Chúng ta sẽ có tương lai (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Tống Hân Nhiễm tỉnh dậy, nàng cảm thấy đầy kinh ngạc, nàng chính là đang được Phí Thấm Nguyên ôm, tay của em ấy đang vòng qua eo của nàng, và nàng nhớ rõ trước khi chìm vào giấc ngủ hai người cách nhau rất xa, cho nên nàng cảm thấy thật kì lạ khi mà Phí Thấm Nguyên đang ôm lấy nàng, nhưng nàng cũng phải thừa nhận rằng chính là đêm qua nàng đã có một giấc ngủ thật ngon và đặc biệt thật bình yên, nhưng mà hiện tại ở khoảng cách gần như vậy, nàng chỉ cần ngẩng đầu thôi là có thể hôn Phí Thấm Nguyên. Trong phút chốc, Tống Hân Nhiễm liền kinh ngạc với suy nghĩ này trong đầu mình mà không khỏi đỏ mặt, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Phí Thấm Nguyên, nhưng vì nàng cử động mạnh quá mức nên có vẻ đã làm cho Phí Thấm Nguyên tỉnh giấc.

Phí Thấm Nguyên dụi dụi mắt nói: "Nhiễm Nhiễm, chị tỉnh rồi sao?" Bởi vì cô vừa mới tỉnh lại, thanh âm có chút ôn nhu, so với thái độ lạnh lùng xa cách thường ngày khác hẳn, nhưng cô vẫn chưa buông Tống Hân Nhiễm ra.

Tống Hân Nhiễm không khỏi đỏ mặt: "Cái kia...Phí... tiểu Phí... chúng ta gần nhau quá rồi..."

Phí Thấm Nguyên lúc này mới chú ý đến tay của mình đang ôm eo đối phương, cười khúc khích: "Cái gì? Chị không thích em ôm chị sao? Chị là bạn gái của em~" Phí Thấm Nguyên cố ý nhấn mạnh vài chữ cuối cùng, làm cho Tống Hân Nhiễm có chút bối rối, lắc đầu nói: "Không, không đâu... Chị rất thích." Vừa nói xong, nàng nhận ra có gì không đúng nhưng đã quá muộn, Phí Thấm Nguyên đến gần nàng và thì thầm: "Hmm?! Chị thích điều đó nhiều không? Vậy chị có thích khi em ôm chị không? Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ ~ Em cũng thích.'' Hơi thở ấm áp phả vào tai Tống Hân Nhiễm, nàng trong nháy mắt cảm thấy điều gì đó, vội đẩy Phí Thấm Nguyên ra và giải thích: "Không phải.. chị... chị chỉ là..."

"Được rồi, em không trêu chị nữa. Chị đứng dậy đi." Phí Thấm Nguyên buông tay Tống Hân Nhiễm đi vào phòng tắm, còn lại một mình Tống Hân Nhiễm đang trằn trọc trên giường cho đến khi Phí Thấm Nguyên đi ra ngoài rồi mà nàng vẫn còn chưa xuống giường. Phí Thấm Nguyên nhìn nàng vẫn còn nằm đó, trong đầu cô suy nghĩ thật dễ thương. Phí Thấm Nguyên đi đến bên giường: "Sao chị vẫn chưa dậy hử? Muốn gì đây? Có muốn em bế chị vào hay không? Nhiễm Nhiễm tỷ tỷ."

Vừa nghe xong sắc mặt Tống Hân Nhiễm càng đỏ hơn, nàng vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm, sau khi dọn dẹp xong, hai người cùng nhau đến trường.

Ngay khi cả hai xuất hiện ở cổng trường, đã có rất nhiều người vây quanh để xem, có người đang tuyệt vọng thì thầm: "Tôi đã nói Phí Thấm Nguyên chính là một đứa cặn bã cho cả nam và lẫn nữ mà. Tại sao nữ thần của tôi lại hẹn hò với cô ấy chứ? Không phải cô ấy đang giở trò bẩn thỉu hay sao? Nhìn thật không xứng với nữ thần của tôi tí nào." Giọng nói tuy nhỏ nhưng cả hai đều nghe thấy rõ ràng. Phí Thấm Nguyên tức giận, bỗng lao tới túm lấy cổ áo người đàn ông, hung ác nói: "Nếu mày còn nói nhảm một lần nữa, đừng có trách tao đấm vô mặt mày.''

