Hữu nhĩ tại, tựu hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mọi nỗ lực của mày ... về sau đều đạt được cái gì ?

Tôn Nhuế sau khi kết thúc diễn tập cho vở kịch 'Chạy đi Sayuri', ở trên xe taxi quay về trung tâm tự hỏi bản thân vấn đề này.

Mồ hôi bất giác rơi xuống, cái cảm giác trống rỗng quạnh quẽ không ngừng ập tới.

Cái cảm giác kia che giấu ở sâu trong nội tâm tự nhiên lại vây quanh toàn thân, sự yếu đuối cũng nhân thời cơ mà động, dường như bắt ép chủ nhân nó phải chịu đựng.

Tựa hồ nghĩ muốn xoa dịu sự bất an lúc này, hai tay giao nhau ma sát, chỉ hi vọng có thể tự tỏa ra nhiệt sưởi ấm nội tâm phải chăng đã chóng lạnh như băng.


"Rất lạnh sao? Sao không tắt điều hòa đi?"

Lái xe chú ý tới động tác của nàng, săn sóc hỏi.

Dù sao cũng đã hơn nửa đêm còn chở một muội tử vẻ mặt mệt mỏi, chung quy vẫn làm người ta không khỏi đau lòng.

"Không có việc gì ~ bất quá có thể phiền ông lái nhanh hơn một chút được không? Tôi có chút không thoải mái ... Cảm ơn."

"Được"

Lái xe nhấn ga, tốc độ quả thật tăng lên rất nhiều, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng dần trở nên mơ hồ.

Xuống xe, cước bộ còn chưa vững, một trận chóng mặt hoa mắt liền ập tới.

Tôn Nhuế xoa huyệt thái dương, tự làm chính mình tỉnh táo một chút.

Rõ ràng khoảng cách trước mắt không tới 10 mét, nhưng nàng lại cảm thấy đặc biệt dài.

Cánh cửa thủy tinh mở ra, mấy hậu bối trước sau cùng Tôn Nhuế chào hỏi.

Nàng thu hồi mệt mỏi, thay bằng bộ dạng tươi cười ấm áp hướng đến từng người hồi đáp, cái nón lưỡi trai được nàng kéo xuống rất thấp.

Bởi vì ... Nàng không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dạng này của mình, cũng như toàn bộ cái ý chí yếu đuối của mình.

Trong lúc chờ thang máy, nhìn những con số không ngừng giảm xuống, nội tâm nàng trêu ghẹo hy vọng không đụng mặt người quen.

Đáng tiếc thay trên thế gian này còn tồn tại những sự việc tưởng chừng như đã được định sẵn.

'Đinh'

"Ai nha ~ chị đừng phá em, coi chừng em méc Momo."

"Còn không phải em trước, ăn cướp mà còn la làng."

Đới Manh cùng Kiki hai người như nam sinh tiểu học đùa giớn nhau bước ra khỏi thang máy.

Liếc mắt một cái liền chú ý tới Tôn Nhuế đứng bên ngoài.

"Ô? Tôn Nhuế, cậu vừa trở về a, cậu ..."

"Hi! Mình... Mình đã trở về!"

Đột nhiên nói chuyện cách thức làm không khí trở nên ngượng ngùng hơn, Tôn Nhuế cũng ý thức được chính mình trong lời nói có chút ngu xuẩn, rõ ràng bình thường nàng đối với người khác nói năng không một chút nhu nhược, nhất thời khiến cả khuôn mặt đỏ bừng, chỉ có thể ngớ người đứng tại chỗ.

"Tôn Nhuế. . .Sao lại thế này? Không khỏe sao?"

Đới Manh đang nhìn đến Tôn Nhuế sớm nhận thấy bộ dáng không bình thường của nàng, đôi môi của nàng tái nhợt trông rất mệt mỏi.

Đới Manh mang theo ý đồ tóm lấy vai Tôn Nhuế, muốn thấy rõ dung mạo của nàng dưới vành nón, lại bị nàng khéo léo mà né tránh.

"Em không sao ~ chỉ là có chút mệt mỏi, em lên nghỉ ngơi trước nha ~"

Tôn Nhuế vội vã tiến vào thang máy, tay phải lại bị kéo lại, xem qua là Đới Manh cùng Kiki vẻ mặt có chút lo lắng.

"Có chuyện gì xảy ra đều có tụi này ở đây, em đừng cố kìm nén, wuli Tam muội."

"Đúng rồi, chờ chút, tặng cho cậu quà từ nước ngoài, bột giặt á."

"Em đừng nhây nữa Hứa Giai Kỳ, Tôn Nhuế lên nghỉ ngơi trước đi"

"Ây, không ... không cần"

"Đinh"

Còn chưa chờ Tôn Nhuế cự tuyệt, cửa thang máy đóng lại đem câu trả lời của nàng khóa vào trong.

----------------------------------------

"Aish..."

Trở về phòng, ném túi xách sang một bên, Tôn Nhuế tự đem bản thân mình ném lên giường, nhắm mắt lại cảm thụ sự yên tĩnh xung quanh.

"Meo~" Đáng tiếc luôn có những sự vật tiến đến phá hư.

"Duang Duang . . . mau đến đây"

Tôn Nhuế phá lệ ôm Duang Duang lên giường, bế lên cao.

Nhìn thấy cái chân nhỏ nhỏ mập mập của nó, đặc biệt dễ thương, chơi đùa một lúc, tâm tình quả thật có chuyển biến tốt đẹp.

Sau khi rửa mặt, căn phòng phục hồi lại dáng vẻ yên tĩnh, cả không gian bỗng trở nên ngột ngạt, bị giới hạn trong cái căn phòng nhỏ này.

Quay qua quay lại vẫn không tìm được cái gì mới lạ, đọc sách một chút, chơi game, cái gì cũng không vực lại được tinh thần.

Cuối cùng ra khỏi phòng, chậm rãi đi dạo quanh hành lang, đêm khuya dọc hành lang cũng không còn những tiếng cãi vả như thường lệ.

Cũng không biết đi đâu, cứ như vậy mà bước đi.

Dần dần từ phòng tập truyền tới một tiếng nhạc, việc này cũng không có gì lạ, dù sao thì để tồn tại trong môi trường cạnh tranh kịch liệt này chỉ có tự rèn luyện chính mình mới có thể khiến cho bản thân đứng ở vị trí cao hơn, đây là đạo lý mà mọi người đều biết.

Ban đầu chỉ định đi ngang qua, cuối cùng Tôn Nhuế lại dừng chân trước phòng tập.

Xuyên qua lớp cửa thủy tinh, nàng thấy bên trong một cô gái dùng hết sức lực của bản thân mà nhảy, miệng lẩm nhẩm nhép theo, tựa hồ như đang thực sự biểu diễn trên sân khấu, Tôn Nhuế lẳng lặng đứng xem đến nửa giờ, cô gái một khắc cũng không dừng lại nghỉ ngơi.

Cuối cùng, sau 10 vòng lặp đi lặp lại, bài hát kết thúc.

"Pa..." Cô gái thể lực đã sớm cạn kiệt trong nháy mắt tê liệt ngã xuống mặt đất, miệng thở to.

"001"

"A!!!"

Lữ Nhất bị dọa sợ, đối phương đứng ngược sáng nên nàng nhìn không rõ mặt, nhưng giọng nói trầm thấp chất phác này khiến cho lòng nàng dịu xuống. Mặc dù không thấy rõ mặt người nọ nhưng lại cảm thấy dễ chịu.

"Đúng...thật xin lỗi, đã dọa em sợ rồi"

"Không sao . . . Tôn Nhuế tiền bối, chị như thế nào còn không đi nghỉ ngơi? Hôm nay chẳng phải tập luyện cả ngày sao?"

001 ngẩng đầu lên hỏi với đôi mắt tròn vo, ánh mắt ngây thơ vô tội của nàng làm Tôn Nhuế trong thoáng chốc liên tưởng đến khuôn mặt của Duang.

"Em thì sao? Ngày mai không phải còn công diễn sao? Khuya như vậy còn không nghĩ ngơi, cẩn thận không cao lên được đó."

Tôn Nhuế nhẹ nhàng xoa đầu Lữ Nhất, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu.

Lữ Nhất không nghĩ tới việc tiền bối dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, thoáng chốc có chút hoảng sợ.

Ý thức được hành vi khác thường của mình, Tôn Nhuế rút tay lại với vận tốc ánh sáng, không khí tràn ngập sự xấu hổ.

"Mình bị làm sao vậy? Ngực hảo ấm, thân nhiệt cũng tăng lên, chẳng lẽ phát sốt?"

Tôn Nhuế tự vỗ ngực mình, cố làm cho vật nhỏ bên trong bình tĩnh một chút.

"Tiền bối . . . Tiền bối ~~"

Mặc kệ Lữ Nhất gọi như thế nào, Tôn Nhuế vẫn đắm chìm trong thế giới hỗn loạn của chính mình.

"Tiền bối!!!"

"A . . A?"

"Chị thật sự không sao sao? Sắc mặt kém như vậy, lại còn liên tiếp thất thần, ngay cả em gọi cũng không nghe được."

Tôn Nhuế thấy Lữ Nhất lộ ra vẻ mặt lo lắng cho mình, nơi nào đó trong lòng dần dần hạ nhiệt.

【Rốt cuộc. . .không thể kiềm được nữa】

"Lữ Nhất . . . có thể cho chị mượn một chút không?"

Nhìn thấy Tôn Nhuế từng bước đến gần mình.

"Mượn cái gì a? . . . Đừng"

Tôn Nhuế đem Lữ Nhất ôm chặt trong vòng tay, nàng thật sự mệt mỏi.

Liên tục mất ngủ công thêm tâm tình ảm đảm từng giọt từng giọt ăn mòn nàng, trái tim kia đã sớm bị tàn phá đến không thể chịu nổi.

Không nghĩ sẽ lại đội chiếc mặt nạ "không sao cả" mà cậy mạnh, tất cả những chiếc vỏ bọc kiên cường được dựng lên, đều tại đây thời khắc này từng cái đập nát.

Ôm lấy thân hình mềm mại đặc biệt ấm áp, thầm nghĩ sẽ cảm thụ sâu một chút, thậm chí còn muốn đem em ấy hòa tan vào mình.

【Hiện tại, Lữ Nhất chính là lựa chọn cuối cùng của Tôn Nhuế】

Trong phòng tập yên tĩnh giờ chỉ còn lại tiếng thở của hai người.

Nói thật, Lữ Nhất thừa nhận ngay từ đầu đã bị dọa sợ,

khiến cho toàn thân cơ thể đều căng thẳng, trái tim đập loạn nhịp cả lên, phản ứng cực kỳ xấu hổ.

Nhưng... nàng phát hiện cơ thể Tôn Nhuế run nhè nhẹ,
nàng cảm nhận được.

Sự bất an của nàng, sự mệt mỏi của nàng, thậm chí ... sự sợ hãi của nàng.

Hai tay không còn cứng nhắc dán ở hai bên chân, mà là khé vuốt lưng nàng

【Rất rắn chắc. Đó là ấn tượng đầu tiên của Lữ Nhất khi ôm nàng】

Ôm một lát, Lữ Nhất biết Tôn Nhuế đã bình tĩnh lại.

"Tiền bối, chị tin tưởng em sao?"

Rốt cuộc Lữ Nhất quyết định đánh vỡ trầm mặc, để thuận tiện nói chuyện, vốn định cùng nàng giữ một chút khoảng cách, nhưng như thế nào cũng đẩy không ra.

"Tiền bối.."

"Đừng. . . Chỉ một lúc nữa thôi, một chốc nữa thôi"

Phát hiện ra nàng của lúc này cùng với cái hình tượng tùy tiện lúc bình thường thật sự bất đồng, như một đứa trẻ yếu đuối nhút nhát, vẫn để lộ ra một ít tâm trạng, sự tương phản này lại đặc biệt đau lòng.

"Tiền bối, em muốn nói chuyện với chị, tin tưởng em, em sẽ không trốn đi đâu, được không?"

Bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của Lữ Nhất, Tôn Nhuế chậm rãi buông lỏng hai tay ra, nhưng đầu như trước không nâng lên.

Hai người ở trước gương luyện tập chậm rãi ngồi xuống.

"Tiền bối, nhắm mắt lại"

Mặc dù nghi hoặc nhưng Tôn Nhuế vẫn làm theo, một lát sau, năng lực cảm quang của mắt cho Tôn Nhuế biết nàng đã tắt đèn phòng tập, hơi thở người bên cạnh ngày càng gần, Tôn Nhuế cảm giác bả vai bị một đôi tay kéo xuống, cả thân thể hướng bên cạnh mà ngã xuống.

Trong bóng đêm, Tôn Nhuế biết mình đang nằm trên đùi Lữ Nhất, nói cũng kì quái...

Gối đầu lên chân của nàng, cả người trong nháy mắt thả lỏng rất nhiều.

"Tiền bối, chị có biết hình tượng của chị trong lòng em là gì không?"

Tôn Nhuế nhẹ lung lay đầu biểu đạt, sau đó hướng đầu về phía bụng Lữ Nhất, mong đợi nhận được nhiều sự ấm áp.

"Là đại tỷ a~! Là đại tỷ tỷ cao lãnh, haha nhưng mà ~ hôm nay em mới phát hiện, chị nguyên căn chỉ là hổ giấy, có tiếng mà không có miếng."

Nói xong Lữ Nhất nhẹ lướt tay theo sườn mặt Tôn Nhuế, dọc theo tóc bên má.

"Mỗi khi nhìn thấy tiền bối các người như vậy mà cố gắng tập luyện, hậu bối như em, tất cả điều này đều biến thành động lực, chị biết không? Mọi người là trụ cột của tụi em..."

"Nhưng mỗi người đều có thời điểm yếu đuối. Em rất vui, hôm nay chị như vậy có thể dựa vào em, dựa vào hậu bối như em. Bởi vì vào thời điểm chúng em cảm thấy giấc mơ của mình mịt mù, các tiền bối đã cổ vũ, làm chúng em vì giấc mơ ấy mà dấy lên ngọn lửa."

"Chính là chị hiện tại, đã muốn không biết vì cái gì mà cố gắng, như vậy, chị có tư cách gì mà làm trụ cột của em, chị thật sự mệt mỏi quá..."

Lữ Nhất mang tay đang vuốt tóc Tôn Nhuế dời đến huyệt thái dương, chậm rãi xoa bóp.

"Mệt sao? Vậy tạm dừng một chút đi, chạy lâu như vậy, là người đều cảm thấy mệt mỏi. Hảo hảo nghỉ ngơi một chút, chờ chuẩn bị tốt, lại xuất phát, trở thành một bản thân mình hoàn toàn mới."

"Em sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chờ được thấy một dáng vẻ tràn đầy năng lượng của chị a~Tôn Nhuế tiền bối."

"Cảm ơn em...001, đã lâu rất lâu...đều không có người có thể chia sẻ với chị. Cảm ơn em, đi vào nội tâm của chị"

Tôn Nhuế sẽ không thừa nhận, hốc mắt mình tràn ngập vết tích cảm động.

"Đúng rồi, có thể hay không ... Đừng gọi chị là tiền bối, gọi thẳng tên chị, Tôn Nhuế"

"Được, chị nói gì đều được~ Tôn Nhuế"

"Ân"

Tựa hồ thật sự mệt mỏi, một hồi lâu nói chuyện

Thuận theo thân thểddang phập phồng, Lữ Nhất lần nữa xác nhận Tôn Nhuế đã muốn tiến vào mộng đẹp.

Nở nụ cười sủng nịnh, chậm rãi cuối đầu...Mãi đến khi...

Gần đến mức có thể nghe được tiếng nàng hít thở, nhẹ nhàng in lại vết hôn

Sau đó ở bên tai nhẹ giọng nói

"Diễn xuất cố lên a~ Em sẽ cố gắng tiếp ứng cho chị, đợi em, tặng cho chị điều ngạc nhiên trong đêm giáng sinh ..."

"Nhuế ca...của em"

--------------------------------------

Mọi người sẽ có những thời điểm mệt mỏi, nếu vào lúc này có một người ở phía sau truyền cho ta sức mạnh, tôi nghĩ...đó là quá đỗi hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro