Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một đoạn thời gian, Đới Manh thoạt nhìn rất ngây thơ không phù hợp với độ tuổi của nàng

Tiểu Khổng xuất hiện trước mặt nàng, không đúng lúc ném cho nàng một cái túi

"Mạc Hàn đưa cho em"

"Hả?" Đới Manh thoáng chần chờ một chút mới nhớ tới cái túi này là tình huống như thế nào

Nàng khoác áo của mình trở về

Đó là mùa xuân, Thượng Hải lúc lạnh lúc nóng, ban ngày mặc ngắn tay, ban đêm liền muốn mặc nhiều áo một chút. Ở cái lạnh ba giờ rưỡi sáng, một cảnh phim cuối cùng, sau khi kết thúc Mạc Hàn ở trên ghế diễn viên ngủ ngay lập tức, Đới Manh đi ngang qua nhìn nàng co ro ôm thân thể sợ nàng bị cảm lạnh liền đem áo khoác của mình cho nàng. Sau đó Đới Manh liền vội vàng rời đi, liền đóng máy cơm cũng không ăn.

Phải đuổi kịp một bộ phim khác

Bộ phim kia đóng cùng Mạc Hàn, nàng là nữ số một, Mạc Hàn là nữ số hai. Trong phim một người là vợ chính, một người là tiểu tam.

Lúc đua kỹ thuật diễn, hai người giương cung bạt kiếm diễn vợ chính và tiểu tam cảm giác y như hiện thực. Nhất là Mạc Hàn, đạo diễn cũng khen nàng diễn lập luận rất sắc sảo

Bất quá rất rõ ràng, nhân viên đoàn làm phim đều có thể nhìn ra kỳ thật ở studio, "vợ chính" cùng "tiểu tam" càng hấp dẫn hơn.

Đới Manh nhớ rõ lúc nghỉ ngơi ở khách sạn, Mạc Hàn từng uống say qua một lần. Nàng đổ vào trong lồng ngực của mình, trong miệng mơ hồ nói gì đó nghe không rõ, "Chị sợ tự mình diễn quá nhập vai...... Tiểu tam thật sự yêu vợ chính......"

Đới Manh khi đó trong lòng thoáng có một chút kinh ngạc, bất quá nàng cũng không tin tưởng người say rượu mê sảng.

Về phần vì sao đổ vào trong ngực của nàng, đó là bởi vì Đới Manh tìm nàng đối diễn, vừa lúc gặp được nàng uống say, nàng chạy lại đỡ Mạc Hàn, nàng vừa đúng lúc ngã xuống trong lồng ngực của mình.

Mạc Hàn say khướt đoán chừng không biết người ôm mình tới trên giường nghỉ ngơi chính Đới Manh, nàng còn tưởng là đạo diễn háo sắc kia, dậy sớm lo lắng cho tới trưa.

Nàng uống rượu, là bởi vì một ngày trước đóng phim nàng bị đạo diễn mắng.

Diễn rối tinh rối mù, nàng căn bản không có bất kỳ cảm giác gì lần đầu nếm thử loại diễn say rượu

Đới Manh không biết, còn tưởng rằng nàng thất tình, đối diễn cũng không thành.

"Em cùng Momo có liên hệ sao?" Tiểu Khổng từ trong tủ lạnh lấy ra đồ uống lạnh cho nàng thanh tỉnh, thuận tiện hỏi

"Không có" Đới Manh mơ hồ nói

Tiểu Khổng bĩu môi, không có hỏi tiếp

Tiểu Khổng một mực đi theo Đới Manh làm tiểu trợ lý, ba năm, hai người đã quen thuộc tính của nhau. Ngẫu nhiên bị Tiểu Tiền hẹn ra ngoài, ba người cũng sẽ say một lần.

Đới Manh đem áo khoác bỏ vào trong tủ treo quần áo, trên quần áo không có mùi hương nước xả vải thuộc về mình, chỉ có một mùi nước hoa nhàn nhạt

Là của nàng. Mùi hương đó, Đới Manh ngửi như thấy cả một mùa xuân, nàng đời này sẽ không quên.

Dằn xuống thói quen, nàng kiểu gì cũng sẽ mò vào trong túi, cái sờ mó này, thật đúng là tìm ra một bảo vật

Một tờ giấy.

Đới Manh hiếu kì mở ra xem, kiểu chữ phía trên như học sinh tiểu học vừa nhìn là biết của Mạc Hàn.

"Tôi dường như yêu một người không nên yêu"

Đới Manh lông mày nhíu lại, giống như phát hiện bí mật nhỏ. Nàng nghĩ thầm, quả nhiên là yêu mà không được mới có thể say đến lợi hại như vậy.

Bất quá nàng không có hướng nghĩ là mình, nàng đem tờ giấy tiện tay ném vào trong thùng rác.

Thượng Hải.

Mạc Hàn tối hôm qua vừa mới kết thúc một buổi từ thiện, đem một nửa tài sản toàn bộ đều quyên ra ngoài, nàng trở về căn nhà trống rỗng có chút không biết làm sao.

Nàng cũng không quan tâm chuyện tiền bạc này, chỉ là trong khoảnh khắc nàng cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, giống như ngôi nhà này

Hôm qua vừa đem quần áo gửi về, Mạc Hàn thật sự có chút không nỡ. Y phục giống như chủ nhân nó theo nàng vượt qua một đêm tịch mịch, nàng ngửi thấy mùi hương trên y phục của chủ nhân nó, nàng như si như say, nàng khoát lên ngồi ở trước bàn viết một vài thứ

Có đôi khi chỉ một câu nói, có đôi khi một đoạn lời nói.

Không tìm đường chết thì không phải chết, một lần cuối cùng khoát lên nó viết lên vài thứ, tờ giấy không bị thu lại, mà là nhét vào túi áo

Mạc Hàn một khắc bước vào cửa bỗng nhiên ý thức được vấn đề này, nàng như bị điên xông vào bên bàn đọc sách tìm kiếm tờ giấy.

Không có tờ giấy kia.

Mạc Hàn cảm thấy đầu mình trời đất quay cuồng.

Nàng sẽ không nhìn thấy chứ?

Mạc Hàn trong lòng bất ổn, tâm nàng trống rỗng dần dần bị lo lắng bổ khuyết.

Nàng vừa hi vọng Đới Manh có thể phát hiện, vừa hi vọng Đới Manh không thể phát hiện.

Suy nghĩ một đêm, Mạc Hàn cuối cùng vẫn là quyết định nhắn một tin wechat cho Đới Manh

"Em ở trong túi áo không có phát hiện cái gì chứ......"

"Hả?" Đới Manh đầu tiên là giả ngu không biết.

"Ý của chị là...... Em tuyệt đối đừng lật túi áo......"

Đới Manh tính tình trẻ con bắt đầu, nàng trả lời: "A...... Vậy em đi xem một chút, còn chưa có giặt nữa ~"

"Đừng đừng đừng! Xin em" Mạc Hàn vội vàng đánh tới văn tự nói

"Vậy nhưng không phải do chị"

"Đừng đừng đừng xin em" Mạc Hàn ở đầu màn hình này cuống đến phát khóc.

"Kỳ thật, ta đã sớm xem qua rồi"

"Em đã xem qua?!" Mạc Hàn trong lòng kinh ngạc vạn phần, ngũ vị tạp trần.

"Đúng vậy"

Mạc Hàn run run ngón tay lạnh rung đánh tới mấy chữ: "Đó là trước kia...... chị hiện tại không thích em......"

Đới Manh lần này ngơ.

"Chị ấy...... người chị ấy thích là mình?"

"Ah em mới biết sao?" Tiểu Khổng nghe Đới Manh miêu tả xong, đồ ăn vặt trong miệng đều bị dọa rớt

"Cái gì gọi là em mới biết ?" Đới Manh nghi ngờ nói.

Nhân viên đoàn phim đều có thể nhìn ra Mạc Hàn thích em, "Em...... em không có một chút phát giác sao?"

"Hả......" Đới Manh hoàn toàn choáng váng.

Nàng về đến phòng lật thùng rác tìm tờ giấy kia, cuối cùng ở cuối đáy tìm được nó.

Nhăn nhăn nhúm nhúm, tiểu tâm tư của nữ hài tử bị bóp nhăn nhăn nhúm nhúm.

Đới Manh lại có chút tự trách

Khung chat trò chuyện, tin nhắn dừng lại câu nói cuối cùng của Mạc Hàn

Đới Manh thật không biết nên trả lời gì.

Nàng có chút ảo não, rơi vào đường cùng nàng nằm ngang trên giường thành hình chữ đại đem gối che ở trên mặt làm dịu bớt ưu thương.

Tiểu tam yêu vợ chính?

Đới Manh hiện tại rốt cuộc biết những lời nói của Mạc Hàn khi say là thật

"Xin lỗi......"

Nàng lẩm bẩm, hướng về không khí, hướng về trần nhà.

Mạc Hàn thấp thỏm chờ tin nhắn trả lời của Đới Manh, đợi nửa ngày đầu kia không có phản ứng. Nàng bất đắc dĩ lại trả lời một đầu giải thích nói: "Vừa rồi nói đùa, em tuyệt đối đừng coi là thật"

Đới Manh nhận được tin nhắn sau khi nhìn thoáng qua.

Nàng trả lời một cái biểu cảm

Việc này coi như là lật bài rồi. Chỉ là hai người cũng không dám nhìn thẳng đối phương, bình thường cũng tuyệt đối sẽ không tìm đối phương nói chuyện, làm gì cũng đều tránh né đối phương.

Đới Manh xem như một lần nữa cân nhắc một chút Mạc Hàn. Trước kia nàng chỉ cảm thấy đây chính là một cô gái nhìn nhỏ bé đáng yêu, một người đồng sự, một người bằng hữu không quá thân, là lúc nàng té xỉu ở trong lồng ngực mình lúc đó cũng không có cảm giác.

Nhưng bây giờ, nàng phát giác, mình vậy mà dùng ánh mắt khác thường đi đối đãi nàng.

Cũng có thể nói là bắt nguồn từ góc độ tình yêu

Ở trong thế giới của hai người, nếu có tình yêu phát sinh, cảm giác đó là không giống với hữu nghị.

Cảm giác rung động đang nảy nở

Đớ Manh mở ra một hộp sữa chua, ngửa đầu đổ vào. Tờ giấy kia, đã nương thân ở trong ví tiền của nàng.

Tờ giấy rất ngắn, văn tự rất ít.

Nhưng Đới Manh sống hơn hai mươi năm, lần đầu cảm nhận được tình ý sâu nặng của một cô gái

Tờ giấy kia, nàng mang theo bên người, cảm thấy thật là nặng, thật là nặng.​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#daimo