Tống Hân Nhiễm bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay của Phí Thấm Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Phí, để cậu ấy đi đi. Chị không thích nhìn thấy em hung dữ và đáng sợ như vậy." Nghe Tống Hân Nhiễm nói xong, Phí Thấm Nguyên đành phải buông tay thả tên đó ra, Tống Hân Nhiễm liền nói: ''Phí Thấm Nguyên và tôi ở bên nhau là vì tôi thích em ấy. Tôi đã thích em ấy từ rất lâu rồi, như vậy đã đủ chưa? Cậu có vấn đề gì có thể hỏi tôi." Nói xong nàng nắm tay kéo Phí Thấm Nguyên vào trường.

Phí Thấm Nguyên ngoan ngoãn để Tống Hân Nhiễm nắm tay kéo đi. Tống Hân Nhiễm dắt Phí Thấm Nguyên đến một hồ nước nhân tạo và dừng lại dưới gốc cây. Phí Thấm Nguyên đang bối rối không biết tại sao Tống Hân Nhiễm lại đưa cô đến đây, nhưng cô cũng không hỏi mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn Tống Hân Nhiễm.

Tống Hân Nhiễm cũng không nhìn Phí Thấm Nguyên, nàng chỉ lẳng lặng đứng đó một lúc sau mới lên tiếng hỏi: "Phí Thấm Nguyên, tại sao em lại làm điều này? Tại sao em lại tỏ tình với chị? Đây có phải là một trò chơi cá cược với bạn bè của em hay không?"

"Hả?!" Rất nhiều câu hỏi trong cái đầu nhỏ của Phí Thấm Nguyên, "Chị nói cái gì vậy? Tống Hân Nhiễm, chuyện này là ai nói với chị?"

"Em vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của chị." Tống Hân Nhiễm quay lại nhìn chằm chằm Phí Thấm Nguyên.

"Tống Hân Nhiễm, em thích chị, em thích chị chính là thật lòng." Phí Thấm Nguyên nói vô cùng chân thành, cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Tống Hân Nhiễm vừa nghe xong đầu tiên liền kinh hãi, nàng không biết Phí Thấm Nguyên vì sao thích mình, trong lòng nàng cảm thấy rất hạnh phúc, Phí Thấm Nguyên cùng nàng không phải trò chơi, nàng nhanh chóng ôm lấy Phí Thấm Nguyên nói: "Phí Thấm Nguyên, chị cũng rất thích em. Chị đã bắt đầu thích em từ lâu rồi. Thật đấy." Nói xong, nàng liền hôn nhẹ lên mặt Phí Thấm Nguyên, Phí Thấm Nguyên bị nụ hôn bất ngờ này làm cho choáng váng, Tống Hân Nhiễm nhìn biểu cảm của cô không khỏi cảm thấy thật đáng yêu, liền chạm vào má cô nói: "Tay chơi nổi tiếng họ Phí của chúng ta. Người đã có rất nhiều mối quan hệ yêu đương như vậy, tại sao bây giờ lại đỏ mặt khi được hôn?"

"Cái quái gì thế, em chưa từng yêu ai. Chị chính là mối tình đầu của em. Nhiễm Nhiễm chị nghe ai nói bậy bạ vậy?" Phí Thấm Nguyên vặn lại.

"Ah, em cùng Lâm Thư Tình?"

"Hừ, cậu ấy là của Nông Yến Bình" Phí Thấm Nguyên không nói nên lời.

"Ừm, em và Tô Sam Sam thì sao?"

"Chị gái họ của em." Phí Thấm Nguyên cạn lời đến cùng cực.

"A ha ha ha... Còn có... ừm" Tống Hân Nhiễm còn muốn nói cái gì, lại bị Phí Thấm Nguyên đột nhiên chặn lại hôn.

Cả hai hôn nhau rất lâu, mãi đến khi Tống Hân Nhiễm không thở được, Phí Thấm Nguyên mới buông nàng ra.

"Tống Hân Nhiễm, chị thật sự là mối tình đầu của em, không tin thì chị đi hỏi Tưởng Thư Đình."

Tống Hân Nhiễm bị hôn đến choáng váng, chỉ ngơ ngác gật đầu, Phí Thấm Nguyên cười khúc khích, lại gần cắn vào tai nàng thì thầm: "Đó là nụ hôn đầu tiên của em, tỷ tỷ~" Phí Thấm Nguyên thở ra một hơi nóng hổi, làm Tống Hân Nhiễm cảm thấy run rẩy trả lời: "Ừm... đây cũng là nụ hôn đầu tiên của chị."

"Chà, nếu em nhận nụ hôn đầu của chị, vậy thì em sẽ chịu trách nhiệm với chị." Phí Thấm Nguyên nghiêm túc nói.

"Ai muốn em chịu trách nhiệm chứ?" Nói xong, Tống Hân Nhiễm đỏ mặt, đẩy Phí Thấm Nguyên ra rồi bỏ chạy.

Phí Thấm Nguyên mỉm cười và đi theo nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro