Chuyện đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Một đêm sau khi công diễn.

"Tại sao bình nước nóng của phòng tôi luôn bị hỏng hả!!!" Mạc Hàn vừa lau chùi thân thể dính nước vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng, vừa oán giận khó hiểu. Mở cửa phòng tắm ra, trông thấy nữ nhân mà nàng yêu đứng trước cửa sổ cầm một ly sữa nóng, không biết đang nghĩ cái gì.

"Đới Manh..." Mạc Hàn nhẹ nhàng mà gọi người trước mặt.

"Nào, Momo, uống ly sữa này rồi nghỉ sớm một chút đi, hôm nay công diễn cũng mệt mỏi rồi." Đới Manh nói xong, cầm ly sữa đưa tới trước Mạc Hàn.

Mạc Hàn không tiếp nhận, vẫn tiếp tục nhìn nữ nhân trước mặt nàng.

"Làm sao vậy Momo?"

"Chị muốn ~"

Đới Manh ngây dại, Momo không thể nào chủ động như vậy được.

"Ngốc Manh Manh ~ A ~" Mạc Hàn khẽ nói, trong ánh mắt dường như còn có chút gì đó còn hơn thế nữa.

Đáng ghét, ngày mai luyện tập đến muộn hay làm sao tôi cũng mặc kệ!

Đới Manh cầm ly sữa thuận thiện đặt lên trên tủ đầu giường, sau đó giữ lấy đầu Mạc Hàn hôn xuống. Đầu lưỡi Mạc Hàn bị Đới Manh mút lấy áp chế, nhiệt độ trong phòng liên tục tăng cao.

"Ư......" Mạc Hàn nâng tay đẩy nhẹ, sợi chỉ bạc kéo ra từ khóe môi hai người. Đới Manh thâm tình nhìn Mạc Hàn vì hôn môi mà không ngừng thở dốc, tay trái thâm nhập vào bên trong áo choàng tắm mà nàng tắm xong không mặc nội y, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trắng nõn, thừa dịp Mạc Hàn chưa chuẩn bị đẩy nàng ngã xuống giường. "A! Ư..." Không gian thay đổi bất ngờ làm cho Mạc Hàn không kịp phản ứng kinh hô lên tiếng, âm tiết phía sau lại bị Đới Manh nuốt hết trong khoang miệng hai người.

"Manh Manh......" Áo choàng tắm của Mạc Hàn không biết khi nào đã bị cởi bỏ. Sắc dục khiến cho thân thể thiếu nữ hiện ra màu phấn hồng, bại lộ trong không khí.

"Momo, nếu không uống sẽ nguội mất." Đới Manh nói xong, cầm ly sữa uống một ngụm, ngậm trong miệng của mình, nằm sấp xuống thân thể bên dưới, từ từ truyền vào trong miệng Mạc Hàn.

Sữa trong miệng cũng không truyền hết tới miệng Mạc Hàn, Đới Manh chậm rãi di chuyển xuống dưới...cổ...xương quai xanh...để lại đường cong màu trắng sữa, cho đến bộ ngực tuyệt đẹp kia.

"Ư......" Đới Manh ngậm lấy một bên, mút cho tiểu hạch sưng tấy lên, bên kia bị tay phải nhào nặn thành đủ mọi hình dạng. Khoang mũi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của sữa. Hai tầng kích thích trước ngực cùng cảm giác trống rỗng ở hạ thân khiến Mạc Hàn nhịn không được xuất ra tiếng rên rỉ.

"Momo, chị thật đẹp......" Hai mắt của Đới Manh sớm đã bị lấp đầy bởi ý nghĩ yêu thương và dục niệm. "Momo, có thể chứ?" Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của Mạc Hàn, ngón tay nghịch ngợm thong thả ấn xuống, mức độ nặng nhẹ không đồng đều. Loại cảm giác này làm nội tâm Mạc Hàn giống như bị cào cấu, vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

"Ừ..." Mạc Hàn quay đầu không nhìn nữ nhân trên người mình. Khóe miệng Đới Manh khẽ cong lên, ngón tay rất nhanh tiến vào trong thông đạo đã ẩm ướt tới không thể ẩm ướt thêm nữa.

"A! Đừng mà..."

"Bảo bối, chỉ mới bắt đầu thôi ~"

"A ~ ~ Ư...ưm...Ngốc Manh Manh..."

Đới Manh lần nữa ngẩng đầu phủ lên đôi môi của Mạc Hàn, đầu lưỡi vẽ lên môi nàng, khoang miệng hai người vẫn còn lưu lại hương sữa. Mạc Hàn nâng tay cởi khuy áo Đới Manh, tháo nội y của nàng ra.

"Manh Manh...muốn...khó chịu quá......" Mạc Hàn vặn vẹo thân thể vài cái.

Momo, ngày mai hậu quả có như thế nào thì em cũng mặc kệ!

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng động tác vẫn ôn nhu dịu dàng như trước. Ngón tay chậm rãi cong lên, bị vách tường bên trong ôm lấy. "A......Đừng...uhm..." Tiếng rên rỉ theo động tác tay không tự giác mà thoát ra ngoài, Đới Manh nhận thấy áp lực trên ngón tay, càng tăng nhanh tốc độ ra vào, ngón cái đặt lên hạt đậu nhỏ, nàng biết Mạc Hàn nhất định sắp tới rồi.

Mạc Hàn đột nhiên nâng eo lên, thân thể duỗi thẳng run rẩy. Đới Manh ôm lấy Mạc Hàn, đợi nàng hồi phục lại trạng thái.

"Momo ~ ~"

"......Ừ?"

"Em vẫn muốn!"

"Không! Đừng, đừng mà, đi xuống Đới Manh! Ư......"

--------------------------------------------------

"Xong đời rồi xong đời rồi, mình nhất định là người tới diễn tập cuối cùng rồi! Hiếm thấy ngày hôm qua mình ngủ sớm như vậy mà..." Tôn Nhuế hấp tấp vừa nói vừa chạy về phía phòng tập.

"Tôn Nhuế, cậu làm cái gì vậy, vào đi!" Tiền Bội Đình làm động tác tay kinh điển, bất đắc dĩ nhìn nàng.

"Diễn cái gì vậy chứ... 1, 2, 3, 4, 5......Momo Đới Manh lại có thể đều vắng mặt!"

"Tối qua cậu không nghe thấy cái gì sao?"

"Gì?!"

"A, đã quên mất tối qua cậu ngủ sớm, dù sao thì hai cái người trừ tiền đó tạm thời tới không nổi đâu." Tiền Bội Đình đắc ý nói.

--------------------------------------------------

"Này...Mấy giờ rồi?" Thanh âm nhẹ nhàng còn chưa tỉnh táo truyền ra một câu hỏi, vang lên trong căn phòng đang yên tĩnh.

"........." Nhưng mà cũng không có ai trả lời nàng.

Mạc Hàn đưa tay lần mò tìm điện thoại, đấu tranh một lúc mới mở nổi một mắt, nhìn một hồi...

"Đới Manh!!!! Muộn hai tiếng đồng hồ rồi!!!!! Trừ tiền!!!!!"

"Momo, nói giống như chị không đến muộn ý, được rồi, tiếp tục ngủ đi!" Đới Manh nói xong vòng tay ôm chặt lấy eo Mạc Hàn.

Vậy thôi ~ Quên đi ~

Nghĩ như vậy, Mạc Hàn cũng tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro