Chương 16: Khế Ước Ma Quỷ (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại sư, em đến cứu chị." - Hồ Hiểu Tuệ lắc lắc cơ thể Lưu Thù Hiền, cho rằng chị ấy bất ngờ không kịp phản ứng.

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ, nụ cười tà ác, bàn tay với những chiếc móng tô vẽ màu hồng đẹp đẽ siết chặt cổ Hồ Hiểu Tuệ: "Cô đến xem tôi biến thành tên hề? Muốn chứng minh tôi vô dụng, muốn nói tôi linh lực thấp kém phải nhờ người cứu? Cô là đang thương hại tôi sao? Hả?"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn đôi mắt của Lưu Thù Hiền sắp biến thành màu đỏ, giống cặp mắt của ác ma. Lưu Thù Hiền thực sự đang dùng toàn sức siết cổ nàng, chẳng phải là đùa giỡn, nàng cố sức cũng không giãy ra được.

"Em lúc nào...khụ....cũng thấy đại sư rất lợi hại....Chị là người...khụ...lợi hại nhất mà em từng gặp." - Hồ Hiểu Tuệ đã sắp không thở được, oxi toàn bị hút cạn. Nếu Lưu Thù Hiền siết thêm chút nữa, nàng thật sự sẽ chết.

"Lợi hại? Hừ, tôi làm sao bằng em trai mình, hắn không cần học cũng mạnh hơn tôi gấp mấy lần. Tôi chỉ là phong nền thôi! Ngay cả cái ảo cảnh này, tôi còn không xé rách được. Lợi hại? Cô đùa tôi à?" - Lưu Thù Hiền nghiến răng tàn nhẫn cười.

Hồ Hiểu Tuệ thấy được giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lưu Thù Hiền. Ánh mắt dù hung ác, nhưng vẫn còn nét ôn nhu, tay đang siết chặt thả lỏng được một chút. Hồ Hiểu Tuệ nắm lấy cơ hội, đưa hai tay lên vuốt mặt Lưu Thù Hiền.

"Không cần sợ, em ở đây." - Hồ Hiểu Tuệ an ủi, đôi tay xoa lên mặt Lưu Thù Hiền có chút lạnh, như đem cơn giận chậm rãi dập tắt.

Sức sống của Hồ Hiểu Tuệ như ánh sáng mặt trời tỏa ra mọi phía, mọi thứ xấu xa trên thế gian này, nàng toàn tâm toàn ý khoan dung tha thứ. Nàng ngờ nghệch bởi vì cảm thấy ma quỷ không đáng sợ, với nàng ma quỷ cũng như con người. Ai nói Lưu Thù Hiền xấu tính, nhưng với nàng là người tốt. Nàng tin tưởng "nhân tính bổn thiện", trong mắt nàng ai cũng là người tốt. Lưu Thù Hiền muốn giết nàng, nhưng Hồ Hiểu Tuệ biết trong lòng Lưu Thù Hiền sẽ không làm.

Đôi mắt đang đỏ ngầu của Lưu Thù Hiền, từ từ trở lại bình thường, bàn tay đang siết chặt cổ buông ra, hai cánh tay rủ xuống vô lực. Khuôn mặt lộ ra vẻ hoang mang.

"Tôi lại mất kiểm soát, chút nữa đã giết cô. Giống lúc trước tôi suýt nữa giết chết Tiểu Phù, tôi là người lòng dạ ác độc." - Lưu Thù Hiền căm ghét chính mình.

Hồ Hiểu Tuệ ôm lấy Lưu Thù Hiền, không muốn nàng nói thêm nữa. Đây là mặt yếu đuối nhất của nàng, bên ngoài mạnh mẽ, kêu ngạo cỡ nào, nhưng bị sự nhu nhược chôn sâu trong lòng đánh bại. Lưu Thù Hiền chưa bao giờ quên được tội ác mà nàng đã gây ra.

"Đã qua rồi, chị không phải cố ý, nhất định không phải cố ý hại tiểu sư. Tiểu sư hiện tại rất tốt đúng không? Em nhận ra chị rất yêu thương em trai, cậu ấy cũng như chị rất yêu thương chị gái của mình. Mọi thứ đã là quá khứ rồi, quên đi, em sẽ là bạn tốt của chị, em sẽ bảo vệ chị, em rất thích chị, mọi người ai cũng thích chị."

Hồ Hiểu Tuệ vừa ôm Lưu Thù Hiền vừa nhẹ nhàng nói, như an ủi một cô bé đang bị thương. Nàng không biết Lưu Thù Hiền và Lưu Phù lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết Lưu Thù Hiền nhất định không cố ý. Hồ Hiểu Tuệ không có sức mạnh, bản thân còn chưa chắc bảo vệ được, nhưng mong rằng mình sẽ làm chỗ dựa tin thần cho Lưu Thù Hiền. Hai người quen biết chưa lâu, Lưu Thù Hiền không thích nàng, nhưng Hồ Hiểu Tuệ thật lòng xem chị ấy là bạn.

Được Hồ Hiểu Tuệ ôm vào lòng, tâm tư Lưu Thù Hiền cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Lưu Thù Hiền nhìn thấy hình ảnh bé gái kia dần trôi xa rồi biến mất, cảm giác tội lỗi đã được áp chế.

Bình thường nha đầu bám dai như đĩa này làm Lưu Thù Hiền rất ghét, lúc này lại nhìn thật tốt, có cảm giác làm người khác an tâm. Lưu Thù Hiền đã đóng kín trái tim mình từ nhỏ đến lớn, nhưng từ khi Hồ Hiểu Tuệ quấn quanh nàng, cánh cửa của nàng lại mở ra.

Vòng sáng trắng đang bao lấy hai người dần nhỏ lại rồi biến mất, trở lại quang cảnh nơi con hẻm đèn vàng mờ mờ kia.

Vòng sáng trắng biến mất, Lưu Phù nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền đang ôm nhau. Hồ Hiểu Tuệ đúng là kì diệu, chả biết nàng dùng biện pháp gì có thể cứu được chị ấy ra.

Về thế giới thực, Lưu Thù Hiền liền đẩy Hồ Hiểu Tuệ ra, hai hàng lông mày nhíu chặt. Khôi phục lại hình tượng kiên cường, ngạo mạn mọi ngày, giống như cái người vừa suy sụp hoảng loạn kia không phải là mình. Ở trước mặt người ngoài, có bị đánh chết Lưu Thù Hiền cũng cố chấp chống đỡ. Bây giờ, sự yếu đuối, nhu nhược trong lòng lại bị nha đầu nàng ghét nhất nhìn thấy, rất tức giận.

"Chị, chị không sao chứ?" - Lưu Phù lo lắng chạy đến bên Lưu Thù Hiền.

"Không sao." - Lưu Thù Hiền nhàn nhạt nói, ký ức lúc nhỏ nàng che giấu lại bị khơi lên. Đối mặt với Lưu Phù không dễ chịu gì.

"Hồ học tỷ, chị lại làm càng, nếu có nguy hiểm thì sao? Tự nhiên lại nhảy vào đó." - Lương Ưu Tú thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hồ Hiểu Tuệ bình an vô sự. Học tỷ mà hắn đi theo lúc nào cũng làm bậy, không chịu suy nghĩ, lỡ có chuyện hắn phải làm sao.

"Yên tâm, cậu nghĩ Hồ học tỷ này tầm thường sao. Chị đây phúc lớn, mạng lớn còn cứu được đại sư. Chị rất lợi hại đúng không?" - Hồ Hiểu Tuệ đắc ý hai tay chống hông. Nàng không nghĩ Lưu Thù Hiền bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại yếu đuối như vậy. Đã nhìn thấy sâu trong lòng Lưu Thù Hiền, sau này dù thiên sư kia có trưng ra bộ mặt giết người nàng cũng không còn thấy sợ.

"Đừng có mà khoe khoang. Ma Quân chết tiệt, ta muốn đem ngươi chém thành trăm mảnh!" - Lưu Thù Hiền thật sự đang muốn giết người, bị gài bẫy rơi vào ma cảnh làm mất mặt nàng, thù này không trả phi quân tử.

"Vì em chỉ lo bảo vệ mọi người, để 'nó' chạy mất. Thân xác Hà Vận đã bị hủy gần một nửa, 'nó' phải tìm vật chủ khác để ký sinh. Nên không biết 'nó' đang ở đâu." - Lưu Phù thu hồi kết giới, ác ma đã chạy mất không cần hao tổn linh lực.

"Chúng ta phải nhanh tìm thấy 'nó', nếu không lại có người gặp họa." - Hồ Hiểu Tuệ nôn nóng, may mà Hà Vận chỉ là xác chết, nếu là người thì bị tổn thương rồi.

"Các người tìm ta sao?"

Một giọng nói âm trầm của đàn ông từ trên cao truyền xuống, mọi người ngước lên thấy một làn khói đen đang hạ xuống. Lưu Phù không kịp khai mở kết giới, là bọn họ quá bất cẩn không đề phòng, tưởng rằng Ma Quân đã chạy mất, ai ngờ 'nó' đang chờ đợi tập kích từ trên cao.

"Mắt lọt tròng/Hồ học tỷ/ Này!!!!!" - Ba người đồng thanh kêu Hồ Hiểu Tuệ, vì khói đen đang bay về phía nàng.

Hồ Hiểu Tuệ ngẩng đầu, nhìn một mảng khói đen đang tiếp cận mình. Bên tai nghe thấy có người gọi tên mình, cảm giác có thứ gì đó chui vào thân thể, rồi cái gì cũng không biết.

"Chó chết!" - Lưu Thù Hiền tức giận mắng.

"Hồ Hiểu Tuệ bị nhập rồi, chúng ta không làm gì được. Nếu khai triển thần chú phong ấn, linh hồn của Hồ Hiểu Tuệ sẽ cùng 'nó' bị niêm vào sách." - Lưu Phù cau mày nhắc nhở.

"A, a Hồ học tỷ làm sao đây? Hai người có cách gì cứu học tỷ không a ...a?" - Lương Ưu Tú cấp bách ôm vai Lưu Phù cầu cứu, Lưu Phù liền đưa tay gạt hắn ra. Hắn thích mỹ nhân, không phải nam nhân còn mang thêm cặp đít chai.

"Nhanh băm vằm ta đi, xé nát cơ thể này đi. Ta còn tưởng ngươi không thoát khỏi ác niệm của chính mình, quá xem thường ngươi rồi ~~" - Hồ Hiểu Tuệ tuổi trẻ tràn đầy sức sống, lại mang gương mặt gian ác. Giọng nói tà mị làm người nghe không thoải mái, đôi mắt đỏ rực điểm thêm nốt ruồi son, nở nụ cười nhìn rất mê hoặc.

"Hết người lại chọn ngay đứa không đầu óc, cái mặt luôn làm ra vẻ đắc ý nhìn muốn ói. Ngươi cho rằng ta không dám phong ngươi vào trong sách sao?" - Lưu Thù Hiền ung dung mở cuốn sách ra nhìn vào thần chú.

"Ngươi không quan tâm đến sinh mạng của cô bé này? Tốt, ta giúp ngươi giải quyết nàng, cho ngươi nhìn thấy nàng bị ác niệm của chính mình nuốt chửng, cùng ta hòa thành một thể, ha ha ha ~~~ Chuyện này.....chuyện này làm sao có thể??" - Ma Quân đang cười tự nhiên vẻ mặt trở nên rất khó coi, phát ra một tiếng kêu quái dị, rồi bình tĩnh lại.

Lưu Thù Hiền nhìn 'nó', chẳng lẽ 'nó' đang giở trò? Cẩn thận là trên hết, nếu có chuyện xảy ra trước tiên phong ấn thân thể Hồ Hiểu Tuệ.

Hồ Hiểu Tuệ đầu đang cúi xuống đột nhiên ngẩng lên, khôi phục tinh thần ngơ ngáo thường ngày, nhìn mọi người vô tội.

"Vừa xảy ra chuyện gì?" - Hồ Hiểu Tuệ không nhớ gì, cũng không biết đang gặp tình huống gì. Hồ Hiểu Tuệ đeo Khu Hồn Tỏa, chặn được ma quỷ nhưng ác ma thì không có tác dụng. Mọi người không nghĩ đến cuộc sống của nàng lại rất phong phú thứ gì cũng gặp.

Lưu Phù kinh ngạc chỉ vào Hồ Hiểu Tuệ cười phá lên: "Ngươi? Ngươi có thể đè ép Ma Quân, cướp lại thân thể. Đúng là nhân tài hiếm có nha!" - Lưu Phù thật là không thể tin nổi.

"Nặng bóng vía dữ dội, tôi biết làm sao cô có thể sống đến bây giờ rồi." - Lưu Thù Hiền xoa huyệt thái dương, đau đầu thật.

"Cái gì? 'Nó' nhập vào người em? Sao em không có...." - Hai chữ cuối chưa nói xong, Hồ Hiểu Tuệ lại thay đổi nét mặt gian ác. Nhìn nàng bây giờ y như bị phân liệt nhân cách.

"Cô bé này là ai? Tại sao dục vọng hay ác niệm một chút cũng không có? Ta không tin!"

Ma Quân nhìn sâu thế giới nội tâm của Hồ Hiểu Tuệ, rất trong sáng một chút dơ bẩn đều không có. Nguyện vọng của nàng nói ra khiến người khác muốn ói "hòa bình thế giới", còn ở chung với ma, tinh thần tích cực luôn hướng về phía trước. Lần đầu tiên hắn đụng phải Hồ Hiểu Tuệ đã thấy khí tức của nàng quá mức sạch sẽ, nhưng hắn không tin sẽ có người tâm tư không chút vụ lợi.

Cô bé này thật sự không có, nội tâm thuần khiết, một ý nghĩ xấu cũng chưa từng có. Hắn cảm thấy giận dữ, cơ thể này làm cách nào cũng không thể chi phối được.

"Hồ lọt tròng!!! Thân thể của cô, thì tự cô cướp lại!" - Lưu Thù Hiền la to một tiếng.

Hồ Hiểu Tuệ gương mặt nhăn nhó khổ sở, hét to một tiếng, đám khói đen từ trong thân thể nàng thoát ra.

"Tiểu Phù, lập kết giới!"

"Thỉnh mời Đại Ma Quân vĩ đại, ta nguyện dùng mọi thứ của bản thân để đổi lấy nguyện vọng, nếu người nghe được xin hiện thân. Phong!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro