~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mối tình đầu tiên của Đới Manh tuyên bố kết thúc bằng một đám cưới đẫm máu.

Lúc trước, nàng còn đang trong khách sạn tham gia hôn lễ của bạn gái cũ, bên người vây quanh một đống bằng hữu chung bảo hộ nàng, liền sợ nàng xảy ra chuyện.

"Chị đừng uống ! Đợi chút nữa nếu chị dám nghịch dại em sẽ đem chị lôi ra ngoài" Hứa Giai Kỳ đem chai rượu trong tay Đới Manh cướp lại

"Em dựa vào cái gì quản chị, trong lòng chị cao hứng làm sao lại không thể uống nhiều một chút" Đới Manh đỏ mặt làm bộ muốn cướp chai rượu về

"Quên đi, chúng ta mang cậu ấy vào toilet đi" Lục Đình và Phùng Tân Đóa đỡ Đới Manh hướng đến toilet

Mạc Hàn mặc một bộ sườn xám màu đỏ một mực không ngừng nhìn về phía Đới Manh, nàng cầm ly rượu, lại chậm chạp không thể giơ lên.

"Chị ấy rõ ràng đã nói nếu mình chưa kết hôn chị ấy cũng sẽ không kết hôn"...... Đới Manh say khướt, ôm lấy Đại Ca khóc không ngừng

"Cậu rửa mặt đi, nhìn xem cậu cũng đỏ thành hình dạng gì rồi. Không sao ah, tụi này đợi một hồi sẽ mang cậu đi, mình không nhìn" Lục Đình vỗ nhè nhẹ lấy phía sau lưng an ủi Đới Manh

Đới Manh nghe nói như thế lại đột nhiên nổi điên lên, nàng đẩy Lục Đình ra, gào thét: "Mình không muốn đi! Dựa vào cái gì bắt mình đi"

"Đới Manh! Cậu bình tĩnh một chút, đây là hôn lễ của Momo, Momo mời cậu tới không phải để cậu đến hồ nháo" Lục Đình nghiêm nghị nói.

Đới Manh nghe được đột nhiên an tĩnh, Lục Đình ra hiệu ám chỉ Phùng Tân Đóa cùng tiến lên ấn nàng xuống trước để tiện đem nàng mang đi.

Lục Đình vừa đi một bước, Đới Manh liền đem đầu đánh tới bồn rửa tay.

Huyết dịch lập tức nhuộm đỏ mặt bàn màu trắng

......

"Em ấy tỉnh chưa?"

Mạc Hàn đứng ở bên ngoài phòng bệnh ngăn bác sĩ lại hỏi.

" Não có chút chấn động, vấn đề không lớn, đại khái phải ngủ mấy ngày mới có thể tỉnh" Bác sĩ nói xong cũng rời đi.

"Momo, chị mau về đi, ở đây có tụi em rồi, tụi em sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt" Hứa Giai Kỳ đi đến bên cạnh Mạc Hàn nhẹ nhàng ôm nàng khuyên nhủ.

"Không, em ấy chưa tỉnh lại chị sẽ không đi" Mạc Hàn nói xong đẩy bả vai Hứa Giai Kỳ ra, một mình đi vào.

Mạc Hàn ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nắm chặt tay Đới Manh, đem tay nàng đặt ở trên gương mặt mình, cảm thụ được sự chăm sóc còn sót lại

"Chị xin em nhất định phải mau chóng khoẻ lại" Mạc Hàn nhìn chăm chú Đới Manh nức nở nói.

Đới Manh lẳng lặng nằm ở trên giường không có chút nào cảm giác được sự tồn tại của Mạc Hàn. Nàng trước kia còn nghĩ nếu như mình bị bệnh nặng ngủ mê man chỉ cần Mạc Hàn ở bên cạnh nắm chặt tay mình, mình liền sẽ tỉnh lại. Hiện tại xem ra, những đều này chẳng qua là căn cứ vào huyễn tưởng của phim thần tượng thôi.

Mạc Hàn chăm sóc nàng ba ngày.

Cuối cùng Đới Manh tỉnh lại trước một giây nàng bị người nhà lôi về

Mạc Hàn nói những người khác đừng bảo là mình đã tới, chỉ nói mình hi vọng em ấy hảo hảo sinh hoạt không muốn vì người không đáng mà không quý trọng sinh mệnh là được rồi.

"Mình đây là...... làm sao vậy...... đầu đau quá......"

Đới Manh hơi hơi mở mắt ra, thấy rõ đám bạn tốt vây quanh trước mặt, lại đột nhiên cảm thấy vô cùng cô độc.

"Bác sĩ nói cậu còn phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể khôi phục, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi"

Đới Manh không biết đây là lời ai nói với mình, bởi vì đầu óc của nàng hoàn toàn bị một cái ý niệm trong đầu chiếm giữ. Ý nghĩ kia tựa như là thuốc nghiện một mực chiếm giữ lòng của nàng.

Ý niệm trong đầu của nàng đối với hiện thực cực độ không cam lòng không tình nguyện, nàng chỉ muốn đem Mạc Hàn cướp về.

Điều mà cả đời này nàng không chấp nhận được đó chính là nhìn người con gái mình yêu gã cho người khác

"Như thế còn không bằng đi chết chứ" Đới Manh dùng hết tiền thân khí lực nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu nói dọa đến mọi người

Cả đám người đối mặt nhìn nhau, không biết là nên an ủi hay là khuyên can.

......

"Cho nên, chị cùng A Hân ở cùng một chỗ sao?" Hứa Giai Kỳ sắp đem ly rượu cằm trong tay bóp nát.

"Ừ" Đới Manh nhẹ giọng đáp.

"Bởi vì em ấy chiếu cố chị hai tháng, giúp chị giải tỏa nỗi đau, mà chị vừa lúc lại bị em ấy cảm động tới rồi sao?" Hứa Giai Kỳ nói một câu liền đem Đới Manh đánh về nguyên hình.

Đới Manh sửa lại tóc một chút, tóc vừa mới gội xong, mùi thơm ngào ngạt, nàng lại không ngửi đến một hương mùi thơm

"Không có" Đới Manh đứng dậy đi ra khỏi phòng, để lại Hứa Giai Kỳ một mình hỗn độn

"A Hân, cùng chị ăn cơm" Loại tin nhắn wechat này đa phần chiếm một phần lớn cuộc trò chuyện của hai người

Đới Manh không nghĩ nhiều tới phương diện cùng A Hân giao lưu là loại tình cảm gì, có thể nói, nàng đem tất cả tinh lực tình yêu của mình đều dành cho Mạc Hàn. Mạc Hàn vừa rời khỏi tình yêu của nàng, nàng liền hoàn toàn thay đổi.

"Em mang đến cho chị chu hắc vịt, thấy chị gần đây cũng không ăn uống gì" A Hân đem chu hắc vịt vừa mới mua mở ra, còn đem bao tay đeo cho Đới Manh, cẩn thận xử lý hết tất cả, sợ Đới Manh có chỗ nào không hài lòng

Đây vốn chính là một mối quan hệ yêu đương bất bình đẳng

Đới Manh chỉ cắn một cái liền để xuống.

A Hân lại tranh thủ thời gian hỏi nàng muốn ăn gì, Đới Manh nói gì cũng không muốn ăn.

Ánh mắt Đới Manh phiêu hướng ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ một ít chuyện.

Trước đó ở trong đoàn nàng cùng A Hân vẫn là loại quan hệ thần tượng và mê muội, nàng hưởng thụ loại sùng bái và thầm mến này, cho nên hình tượng nàng ở trước mặt A Hân luôn luôn chế tạo rất hoàn mỹ. Sau khi Mạc Hàn đem tất cả vỏ bọc tình yêu trong Đới Manh phá huỷ, Đới Manh không còn gì ngoại trừ một trái tim lạnh lùng nguyên thuỷ

Đới Manh biết hai người các nàng không có khả năng đi xa, nàng chỉ là hưởng thụ loại chăm sóc này, loại chăm sóc tạm thời

"Ngày mai cùng em trở về Quảng Đông được không? Bạn bè bên đó của em muốn gặp chị một lần" A Hân thấp giọng nói, nàng càng hi vọng Đới Manh không nghe được, bởi vì Đới Manh nghe được có thể sẽ phát cáu.

"Chị ngày mai......" Đới Manh lại không biết dùng lý do gì cự tuyệt.

Quỷ thần xui khiến, nàng đáp ứng.

Đới Manh rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt A Hân thay đổi từ tuyệt vọng đến mừng rỡ

Đới Manh ở Quảng Đông một tuần, A Hân bởi vì nguyên nhân ở cùng người nhà liền để Đới Manh đi trước

Đới Manh vừa xuống máy bay thì nhận được tin nhắn liên hoan của S đội

Khổng Tiếu Ngâm cố ý lại tăng thêm một câu: "Có thể không đến, nếu như em nói không thoải mái"

"Em sẽ tham gia bữa tiệc" Đới Manh trả lời tin nhắn xong liền tắt điện thoại

......

"Đới Manh, em đến bàn của tụi chị đi, bàn kia......" Khổng Tiếu Ngâm có chút khó xử khi kéo Đới Manh một chân đã nhắc lên

Đới Manh thuận thế an vị ở bàn của Khổng Tiếu Ngâm tuỳ tiện ngồi một cái

Bữa tiệc tiến hành vẫn còn thuận lợi, Đới Manh không uống rượu, một mực không ngừng dùng bữa, trong lúc đó không có cùng Mạc Hàn có bất kỳ giao lưu nào

Đới Manh ngược lại là nhẫn nhịn một bụng lời nói muốn tìm Mạc Hàn nói rõ ràng, Mạc Hàn căn bản không để ý đến nàng. Đới Manh hiểu rõ tính cách của Mạc Hàn, chuyện không nên trêu chọc nàng tuyệt đối không đi trêu chọc.

Trước kia chị cứ như vậy đối diện em, chỉ là em cho rằng em giữ được chị sẽ không để chị đi, về sau chỉ là em suy nghĩ nhiều. Đới Manh nhai lấy rau cần, nhai một ngụm trong lòng toát ra một câu, cuối cùng nhai lấy nhai để nàng đều chết lặng.

Cuối cùng hai người vẫn là lúng túng chạm mặt, Đới Manh không nghĩ tới Mạc Hàn sẽ cùng mình đồng thời đứng dậy muốn đi toilet.

Hai người cuối cùng vẫn kiên trì cùng đi ra ngoài.

"Nghe nói em và A Hân ở cùng một chỗ?" thời điểm rửa tay Mạc Hàn hỏi Đới Manh, ngữ khí nàng hỏi vẫn bình thản như vậy, nghe không ra là tâm tình gì.

"Ừ"

Mạc Hàn vừa đi một bước, Đới Manh gọi nàng lại, đem những gì giấu trong lòng thật lâu nói ra

"Hôn lễ ngày đó thật xin lỗi, về sau cứ như vậy đi."

"Không sao" Mạc Hàn mỉm cười đáp lại nàng.

Đới Manh nói xong cảm thấy trước nay chưa từng thoải mái, những lời để trong lòng hồi lâu đều không quan trọng. Nàng rõ ràng hiểu rõ, tất cả không cam lòng đều sẽ qua, hoặc là sắp qua.

Bữa tiệc kết thúc không lâu A Hân cũng về tới Thượng Hải.

Thái độ Đới Manh đối với nàng tốt hơn nhiều, nhưng có thời điểm vẫn sẽ hướng A Hân phát cáu. A Hân đều lấy thái độ bao dung đối mặt hết tất cả.

Đại khái qua hai năm, năm đó người trong đoàn nên kết hôn đều kết hôn. Đới Manh lăn lộn ở giới Luật hô mưa gọi gió. A Hân ở Thượng Hải công việc cũng rất ổn định.

"Mẹ em muốn gặp chị một lần" A Hân vẫn là gửi tin nhắn tới

Đới Manh biết ngày này sẽ tới.

Ý vị này tình cảm của hai người cũng đi đến cuối đường.

Nếu nói trước kia cùng A Hân ở cùng một chỗ nàng cầu chính là chăm sóc, hiện tại nàng lại cảm nhận được tình cảm kia đã từng biến mất. Tương cứu trong lúc hoạn nạn lâu ngày nảy sinh tình yêu.

"Có thể trì hoãn thời gian gặp một chút hay không, chị muốn ở cùng em đợi thêm mấy ngày"

A Hân dĩ nhiên là hiểu ý của nàng

"Được"

A Hân đã từng có ý nghĩ muốn cùng Đới Manh bỏ trốn đến nước Mỹ hoặc Hà Lan, chỉ là ý tưởng này quá không thiết thực.

Cuối cùng, nàng cũng muốn kết hôn.

Nói là gặp mặt kỳ thật chính là chia tay, Đới Manh cố ý mua rất nhiều quá quý đến biếu cho mẹ A Hân, chia tay cũng không thể thua khí thế.

Cuối cùng Đới Manh đi một mình, A Hân bị giam trong nhà không cho ra ngoài

Nghe nói A Hân khóc ba ngày mới tiêu tan.

......

"Lão Đới, những ngày tháng này của chị trải qua không tồi nha" Hứa Giai Kỳ đem rượu vang rót cho mình, gỡ kính râm xuống

"Nào có, cuộc sống của em mới tốt đó đại minh tinh" Đới Manh trêu ghẹo nói.

"Đừng trách em không nói trước, chị lại chia tay, em cũng không sợ đâm vào chỗ đau của chị, chị nhìn xem em năm đó nói có đúng không" Hứa Giai Kỳ lướt qua nếm thử rượu vang của Đới Manh

"Em sai rồi, chị thật đã yêu em ấy, chỉ là đây chính là hiện thực, chị có tiền cũng vô dụng, cho nên chị sẽ không rầu rĩ đau khổ. Thời điểm năm đó chị cùng Momo vẫn là đại thế cp, đám fan hâm mộ suy đoán Momo là người ít có khả năng kết hôn đầu tiên. Ngay cả Momo cũng nói với chị về điều đó. "Thẳng nữ" trong miệng bọn họ, về sau người kiên trì tới cùng lại là chị, thật sự quá hí kịch. Chị đều sớm đã nhìn thấu, nhân sinh a, thì không thể cùng nó cố chấp" Đới Manh vẻ mặt vân đạm phong khinh, thật bình thản giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hứa Giai Kỳ cố gắng tiêu hóa lời nói của nàng, nàng đột nhiên ý thức được mình kỳ thật cũng không hề hoàn toàn hiểu rõ vị lão bằng hữu này của mình

"Bước kế tiếp chị tính đi đâu chưa?" Hứa Giai Kỳ hỏi.

"Hà Lan" Đới Manh mỉm cười, nụ cười này giống hệt như nụ cười của nàng khi còn ở trong đoàn.

......

"Em tại sao lại ở chỗ này?" Đới Manh vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt

"Chỉ có chị được phép đến xem triển lãm tranh thì không cho em tới sao?" Nữ nhân một mặt hoạt bát trả lời.

"Em vẫn giống như lúc còn ở trong nhóm, dung mạo không thay đổi gì, phong cách cũng không thay đổi. Nói thật, chị bội phục nhất chính là em" Đới Manh không che giấu lời khen nào dành cho nữ nhân đứng trước mặt

"Tiền bối làm sao lại đến Hà Lan, em tưởng là chỉ có em muốn tới nơi này thôi chứ"

"Chị muốn định cư ở chỗ này" Đới Manh dự định muốn đem mình đến ánh nắng Bắc Âu từ từ chết già đi

"Chị chắc muốn ở đây sao? em cũng là..." Nữ nhân hiển nhiên rất hưng phấn.

"Vậy chúng ta làm hàng xóm đi". Đới Manh cười giỡn nói.

"Được"

Đó chỉ là lời nói đùa của Đới Manh cuối cùng lại thành sự thật, hai người thật đúng là làm hàng xóm.

"Cho nên, đây chính là duyên phận sao?" Đới Manh lần nữa gặp lại nữ nhân một bộ biểu tình không dám tin tưởng.

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà"

"Được, về sau hai chúng ta có thể sống nương tựa lẫn nhau đi."

......

"Ý em là, thời điểm em ở trong nhóm cũng thích chị sao?" Đới Manh đầu óc hoàn toàn bối rối

"Nào có nhiều trùng hợp như vậy, chỉ là em vẫn luôn đang cố gắng, cuối cùng rốt cục có thể đến gần chị" Nữ nhân dùng phương thức này đem tình cảm giấu trong lòng nói ra

Đới Manh không thể tiếp nhận, bởi vì chuyện này quá đáng sợ.

Hạnh phúc đến gõ cửa sao? Đới Manh ngửa đầu hỏi trời.

"Chị..... chị, từ từ đã" Đới Manh đặt mông ngã xuống sô pha

Trong đầu Đới Manh hiện ra gương mặt của Mạc Hàn và A Hân, còn có gương mặt của một thành viên khác trong nhóm

Đới Manh thừa nhận nàng ở trong đoàn có ý định động qua không ít người, chỉ là loại tâm tư đó thật chất chỉ là chợt lóe lên.

Nàng không thể tiếp nhận chính là đồng sự cũ của mình hiện tại cũng là bạn tốt của mình vậy mà thầm mến mình hơn mười năm, hơn nữa còn chứng kiến từng đoạn tình cảm thất bại của mình, cuối cùng lại vì mình chạy đến Hà Lan chỉ vì có thể đến gần mình

Đới Manh cảm thấy mình sống vô dụng rồi, cảm giác gánh nặng từ lâu đã biến mất một lần nữa quay trở lại

"Nói thật, chị trước kia thật đúng là có ý nghĩ đối với em, chỉ là loại tâm tư đó chỉ thoáng qua mà thôi, em hiểu chưa, đây không phải là động tâm, thật ra chị không nghĩ tới em vậy mà thích chị, mà lại thích lâu như vậy, một điểm vết tích cũng không có" Đới Manh cảm xúc có chút kích động.

"Ai cũng có thể thích chị, chỉ là người đó, không thể nào là em được" Đới Manh chợt nói thêm

"Em cũng cảm thấy cái này rất kỳ diệu, có thể thích chị mà lại thích lâu đến như vậy"

"Chị thật muốn sống chậm lại, vô luận là đối với chuyện em thích chị hơn nữa là chuyện của mấy chục năm trước"

Đới Manh đưa ánh mắt nhìn về phía màn đêm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snh48