẽ ngồi ở đây rất lâu, Harry nhắm mắt lại, như bị nghiện ngửi hương vị của người đối diện, mùi hương như thể của nắng chiếu vào cậu.

Mùi hương này khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Snape nhận thấy rằng cậu nhóc cuối cùng cũng đã nằm yên, vì vậy ông lấy chăn và đắp cho Harry.

Từ khi nào quan hệ giữa hai người trở thành như bây giờ, Snape cũng không nhớ rõ nữa, mọi thứ dường như vẫn như cũ, nhưng dường như cũng có chút thay đổi. Trong trí nhớ, những sự việc của quá khứ đau thương đã trở nên mờ nhạt. Ông đã từng giống như băng đá, có các cạnh băng sắc bén, lớp băng kiên cố, ở trong gió lạnh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cuộc đời tràn ngập băng tuyết.

Về sau, về sau, Harry làm mềm mại các góc cạnh của ông, mang ông từ trong tuyết nhìn thấy ánh trăng, làm tan chảy từng lớp từng lớp cảm xúc bảy tám năm bị đông cứng của ông, cùng ông từng bước từng bước đi tới mùa xuân, cũng từng bước một đi vào trong phần còn lại của cuộc đời Snape.

Một con người, một trái tim ấm áp, làm ấm lên cả cuộc đời của ông ấy.

Hết chương 5

-Hết truyện-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro