Chương 51: Hello! Tiểu Thư Ngoài Hành Tinh! (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị một đống cây gai đâm búa xua, cuối cùng cả đám cũng tìm được rễ Bản Lam. Tả Tịnh Viện giúp Hồ Hiểu Tuệ chữa trị vết thương, tay phát ra ánh sáng đem mọi vết thương chữa lành. Nếu không phải được chữa trị, bị từng này vết thương nhỏ, không chết được, nhưng cũng đau rát gần chết.

Rễ Bản Lam vừa đào lên là tươi nhất, Tả Tịnh Viện dùng truyền tống chuyển đến bác sĩ ở Hồng Tuyết Tinh để nhanh chóng làm thuốc. Rồi tiếp tục dùng truyền tống mang Hồ Hiểu Tuệ và Lương Ưu Tú an toàn ra khỏi rừng. Tuy chỉ đến Trái Đất vài ngày, nhưng đã có những người bạn đầu tiên.

"Lúc này về, chắc Lưu Thù Hiền chưa hết giận. Em không thể trở về chịu chết, thôi thì chị cùng em đi dạo xem vài nơi đẹp ở Trái Đất đi." - Hồ Hiểu Tuệ vừa nghĩ về nhà liền run rẩy. Vừa vào đến thành phố, Hồ Hiểu Tuệ lôi Tả Tịnh Viện đi chơi, Lương Ưu Tú làm hướng dẫn viên.

Đi dạo một hồi, cả ba ngừng lại một quán thịt nướng. Quái lạ, cả ngày hôm nay không một cú điện thoại, dựa theo tính tình Lưu Thù Hiền, phải điện thoại mắng chửi xối xả mới đúng chứ.

"Hồ học tỷ, thịt khét rồi." - Lương Ưu Tú tốt bụng nhắc nhở học tỷ đang thất thần.

"Á ~~~ cháy...cháy rồi, sao em không nhắc chị." - Hồ Hiểu Tuệ nhanh chóng gắp thịt ra.

"Em làm sao biết được chị không chú ý nướng thịt chứ."

"Em..." - Hồ Hiểu Tuệ đang nói lập tức im, vẻ mặt khó coi.

"Tiểu Bao, em làm sao vậy? Có chỗ nào không được khỏe? Nhưng chị chỉ có thể trị ngoại thương thôi." - Tả Tịnh Viện thấy Hồ Hiểu Tuệ rất lạ, nhưng với nội thương bên trong, nàng trị không được.

"Tim em đập rất nhanh, có cảm giác bất an. Trong lòng rất khó chịu, Thân Hiền xảy ra chuyện rồi." - Hồ Hiểu Tuệ nhìn ổ khóa đeo trên tay mình rung lên không ngừng. Cảm giác này không phải của nàng, mà là cảm giác của Lưu Thù Hiền truyền tới.

"Lưu tiểu thư rất lợi hại, không ma quỷ nào có thể hại chị ấy. Hồ học tỷ, chị đừng vội, trước tiên gọi điện thoại thử xem." - Lương Ưu Tú nhìn Hồ Hiểu Tuệ rất hoảng loạn, Nếu Hồ học tỷ cảm ứng được Lưu Thù Hiền nguy hiểm chắc chắn là có chuyện, nhưng phải từ từ xem xét tình hình.

"Đi về." - Lúc nãy còn mang ý nghĩ về nhà sẽ bị đánh chết, biết người yêu đang gặp nguy hiểm còn sợ chết cái gì mà không chạy về.

Hồ Hiểu Tuệ gấp gáp vừa chạy vừa điện thoại cho Lưu Thù Hiền, nhưng không ai nhận. Điện thoại cho Lưu Phù, thì nghe anh ấy nói Lưu Thù Hiền đã ra ngoài làm việc, vẫn chưa trở về, nhưng chỉ là việc nhẹ nhàng xem phong thủy không có gì nguy hiểm. Lưu Phù lập tức điện thoại cho khách hàng, nhưng họ nói Lưu Thù Hiền tìm được âm trạch đã về nhà mấy tiếng trước rồi.

"Đều lỗi của em, nếu em chịu về nhà sớm một chút, bị chị ấy đánh chết cũng được. Thân Hiền rất xinh đẹp, nếu gặp phải kẻ biến thái chụp thuốc mê bắt đi thì sao? Trời ơi, bây giờ phải làm sao? Đều là lỗi của em, Lưu Thù Hiền đối phó ma quỷ rất lợi hại, nhưng không thể dùng đạo thuật với con người. Mặc dù chị ấy rất mạnh, lại không cần nương tay với người lạ, nhưng chị ấy cũng là nữ mà. Chị ấy nhất định có nguy hiểm, nhưng em lại không biết chị ấy ở đâu." - Đầu óc Hồ Hiểu Tuệ hoảng sợ, ngổn ngang một đống thứ. Hỏng mất rồi, nếu Lưu Thù Hiền thật sự bị kẻ biến thái bắt cóc, nàng lại không thể làm gì, Hồ Hiểu Tuệ muốn chặt đầu mình xuống nhai nuốt luôn vào bụng.

"Yên tâm! Nếu bị người khác làm nhục, chị ấy thà cắn lưỡi tự sát chứ không khuất phục." - Lưu Phù vỗ vai Hồ Hiểu Tuệ an ủi.

"Anh có phải là người không? Chị ấy là chị ruột của anh đó." - Hồ Hiểu Tuệ hét lên cả ngôi nhà rung rinh, nhìn Lưu Phù như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lương Ưu Tú thì thấy học tỷ của mình có thể đi thi làm diễn viên.

"Anh chỉ muốn làm em bình tĩnh một chút thôi, lo lắng quá sẽ bị loạn. Chị ruột của anh không kém như vậy." - Mặc dù cười nói, nhưng Lưu Phù là em trai lo lắng cũng không kém Hồ Hiểu Tuệ. Người bình thường dù mạnh đến đâu cũng chưa chắc đánh lại Lưu Thù Hiền, cho dù bị bắt cóc chị ấy cũng có thể gọi Trương Tiếu Doanh bay về báo tin. Nếu đến giờ Trương Tiếu Doanh cũng chưa thấy về, thì đúng là có chuyện rồi.

"Đúng rồi, Hồ học tỷ chị và Lưu tiểu thư tâm ý tương thông, có thể dùng Huyền Quang Thuật tìm chị ấy." - Lương Ưu Tú nhắc, mọi việc hắn đều nhớ rõ trong đầu. Những lúc thế này, hắn có thể phát huy năng lực.

"Vẫn là Tiểu Lương sáng suốt, chút nữa anh cũng quên mất Tiểu Tuệ và chị tâm linh tương thông. Nếu trong lòng em ấy nghĩ đến chị ấy, chắc chắn sẽ tìm được."

"Nhưng em không làm được." - Gương mặt Hồ Hiểu Tuệ khổ sở, chín chữ khẩu quyết còn dùng không được mà.

"Vì chị, em phải học cho bằng được."

Lưu Phù lôi kéo chuẩn bị dạy Hồ Hiểu Tuệ, đây chỉ là một đạo thuật đơn giản, khẩu quyết cũng không khó. Tiểu Tuệ có thể mượn được sức mạnh tự nhiên, còn sử dụng được kính Sinh Tử Luân Hồi, âm dương nhãn nhất định sẽ giúp em ấy làm được.

Lưu Phù nói đúng, quá lo lắng tâm sẽ bị loạn.

Đùng!

Ly nước thứ tư bị Hồ Hiểu Tuệ làm bể, nàng không có cách nào khống chế tâm trạng của mình. Hồ Hiểu Tuệ quá gấp gáp muốn tìm thấy Lưu Thù Hiền, dùng sức quá nhiều, mặt nước không hiện lên cái gì, nhưng ly nước thì nổ tan tành.

"Em không học được, em không học được. Cảm giác của em cho biết Lưu Thù Hiền đang rất nguy hiểm."

"Tiểu Tuệ, lúc này chỉ có thể dựa vào năng lực của em mà tìm chị ấy. Nếu anh dùng sẽ tốn rất nhiều thời gian, vì anh không có cảm ứng mạnh mẽ như vậy với chị. Biết được chị ấy gặp nguy hiểm, từng giây từng phút rất quý giá, em bình tĩnh lại." - Lưu Phù nắm chặt bả vai của Hồ Hiểu Tuệ.

Tả Tịnh Viện đem một ly nước khác để lên bàn, lần này Hồ Hiểu Tuệ cố gắng bình tĩnh lại. Dùng tâm cảm ứng vị trí nơi Lưu Thù Hiền đang ở, rồi niệm khẩu quyết. Trên mặt nước loáng thoáng hiện lên một hình ảnh từ từ càng rõ ràng.

Trong nước, hiện ra khung cảnh Lưu Thù Hiền bị trói chặt vào ghế, hình như bị nhốt trong phòng thí nghiệm nào đó.


Lưu Thù Hiền tỉnh lại, liền nhìn thấy trước mắt mình một cô gái tóc đỏ, bị trói, trên ngực bị con dao cắm thẳng vào tường. Rồi lại có một cô gái tóc tím, chạy thẳng vào trên tay cầm dao, đứng đối diện với cô gái tóc đỏ cười nhạo, rồi giúp cô gái tóc đỏ rút dao ra. Lưu Thù Hiền nhìn thấy vết thương trên ngực của cô gái tóc đỏ từ từ khép miệng lành lại.

Chết tiệt! Nơi này không phải là phòng nghiên cứu bình thường, Từ Giai Thụy biến thái sao.

"Ồ! Đường Trình Thành, ngươi bị nhốt ở nơi này được tiếp đãi cũng không tệ lắm nhỉ, còn có một đại mỹ nhân nhốt chung. Ngươi bị bắt đến phòng nghiên cứu này, đã làm ta cười một trận ra trò." - Diệp Phàm đang ôm bụng cười, sắp đứt hơi.

"Cười đủ chưa? Sự thông minh của ngươi đem cho chó ăn à? Cứ vậy xông vào, không sợ có bẫy à?" - Đường Trình Thành không vui nhìn Diệp Phàm.

"Cũng may trên người ngươi có đem theo thiết bị theo dõi, nên ta mới có thể tìm tới nơi này. Bên ngoài, có chị em sinh đôi của ta, bảo bối của ta rất lợi hại đã phá hỏng hết mấy cơ quan chống trộm rồi. Không lẽ, ngươi nghĩ ta cứ vậy chạy vào?" - Diệp Phàm cười cợt, dùng cây dao cầm trên tay cắt bỏ dây trói đang treo tay Đường Trình Thành. Đường Trình Thành nhẹ nhàng rơi xuống, không một chút tổn thương.

"Mỹ nhân này, có muốn ta cứu không? Rồi nàng lấy thân báo đáp ta." - Diệp Phàm cười lưu manh, liếc nhìn Đường Trình Thành.

"Vậy ngươi thử xem." - Bởi vì cơ thể bị làm tê liệt, giọng nói uể oải, nhưng khí chất bá đạo của nàng là bẩm sinh.

Diệp Phàm rất thú vị nhìn Lưu Thù Hiền rồi đi tới. Đột nhiên, trước mặt Lưu Thù Hiền hiện ra một vùng sáng trắng, bên trong hiện ra vài cái đầu người.

"Thân Hiền, Thân Hiền, chị có nghe em nói không? Chị đang ở đâu? Ai bắt chị?" - Hồ Hiểu Tuệ xuất hiện trong vòng sáng sốt ruột hỏi tới tấp.

"Bao ngốc! Tâm linh tương thông cũng không tệ lắm nhỉ. Chị không biết chỗ này là chỗ nào, nhưng người bắt chị là thầy Từ của em. Hắn không phải người bình thường." - Lưu Thù Hiền thấy Hồ Hiểu Tuệ liền nở nụ cười, tâm tình ổn định, nhưng: "Chờ chị thoát được, em hãy chuẩn bị tâm lý không thể xuống giường vài ngày. Đó là trừng phạt."

"Chỉ cần Thân Hiền của em không có chuyện gì, cái gì em cũng chấp nhận." - Hồ Hiểu Tuệ muốn khóc.

"Thật ngại quá, quấy rầy các người. Tuy không biết các ngươi liên lạc với nhau bằng cách gì, nhưng ta có thể cho các người địa chỉ nơi này." - Diệp Phàm nhìn Lưu Thù Hiền nói chuyện với người trong vầng sáng, nhận ra được hai người có lẽ là người yêu của nhau. Vậy thì dễ dàng giúp đỡ nhau rồi.

Từ Giai Thụy lúc đầu đã nói với bọn họ nhà hắn ở kế bên nhà Lưu Thù Hiền. Nơi hắn nhốt người cũng không xa, làm cho mọi người bất ngờ là trong tầng hầm dưới nhà hắn. Bên ngoài, thiết bị chống trộm đã bị chị em song sinh của Diệp Phàm phá hư hết, nên muốn cứu người Hồ Hiểu Tuệ cứ nhanh chóng chạy vào trong.

"Các người phá hỏng toàn bộ thiết bị của ta, xem ra mấy thứ của người Trái Đất cũng không hữu dụng gì mấy. Mấy người rất thú vị nha." - Vẫn chưa kịp chạy trốn, Từ Giai Thụy đã đứng ở cửa tầng hầm nhìn các cô gái nở nụ cười.

"Chỉ cần giết ngươi, là có thể ra ngoài." - Diệp Phàm cầm dao găm chuẩn bị xông tới, giết người là công việc cùa nàng.

"Ta muốn tự mình xử lý hắn." - Đường Trình Thành ngăn Diệp Phàm, bị bắt nhốt lại trong phòng thí nghiệm, thật sự không thể cam tâm.

Hai nàng chưa kịp xông vào, thì trên trần tầng hầm rớt xuống một giàn dao găm. Đường Trình Thành và Diệp Phàm phản ứng nhanh, nhảy về phía bức tường quay đầu nhìn lại giàn dao. Tuy rằng, thân thủ rất nhanh nhẹn, nhưng cũng không tránh khỏi cả chục cây dao, trên người bị cắt đầy vết thương.

Diệp Phàm lấy ngón tay lau máu trên mặt, rồi dùng lưỡi liếm vết máu trên tay. Ánh mắt hưng phấn, mùi máu hắt lên làm nàng phát điên.

Lưu Thù Hiền nhìn mọi chuyện đang xảy ra, máu văng khắp nơi nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh xinh đẹp. Vùng sáng giữa không khí đã biến mất, nàng biết Hồ Hiểu Tuệ nhất định sẽ đến cứu mình.

"Tiểu Bao, chờ chút đừng vội chạy qua đó."

Tả Tịnh Viện nhớ ra cái gì đó, lập tức ngăn Hồ Hiểu Tuệ lại, nhưng lần nữa lại ngăn không kịp em ấy, chỉ có cách chạy theo. Hồ Hiểu Tuệ đã nhanh chóng chạy qua nhà Từ Giai Thụy, chạy đến gần cửa nhà thầy Từ, liền bị một lực vô hình đánh bật trở ra bay thật xa. Cả người lướt thẳng trên mặt đường, bị trượt dài một đoạn rất dài, toàn cơ thể đều là vết thương.

"Đây là lưới phòng ngự dạng khí. Quả nhiên, thầy Từ là người đến từ Hồng Tuyết Tinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro