Chương 79: Cuộc Chiến Thần Ma (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Xin lỗi đã cản trở tình yêu của hai người. Có điều, ta nghĩ ngươi nên biết, nếu ngươi giết ta, cũng như ngươi đang tự tay mình giết chết người yêu mình đấy! Ha ha ~~"

" Ta bắt ngươi phải nhả em ấy ra!"

Gia Mẫn giơ cao Trấn Ma Kiếm quyết sinh tử một phen, Diệt cũng hội tụ sức mạnh vào lòng bàn tay, ra đòn quyết định. Nào ngờ, cơ thể hắn đột nhiên bất động, trong người hắn như có hai nguồn sức mạnh đối lập đang đấu tranh với nhau, ngăn cản hắn.

" Mẫn Nhi, chị  nghe em nói. Không còn nhiều thời gian nữa."_Người đang nói là Cúc Tịnh Y. Xem ra, nàng lại tạm thời khống chế Diệt:" Em vốn do cha dùng ma lực tạo ra, lúc trước ông ấy chỉ giết cơ thể em thôi. Ông ấy nuốt chửng em, là vì muốn dung hòa sức mạnh. Chị phải giết em, thì mới có thể giết được ông ấy, đừng do dự nữa, ra tay đi.....Mẫn Nhi.!!"

" Ngươi nghĩ như vậy là xong sao?"

Diệt cắt ngang lời nói của Tịnh Y. Đầu Gia Mẫn bây giờ rất loạn, cái gì mà muốn giết được Diệt, buộc phải giết Tịnh Y. Nàng làm sao có thể đây? Cho dù tam giới hòa bình, nàng không có em ấy thì còn ý nghĩa gì nữa.

" Chị không tin, nhất định còn cách khác."

" Đừng nghĩ nữa, không còn thời gian đâu, ra tay đi! Mau đi, em sắp không chịu được nữa rồi."_Cúc Tịnh Y gấp đến mức la lên. Nàng biết ý thức mình sẽ không giữ được lâu, đến lúc Diệt quay lại thì nàng cũng không còn tỉnh táo, không thể kiềm chế ông được. Nhìn Gia Mẫn đang trọng thương khắp người, nàng biết rằng, nếu nàng không chết, thì người chết nhất định sẽ là chị ấy. Nếu phải để một trong hai người còn sống, thì nàng xin ích kỷ chết một lần vậy, nàng muốn Gia Mẫn phải sống.

" Em đứng ép chị! Chị không làm được.....Đừng....Đừng ép chị! KHÔNG ĐƯỢC!"_Gia Mẫn lùi về sau, tay ôm lấy Trấn Ma Kiếm, như sợ nó sẽ làm tổn thương Tịnh Y.

" Được chết trong tay chị, em rất hạnh phúc. Chị biết không, cho dù em có tan biến, thì tình yêu em dành cho chị mãi mãi không phai."

Dù là hình dáng của Diệt, nhưng nhìn nụ cười quá dõi quen thuộc. Gia Mẫn lại muốn chạy trốn, nhưng phát hiện cơ thể mình đã bị khóa chặt. Khi muốn phá bỏ trói buộc, thì Diệt bất ngờ lao tới, Trấn Ma Kiếm trong tay Gia Mẫn mất khống chế. Gia Mẫn muốn nhanh kéo nó trở về, nhưng đã chậm, kiếm đã đâm xuyên qua cơ thể Diệt.

" KHÔNG!!!_Gia Mẫn như phát điên kêu gào, nhưng kiếm đã đâm không thể thu hồi. Trấn Ma Kiếm cũng có sứ mệnh của nó, Gia Mẫn đã không còn đủ thần lực để khống chế nó. Dưới sức ép của ma lực, nó sẽ tự động phản ứng.

Hai người đứng gần nhau như vậy, khoảng cách chỉ nửa thanh kiếm, một người cười nhìn một người khóc. Cúc Tịnh Y đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Gia Mẫn.

" Mẫn Nhi! Quên em đi!"

Nụ cười trên khuôn mặt Diệt dần dần biến mất, cuối cùng trở thành nét mặt không cam tâm, ý thức Tịnh Y đã biến mất. Diệt trở lại, không oán tránh, quay đầu nhìn Cúc Khắc Tư, nở nụ cười với hắn như mới lần đầu tiên hai người gặp mặt, không thù hận, không toan tính, tất cả chỉ là tình anh em.

" Anh, nếu như lúc trước Ma giới không vứt bỏ em. Thì chúng đã có thể cùng nhau lớn lên, cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra."

" Nhưng....trên đời này làm gì có 'nếu như'."_Không biết tâm trạng Cúc Khắc Tư lúc này thế nào, vừa muốn tiến nhưng lại không muốn bước tới.

" Có điều, từ trước đến nay ta chưa từng muốn giết ngươi."

Khi Cúc Khắc Tư nói vậy, cơ thể Diệt cũng vỡ thành từng mảnh, rồi tiêu tan vào không khí. Gia Mẫn muốn liều mạng bắt lấy những mảnh vỡ kia, mặc cho đôi mắt đã bị làm nhòe bởi nước mắt. Mặc cho Nana có nói thế nào, nàng cũng không nghe, thứ nàng muốn bây giớ chính là cố gắng bắt lấy những mảnh vỡ màu đen kia, đó là mảnh vỡ nơi trái tim nàng.

Giờ đây, Gia Mẫn không thể nghe thấy bất cứ điều gì, nàng cũng không biết Nana đang nói gì. Nàng biết Nana khóc, nàng biết bản thân mình lúc này điên cuồng như thế nào, nhưng nàng không quản được, nàng không thể khống chế mình. Nàng không muốn, tất cả đã xảy ra nàng không muốn nhớ đến dù chỉ một chút? Nàng đã làm gì? Nàng cũng không muốn biết.

Diệt chết rồi, quân phản loạn của Ma giới cũng không có lý do làm phản. Cúc Khắc Tư cũng phải về Ma giới dẹp loạn, cũng thay Gia Mẫn đang phát điên đem Trấn Ma Kiếm trả cho Địa Phủ. Vừa đúng lúc phong ấn sắp không chịu được nữa, ông để Trấn Ma Kiếm về chỗ cũ, rồi đưa Lương Mẫn cùng về Ma giới.

Khởi nguồn cho sự phá hoại đã mất, nên cuộc chiến thần ma cũng tự đó mà kết thúc. Chi Thần Thời Gian giải trừ phong ấn, Nhân giới lại bắt đầu một ngày mới. Có điều, không còn thiên tai, không còn yêu ma quỷ quái, mọi người trên thế giới ăn mừng sau thảm họa. Một lần nữa xây dựng lại quê hương, mọi thứ cũng từ từ trở về quỷ đạo của nó. Xua tan mây đen, ánh mặt trời lại ló dạng.

Thiên giới và Ma giới cùng nhau chấn chỉnh lại. Tốn thất lần này không phải nhỏ, nên ai cũng bận rộn với công việc của mình, người người chúc mừng. Còn Gia Mẫn, nhân vật chính thì sao? Nàng vẫn lặng im, sau ngày đó, nàng đã trốn biệt tăm ở Vùng 48. Nana và Tôn Ngộ Không mỗi ngày đều nhảy tưng tưng, chạy lòng vòng khuyên nhủ đủ điều, thế mà Gia Mẫn cũng không thèm mở miệng.

Nana cho rằng, Gia Mẫn chỉ cần yên tĩnh một thời gian, thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Cô bé đối với mình cũng không từ bỏ, cô bé đi tìm Nữ Oa đưa cho bà hạt châu của Lâm Tư Ý. Nữ Oa nói cho cô bé biết, hạt châu trong suốt này chính là linh châu của Lâm Tư Ý, bà có thể giúp anh ấy sống lại, chỉ là phải làm lại từ đầu. Nana nghe thế liền nói không sợ, chỉ cần có hi vọng, thì mọi chuyện đều có thể. Giống như Lâm Tư Ý đã từng nói, anh cho bản thân mình cơ hội, thì cô bé cũng muốn cho mình một cơ hội. Cô bé sẽ chờ, chờ đến khi cơ hội của hai người chớp nở.

" Cô họ, có thể chị Tịnh Y vẫn chưa chết. Nếu cô không mau phấn chấn, thì sao có thể tìm chị ấy?"_Nana ngồi xổm trước mặt Gia Mẫn, muốn cho cô họ một tia hi vọng.

Lần này, Gia Mẫn thực sự phản ứng, nhìn cháu gái:" Dây tơ hồng cũng đã đứt rồi. Em ấy đã chết, dây tơ hồng cũng đã đứt. Hết rồi, cô không cảm nhận được sự tồn tại của em ấy, cái gì cô cũng không cảm nhận được, làm sao còn có thể hi vọng em ấy còn sống đây?"

Nana thấy, lúc này dù có nói gì cũng phản tác dụng. Nếu đổi lại là Lâm Tư Ý tan biến không thể cứu, thì cô bé cũng sẽ hỏng mất thôi, chứ nói gì đến tìm người ta an ủi. Không phải cô bé đang ỷ lại chuyện Lâm Tư Ý có thể sống lại sao? Muốn cô họ lập tức đứng dậy, thì đúng là nước đổ lá môn.

" Vậy cô định thế nào?"

" Cô muốn tìm Nguyệt"

Nana biết Gia Mẫn muốn làm gì, lúc này đi tìm Thố Nhi Thần không đơn giản chỉ là uống rượu tán dóc. Nhưng cô bé không muốn ngăn cản, dù sao đó cũng là quyết định của cô họ, dù cô bé có nói gì cũng vô ích, không thể ích kỷ để cô họ chịu đựng nhiều.

Khi thấy Gia Mẫn đến tìm, Nguyệt cũng rất ngạc nhiên. Nghe nói, sau khi Cúc Tịnh Y chết, cô ấy cứ ngồi tự kỷ ở Vùng Cấm, không thèm để ý đến ai. Bây giờ lại chủ động đến tìm anh, đúng là được yêu mà run sợ.

" Ngươi thật sự muốn vậy?"_Nguyệt nghe Gia Mẫn yêu cầu cũng giật mình, không ngờ cô ấy lại nói ra.

" Thần tiên không nên có thất tình lục dục, chỉ thêm buồn phiền mà thôi. Cho nên, không nên có vẫn tốt hơn."_Gia Mẫn lúc trước ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, còn bây giờ nhìn người chỉ như một xác chết biết đi. Với nàng, hiện giờ cái gì cũng không còn quan trọng.

" Có thể ngươi sẽ quên mất em ấy, ngươi thật sự muốn điều này sao? Đây không phải Gia Mẫn mà ta quen, ngươi đó sẽ không bao giờ dù cách này để trốn tránh."

" Vậy ngươi nói xem, ta có thể làm gì? Bây giờ chỉ còn mình ta, thay vì cứ đau khổ, thôi thì hèn yếu trốn tránh một lần, có thể dứt khoát mọi thứ. Em ấy vốn không biết cảm giác của ta thế nào. Em ấy không biết, tự tay giết đi người mình yêu thương cảm giác thế nào? Em ấy chỉ biết, đơn giản nói một câu, 'quên em đi!', ta ngươi hỏi, ta phải quên làm sao đây? Em ấy bắt ta quên, điều đó ta làm không được. Nếu không chọn cách chấm dứt tất cả, đời này ta không cách nào quên được em ấy. Trong đầu ta, bây giờ chỉ lập đi lập lại một hình ảnh duy nhất, đó là lúc ta tự tay đâm chết em ấy."

Đây là lần đầu tiên Nguyệt nhìn thấy Gia Mẫn như vậy, tự nói một mình, nói đến mặt đầy nước mắt cũng không biết. Gia Mẫn thế này, anh thật nhìn không quen. Cái người chẳng coi ai ra gì, một người đã làm cho tất cả thần tiên phải điên đầu, giờ đã trở thành kẻ u sầu. Tình yêu, đúng là rất có năng lực, làm cho con người ta chịu sát thương lớn.

Nguyệt tuy là người quản lý nhân duyên, nhưng anh không phải toàn năng. Ví dụ, như tình yêu của Gia Mẫn và Cúc Tịnh Y, sổ nhân duyên của anh không hề ghi chép. Vì thế anh không thể biết được, điều gì sẽ xảy ra. Đây là chuyện anh cảm thấy rất có lỗi với Gia Mẫn, bạn thân anh rất hiếm khi yêu một người, vậy mà anh không thể giúp được gì.

" Ta hiện tại rất hâm mộ con người, coi như sinh tử ly biệt, cũng phải đến mấy chục năm. Chết rồi còn có thể luân hồi, nếu có duyên nợ thì vẫn có thể tiếp tục nhân duyên. Thần tiên thì sao? Có thể sống đến mấy ngàn năm mấy vạn năm, nếu vết thương khắc quá sâu, thì còn phải đau đến mấy ngàn vạn năm. Thần ma yêu nhau, đúng là không có kết quả. Chị Thang Mẫn và Cúc Khắc Tư yêu nhau như vậy, thì kết cục cũng chỉ có một. Ta không muốn như Cúc Khắc Tư, hơn 1000 năm vẫn sống trong mơ hồ. Cái cảm giác mất đi người mình yêu, ta chịu đủ rồi."

" Vậy thì uống cái này đi, buồn phiền sẽ tan biến."_Nguyệt đưa cho Gia Mẫn một cái bình nhỏ.

Gia Mẫn không nghĩ nhiều nhận lấy, uống một ngụm. Cũng không cần biết Nguyệt cho nàng uống cái gì, khi nàng uống xong liền ngất đi.

Một tháng sau, Gia Mẫn lại xuất hiện trước mặt mọi người. Triệu Gia Mẫn, một người hoàn toàn thay đổi, không còn buồn rầu.

Chúng thần tiên tưởng rằng sau cuộc chiến thần ma, Gia Mẫn trở lại Thiên giới, sẽ quậy banh chành chứ. Không ngờ kết quả, cái người hung hăng, ngay cả Ngọc Đế cũng dám chọc, nay đã trở nên chín chắc. Chúng thần còn tưởng ở Nhân gian quá lâu Gia Mẫn đã được rèn luyện, vui mừng không kịp. Nhưng thời gian dài thì thấy hơi lạ, vẫn là Gia Mẫn thích phá phách kia hợp mắt hơn nhiều.

Người chuyên đối đầu với Gia Mẫn là Trương Ngữ Cách cũng đã nghe nói tình trạng của cô ấy, cũng không còn tâm trạng đến chọc phá. Ngày hôm nay, trường thần sẽ làm lễ phong thần. Sau cuộc chiến thần ma, mọi thứ đã được chỉnh đốn, cũng không quên những thần tiên hạ phàm thi tốt nghiệp, nên đã làm lễ phong thần.

" Ngươi không phải không muốn làm Hỏa Thần sao? Bây giờ thông não rồi sao?"_Trương Ngữ Cách trêu chọc Gia Mẫn, nàng là muốn làm cô ấy mất mặt.

" Bảo vệ Thiên giới là trách nhiệm của ta, ta sẽ không trốn tránh."

Đối mặt với một Triệu Gia Mẫn chững chạc, Trương Ngữ Cách sợ đến mức muốn rớt cằm. Người này bệnh nặng rồi, sau 1000 năm đây là lần đầu tiên nàng nhìn Gia Mẫn mà giật mình.

" Ngươi lại chạy đến chỗ Thái Thượng Lão Quân uống nhầm thuốc rồi sao? Ra thấy ngươi thế này thật mắc ói, ta phục ngươi rồi."_Trương Ngữ Cách trong một lúc chịu thua Gia Mẫn. Cô không thèm chấp nhất với người này.

" Cái tên d8i1 không hoan nghênh ta, nên ta không phá hắn nữa."_Gia Mẫn nói câu nào cũng rất vô hồn, gương mặt cười như không cười. Trương Ngữ Cách thấy nàng, chỉ như cái xác không hồn.

" Ngươi vẫn còn lưu luyến đến lúc này sao? Thật không ngờ ngươi lại si tình đến vậy, bớt đau thương, thuận theo tự nhiên đi."

" Cái gì mà nén đau thương thuận theo tự nhiên?"_Gia Mẫn thật sự không hiểu Trương Ngữ Cách đang nói cái gì.

Trương Ngữ Cách còn muốn nói, nhưng lễ đã bắt đầu. Gia Mẫn trở lại xếp hàng, chuẩn bị tốt nghiệp.

Trương Ngữ Cách nhìn Gia Mẫn yên lặng đứng một bên trong đám thần tiên, ngươi vẫn như cũ, mà sao ánh hào quanh lại biến mất. Thì ra, cái thói ngông cuồng ngày xưa đã biến mất rồi. Trương Ngữ Cách cảm thấy tức giận, cô và Gia Mẫn đánh nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ đến lúc cô ấy trở thành thần. Thế mà, đối thủ hiện giờ thật vô vị.

Toàn bộ buổi lễ có vẻ trầm lặng, không có ai phá hoại, nghiêm chỉnh một hàng mà đi, Trương Ngữ Cách cảm thấy không khí này thật buồn ngủ. Nhiều năm đấu đá với Gia Mẫn, đây là đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mình thật kiên cường.

" Sau này, tôi sẽ gánh vác trọng trách bảo vệ Thiên giới."

Nghe Gia Mẫn nói câu này, Trương Ngữ Cách lại muốn ói. Cô thà rằng nhìn thấy cô ấy càng ngày càng quậy, còn hơn nhìn thấy cái người hay nói, 'ta sẽ là người bảo vệ Thiên giới', vậy cái người ngày xưa nói 'phiền chết được, cái gì mà hòa bình Thiên giới, nó có liên quan gì đến bà. Ta bỏ việc.'. [ Khiếp chưa! Ngạo mạn không coi ai ra gì, lúc nào cũng cười hì hì, trêu chọc mọi người, đó mới chính là Triệu Gia Mẫn.]

Trương Ngữ Cách hi vọng, Gia Mẫn có thể trở về như trước.

---------------------------

Linh Châu: Viên ngọc chứa linh hồn của Thần tiên. 

Ây do, còn một chương cuối, để tuần sau đăng vậy! XEM như là chương chia tay của chúng ta luôn nhá!

Chúc Mọi Người Cuối Tuần Vui Vẻ!! 20/11 VUI VẺ NHÉ!11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro