Ám luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở trên xe trở về sau khi kết thúc công diễn sinh nhật CC

Khổng Tiếu Ngâm đeo tai nghe nghịch điện thoại, nàng đọc bình luận của fan dưới video công diễn vừa rồi. Lướt đến bài đăng của Tôn Nhuế tiếp ứng hội, đột nhiên hung hăng nhéo đùi Tôn Nhuế đang ngồi bên cạnh một cái.

"Chị làm gì vậy?" Tôn Nhuế vốn đang ngủ, trực tiếp đau mà tỉnh, vẻ mặt ngái ngủ nhìn nàng.

"PHU , QUÂN , NÀY!!!" Mỗi chữ nói ra lực tăng lên một chút, Tôn Nhuế đau đến nghiến răng trợn mắt, hận không thể kêu thành tiếng.

"Fan chị cũng gọi, nhéo em làm gì!" Tôn Nhuế tiến đến bên tai nàng, hạ giọng biện giải.

"Fan chị có gọi lão bà của ta đâu, em cũng không tức giận a."

"Gọi thôi mà, không phải mọi người đều như vậy sao, em có gì phải tức giận."

"Em... là đồ đầu gỗ!" Khổng Tiếu Ngâm hung hăng liếc mắt một cái, quay mặt đi tựa vào cửa kính xe, mở máy nghe nhạc không thèm để ý đến nàng.

Tôn Nhuế không mấy để tâm, hình như tâm trạng chị ấy đang không tốt, nàng tựa lưng vào ghế tiếp tục bổ giấc.

---------------------------------


Sau khi trở về trung tâm, mọi người đều tự quay về phòng, cũng hiếm khi Khổng Tiếu Ngâm không quấn lấy Tôn Nhuế đòi đi chơi.

Tôn Nhuế nghĩ nàng có lẽ là đang mệt, dù sao buổi tối khẳng định sẽ đến gõ cửa.

Thế nhưng đợi đến nữa đêm hơn 11 giờ Khổng Tiếu Ngâm vẫn không xuất hiện.

Tôn Nhuế buồn bã nhìn đống đồ ăn trên bàn, Ôn Ôn giảm cân buổi chiều không ăn, Tiểu Tiền cùng Đại C đi xem phim Tôn Ngộ Không vẫn chưa về, lại nhớ đến biểu hiện của Khổng Tiếu Ngâm ở trên xe, không khỏi có chút lo lắng.

[Không phải là đổ bệnh chứ...]

"Chị đừng đi qua đi lại nữa, nhớ Tiêu Âm tỷ phải đi tìm chị ấy a~" Ôn Ôn nằm trên giường đắp mặt nạ, nhìn Tôn Nhuế đi vòng vòng dưới đất như con quay, nàng chóng mặt, nhịn không được nói.

"Ai nhớ chị ấy chứ!" Giống như bị nói trúng tim đen, Tôn Nhuế thoáng cái xù lông.

"Chị đừng có chối, chị nhìn xem, xem mấy thứ chị mua kìa, đều là mấy thứ Tiêu Âm tỷ thích ăn, thường ngày giờ này chị ấy đã tới tìm chị nói chuyện xưa, em thấy chị ấy lúc trở về trạng thái không tốt lắm, chị nhanh đi xem thế nào...Ai ya, não Viên Vũ Trinh không tốt là do di truyền từ chị đó!"

Tôn Nhuế do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm nàng, đừng thật sự đổ bệnh, chẳng lẽ ngay cả một người ở bên cạnh chăm sóc cũng không có.

Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng ngẫm lại thấy không đúng, lại quay trở lại đem tất cả đồ ăn gói lại mang theo.

-------------------------

Đến trước cửa phòng Khổng Tiếu Ngâm, gõ nhẹ vài cái, không có ai trả lời.

Nhớ tới Tiểu Khổng vì sợ đem thẻ phòng quăng mất nên đem đặt ở phía dưới chốt an toàn của bình cứu hỏa trước cửa, kéo ra quả nhiên vẫn còn ở đó.

Dùng một tay, thủ pháp thuần thục lưu loát quẹt thẻ.

[tích]

"Khổng Tiếu Ngâm" Tôn Nhuế đi vào, nhẹ giọng gọi.

Trong phòng đèn chính không bật, chỉ có cây đèn ngủ nhỏ đầu giường phát sáng, người nọ phải chăng là đang nằm trên giường?

[Đang ngủ sao?]

Nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, Tôn Nhuế bước đến trước đầu nằm cẩn thận quan sát, thật đúng là ngủ a~, hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy.

Lo lắng lại đưa tay rờ trán nàng, thật tốt, không có phát sốt.

Đúng lúc này, người trên giường đột nhiên cựa mình, dọa Tôn Nhuế thiếu chút nữa té sấp mặt, đến thở mạnh cũng không dám.

Đợi một lúc cũng không thấy nàng tỉnh giấc, chẳng qua là trở mình ôm lấy tay Tôn Nhuế đang để trên trán, lúc này Tôn Nhuế mới nhẹ nhàng thở ra.

Cánh tay bị ôm không thể nhúc nhích, Tôn Nhuế đành phải ngồi bên giường.

Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng hô hấp của hai người cùng âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường.

Tôn Nhuế say sưa ngắm nhìn khuôn mặt Khổng Tiếu Ngâm, nàng chưa từng nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Khổng Tiếu Ngâm lúc ngủ, bởi vì trước đây đều là người kia cuốn lấy nàng trong tình trạng kiệt sức, thế cho nên nàng chỉ cần nằm lên giường lập tức có thể ngủ ngay.

Khổng Tiếu Ngâm khẽ nhếch môi, lông mi dài tinh tế mấp máy, Tôn Nhuế nhìn chăm chú đôi môi mỏng kia, không tự chủ được mà nhìn đến ngây ngốc, nữ nhân này thế nào lại đẹp đến vậy.

"Nhìn đủ chưa?"

--------------------------


Khổng Tiếu Ngâm mơ màng ngủ cảm thấy có người sờ mặt mình, lúc ấy liền tỉnh, cảm nhận được mùi hương quen thuộc xác định là Tôn Nhuế liền yên lòng, từ từ nhắm mắt ôm lấy tay nàng.

Thấy người nọ nửa ngày không động đậy, hé mắt trộm quan sát, kết quả thấy Tôn Nhuế đang như tên ngốc ngồi yên nhìn nàng chằm chằm.

Khổng Tiếu Ngâm trong lòng đắc ý cũng không giả bộ ngủ nữa.

"Ôi mẹ ơi, dọa chết em rồi" Tôn Nhuế như bị đạp trúng đuôi, một phát đứng phắt dậy - "Chị tỉnh lúc nào?"

"Em hơn nửa đêm chạy đến phòng chị làm gì?"

"Thì...Nhàm chán a, sang đây thăm lão đại tỷ."

"Cái con khỉ! Kêu ai lão đại tỷ!" Khổng Tiếu Ngâm nhắm vào mặt mà phi gối, bị Tôn Nhuế thoải mái tránh đi.

"Được rồi, không có gì thì em về trước, chị ngủ tiếp đi"

Tôn Nhuế gãi mũi, biểu tình rất không tự nhiên.

Cũng không biết vừa rồi mình phạm tội mê gái có bị phát hiện không, thực dọa người.

"Đứng lại"

Thấy nàng định đi, Khổng Tiếu Ngâm lập tức bật người giữ chặt nàng, dùng lực có hơi mạnh, trực tiếp đem người kéo ngã lên giường.

"Ai ya" Tôn Nhuế không lườn trước điều này, chân vừa trượt cả người liền ngã lên người Khổng Tiếu Ngâm.

Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ấm nóng phả đều lên mặt, khiến cho trong lòng Tôn Nhuế có chút ngứa ngáy.

"Khổng Tiếu Ngâm, vậy mà còn dám nói chị không thích em."

Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, có quỷ mới biết nàng vì sao hỏi ra cái vấn đề khó sử này! Cái này chối thế nào được!

"Đúng vậy!"

Không nghĩ tới Khổng Tiếu Ngâm trả lời nhanh như bay, Tôn Nhuế có chút mông lung, trong đầu thoáng cái đã bắn cả pháo hoa.

Quen với việc chị ấy hồ nháo làm nũng, quen với việc dù làm gì cũng nghĩ đến chị ấy, luôn luôn khắc sâu suy nghĩ muốn chăm sóc chị ấy, càng quen với cảm giác an tâm kiên định mỗi ngày có chị ấy ở bên cạnh, có lẽ bên trong nàng đã bất tri bất giác mà yêu con người ở trước mặt này...Tôn Nhuế bị suy nghĩ của mình dọa sợ, loạn quá rồi, đáng sợ quá rồi...

"Này, vấn đề của em chị trả lời, câu trả lời của chị đâu?"

"Hả..."

"Hả cái gì mà hả! Thích hay không nói thẳng một câu!" Khổng Tiếu Ngâm nóng vội.

Nàng tuy rằng nhìn qua tùy tiện cái gì cũng không để ý, kỳ thật tâm tư đối với người khác đều tinh tế.

Muốn được nuông chiều, lại khinh thường không muốn biểu hiện quá để tâm.

Bình thường nàng cũng đã biểu hiện rõ như thế, Tôn Nhuế nếu không mù thì cũng phải nhìn ra một chút chứ.

-----------------------------


Bất quá sự thật này chứng minh nàng đã xem nhẹ cung phản xạ của tiểu thẳng nam Cáp Nhĩ Tân này.

"Ai ya! Chị nói nhiều quá!"

"Chị, mmmh..."

Lúc này tất cả từ ngữ đều không bằng một nụ hôn vụng về ấm áp để bày tỏ tâm ý của nàng.

"Tam Tam, em thật là soái a~~~"

Khổng Tiếu Ngâm lại phạm tội mê gái...

"Cái đồ M nhà chị"

"Được rồi, về sau danh xưng 'phu quân' chỉ một mình chị được gọi, fan gọi liền đánh họ."

"Được, đều nghe lời chị"

"Vậy thì, hôn lại lần nữa đi, giống như vừa rồi vậy..."

"Câm miệng! Ngủ!"

Khổng Tiếu Ngâm ủy khuất, chu môi lũi vào trong lòng ngực Tôn Nhuế, cũng không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng cùng khóe môi đang cong lên của người nọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro