Chương 112: Trái Tim Bất Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảnh sát lại đi tìm sát thủ giúp đỡ, ha ha ha ~~~~ cười chết ta!" - Diệp Phàm vung vung cây dao găm sắc bén, ôm bụng cười ngất. Đã lâu không nhận được công việc nào thú vị, nàng sắp chán đến nổi mốc rồi.

Trương Hoài Cẩn nhẹ nhàng lau vết máu chảy ra từ những vết thương trên mặt. Nét mặt Trương Hoài Cẩn không có cảm xúc, nhìn cái người đang cười sắp bò lăn xuống đất, nàng không hiểu nổi cô ấy đang cười cái gì. Lúc gặp mặt, cái gì cũng chưa nói, thì Diệp Phàm đã bay đến tấn công, dao găm dù nhỏ bé nhưng tốc độ của cô ấy quá nhanh, Trương Hoài Cẩn có vài đòn tránh không kịp, nên trên mặt được khắc thêm vài vết thương nhỏ.

Bên cạnh là Trương Tử Khiêm đang cầm Linh Sang đấu với một cô gái tóc đỏ. Đến khi Trương Hoài Cẩn nói là đến có chuyện cần nhờ, thì mới ngăn được mấy người hiếu chiến này. Diệp Phàm vừa nghe thấy đã cười lớn.

"Tình huống đặc biệt, phải dùng phương pháp đặc biệt giải quyết. Với lại, những vụ án của hai người cũng không phải do chúng tôi quản." - Trương Hoài Cẩn và Trương Tử Khiêm là cảnh sát trong tổ điều tra vụ án đặc biệt, thụ lý là những vụ án "siêu tự nhiên". Dính vô mấy vụ án này đã đủ nhức đầu, chả thèm mua thêm phiền phức đi bắt sát thủ. Nhúng tay vào những bộ phận khác, cũng đâu có được tăng lương.

"Đừng nói hai người đến nhờ chúng tôi giết người nhé." - Diệp Phàm cười nhiều quá nên mệt, dựa vào ghế sofa hỏi. Hai bên đã đồng ý là gặp mặt tại nhà Diệp Phàm, căn cứ vào tin tức cặp sinh đôi cung cấp, bọn họ đã biết anh em họ Trương là ai. Cho nên, vừa gặp mặt, không thèm nói gì đã lập tức tấn công.

"Chúng tôi không có nhu cầu đi tìm sát thủ, nếu không phải hết cách sẽ không đến đây hỏi thăm tung tích nhân ngư." - Trương Tử Khiêm cất súng, quay lại không cười, nói rất nghiêm túc.

Đường Trình Thành vừa nghe đến nhân ngư liền nhíu chặt mày. Chuyện về nhân ngư nàng cũng không rõ ràng lắm, nhưng đôi khi Diệp Phàm không cẩn thận sẽ nhắc tới. Hình như, trong lúc Diệp Phàm hôn mê, đã từng tiếp xúc qua sinh vật chỉ có trong truyền thuyết này. Nhưng đến khi người khác chú tâm nghe, thì nàng sẽ không nói nữa.

Diệp Phàm khi nghe đến nhân ngư, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Đã rất nhiều năm, không nghe ai nhắc đến hai chữ này. Lúc trước, Đường Trình Thành bị nhà khoa học biến thái bắt đi để nghiên cứu, Diệp Phàm đã căng thẳng muốn chết. Mỗi lần Đường Trình Thành bị thương, cô ấy liền hỏi Diệp Phàm tại sao vết thương của mình có thể tự động khép miệng, nàng đều tránh không trả lời. Lâu dần, người ta cũng lười hỏi. Bây giờ, liên tiếp có người đào lên chuyện cũ. Làm ơn, để các nàng làm tốt công việc giết người kiếm tiền là được rồi.

"Không hiểu mấy người đang nói gì, muốn tìm nhân ngư thì xem cổ tích ấy, đây là hiện thực." - Dựa theo phản ứng của Diệp Phàm , anh em họ Trương liền khẳng định cô ấy có thể biết chút gì đó. Đường Trình Thành thậm chí chỉ đứng đó nhìn, còn có ý định cùng phe với anh em họ Trương ép hỏi cô ấy.

"Vậy cô có thể giải thích tại sao vết thương của cô ấy có thể tự động khép miệng không?" - Trương Hoài Cẩn hỏi tiếp.

"Năng lực trị thương của cô ấy mạnh, liên quan gì đến hai người."

"Ta cũng muốn biết đó." - Đường Trình Thành cau mày nhìn Diệp Phàm.

"A a a mẹ ơi! Đừng có làm phiền tôi nữa." - Diệp Phàm bị ép đến mức muốn cầm dao giết người. Sớm biết như vậy, lúc nãy giết luôn hai người này, còn nói nhiều với họ như vậy làm gì. Bây giờ, đến Đường Trình Thành cũng nắm lấy thời cơ muốn biết sự thật, Diệp Phàm phải nói làm sao đây? Nói rằng: "Trái tim của ngươi là của cô gái mà ta yêu nhất sao?". Bạch Tuyết chết rồi cũng phải đội mồ sống dậy giết nàng.

"Mỗi lần nói đến vấn đề này ngươi đều đánh trống lảng, trên người ta có cái gì không thể nói? Có liên quan đến ký ức bị mất lúc trước không?" - Đường Trình Thành không có ý định buông tha Diệp Phàm.

"Chuyện trước đây đã quên thì quên luôn đi, cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì. Không cần thiết nhớ tới." - Diệp Phàm nhanh chóng làm công tác tẩy não Đường Trình Thành.

Hai bên cứ mãi giằng co mà chả được tích sự gì. Anh em họ Trương nghe phát hiện sau lưng có người nã súng, lập tức né qua một bên. Diệp Phàm và Đường Trình Thành vẫn đang tranh cãi vụ nhân ngư, viên đạn đã đến gần, may mắn cả hai là sát thủ nên thân thủ nhanh nhẹn, dùng dao găm cản lại viên đạn.

"Chết tiệt! Diệp Phàm chị có sao không?"

"Nhờ phúc của cô, xém đi theo ông bà rồi."

Cô gái phía sau chạy tới, trong tay nàng còn đang cầm súng. Nhìn thấy chút nữa là làm Diệp Phàm bị thương, nên vội vàng chạy tới kiểm tra tình trạng của cô ấy. Lời nói của Diệp Phàm không khách sáo, tay nàng càng không khách sáo, rút dao găm gắn bên đùi ném thẳng vào mặt cô gái. Đường Trình Thành biết hai người này gặp nhau là như vậy, sợ bị ăn đạn lạc nên trốn một bên. Anh em họ Trương thấy tình cảnh cũng chẳng phải đánh nhau dữ dội, lùi một bước dựa vào tường.

Diệp Phàm thấy chỉ một cây dao vẫn chưa đủ, lập tức rút ra một khẩu súng được giấu dưới mặt bàn trà, quay về phía cô gái bắn liên tục. Hướng Mộ Linh nhờ vào thân thủ nhanh nhẹ, nhảy đến phía sau ghế sofa tránh đạn, nàng cũng không bắn trả. Trương Hoài Cẩn hoàn toàn không biết hai người là bạn hay thù, Hướng Mộ Linh thì đang lo lắng vì xém làm Diệp Phàm bị thương, xem ra là người quen. Diệp Phàm thì phản ứng hơi quá, "người ta chỉ vô tình xém giết ngươi, thì ngươi cũng đâu cần chơi lớn vậy, muốn lấy mạng người ta sao?"

"Diệp Phàm đủ rồi, phòng khách bị ngươi phá nát rồi kìa." - Đường Trình Thành đang tựa ở một góc hút thuốc, không muốn xem nữa nên nàng lên tiếng. Mỗi lần gặp nhau là phải phá hoại mới chịu à? Đường Trình Thành bị mất ký ức, nên không biết cái bình nhỏ Diệp Phàm đã từng đeo trên cổ có ý nghĩa gì.

"Cô ấy dám xuất hiện trước mặt ta, thì ta sẽ giết không tha." - Diệp Phàm nổi nóng tiếp tục nổ súng đến khi hết đạn. May là biệt thự của nàng ở vùng ngoại ô, còn xây ở một nơi khó tìm thấy, nếu không hàng xóm đã chạy đi báo cảnh sát.

"Em thấy có hai cảnh sát đến nhà chị, nên em lo cho chị."

"Cô cảm thấy tôi dễ dàng bị cảnh sát giết sao?"

"Ân oán tình thù của hai người làm ơn dẹp qua một bên, tôi đến đây có chuyện rất quan trọng. Nếu không tìm được trái tim bất tử, mấy ngày nữa sẽ là Ngày Tận Thế." - Trương Hoài Cẩn lãnh đạm lên tiếng. Ba chữ "Ngày Tận Thế" cũng làm mấy người đó chú ý.

"Ngày Tận Thế thì thế nào? Cái thế giới mục nát này bị phá hủy thì đã sao?" - Sống chết đối với Diệp Phàm đã không còn ý nghĩa. Người nàng yêu tha thiết đã chết, phần tro cốt ít ỏi còn lại của cô ấy, nàng cũng không thể bảo vệ. Sống thêm một ngày, hay một năm có gì khác nhau.

"Vậy thì em với chị có thể đồng sinh cộng tử rồi." - Hướng Mộ Linh đang núp sau ghế sofa đứng lên nói.

Diệp Phàm dùng ánh mặt căm hận muốn giết người nhìn Hướng Mộ Linh, rồi quay đầu nói với Trương Hoài Cẩn: "Ta giúp các người!"

Trương Hoài Cẩn lấy làm lạ, cái người này một giây trước sống chết từ chối, bây giờ liền thay đổi, có thể là do cô gái vừa mới xuất hiện. Mà thôi, mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần Diệp Phàm giúp họ thuận lợi tìm được trái tim bất tử là được.

"Chị chưa thể tha thứ cho em sao? Em đáng ghét đến nổi, cùng chết chung một ngày chị cũng không đồng ý."

"Thật sự thì...tôi cầu mong cô chết nhanh một chút."

"Em tuyệt đối sẽ không chết trước chị. Bởi vì...vì người tự tay chôn cất chị phải là em."

Hai người nói rất nghiêm túc, không phải như bạn bè đùa giỡn nói rằng "đi chết đi", mà thật sự muốn đối phương chết. Hướng Mộ Linh xem ra rất yêu Diệp Phàm, còn nghĩ đến chuyện tự tay chôn người yêu khi chết, tình yêu cố chấp và biến thái. Nhưng Đường Trình Thành thì không kiên nhẫn, đứng đó nhìn bọn họ diễn trò tình yêu sâu nặng.

"Rồi, có thể bắt đầu nói chuyện nghiêm túc chưa? Sẽ không có ai cầm súng chạy vào nữa chứ?" - Trương Tử Khiêm cười cười nói.

Diệp Phàm ném khẩu súng hết đạn đi, ngồi xuống dựa vào ghế, ngẩng đẩu nói: "Các người là muốn lấy tim nhân ngư đúng không? Nó không phải thứ tốt đẹp như các người tưởng, hung dữ vô cùng, muốn bắt cũng không phải chuyện dễ. Tôi cũng chả biết Ngày Tận Thế hai người nói là thật hay giả. Cho nên, tôi chỉ dẫn các người đi tìm, có chết thì đừng bắt tôi chịu trách nhiệm."

"Cô yên tâm, mấy thứ hung dữ tôi đã thấy rất nhiều." - Phá mấy vụ án giết người "siêu tự nhiên", không phải còn đáng sợ hơn mấy con nhân ngư đó sao.

Không ngờ rằng, nhờ Hướng Mộ Linh xông vào làm mọi chuyện trôi qua suôn sẻ. Mặc kệ cô ấy và Diệp Phàm có ân oán gì, nhưng trong lòng Trương Hoài Cẩn dù không muốn cũng phải cảm ơn cô ấy, vì xuất hiện rất đúng lúc. Nếu không, bọn họ cũng chẳng biết dùng lý do gì để thuyết phục Diệp Phàm.

Bốn người đi chung một chiếc xe, Hướng Mộ Linh cũng chạy ra lái xe của mình chạy theo phía sau. Dọc đường đi, anh em họ Trương giải thích tại sao mấy ngày nay xảy ra rất nhiều thiên tai dị thường, nếu không tìm thấy những thứ cần thiết, thế giới này sẽ dần đi đến ngày diệt vong, sinh linh đồ thán. Dù nói ra nghe tưởng như chuyện viễn tưởng phản khoa học, nhưng Diệp Phàm cũng từng trải qua không ít chuyện bất bình thường, nên chẳng có gì phải ngạc nhiên. Hai vị cảnh sát này cũng đâu phải ăn no, rảnh rỗi chạy đến giỡn chơi giết thời gian.

Nhân ngư hay xuất hiện gần đảo Trình Thành, vâng rất may toàn bộ cái đảo là tài sản riêng của Đường Trình Thành. Có điều, có chuyện gì đó xảy ra, lúc Đường Trình Thành tỉnh lại thì nàng đã quên sạch sẽ, còn không biết ở đâu nàng có cái đảo lớn như vậy. Có nhiều tiền, tại sao còn đi làm sát thủ?

Mọi người chuyển sang du thuyền để đi qua đảo Trình Thành, lên đến đảo trời cũng đã tối. Trên đảo có biệt thự nghỉ mát, đầy đủ tiện nghi, trời tối đi tìm nhân ngư là tự tìm đường chết, đã tìm được nơi nhân ngư xuất hiện, thì đâu cần vội vã làm gì. Mọi người trước tiên vào biệt thự nghỉ ngơi, nhưng hơn nửa đêm, trong màn đêm yên tĩnh lại phát ra âm thanh đánh nhau rất rõ ràng. Hai người đó rốt cuộc có bao nhiêu thù?

Suốt đêm, Trương Hoài Cẩn ngoài lo lắng cho những người đi tìm đồ, còn xem xét tình hình. Trên đảo đã nhiều lần bị động đất, nhưng lại không bị thiên tai mấy ngày nay ảnh hưởng, nhấn chìm cả đảo thì cực kỳ may mắn rồi. Gần đây, mọi thứ xem như đã tạm yên ổn, nhưng sẽ không biết khi nào lại xảy ra sóng thần hay động đất, phải tốc chiến tốc thắng mới được.

Sáng hôm sau mặt trời vừa ló dạng, Trương Hoài Cẩn liền hét lên đánh thức cả nhà. Cả đêm ngủ không ngon, Diệp Phàm bị đánh thức, muốn giết người, ngáp một cái rồi lết xác theo mọi người ra biển. Mọi người đang chờ đợi, cái người đã từng gặp nhân ngư chia sẻ một chút kinh nghiệm. Diệp Phàm nhận ra cả đám đang nhìn mình, liền lôi theo Đường Trình Thành ra ngoài biển. Diệp Phàm lấy cây dao, rạch một đường lên tay Đường Trình Thành, Đường Trình Thành đau xém chút muốn đánh nhau.

"Vết thương của ngươi sẽ nhanh chóng lành lại mà, vì sứ mệnh vĩ đại cứu vớt nhân loại, ngươi ráng nhịn chút đi mà! Không có máu làm sao dụ được người cá đến." - Diệp Phàm cười đùa nói, muốn trách thì trách hai người muốn đi tìm nhân ngư ấy.

Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ vào biển rộng lớn, dùng mùi tanh của máu đễ dẫn dụ những sinh vật khát máu nổi lên mặt nước. Nhưng xem ra, mọi thứ không như ý muốn của Diệp Phàm, mọi người chờ cả nửa ngày sóng vẫn yên, biển vẫn lặng. Ánh mắt Trương Hoài Cẩn như đang nói "cô đang đùa tôi à?", mặt vẫn cứng đơ.

"Một là ban ngày nên bọn nó hơi thẹn thùng, hai là chỉ với máu của Đường Trình Thành thì không đủ."

"Ngươi nói vết thương ta lành rất nhanh, nên muốn ta hiến máu nữa à? Ngươi cần bao nhiêu máu thì tự cắt chính mình đi, tốt nhất cắt ngay động mạch chủ ấy." - Đường Trình Thành nghiến răng nhìn Diệp Phàm nói.

"Khốn nạn! Vậy thì ngươi ném ta xuống biển luôn đi!" - Còn hơn là cắt vào động mạch để chịu chết.

"Tán thành!" - Đường Trình Thành thực sự quăng Diệp Phàm xuống biển.

Hai người đánh lộn trên biển, vẫn chả thấy gì. Tiếp theo, bắt vài con thú nhỏ ném xuống biển, cũng chả có gì. Mọi người tha thiết chờ mong, chờ đến trời sắp tối cũng chả thấy có một con cá nào thương xót bơi vào.

"Không lẽ, mùa này nhân ngư đều trốn không ra?" - Diệp Phàm tự mình an ủi. Nàng đâu có lừa bọn họ, nhân ngư thật sự xuất hiện gần đảo Trình Thành.

"Nói vậy, chúng ta chỉ còn cách lặn xuống biển thôi." - Đường Trình Thành nhìn chằm chằm mặt biển, sóng êm biển lặn.

"Một con đã đủ cực, còn đòi chui vô tận ổ. Cỡ ngươi, bọn nó nhét kẽ răng còn không đủ, ngươi không biết chúng tàn bạo đến mức nào đâu." - Diệp Phàm thật sự không muốn lại đụng mặt với sinh vật "tốt đẹp" trong truyền thuyết, bởi vì nó làm nàng nhớ tới cái chết thê thảm của Bạch Tuyết.

"Nếu chỉ còn cách này, thì chúng ta phải liều một phen xông vào đầm rồng hang hổ rồi." - Trương Hoài Cẩn đứng phía sau lên tiếng. Những người kia cũng đang liều cả tính mạng để đi tìm đồ, nàng không có lý do để trốn chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro