Ngoại truyện 2 - Làm bạn là lời tỏ tình dài nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Tả's POV

Như thế nào hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai, tôi cảm thấy cậu ấy đã đi tuần diễn ở Bắc Kinh như đã hai năm rồi vậy... (cún con ủy khuất)

Thật lạ lùng, rõ ràng chúng tôi chỉ mới xa nhau có hai ngày. Nhưng chỉ là, rất nhớ cậu ấy, tôi nhớ cậu ấy nhiều lắm. Có thể là bởi vì hiện tại, chúng tôi đang ở trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, cho nên chỉ mới xa nhau một chút, tôi cũng đã lo lắng, ừm, rất lo lắng. Đã lâu lắm rồi tôi không có loại cảm giác này, cảm giác nhớ nhung một người đến tận cùng, rất nóng lòng muốn gặp cậu ấy. Nhớ một người giống như thủy triều, chỉ cần đến lúc nước lên, bất chấp tất cả, nước sẽ đột ngột dâng cao rồi nhanh chóng biến mất.

Tôi còn nhớ rõ, lúc trước cậu ấy có hỏi tôi, có sợ một ngày nào đó cả hai ở hai nơi khác nhau không? Tôi còn nhớ bản thân lúc ấy đã có lời thề rằng, "Tớ chắc chắn sẽ không sợ."

Bởi vì người đó là cậu, nên tôi sẽ không sợ hãi. Tôi có đủ sự tin tưởng để đối mặt với mọi khó khăn xung quanh mình. Hiện tại tôi cảm thấy, tại sao lại khó khăn như vậy? Vì cái gì mà mọi người đều nói tình yêu có thể giúp ta vượt qua muôn vàn khó khăn, nhưng tại sao bây giờ tôi cảm thấy, mọi khó khăn đều do tình yêu mang lại, tôi thấy, không có tình yêu thì sẽ không có khó khăn nào cả. Nếu không có tình yêu, chúng ta đã không mắc chứng rối loạn lo âu khi cả hai chia xa.

Buổi tối hôm nay tôi cùng một vài người bạn cùng ăn cơm xong liền quay trở về nhà, tôi muốn thu dọn hành lý sớm, ngày mai tôi sẽ đi tìm cậu ấy. Thật sự rất nhớ Trần Vũ Tư.

Đột nhiên có một người say rượu xuất hiện, gõ cửa phòng của tôi, còn rủ tôi đi uống cùng. Rốt cuộc người này là ai, đầu năm nay, vì cái gì những ngày này lại có hơn nửa đêm lại đi quấy rối người mà mình không quen biết chứ. Ta cũng không biết người bên ngoài là biến thái hay vẫn là một người qua đường say rượu thật.

Tôi vẫn cảm thấy có rất nhiều chuyện tôi có thể một mình gánh vác được, nhưng là từ khi gặp Trần Vũ Tư, tôi dường như liền trở nên đặc biệt yếu đuối, yếu đuối đến mức hiện tại liền nhịn không được gọi điện thoại cho cậu ấy mà khóc lóc, kể lể. Nhưng rõ ràng trước đây, một mình tôi đều có thể chịu đựng để nuốt ngược lại vào trong.

Tôi cũng không biết, thời điểm cậu ấy bắt máy tôi nhịn không kìm được nước mắt mà khóc lóc một hồi, khi nghe được giọng nói của Ngư Tử, tôi cảm thấy bản thân chịu đựng rất nhiều ủy khuất, giống như một đứa trẻ đang cần mẹ ôm vào lòng. Nhưng thật sự, bản thân rất ủy khuất nha, tôi muốn ngay lập tức đi tìm Vũ Tư.

Ngư Tử cũng đang rất lo lắng cho tôi. Tôi còn đang nghĩ đến, yêu xa cũng thật tốt. Tại sao mới có ngày thứ hai mà tôi đã không thể chịu đựng được rồi. Vũ Tư cũng đang rất bất lực, lúc cần nhất thì cậu ấy lại không thể ở cạnh người yêu của mình, không dám nghĩ chúng tôi về sau còn phải cùng nhau trải qua những chuyện gì khi ở xa nhau nữa.

"Cậu nhanh tẩy trang rồi sớm nghỉ ngơi đi, hôm nay cậu còn mới xong công diễn, cũng mệt chết đi. Đừng lo lắng cho tớ, tớ nghe được giọng nói của cậu cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi." - Mới vừa khóc xong tôi vẫn còn chút dư âm, tôi thật giống một cái tiểu khóc bao, haha, này cũng là những lời Ngư Tử nói với tôi. Tôi đối với người mình yêu, bản thân cũng rất mẫn cảm, chỉ mới có chút chuyện đã nghĩ muốn khóc. 

"Ừm, tớ đã tẩy trang xong rồi, đang cùng cậu nói chuyện điện thoại. Nhưng thật ra, cậu tối nay phải ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm để lên kịp chuyến bay, không cần phải cúp máy. Tớ nhất định luôn ở đây, cậu cứ yên tâm ngủ đi, đặt điện thoại cạnh gối là được, tớ nhất định sẽ luôn ở đây."

Nghe giọng nói bận rộn của của cậu ấy ở đầu bên kia điện thoại, không hiểu sao tôi có cảm giác rất an toàn, thật sự có một người, nguyện ý trở thành một ngọn đèn soi sáng cho tôi. Giọng nói của Ngư Tử làm sao có thể ngọt ngào, mềm mại như vậy, thực sự rất có cảm giác bạn gái, ghen tị với tôi đi, đây là bạn gái của tôi đó.

"Được, vậy cậu ngủ ngon, ngày mai gặp." - Có cậu ấy ở bên cạnh, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cảm giác những cố gắng trong mấy năm nay, cuối cùng cũng không uổng phí. Tôi thật may mắn biết bao khi gặp được một người yêu tôi nhiều như vậy. Nghe được giọng nói của Vũ Tư, tôi cũng nhanh chóng an ổn đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi thức dậy tôi đã thấy tin nhắn của cậu ấy, tôi đã cùng cậu ấy gọi điện đến hơn năm giờ sáng. Sao có người lại yêu tôi nhiều đến vậy a? Hahaha, được rồi, tôi thức dậy sớm và thấy tin nhắn của cậu ấy, nó thực sự làm tôi thấy ấm lòng. Trần Vũ Tư, cậu mới là trư.

Sau khi hạ cánh, tôi dành thêm chút thời gian để đến tiệm bánh mua một chiếc bánh nhỏ. Thật sự rất muốn gặp cậu ấy, nghĩ muốn cho cậu ấy chút lãng mạn. Tiểu Tả là một người rất lãng mạn, đúng không? Hắc hắc. Nhưng tôi thật hậu đậu khi để bánh bị ngã xuống đường, mặc dù có một chút xấu, ảnh hưởng ít nhiều đến tạo hình, nhưng là vẫn không ảnh hưởng quá nhiều đến khẩu vị. Khi tôi nhìn thấy standee của cậu ấy ở lối vào của nhà hát, tôi không nhịn được lấy điện thoại ra mà chụp hình lại. Đây là đại minh tinh của tôi, đại minh tinh chỉ thuộc về tôi.  

Mặc dù tôi so với cậu ấy có nhiều lưu lượng hơn, nhiều người hâm mộ hơn, sức ảnh hưởng cũng lớn hơn cậu ấy. Nhưng theo tôi, Vũ Tư càng quan trọng hơn, cậu ấy so với tôi càng giống như đại minh tinh. Bởi vì cậu ấy là bảo bối được tôi nâng niu trong lòng bàn tay. Thật tự hào khi thấy standee của cậu ấy nha. Khi tôi ở dưới hàng ghế khán giả nhìn cậu ấy biểu diễn, tôi thực sự cảm thấy bản thân như một người hâm mộ của cậu ấy, khoảng cách của tôi và cậu ấy, vừa xa lại vừa gần.

Rốt cuộc cũng đợi được đến khi cậu ấy tan làm, thực vui vẻ, tôi thật giống một chú cún con, thật dính người, một khi đã ở bên cạnh cậu, chỉ muốn bám dính lấy mãi không thôi. Nhịn không được ở sau đài liền hôn cậu ấy một chút.

"Phải khen tớ, phải ôm một cái, muốn hôn một cái." - Bộ dáng làm nũng của tôi, có phải hay không thật sự rất giống cún con, Vũ Tư khó mà chống đỡ nỗi.

"Khen cậu, nhìn thấy cậu, tớ liền an tâm thêm rất nhiều. Tối hôm qua tớ đã cả đêm không ngủ rồi. Đêm nay cùng nhau ngủ đi." - Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Ngư Tử, làm tôi thật sự muốn khi dễ cậu ấy. *không được*

"Tớ cũng vậy, nhìn thấy cậu, tớ liền cảm thấy an tâm." - Sau khi cả hai gặp nhau, lúc nào tôi cũng muốn cả hai ở cùng một chỗ, tất cả những cảm xúc tiêu cực trước đó đều tan thành mây khói, những ủy khuất cùng bi thương đều được thay thế bằng tình yêu nồng đậm. Tôi chỉ muốn nắm tay cậu ấy không tách rời, muốn gắt gao ôm chặt cậu ấy mãi không buông.

Cả hai sẽ cùng nhau có một buổi hẹn hò lãng mạn. Cùng nhau xem bộ phim mới nhất, đi ăn món ăn mà cậu ấy thích nhất hay đi du lịch cùng nhau ở bất kì đâu. Kể cả chỉ ở cùng cậu ấy trong khách sạn, tôi cũng không cảm thấy nhàm chán. Hiện tại tôi không muốn bỏ lỡ phút giây nào, cho dù là một phút, hai phút ở bên cạnh Vũ Tư.

Thời điểm tan làm, bởi vì tôi đến nhà hát không có trang điểm nên rất ngại, lúc đi ra tôi cứ một mực lấy tay che mặt lại, một tay được cậu ấy nắm chặt, kéo tôi đi về phía trước với những bước đi kiên định. Hình ảnh của chúng tôi thật sự rất đẹp nha, cậu ấy thật sự vừa soái khí, vừa ôn nhu.

————— Trở lại Thượng Hải —————  

Đêm qua thật tình cờ, rõ ràng tôi cùng Viên Nhất Kì đột nhiên quyết định ra ngoài đi ăn Haidilao. Tôi không nghĩ sẽ gặp Trần Vũ Tư tại đây. Bởi sau khi tan làm, một vài thành viên của S đội cùng cậu ấy đã đến đây ăn uống. Vừa vặn là Viên Nhất Kì muốn quay về nhà lấy đồ gì đó nên cậu ấy đã đi về trước, tôi liền thuận thế ở lại một chút. Được rồi, nhìn thấy cậu ấy, tôi không muốn quay trở về, nên liền chạy sang chỗ bọn họ ngồi cùng Vũ Tư. 

Bản thân đang rất đói, sau một hồi đọc thoại nội tâm trong đầu, tôi vẫn cảm thấy được S đội đều là những người có sức ăn rất tốt.

Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, nghiêm túc hỏi cậu ấy muốn ăn gì. Trong lúc đó, Tiểu Mã nghĩ muốn giúp cậu ấy gắp chút đồ ăn này nọ, liền bị tôi lớn tiếng rống một câu, "Đừng có cướp công việc của chị!"

Tôi thật sự rất giống một đứa trẻ thích ăn dấm chua, lúc nào cũng muốn che chở cho tiểu bảo bối của mình.   

Bữa ăn tối nay tôi cũng bị trêu chọc không ít, nói tôi sợ lão bà, vân vân mây mây đều có, thật tốt nha, tôi rất vui. Tôi có lão bà, tôi kiêu ngạo.

Khi chúng tôi đã ăn no, tôi cùng cậu ấy xin phép mọi người về trước. Trở về trung tâm, tắm rửa xong Vũ Tư nói thật buồn ngủ. Bản thân tắm xong tôi cũng liền cùng cậu ấy lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn với cậu ấy, giọng nói của Ngư Tử đã khàn đi rất nhiều, trán cũng bắt đầu nóng lên. Sẽ không phải là bị sốt chứ? Phản ứng đầu tiên của tôi chính là muốn mang cậu ấy đi bệnh viện. Nhưng cậu ấy thực sự bướng bỉnh, tôi cũng không nói lại cậu ấy. Vũ Tư luôn miệng nói ngủ thêm một giấc nữa thì tốt rồi.

"Vậy cậu ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi phải đi xuống lầu tập luyện đây, tớ vừa mới gọi đồ ăn cho cậu, bất luận thế nào cậu cũng phải ăn một chút. Sau đó đúng giờ thì nhớ uống thuốc, nếu cảm thấy không thoải mái thì phải lập tức gọi điện thoại cho tớ." - Tôi áp trán của mình vào trán cậu ấy, vẫn còn hơi nóng. Nói xong tôi đi lấy miếng dán lạnh, dán lên trán cậu ấy xong rồi mới rời phòng để đến phòng tập vũ đạo.

Tập luyện xong tôi ngay lập tức quay trở về phòng, một mảng tối đen. Bật đèn lên, thấy trên bàn vẫn còn ít thức ăn, xem ra cậu ấy cũng biết ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi đưa tay sờ trán cậu ấy, không hiểu vì sao, rõ ràng đã dán miếng dán lạnh, nhưng thân nhiệt của cậu ấy vẫn càng ngày càng nóng. Tôi đã đo nhiệt độ cho cậu ấy, hơn 39 độ, thật sự tôi đang rất lo lắng cho cậu ấy.

"Bảo bối? Nghe lời, chúng ta đi bệnh viện được không?" - Giọng nói của tôi tràn đầy lo lắng, biểu cảm trên mặt cũng đang rất ủy khuất. Tôi cũng không biết bản thân đang ủy khuất cái gì, có thể là bởi vì Vũ Tư không chịu nghe lời đi bệnh viện.  

"Không cần, không nghĩ muốn đi, nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai không khá hơn tớ sẽ đi bệnh viện." - Thật sự tôi không thể thương lượng được với cậu ấy khi cậu ấy bị ốm, nhưng cũng thật may mắn khi hiện tại có tôi ở bên cạnh cậu ấy mà chiếu cố cậu ấy. Cảm giác được nuông chiều, được dựa dẫm thật sự rất tốt.

"Vậy được rồi. Tớ làm cho cậu ít lê hấp đường phèn, cậu nhớ uống đó. Tớ qua bên phòng của Vương Duệ Kỳ phát trực tiếp một xíu. Khi nào xong sẽ quay về, tớ không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi." - Tôi thực sự không thể quá lớn tiếng với Trần Vũ Tư được, ai kêu tôi yêu cậu ấy nhiều như vậy chứ.

"Cậu đi đi, tớ sẽ nghe lời mà." - Mèo nhỏ chớp mắt nhìn tôi, có điểm đáng thương, hữu khí vô lực nói.

"Ngoan ngoãn chờ tớ trở về." - Thuận tay sờ sờ đầu của mèo con xong, tôi liền đi phát zhibo.  

Giữa lúc đang phát sóng trực tiếp, Trần Vũ Tư nói rằng cậu ấy đói bụng, nghĩ đến buổi tối hôm nay cậu ấy vẫn chưa ăn gì ngoài vài miếng pizza. Tôi liền lấy điện thoại đặt chút đồ ăn, tính toán thời gian phát trực tiếp xong thì có thể đi lấy đồ ăn ngay khi còn nóng.

Đồ ăn đã được mang đến, cùng thời gian tôi kết thúc zhibo cũng không sai biệt lắm, tôi chạy xuống lầu mang đồ ăn quay lại phòng tìm cậu ấy. Kết quả là, Trần Vũ Tư còn đang ở trong túi phòng của tôi mà than thở, tức giận, thật đáng yêu đúng không, chỉ cần cậu ấy ở bất kì đâu, tôi cũng sẽ chạy đến tìm cậu ấy. Tôi giống như một chú cún con, luôn sẽ chạy về phía cậu ấy.

Trước khi ăn, tôi tìm nhiệt kế đo lại cho cậu ấy một lần nữa thì nhiệt độ cũng đã giảm hơn một chút, 37.6 độ. Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm giác lo lắng trong lòng cũng chầm chậm buông xuống.

Cún con sẽ luôn ở bên cạnh làm bạn với mèo con. Tình yêu là như vậy, tựa như mấy ngày trước tôi một mình trải qua sợ hãi, dù cách nhau rất xa vẫn có người luôn như cũ lúc nào cũng quan tâm đến tôi. Ngược lại, khi Vũ Tư bị bệnh phát sốt, tôi cũng sẽ như vậy, cũng sẽ toàn tâm toàn lực chiếu cố cậu ấy.

Yêu chính là một loại quan tâm và chăm sóc từ trái tim, không có lời nói hoa mỹ, không có hành động lấy lòng khoa trương, chỉ có thể cảm nhận được tình yêu của đối phương trong từng lời nói và hành động. Tôi nghĩ chúng tôi, chính là cứ như vậy đi, từ tận đáy lòng thực cảm ơn trong năm nay đã cho tôi gặp được cậu ấy.

Hoàn.

———————————————————

Tiếp tục edit fic mới với đi phủi bụi mấy fic cũ thôi!!!! 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro