Chương 108: Khúc Dạo Đầu Mạo Hiểm (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Hiểu Tuệ đến giờ vẫn chưa tiếp thu được, anh chàng đẹp trai chói lòa đó là học đệ của mình, hai người đó hoàn toàn khác xa nhau. Khí chất của Phán Quan Thôi Ngọc và Lương học đệ, giống như một kẻ ở thiên đường, một người dưới đất, không thể so sánh.

"Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ thần tiên các người quá rảnh rỗi, bị 'đau bi' nên giở trò quỷ?" - Lưu Thù Hiền vừa nói xong cũng thấy hối hận. Nàng mới là người uống nhiều "nước miếng" của Hồ Hiểu Tuệ nhất, chuyện không nên nghĩ cũng nghĩ tới luôn rồi.

"Những thiên tai vừa xảy ra, nguồn gốc xuất phát từ tầng thấp nhất dưới Địa Phủ. Lúc đầu tính toán, phải chậm hơn mấy năm, không ngờ Trấn Ma Kiếm bị gãy, nên không giam cầm được hắn." - Thôi Ngọc không phải đùa giỡn, nói rất đàng hoàng nghiêm túc. Chuyện này rất nghiêm trọng.

"Hắn? Hắn là ai?" - Có thể trong vòng một ngày, làm trần gian thê thảm. Lưu Thù Hiền thấy đây mới là trùm trong tất cả trùm mà nàng từng đối mặt.

"Là một nguồn tà niệm rất lớn, đã chuyển hóa thành người. Thiên binh thiên tướng không cách nào tiêu diệt được hắn, nên dùng Trấn Ma Kiếm phong ấn ở tầng thấp nhất dưới địa ngục, đó là một không gian hoàn toàn độc lập. Nhưng Trấn Ma Kiếm trong trận chiến giữa thần và ma đã bị tổn hại, nên chỉ có hiệu lực ba ngàn năm. Mỗi ba ngàn năm, nó cần phải được tu sửa lại, nếu để cho tà niệm trốn đến nhân gian, hậu quả khó lường. Các người cũng đã từng đụng với tà niệm, có lẽ cũng biết nó hấp thụ những cảm giác tiêu cực để trở nên mạnh mẽ."

Làm Phán Quan của Địa Phủ, tất nhiên phải quan tâm đến chuyện này. Bởi vì Trấn Ma Kiếm sẽ nhanh chóng không khống chế được tà niệm, cứ tạo nên thiên tai đại họa, sẽ khiến thương vong nặng nề. Như vậy, dưới Địa Phủ sẽ không còn đủ chỗ chứa linh hồn, chủ nhân của Uổng Tử Thành cũng không có mặt, Địa Phủ đại loạn. "Thứ kia" được đặt bên trong tầng thấp nhất của Địa Phủ, nên chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là 18 tầng địa ngục. Đám ác quỷ cả ngày rú gào, vì hay tin hắn thoát ra, bọn họ sẽ bị hồn phi phách tán. Nếu toàn bộ trần gian bị hủy diệt, Địa Phủ có giữ được hay không, mới là vấn đề.

"Đó là do trùm của trùm làm ra sao? Nhưng có cần nặng tay vậy không. Trấn Ma Kiếm cậu vừa nói làm sao tu sửa?" - Sinh hoạt sóng yên biển lặng khá dài, bây giờ làm lâm vào hoàn cảnh khủng bố. Hồ Hiểu Tuệ ngoài hưng phấn, còn rất khẩn trương. Dù sao lần này, toàn bộ thế giới đều bị liên lụy.

"Nếu Trấn Ma Kiếm được sửa chữa, các người không cần thiết phải đánh với hắn. Nếu như hắn thoát ra, cơ hội sống các người đều không có. Trái Đất sẽ chào đón Ngày Tận Thế." - Thôi Ngọc không muốn đả kích học tỷ, nhưng chuyện lần này với những lần trừ tà đuổi ma khác xa nhau. Xem tin tức trên TV thì biết.

"Khoan đã, cho nên chuyện tu sửa Trấn Ma Kiếm muốn chúng tôi làm? Bắt chúng tôi chịu trách nhiệm?" - Lưu Thù Hiền không hài lòng với kết quả. Không phải nói là tận thế sao? Nàng không muốn làm anh hùng.

"Trừ mọi người ra, tôi thực sự không nghĩ tới ai có thể làm được." - Đây chính là sự thật, đám người này cũng đâu phải "người", thân thế bối cảnh đều không tầm thường. Bọn họ không làm anh hùng cứu thế, thì có ai đủ tư cách để làm?

"Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô có một thượng thần là mẹ, cha thì đã thoát khỏi tam giới ngũ hành, di truyền sức mạnh lại có thiên phú. Với lại, cô cũng là một phần tử của loài người, nơi này bị phá hủy, cô nghĩ mọi người sẽ ở đâu?" - Trương Duệ Tiệp thay mặt chủ nhân nói. Bởi vì nhân gian đại loạn, đã làm Thôi Ngọc nổi nóng. Thân làm trợ lý, trước tiên phải lo cho tính mạng bé nhỏ của mình. Dù sao bây giờ không còn là Lương học đệ dễ bị ức hiếp.

"Vậy thì có liên quan gì đến tôi? Chỉ vì như vậy, nên tôi phải gánh lấy sứ mệnh cứu vớt nhân loại? Tôi không có vĩ đại như vậy." - Đây không phải là phiền phức bình thường, Lưu Thù Hiền kiên quyết từ chối. Nếu việc sửa chữa Trấn Ma Kiếm dễ dàng, thì Thôi Ngọc đã không mò đến đây.

"Tiểu Bao, giúp mình nói với cô ấy đi." - Trương Duệ Tiệp biết phải dùng cách nào đối phó với Lưu Thù Hiền, để cô ấy giúp giải quyết phiền phức lần này. Mọi người đều lấy Lưu Thù Hiền làm trung tâm, nếu Lưu Thù Hiền buông tay mặc kệ, thì những người còn lại cũng sẽ không chủ động hợp tác.

Hồ Hiểu Tuệ vừa quay đầu, định làm một buổi giảng đạo với Lưu Thù Hiền, thì bị Lưu Thù Hiền đè xuống hôn bịt miệng nàng lại, một chữ cũng không kịp nói. Sắc mặt mọi người đủ loại màu sắc, Lưu Phù lập tức bịt mắt Quả Quả. Hồ Hiểu Tuệ không ngờ Lưu Thù Hiền lại giở chiêu này, bị hôn đến đầu óc choáng váng, ánh mắt mơ màng, đã quên luôn muốn nói cái gì.

"Không có gì thì đừng bắt chước người ta làm anh hùng. Ngày Tận Thế sắp tới, sống một ngày, tốt một ngày." - Lưu Thù Hiền không muốn nhảy vào vũng nước đục này.

Nếu chuyện này làm Thiên Giới và Địa Phủ bị ảnh hưởng, tại sao bọn họ không tự mình đi giải quyết? Vứt bỏ nhân loại bị diệt vong không còn một mống, chỉ lo cho bản thân. Bọn họ dám nói mình không liên quan đến đại họa lần này? Toàn cả đám ngồi mát ăn bát vàng, Lưu Thù Hiền cũng không làm đứa ngu đi gánh trách nhiệm. Cho dù tận thế xảy ra, cũng không biểu thị Lưu Thù Hiền muốn làm ma chết trước.

"Chị giải trừ linh lực bị phong ấn, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh gọn. Nếu kéo dài, Trấn Ma Kiếm càng thêm hư hại, khó cứu vãn." - Nếu không phải đêm qua, số lượng linh hồn của người chết đã nhồi nhét đầy Địa Phủ, Thôi Ngọc cũng sẽ không nhẹ nhàng ngồi đây nói chuyện với Lưu Thù Hiền. Dù sao, có một số việc bọn họ không thể tự tiện nhúng tay vào. Nói thật, đây là số kiếp của nhân loại, phải để nhân loại tự giải quyết.

"Quả nhiên, Phán Quan quản lý vận mệnh con người, không gì là không biết. Vậy chắc ngươi cũng biết, tôi có một bà cô không dễ chọc. Đoán chừng bà cô đó sẽ không cho tôi giải trừ phong ấn." - Lưu Thù Hiền trực tiếp đổ mọi chuyện xuống đầu Bách Khuynh.

Trương Duệ Tiệp nhìn thấy sếp của mình đã nhẫn nại đến cực hạn, muốn bạo phát, thì chuông điện thoại di động đã làm giảm đi bầu không khí ngột ngạt.

Lưu Thù Hiền cũng không muốn nói nhảm nhiều với họ, điện thoại vang lên đúng lúc. Lưu Thù Hiền nhìn thấy số lạ, nhưng xem tình huống trước mắt nên vẫn bắt máy.

"Tiểu Hiền, đã xác nhận Nữ Oa đang chơi ở nhân gian. Tôi gặp Ngọc Đế vừa đi du lịch trở về, ngài ấy nói đã từng gặp Nữ Oa. Bà ấy nghiện cà phê, nên đang chu du thế giới để tìm cà phê ngon. Có manh mối này, các người cũng có thể tìm phụ, tôi đưa Sưu Thần Khí cho cô. Nếu như xung quanh có thần tiên, cái thần khí sẽ báo." - Lưu Thù Hiền vừa mới bấm nghe, Ty Cửu đã nói một tràng như súng liên thanh. Sau đó, trong tay Lưu Thù Hiền xuất hiện một món đồ, có thể đây là thần khí để tìm kiếm thần tiên.

"Được, tôi biết rồi." - So với làm anh hùng cứu thế, Lưu Thù Hiền chọn tìm người.

Vì Thôi Ngọc đang ngồi đây, nên Sưu Thần Khí liền kêu lên. Lưu Thù Hiền rất hài lòng với độ chính xác của nó, bấm tắt.

"Ty Cửu, quậy đủ rồi thì nhanh về Uổng Tử Thành. Nếu không, chuyện ngươi và Gabriel hẹn hò, ta sẽ kể cho Diêm Vương nghe từ đầu đến cuối." - Thôi Ngọc đè thấp giọng, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng truyền đến bên tai Ty Cửu đầu bên kia điện thoại. Người bên kia điện thoại liền gào lên.

"Thôi Ngọc!! Ngươi dám đi cáo mật với ông anh của ta. Khi trở về, ta sẽ đến phá nát phủ Phán Quan của ngươi. Ngươi đừng có quá đáng!" - Mặc dù Ty Cửu ở đầu bên kia đang hét ầm ĩ, nhưng là vì bị bắt được điểm yếu nên mới phô trương thanh thế. Có trời mới biết, nếu ông anh cuồng em gái biết được Ty Cửu và Gabriel hẹn hò thì sẽ làm ra chuyện gì.

"Ta tin, sau khi ngươi phá nát Phán Quan phủ, thì ngươi sẽ càng nhức đầu vì phải giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức."

"Cái đồ chết bằm! Ta lập tức về Uổng Tử Thành!" - Ty Cửu như một cô gái bị ức hiếp hét lên rồi giận dữ cúp máy. Ông anh nàng bị Phán Quan "ăn" sạch sẽ, nàng còn chưa tính tiền. Bây giờ hắn còn dám bắt nạt nàng, quả nhiên dưới Địa Phủ, Phán Quan là người kinh khủng nhất.

Hồ Hiểu Tuệ dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn Thôi Ngọc. Lương học đệ ngây thơ lương thiện thật sự đã chết, đem học đệ trả lại cho ta!!! Nội tâm Hồ Hiểu Tuệ lại gào thét.

"Muốn tôi cứu vớt thế giới, thì trước tiên cứu mẹ tôi." - Lưu Thù Hiền lập tức nắm được tấm bia đỡ đạn.

"Tôi tin tưởng, chị sẽ lập tức thay đổi ý định. Đến lúc đó tôi sẽ nói cho chị biết, làm sao để sửa lại Trấn Ma Kiếm" - Thôi Ngọc tự nhiên không còn vội vàng, cũng không giận, cười cợt rồi cùng Trương Duệ Tiệp biến mất.

Tìm thấy Nữ Oa thì mấy người sẽ biết, bà ta là vị thần lười nhất thiên hạ.

Thôi Ngọc và Trương Duệ Tiệp đi rồi, Lưu Thù Hiền lập tức kéo Hồ Hiểu Tuệ ra khỏi nhà, Trương Tiếu Doanh và Lưu Thiến Thiến tự nhiên cũng sẽ đi theo, Lưu Phù và Quả Quả ở nhà chờ tin tức. Dù sao Sưu Thần Khí cũng chỉ có một cái, một đám người chạy ào vào quán cà phê sẽ làm mọi người sợ.

Nếu bà ta thích cà phê, thì cứ đi đến quán cà phê ngon nhất. Mặc dù, không hay đi ra ngoài uống cà phê, nhưng nếu nói là ngon nhất thì mọi người sẽ nghĩ ngay đến quán cà phê của Hàn Gia Lạc.

"Kính chào quý khách. Aha, là các người à." - Châu Tương nhìn thấy bọn họ liền cười rất vui vẻ.

"Châu Tương, lần này mấy chị đến không phải uống cà phê, mà muốn tìm người. Không phải, tìm thần." - Hồ Hiểu Tuệ nói ra mục đích đến đây, để Châu Tương khỏi cần chào đón.

"Cô nghĩ là một vị thần sẽ đến quán cà phê của Vampire?" - Nói thế nào thì bọn họ cũng thuộc về phe bóng tối, cùng ngồi chung một bàn với mấy vị thần sáng lấp la lấp lánh thấy có được không? Con thần tiên nào tào lao quá vậy? Châu Tương nghi ngờ họ đang trêu chọc mình.

"Đó là một vị thần thích uống cà phê, quán của các người là quán ngon nhất chị từng uống qua."

Châu Tương thật sự không hiểu Hồ Hiểu Tuệ đang nói gì, thần thích cà phê? Đúng là càng ngày càng có gì đó sai sai, thần tiên thời hiện đại không thể hiểu nổi.

Lúc hai người nói chuyện, Lưu Thù Hiền đã đi một vòng trong quán cà phê. Sưu Thần Khí không có chút phản ứng nào, nàng có ý định bỏ cuộc thì, nghe được một cô gái ngồi gần cửa sổ nói lung tung.

"Quả nhiên, cà phê nơi này là ngon nhất. Nhưng làm sao đây, mấy vị thần khác biết được mình chui vô quán cà phê của Vampire chắc mình sẽ bị cười nhạo. Nhưng cà phê nơi này thật sự rất ngon a a a ~~~"

Cô gái nói xong, có một vầng sáng trắng bao quanh người. Sưu Thần Khí trong tay Lưu Thù Hiền liền kêu lên, đúng là quá may mắn.

"Tôi tới tìm người, Nữ Oa Nương Nương." - Lưu Thù Hiền đi tới, một tay chống lên bàn nói.

"Ha ha, cô đang nói cái gì vậy?" - Cô gái quay đầu lại, sắc đẹp không bút mực nào có thể hình dung, chẳng trách năm xưa Trụ Vương lại viết thơ trêu chọc bà. Một gương mặt rất trẻ, rất đẹp, khiến người vừa nhìn thấy sẽ yêu ngay lập tức. Đây chính là nữ thần đã tạo ra con người.

Mặc dù Nữ Oa đang cố tình giả ngu, nhưng cái khí chất siêu phàm thoát tục đã bán đứng bà. Sắc đẹp của bà ngồi giữa đám phàm nhân hoàn toàn không hợp, làm bộ ngây thơ đã quá muộn.

"Bây giờ giả vờ còn có nghĩa sao?"

"Được rồi, chính là tôi."

"Em xem đi, vẫn có một vị thần đến quán của Vampire uống cà phê." - Hồ Hiểu Tuệ nói với Châu Tương. Gương mặt cô bé đang giật mình, như vừa bị sét đánh hụt.


-----------------------


Gabriel: một trong những tổng lãnh thiên thần, ngài thường được coi là một sứ thần của Thiên Chúa gửi đi truyền tin.

Đau bi: ở đây là tinh hoàn của nam nhé! Khi bị đá trúng thì một câu thôi "thốn không chịu nổi". Ý Lưu Thù Hiền là đang chửi ấy, hơi thô tục, nhưng phải viết ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro