Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm mươi mốt, Loan Eo

Ca ca soái khí trong nhà trẻ đùa giỡn tiểu mỹ nữ Khâu Hân Di: "Mỹ nữ, có bạn trai không?"

Khâu Hân Di không để ý tới.

Ca ca tà tâm không chết: "Ca ca là bạn trai ngươi được không a?"

Khâu Hân Di thờ ơ.

Ca ca tiếp tục hấp dẫn: "Ca ca còn chưa có bạn gái nga."

Khâu Hân Di phiêu liếc mắt ca ca một cái khinh thường nói: "Ta có."

----------------------------------------------------------------

Năm mươi hai, Đới Mạc

Đới Manh có một đứa nhỏ, tên Đới Mạc Mạc. Năm ấy bốn tuổi, cha mẹ Đới Mạc Mạc tai nạn xe qua đời, nàng được bạn thân của mẫu thân Mạc Hàn thu nhận. Mạc Hàn đối với nàng rất tốt, có bao nhiêu yêu cầu cũng đều thỏa mãn. Láng giềng nhiều lần làm mai cho Mạc Hàn, đều bị Mạc Hàn từ chối, "Hài tử còn nhỏ." Theo Đới Mạc Mạc lớn lên, thời gian Mạc Hàn đối với nàng ngẩn người cũng càng dài. Thẳng đến ngày đó, Đới Mạc Mạc trên mặt đất tầng hầm nhìn thấy thùng cũ nát. Mở thùng ra, trên ảnh chụp Đới Manh ôm thắt lưng Mạc Hàn, hai người nhìn nhau cười, vẻ mặt hạnh phúc.

-----------------------------------------------------------------

Năm mươi ba, Tứ Cúc

Tiểu học đến trung học khi Lâm Tư Ý đều mặc cho Cúc Tịnh Y khi dễ, lên trung học Cúc Tịnh Y cùng bạn trai thân thiết Lâm Tư Ý giúp nàng canh chừng, lên đại học Cúc Tịnh Y bị nam nhân vứt bỏ Lâm Tư Ý an ủi nàng, rồi Cúc Tịnh Y công tác vấp phải trắc trở Lâm Tư Ý liền giúp nàng tìm đường, ở hôn lễ Cúc Tịnh Y Lâm Tư Ý là phù dâu, nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác tuyên thệ, Lâm Tư Ý chúc nàng hạnh phúc, lúc Lâm Tư Ý nghĩ đến các nàng về sau sẽ không thể cùng xuất hiện, Cúc Tịnh Y đột nhiên xốc lên khăn đầu xoay người kéo tay Lâm Tư Ý nói với mọi người "Đây mới là người tôi muốn gả!"

--------------------------------------------------------------------------------------------

Năm mươi bốn, Mười Bảy Niên

Dịch Gia Ái dùng ánh mắt ủy khuất đầy nước nhìn Cung Thi Kỳ, ủy khuất nói: "Chị thật sự thích em, em muốn thế nào mới tin tâm ý của chị." Cung Thi Kỳ nghịch nghịch tóc của cô nói: "Cảm tình a, lâu ngày mới có thể nhìn thấy lòng người a." Dịch Gia Ái suy nghĩ rất lâu, mặt đỏ hồng có chút thẹn thùng nói: "Kia, kia phải bao lâu, mới bằng lòng tin tưởng chị?"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Năm mươi lăm, Lạc Na

Một nữ sinh fan bách hợp moe ôm hoa hồng điên cuồng chạy đến chỗ Từ Tử Hiên cùng Vạn Lệ Na, đánh giá thường lệ, cô cảm thấy được Từ Tử Hiên là công, đi đến trước mặt Từ Tử Hiên: "Tiểu thư, mua nhánh hoa tặng cho bạn gái chị đi! !" Nói xong, khóe miệng Từ Tử Hiên run rẩy, Vạn Lệ Na đột nhiên tức giận tận trời rống lên một câu: "Cô nha công thụ cũng phân không rõ thì mua hoa cái gì? ! ! Nhìn rõ ràng tôi mới là công! Tiền ở chỗ của tôi! !" Từ Tử Hiên biểu tình run rẩy rốt cục nhịn không được bật cười: "Ngượng ngùng, lão bà của tôi quản tiền."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Năm mươi sáu, Lạc Chấn

Viên Vũ Trinh: "Hôm nay thời tiết mát mẻ, vốn là thích hợp du lịch, nếu có thể đi ra khỏi cửa thưởng thức khung cảnh, đi dạo phố, càng không thể tốt hơn, nhưng mà đêm qua lại lao lực quá độ, thắt lưng đau, nhưng lại cô phụ cảnh xuân đẹp này. . ."

Từ Tử Hiên: "Nói tiếng người"

Viên Vũ Trinh: "Đi em gái cậu một đêm bảy lần! Làm lỡ lão tử đi ra ngoài chơi đùa! ! !"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Năm mươi bảy, Lạc Mạc

Ngày xưa có tòa núi, ngọn núi có cái cửa, trong cửa có một đại bánh chưng cùng một tiểu bánh chưng. Đại bánh chưng kể chuyện xưa cho tiểu bánh chưng, kể là: Ngày xưa có một người, nàng gọi là Từ Tử Hiên, nàng muốn dùng cả đời đổi sự tĩnh mịch mười năm của một người khác. Nàng liền kêu người nọ chờ nàng, sau đó lại nàng quên có người chờ nàng. Người nọ đợi nàng một cái lại mười năm, trăm năm qua đi, người nọ mất. Vì thế hiện tại, đổi lại nàng đến chờ nàng .

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Năm mươi tám, Ngũ Chương

Cơ trưởng của phi cơ này tên là Trương Ngữ Cách, thay ca, giờ phút này cô nhàn nhã đi vào khoang hạng nhất, nhìn thấy cơ trưởng xinh đẹp tao nhã, không ít nam hành khách nhịn không được nhìn lén mấy lần. Trong đó một vị nam hành khách lớn mật ôm thắt lưng cơ trưởng "Mỹ nữ, đêm nay có thời gian không?" nói xong tay xoa mặt cơ trưởng, lại bị một cánh tay thon dài đẩy hắn ra. Hắn đang muốn giận dữ, lại nhìn thấy cơ trưởng bị nữ nhân cao hơn hắn nữa cái đầu ôm vào trong ngực "Tiên sinh thật có lỗi, vật phẩm tư nhân, xin đừng đụng vào"

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Năm mươi chín, Ngốc Đà

Nam trang công diễn, Hứa Giai Kỳ cùng Đới Manh diễn Bóng bay tỏ tình làm mọi người ngạc nhiên, làm cho Ngốc Đà gay bay lên, nhưng mà hậu trường. . .

"Hứa Giai Kỳ, đây là lần thứ hai em sợ hãi nha?" Đới Manh một bên thay quần áo một bên cười nhạo Hứa Giai Kỳ. Hứa Giai Kỳ ngẩn người, sau đó không nói chuyện, không dám, là bởi vì thích a.

Nhưng mà nội tâm Hứa Giai Kỳ Đới Manh cũng không biết, thấy cô không trả lời, quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô cầm quần áo ngẩn người, : "Ôi ~ em trước đem quần áo mặc đi!" Sau đó quay đầu lén lút sờ mũi của mình, hoàn hảo, không chảy máu

Tuy rằng luôn nói Ao Thành Hứa a, nói cảnh khu của cô 5A a, nhưng là, dáng người là thật thật là tốt a. Nhất là, Đới Manh còn thích Hứa Giai Kỳ

Căn cứ tính cách maybe của Hứa Giai Kỳ, lúc này không ngạc nhiên, di chuyển thân thể cười xấu xa đi đến bên Đới Manh, "Làm sao vậy Tiểu Ngốc Manh ~ có phải hay không, bị em mê hoặc ?" Nói xong còn nhíu mày

Đới Manh vô cùng kinh ngạc nhìn, sau đó, nuốt nước miếng, hoang mang rối loạn mở mở miệng "A, ha ha a, em cảm thấy được. . . em cái kia. . . Dáng người, sẽ mê hoặc. . . chị?" Nói đến mình cũng chột dạ

Hứa Giai Kỳ cũng không để ý, vỗ mặt Đới Manh mặt "Phải không ~ chính là chị bị em mê hoặc a ~ vừa nãy không phải nói em sợ hãi sao, hiện tại cho chị nhìn xem cái gì gọi là sợ hãi." Nói xong cũng không quản phản ứng của Đới Manh liền hôn lên đến, khẽ liếm môi Đới Manh, chậm rãi mở hàm răng của Đới Manh, cái lưỡi linh hoạt chui vào, hòa với một cái khác cùng múa.

Đến khi Đới Manh hô hấp không được mới phản ứng lại đây muốn đẩy Hứa Giai Kỳ ra, "Hứa, Hứa Giai Kỳ, buông ra" không nhúc nhích

"Ngô. . . Không được. . Đây là hậu trường. ." Đới Manh cảm nhận được động tác không có hảo ý của Hứa Giai Kỳ sợ tới mức vội vàng ngăn cản cô.

"Nga ~ kia không phải hậu trường liền có thể ?" Hứa Giai Kỳ buông tha môi của Đới Manh hỏi

". . . Ân" Đới Manh cảm thấy được mặt của mình hiện tại nhất định hồng, đặc biệt hồng, ngượng ngùng cuối đầu trước Hứa Giai Kỳ

Hứa Giai Kỳ nhìn thấy Đới Manh cong cong khóe miệng, tia giảo hoạt trong mắt chợt lóe qua, Đới Manh, hôm nay buổi tối em sẽ cho chị biết, cái gì gọi là sợ hãi.

Vì thế. . . Buổi tối tại trung tâm. . . Tóm lại là không quá yên bình, nhất là, những thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

Sau đó, công diễn hôm sau, Đới Manh đại MC cũng chưa lên, nguyên nhân, ai biết được ~

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáu mươi, Ngũ Chiết Lạc

Năm ấy, trong cung chiêu tân quan văn.

Từ Tử Hiên lần đầu tiên gặp Ngô Triết Hàm, Ngô Triết Hàm lời nói lạnh lẽo đối lập lại sớm gợi lên tất cả hứng thú của Từ Tử Hiên.

Đêm đó, Ngô Triết Hàm ở trước cửa sổ ngắm trăng, Từ Tử Hiên cố ý đi gặp nàng, Ngô Triết Hàm đứng dậy muốn đi, Từ Tử Hiên một tay chống tường, chặn lại đường đi.

"Ngươi muốn thế nào?"

Ngô Triết Hàm thái độ vẫn lãnh đạm. "Ta muốn ngươi."

Từ Tử Hiên cúi người hôn môi nàng, Ngô Triết Hàm lại ngoài ý muốn ôm lấy cổ của nàng cười yếu ớt,

"Nếu ta không lãnh đạm đối với ngươi, có thể nào ba nghìn hậu cung của ngươi?"

Dưới ánh trăng, Ngô Triết Hàm thâm tình hôn trả. . .

**********************************

I'm comeback ~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro