Chương 26: Ngã Tư Tuyệt Mệnh (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Nhân Nhân đang phát cuồng, "nàng" không thể tin được hình ảnh trong gương đó chính là mình. Ngày xưa, xinh đẹp biết bao nhiêu, kẻ đưa người đón. Còn bây giờ, cả người cháy khét đến biến dạng, bộ áo cưới rách tả tơ. Đây là sự thật không thể chấp nhận nổi.

Lục Nhân Nhân vung tay muốn đánh vỡ cái gương, nhưng vô ích. Gương được Lưu Phù tạo ra bằng nước, nên dù "nàng" có đánh đến sang năm cũng không hư.

"Nếu đã thành quỷ, cũng phải làm con quỷ xinh đẹp. Nhưng 'chị' nhìn xem, bây giờ 'chị' rất kinh khủng, mang trong lòng oán niệm thành quỷ sẽ xấu xí như vậy. Hạng Vận tiểu thư đã tự sát, còn oán hận được gì? Giải trừ oán niệm, trở lại thành một cô gái xinh đẹp, yên tâm đầu thai." - Hồ Hiểu Tuệ lại giở trò Thánh Mẫu giảng đạo, nhưng điều không ai ngờ là vẫn có tác dụng.

Lục Nhân Nhân khựng lại nội tâm đấu tranh dữ dội, chớp lấy thời cơ Lưu Phù niệm chú Nhất Cổ Tác Khí. Trấn Tâm Trùy đang cắm vào ngực "nàng" lóe sáng, "nàng" mới phát hiện mình bị lừa, muốn đem chùy rút ra.

Lưu Thù Hiền đang ngã trên đất liền gượng dậy, lau sạch máu nơi khóe miệng. Nhanh chóng niệm hai câu khẩu quyết, trong tay nàng xuất hiện hai đốm lửa phóng về phía Lục Nhân Nhân. Đốm lửa biến thành cái vòng, khóa chặt tay Lục Nhân Nhân không "nàng" rút chùy ra. Lưu Phù niệm xong chú, tất cả oán khí bị hút vào chùy, phát ra ánh sáng xanh rồi nứt gãy.

Lưu Phù mệt phờ râu không còn khí lực quỵ xuống đất, tiêu diệt cả một con đường đầy quỷ không phải chuyện giỡn. Hắn chỉ là một "trạch nam", không có hứng thú với mấy trò ma quỷ này, chỉ vì hắn lo sợ mọi người bị nguy hiểm nên ra giúp một tay. Nếu không ngay lúc này, hắn đang nhàn nhã xem anime hentai. May mắn là hắn chịu chui đầu ra giúp, nếu không hắn sẽ mất đi người chị xinh đẹp.

Lục Nhân Nhân oán khí tiêu tán, toàn thân cháy đen thay bằng nước da trắng nõn, khôi phục lại là một cô dâu xinh đẹp.

"Mặt của tôi....." - Lục Nhân Nhân nhìn lại vào gương, thật không thể tin.

"Rất đẹp, 'chị' là một cô dâu rất xinh đẹp." - Hồ Hiểu Tuệ cười khen ngợi. Trong mắt nàng không ai là người xấu, kể cả ác quỷ oán khí đầy mình, sau khi giải trừ cũng là một người tốt.

"Phí lời!" - Đã rất lâu rồi không được nghe người khác nói mình đẹp, Lục Nhân Nhân xấu hổ lại trưng ra bộ mặt sĩ diện. "Lại phải cùng hai tên tiện nhân này đầu thai. Hẹn kiếp sau đừng gặp lại." - Lục Nhân Nhân có chút không cam lòng, nhìn một nam một nữ đang ôm nhau.

"Hắc Bạch Vô Thường đại nhân, Hạng Vận tiểu thư thật sự....." - Hồ Hiểu Tuệ lo lắng, nàng nghĩ hai người này đến là đem thu đám ác quỷ trở về. Không ngờ đến sẽ có người tự sát.

"Thời gian vừa đúng, chúc mừng tất cả còn sống." - Hắc Vô Cứu đóng lại đồng hồ bỏ túi đeo trước ngực.

"Vớ vẩn! Cô gái đó tuổi thọ đã hết. Hôm nay, chúng ta phải thu ba linh hồn. Này! Hắc Vô Cứu ngươi đứng im đó làm gì? Làm nhanh, ta muốn đi về ngủ!" - Bạch Tất An ngáp, không kiên nhẫn mắng.

Hắc Vô Cứu cất đồng hồ vào túi, phóng ra ba dây xích có khóa riêng biệt, ba linh hồn liền biến thành một cái vòng giữa tâm có một quả cầu phát sáng. Hắc Vô Cứu thu hồi ba sợi dây khóa.

Ba linh hồn được thu về, kiếp này quen biết nhau chính là duyên. Xuống Địa Ngục, phải đi gặp Thẩm Phán để phán quyết, đầu thai hay ở lại chịu tội.

"Người chết có số, người chết rồi mang theo oán niệm ở lại nhân gian cũng là do số. Sau này, lại tiếp tục phải làm phiền Lưu tiểu thư rồi." - Hắc Vô Cứu tốt bụng nói.

"Ngươi lải nhải đủ chưa?...Này, tiểu tử, không có linh lực đừng đi theo đến những chỗ như thế này. Dễ chết lắm nha!" - Bạch Tất An cười xấu xa chớp mắt đứng trước mặt Lương Ưu Tú, dọa anh chàng bốn mắt giật mình.

"Hả? Ý anh là em sẽ gặp kiếp nạn lớn sao?" - Lương Ưu Tú ngây thơ cho rằng Bạch Tất An chỉ tốt bụng nhắc nhở. Dù sao anh ấy cũng là Quỷ Sai đại nhân, biết được con người khi nào chết.

"Thấy ngươi bây giờ ngu ngơ như vậy, thật sự rất vui, rất vui! Ha ha ~~~~" - Bạch Tất An nhìn Lương Ưu Tú thấy rất hài lòng, hơi mạnh tay vỗ vỗ đầu tiểu tử.

"Ngươi không phải buồn ngủ sao? Nhanh đi về thôi."

"Ê, ê! Hắc Vô Cứu buông ta ra, tự ta đi được."

Hắc Vô Cứu trong lòng thầm mắng: "Ngươi mới là thằng ngốc, chọc giận hắn hậu quả rất nghiêm trọng."

Hai người cứ dây dưa lằng nhằng rồi biến mất, thấy Quỷ Sai quá nhiều chẳng có gì tốt.

"A! Đại sư phụ!!" - Hồ Hiểu Tuệ lúc này mới sực nhớ ra sư phụ bị thương nằm trên đất, mà nàng thì không để ý. Chạy gấp gáp tới chỗ Lưu Thù Hiền, muốn đỡ nàng lên, nhưng Lưu Thù Hiền gạt tay nàng ra.

"Hừ! Cô còn xem tôi là sư phụ à?" - Người khác bị thương Hồ Hiểu Tuệ lấp tức phóng tới, đến lúc tàn cuộc mới nhớ tới mình, Lưu Thù Hiền thật sự rất chán ghét. Nàng cố gắng gượng chút sức tàn còn lại đứng lên, nàng không phải kẻ hèn yếu.

"Đại sư phụ ~~~ em sai rồi." - Hồ Hiểu Tuệ bộ dạng vô cùng tủi thân, chỉ còn thiếu chưa quỳ xuống ôm chân Lưu Thù Hiền thôi.

Lưu Thù Hiền ngẩn người một chút, rồi đưa tay ra nắm cổ áo Hồ Hiểu Tuệ kéo về phía mình, hôn lên môi Hồ Hiểu Tuệ. Hồ Hiểu Tuệ bị hành động này làm hoảng sợ, mắt mở to, muốn mở miệng nói. Nhưng lại thuận tiện cho Lưu Thù Hiền lách lưỡi mình vào tạo nên một nụ hôn sâu, Hồ Hiểu Tuệ choáng váng chẳng còn biết trời trăng hay sao gì nữa. Chưa kịp hiểu rõ vấn đề, đã bị Lưu Thù Hiền đẩy ra, Lưu Thù Hiền thì gương mặt bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.

Lương Ưu Tú nhìn thấy mắt chữ O mồm chữ A, có thể nhét vừa quả trứng gà. Học tỷ bị người ta hôn, là bị một thiên sư đại mỹ nhân hôn, có ai đến thông não giúp hắn không vậy? Chuyện kinh thiên động địa vừa xảy ra, tại sao kẻ thân làm em trai kia không có phản ứng, giống như chuyện đó là bình thường hơn cái bình nữa.

Trương Tử Khiêm thấy kịch vui huýt sáo một cái, Trương Hoài Cẩn đứng gần đó nhất, lên tiếng.

"Thì ra cô thích phái nữ, vậy tôi có thể theo đuổi cô!" - Từ lúc gặp đều rất lạnh lùng, nói cũng không quá ba chữ, Trương Hoài Cẩn nói ra câu này mọi người shock đến óc.

Lưu Thù Hiền nhíu mày cười khiêu khích, nhìn nàng nói.

"Có gan cứ đến."

Trương Hoài Cẩn mặt không lộ cảm xúc, vừa tiếp nhận xong thông tin, liền muốn thử. Đưa tay nắm chặt cổ áo Lưu Thù Hiền kéo lại hôn, nhưng bị Lưu Thù Hiền nhanh chóng đẩy ra, còn lấy tay lau môi.

Hồ Hiểu Tuệ vừa bị cưỡng hôn xong, rồi bị đá sang một bên, lại tận mắt thấy cảnh này đầu óc cháy hỏng luôn rồi.

Vừa mới tiêu diệt được một con đường đầy ác quỷ, chưa kịp thở liền có kịch hay tình tay ba thể loại bách hợp. Đang có chuyện gì xảy ra??? Lương Ưu Tú thấy hoàn cảnh này quá kích thích, thà đi tìm ma quỷ chứ hắn không muốn nhớ mấy thứ này đâu.

Trương Tử Khiêm không muốn để em gái mình bị thiên sư xinh đẹp nhưng bạo lực kia giết chết, nhanh chóng kéo Trương Hoài Cẩn rời khỏi. Lương Ưu Tú thì lôi học tỷ tâm trí còn lơ lửng ở tầng mây nào đó. Lưu Thù Hiền và Lưu Phù rất tỉnh táo nên có thể tự đi. Lưu Phù đã thu hồi kết giới, mọi thứ trở lại bình thường, có thể đón xe về nhà.

Hồ Hiểu Tuệ không biết còn đang bị sốc, hay do quá mệt mà vừa vào nhà Lưu Thù Hiền, liền gục trên ghế sa-lông ngủ mất. Lương Ưu Tú phải đi về, nhờ hai người lo giúp học tỷ. Chị em nhà này cũng không thèm nhìn đến cái đứa ngốc đang ngủ trên ghế sa-lông kia.

Sáng hôm sau, Hồ Hiểu Tuệ bị lạnh đến muốn đông cứng giật mình thức giấc, hắt xì một cái, ngồi dậy. Nhìn thấy Lưu Thù Hiền đang ngồi một bên sa-lông trong phòng khách uống cà phê. Thấy Hồ Hiểu Tuệ đã thức, Lưu Thù Hiền cũng chỉ lạnh nhạt liếc kẻ ngốc một cái rồi tiếp tục uống cà phê. Hồ Hiểu Tuệ nhớ đến chuyện hôm qua, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Nụ hôn ngày hôm qua, bất kể sống hay chết Hồ Hiểu Tuệ cũng muốn làm rõ, đánh bạo đi tới trước mặt Lưu Thù Hiền.

"Đại...đại...đại...đại sư phụ. Ngày... ngày hôm qua, chị...chị...sao lại hôn em?"

Lưu Thù Hiền nhàn nhạt đưa ánh mắt nhìn Hồ Hiểu Tuệ, lười biếng nói.

"À ~ cái đó à? Thấy khó chịu cái bộ dạng ngu ngốc của cô, muốn giáo huấn một chút." - Lưu Thù Hiền cảm thấy hôm nay thời tiết rất đẹp.

Hồ Hiểu Tuệ như sét đánh ngang tai, đất đá bị sét đánh tan nát, bị cuồng phong cuốn đi. Nàng thật ngu ngốc, đại đại đại ngu ngốc! Sư phụ làm sao có ý tứ gì khác, ấm ức cho nàng suy nghĩ đến mặt đỏ, tim đập, thật xấu hổ. Sư phụ chỉ vì tức giận, muốn dạy bảo nàng một trận. Khoan, có gì đó không đúng có ai dạy dỗ đệ tử bằng cách lạ đời như vậy? Tại sao sư phụ lại để ý mình? Tại sao, tại sao a ~~~! Hồ Hiểu Tuệ nội tâm đang quỳ gối, đập đầu gào thét, nhưng bên ngoài thì hóa đá.

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ bị đứng hình như khúc gỗ có chút buồn cười, đứng dậy đánh vào ót kẻ ngu ngốc một cái, làm Hồ Hiểu Tuệ hồi phục tinh thần.

"Cô thấy chán ghét sao?"

Hồ Hiểu Tuệ bị đánh đã tỉnh táo, lại nghe thêm câu này nhớ lại một chút, chỉ có mặt đỏ, tim đập chứ chỗ nào chán ghét. Nhớ lại làm nàng một lần nữa tim đập nhanh, câm nín. Lưu Thù Hiền thấy Hồ Hiểu Tuệ không nói gì, đưa tay nâng cằm của Hồ Hiểu Tuệ lên, hôn thêm lần nữa.

"Là chán ghét?" - Lưu Thù Hiền lại hỏi.

"Sao...sao có thể..." - Hồ Hiểu Tuệ căng thẳng, hàm răng run lên. Lưu Thù Hiền lại hôn nàng, hai lần, là hai lần a ~ a ~ !!

Lưu Thù Hiền nở nụ cười, không biết là đang cười bản thân mình ngốc, hay là cười kẻ ngu ngốc kia.

"Cô không phải đã yêu tôi chứ?" - Lưu Thù Hiền lúc đầu thấy khó chịu, muốn dạy dỗ. Nhưng nhìn cái mặt người kia, lúc xanh lúc đỏ không nhịn được muốn chọc ghẹo. Việc này cũng không phá vỡ hình tượng cao quý, lạnh lùng của Lưu Thù Hiền.

Quả nhiên, mặt Hồ Hiểu Tuệ sắp chín rồi.

"Chị hỏi là loại 'yêu' nào?"

"Vậy cô đối với tôi là loại 'yêu' nào?"

"....Bang....."

Lưu Phù không cố ý quấy rầy, nhưng không cẩn thận đá phải ghế phát ra tiếng động.

"Cứ xem em như vô hình, hai người không nhìn thấy em, tiếp tục, tiếp tục."


-----------------


Nhất Cổ Tác Khí : cố gắng cho đến phút cuối cùng. Chắc là câu chú trong cuốn kinh nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro