Chương 53: Hello! Tiểu Thư Ngoài Hành Tinh! (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua 3 ngày, từ khi Khải Thụy bắt theo Tả Tịnh Viện biến mất, bọn họ cố gắng thế nào cũng không tìm được chút manh mối. Công nghệ khoa học ở Trái Đất không thể tìm được người ngoài hành tinh, Lưu Phù đã dùng đủ mọi cách lục tung tất cả ngóc ngách, ngõ hẻm, đều không thấy. Hắn là tội phạm bị truy nã, không thể trở về Hồng Tuyết Tinh, dù muốn về cũng không có phi thuyền. Bọn họ với Tả Tịnh Viện không có cảm ứng, dùng đạo thuật tìm cũng không ra.

Ba ngày trôi qua, mọi người có lòng nhưng lại không đủ sức.

"Nếu đã không thể tìm được Tả Tịnh Viện, em đến lúc phải trả nợ rồi." - Lưu Thù Hiền quay về phía Hồ Hiểu Tuệ đang ngồi trên máy tính online. Vừa nghe Lưu Thù Hiền nói xong, Hồ Hiểu Tuệ cứng đờ.

Muốn gấp gáp tìm người, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Bây giờ, Lưu Thù Hiền muốn trả thù tối hôm đó.

"Yêu dấu ơi, chị là bạn gái đáng yêu của em. Làm sao chị có thể nhẫn tâm tính sổ với em. Đáng ghét!" - Hồ Hiểu Tuệ e thẹn, cơ thể ỏng ẹo.

"Em mà còn dùng cái giọng đó nói chuyện với chị. Chị sẽ đem em ném xuống lầu."

"Ui...ui...ui..., yêu dấu hung dữ quá." - Hồ Hiểu Tuệ núp trên ghế, giống như chú sóc nhỏ nhìn sư tử.

Lưu Thù Hiền nổi nóng: "Em là muốn chị dùng bạo lực với em phải không? Giống lần trước em trói chị lại vậy."

"Không, Thân Hiền em sai rồi. Tối đó, chỉ là chuyện hiểu lầm thôi."

"Không nói nhiều, lết tới đây cho chị."

"Tả Tịnh Viện sống chết chưa biết, chúng ta sao có thể vui vẻ cười nói lại còn hưởng thụ nữa. Như vậy là không có nghĩa khí." - Hồ Hiểu Tuệ đề cao chính nghĩa.

"Chị tin rằng cô ấy sẽ thông cảm bỏ qua, đây là nhu cầu bình thường của con người mà. Còn em, có thể khóc lóc mà nằm đó hưởng thụ."

Lưu Thù Hiền không chịu được Hồ Hiểu Tuệ đánh trống lảng, nắm lấy tay Hồ Hiểu Tuệ từ trên ghế ném thẳng em ấy lên giường. Lưu Thù Hiền đè chặt em ấy xuống giường không cho nhúc nhích, Hồ Hiểu Tuệ trở về bình thường thì sức chiến đấu như yếu xìu như cọng bún. Bây giờ, Hồ Hiểu Tuệ chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin Lưu Thù Hiền, nể tình nàng chỉ mới sai phạm lần đầu, đừng quá bạo lực.

Hai người còn đang giằng co với nhau trên giường, trong phòng lại phát ra tiếng vang lớn.

Ầm...

"Thân Hiền, em thấy những vì sao."

"Ngu ngốc, trần nhà bị đâm thủng rồi."

Khoan, sao cảnh này quen quen, tiếp theo là sẽ có một cô gái đẹp như tranh bước ra phải không? Tiếp theo đó nữa là đem nóc nhà sửa lại? Cái nóc nhà, cực khổ cho ngươi rồi.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý làm hư nóc nhà của các người. Chỉ là không cẩn thận, là tôi không cẩn thận, xin lỗi!" - Một cô gái tóc dài màu đỏ rực, cứ liên tục nói xin lỗi, dùng tay sờ sau gáy của mình.

Tình huống gì xảy ra đây tác giả? Sao cứ diễn ra cái màn vô vị này thế. Ông tưởng ngày nào cũng có người ngoài hành tinh, ngồi trong phi thuyền bay xuống Trái Đất, còn đâm thủng nóc nhà người khác sao? Ông làm tác giả mà không nghĩ đến cảm nhận của cái nóc nhà à? Hồ Hiểu Tuệ sắp tăng xông máu tới nơi rồi.

"Chị là người Hồng Tuyết Tinh." - Hồ Hiểu Tuệ nhìn người đối diện, người của hành tinh Hồng Tuyết Tinh có đặc điểm giống nhau, tóc đỏ, mắt đỏ. Hồ Hiểu Tuệ thầm cám ơn chị ấy đã cứu thoát mình trong gang tấc, không tính toán việc làm hư nóc nhà.

"Ủa? Làm sao cô biết?" - Tiểu thư ngoài hành tinh giật mình.

"Bởi vì, mấy ngày trước cũng có một người từ Hồng Tuyết Tinh rơi xuống đây."

"A! Có phải người tóc dài, rất đẹp phải không?"

"A! Chị là vợ của Tả Tịnh Viện?."

"Làm ơn, hai người đừng có diễn tấu hài nữa." - Lưu Thù Hiền thầm mong ai đưa cho nàng ít thuốc nhức đầu.

Năm phút sau, ba người từ phòng ngủ chuyển ra phòng khách. Hồ Hiểu Tuệ đoán không sai, cô gái mới rớt xuống là Trần Vũ Tư vợ của Tả Tịnh Viện. Sau khi rễ Bản Lam tươi được gửi về Hồng Tuyết Tinh, Trần Vũ Tư có thuốc trị bệnh liền tỉnh lại khỏe mạnh. Nàng gấp gáp liên lạc với Tả Tịnh Viện ở Trái Đất, nhưng không thể nào gọi được. Thấy rất lâu vợ mình chưa về, lại không thể liên lạc, Trần Vũ Tư tự mình bay tới Trái Đất tìm vợ.

"Nếu chị rơi nhầm xuống nước Mỹ thì sao?" - Hồ Hiểu Tuệ nâng cằm, thầm cảm thán, đúng là chân tình mà.

"A ha ha..., tôi cũng không có nghĩ nhiều vậy. Nếu Tả Tịnh Viện không trở về, dù có lật tung khắp Địa Cầu, hay toàn bộ vũ trụ tôi cũng phải tìm được vợ mình. Theo như cô nói, Tả Tịnh Viện đã đến đây, vậy chị ấy đâu?" - Trần Vũ Tư hơi kích động nhìn hai người, làm Hồ Hiểu Tuệ lúng túng.

Lại thêm năm phút, Hồ Hiểu Tuệ khua tay múa chân diễn tả lại tất cả cho Trần Vũ Tư xem, từ lúc gặp Tả Tịnh Viện cho đến lúc chị ấy bị bắt đi. Nói tóm lại, không biết Tả Tịnh Viện bị nhà khoa học quái nhân đó bắt đi đâu.

"Trời ơi! Tả Tịnh Viện của tôi lại rơi vào tay tên Khải Thụy đáng chết đó. Tôi nhất định phải tìm ra hắn, cứu công chúa của tôi." - Trần Vũ Tư đập mạnh tay lên bàn đứng dậy. Giống như anh hùng phải đi cứu mỹ nhân, chỉ là thiếu cây kiếm đeo bên hông thôi. Hồ Hiểu Tuệ bây giờ hiểu được tại sao Lưu Thù Hiền luôn than nhức đầu, liền kéo ống tay áo Trần Vũ Tư.

"Quay lại, chị còn chưa biết chị ấy ở đâu mà."

Người trên hành tinh Hồng Tuyết Tinh khoa học phát triển, nhưng trí thông minh không ai có sao? Đầu to mà óc như quả nho, ở đây có hai người như vậy đây.

"Nhưng Tả Tịnh Viện của tôi thì sao đây?" - Trần Vũ Tư lo lắng, chỉ vì mình mà vợ phải lặn lội xa xôi bay đến Trái Đất tìm thuốc, rồi còn gặp nguy hiểm. Người Địa Cầu thật đáng sợ.

[Hồ Hiểu Tuệ: Nè nè, người bắt cóc vợ của chị là tội phạm truy nã ở Hồng Tuyết Tinh đó nhé. Liên quan gì đến người Trái Đất.]

"Không lẽ, hành tinh của các người không thể tìm người theo hệ thống định vị toàn cầu sao?" - Lưu Thù Hiền vẫn bình tĩnh hỏi, hành tinh của bọn họ khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, đừng nói không có cách tìm người.

"Phải ha, hình như là có."

"o.0"

"Khi tôi và Tả Tịnh Viện kết hôn, có cấy vào trong cơ thể một con chíp thủy tinh. Để khi lạc mất có thể tìm thấy nhau, nhưng đều kiện cần thiết là có thể cảm ứng lẫn nhau, tôi mới xác định được vị trí của chị ấy được. Nhưng từ khi rớt xuống Trái Đất, tôi không cảm nhận được bất kì tính hiệu nào từ chị ấy." - Trần Vũ Tư ủ rũ, chỉ mong vợ mình đừng xảy ra chuyện.

"Có lẽ đã quá khuya, chị Tả Tịnh Viện chắc đi ngủ rồi." - Hồ Hiểu Tuệ an ủi mà như nói đùa, Lưu Thù Hiền liếc nhìn Hồ Hiểu Tuệ.

"Ờ ha, Tả Tịnh Viện cũng không hay thức khuya."

Lưu Thù Hiền choáng váng khi nghe hai người nói chuyện, muốn nhanh được đi ngủ cho nhẹ đầu.

"Đi ngủ thôi, có gì để sáng rồi tính. Bây giờ đã khuya có tìm cũng không được gì. Cô có thể ngủ ở trong phòng khách lúc trước Tả Tịnh Viện đã dùng." - Lưu Thù Hiền sắp xếp.

"Cảm ơn, đã làm phiền mọi người. Nhưng tôi không ngủ được, tôi muốn tìm kiếm tín hiệu của Tả Tả."

Trần Vũ Tư đau xót nhìn căn vào căn phòng lúc trước Tả Tịnh Viện từng ở, rồi quay trở lại phòng khách ngồi. Ngẩng đầu nhìn mặt trăng, hành tinh của họ không thể nhìn thấy mặt trăng.

Hồ Hiểu Tuệ đã bị Lưu Thù Hiền lôi về phòng, vì bị cắt ngang nên Lưu Thù Hiền cũng không còn hứng để tiếp tục "chuyện vui vẻ". Hồ Hiểu Tuệ tránh được một kiếp nạn.

Sáng hôm sau, Lưu Thù Hiền bận việc phải rời khỏi nhà sớm. Hồ Hiểu Tuệ đang ngủ trên giường bị người đẹp ngoài hành tinh lôi dậy, Trần Vũ Tư muốn Hồ Hiểu Tuệ cùng mình đi tìm Tả Tịnh Viện. Lưu Phù thì vừa thức dậy lại một lần nữa giật mình, trong nhà xuất hiện thêm một người ngoài hành tinh. Cô gái này là vợ của Tả Tịnh Viện, tính tình rất cởi mở, chân thành.

"Tối qua, có một giây tôi có cảm ứng được Tả Tịnh Viện. Nhưng tôi mới tới Địa Cầu nên không rành địa lý, biết chị ấy ở đâu cũng không biết đi thế nào. Tôi muốn mọi người giúp đỡ." - Trần Vũ Tư thỉnh cầu sự giúp đỡ của Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Phù.

"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Phải rồi, người Hồng Tuyết Tinh trong đầu chính là một cái máy tính phải không? Chờ tí, em lấy bản đồ mấy khu lân cận cho chị xem." - Mấy thứ liên quan đến máy tính cứ giao cho trạch nam nhà ta, mặc dù hắn cứ phủ nhận mình không phải trạch.

"Rất cảm ơn."

Trần Vũ Tư đi theo vào phòng của Lưu Phù để xem bản đồ, Hồ Hiểu Tuệ bị đánh thức muốn đi ra ngoài mua điểm tâm. Vừa mở cửa ra đã thấy Lưu Thù Hiền về nhà.

"Thân Hiền? Không phải chị đã đi làm? Sao về sớm vậy, em định đi mua ít điểm tâm." - Hồ Hiểu Tuệ cười với Lưu Thù Hiền.

"Bởi vì, so với đi làm việc chị muốn ở cùng Hiểu Tuệ." - Lưu Thù Hiền dịu dàng cười đến gần Hồ Hiểu Tuệ, tình cảm nồng nàn vuốt ve tóc em ấy. Hồ Hiểu Tuệ nổi hết da gà, Lưu Thù Hiền làm sao có thể biến thành người dịu dàng như vậy? Phản khoa học.

"Thân Hiền chị bị bệnh sao? Chị như thế này, em thật sự không quen." - Hồ Hiểu Tuệ giơ tay che mình lại.

"Ha ha, em thấy chị tốt vậy. Em không vui sao?" - Lưu Thù Hiền cười nhẹ, mang theo một tiếng hừ.

Chết tiệt, không phải Hồ Hiểu Tuệ thích SM, nàng cũng không phải thích vị thiên sư tính tình thô bạo. Hồ Hiểu Tuệ yêu chính là cách Lưu Thù Hiền lo lắng cho mình từng li từng tí, cẩn thận không làm tổn thương mình. Trời đất đổi thay sao? Lưu Thù Hiền sẽ không vô duyên quay về mà nhìn Hồ Hiểu Tuệ cười như vậy, quyến rũ nàng như vậy.

"Chị là ai?" - Hồ Hiểu Tuệ nghi ngờ.

"Chị là Lưu Thù Hiền, bạn gái của em."

"Vậy vòng tay của chị đâu?"

"Ra ngoài quên đem theo."

"Lừa người, cái vòng tay đó là một đôi cùng với tôi, đã đeo lên không thể tháo xuống. Ngươi là ai?" - Hồ Hiểu Tuệ không ngu, Lưu Thù Hiền dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra. Ngươi cho rằng chỉ cần giống khuôn mặt là có thể lừa gạt nàng sao? Với lại tính cách Lưu Thù Hiền của nàng không phải như thế.

Hai người cứ đứng tại cửa, đúng lúc Trần Vũ Tư và Lưu Phù từ trong nhà đi tới cửa. Nhìn hai người chỉ đứng im ngay cửa tò mò.

"Chị, Tiểu Tuệ, đứng đây làm gì?"

"Chị đây cũng muốn biết mấy người đứng ngay cửa làm gì. Còn ngươi là ai?" - Một âm thanh lạnh nhạt tức giận vang lên, mọi người quay đầu nhìn. Chính là Lưu Thù Hiền vừa đi làm việc về, còn nhìn thấy một "Lưu Thù Hiền" khác đứng bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ.

"Có phải em bị hoa mắt không? Có đến hai bà chị bạo lực." - Lưu Phù dụi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro