chương 13: Không kịp nữa rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu cúc bây giờ trong lòng thật sự rất hoảng, faka đi rồi, tiểu tứ lại ko bên cạnh cô, chân cô hiện tại lại đang bị thương, sao cô khổ quá vậy nè
Dẫu là rất sợ nhưng tiểu cúc vẫn lên giọng nói:" Đừng có đi quá xa, dù đây là nhà cô đi nữa thì cô cũng ko thể muốn làm gì thì làm đâu"
Eliwa:" cô đang nghĩ cái gì vậy, tôi có nói sẽ làm gì cô sao, à cô nhắc tôi mới nhớ là nên làm gì đó cô mới đúng, hahaha"
Nói rồi eliwa bước từng bước đến gần chỗ cô ngồi ép chặt cô trên giường, mặt càng lúc càng gần sát lại, sắp đụng phải môi của tiểu cúc thì tiểu cúc liền nhắm mắt, cắn răng nhưng ko nói gì, eliwa cảm thấy cô gái này thật biết làm người ta mất hứng
Eliwa:" chán ghê, cô cứ y như là một tên ngốc, ko có gì vui cả, thật ko hiểu nổi faka thích cô chỗ nào"
Tiểu cúc:" liên quan gì đến cô, chuyện giữa tôi và em ấy cô thì biết gì, hức..."
Eliwa:" Khóc cái gì tôi đã làm gì cô đâu,cúc tịnh y, tôi nói cho chị biết chuyện của chị và chị ấy tôi biết rất rõ, biết còn nhiều hơn cả cô"
Tiểu cúc:" cô thì biết gì!" tiểu cúc uất nghẹn nói
Eliwa:" thanh vy"
Tiểu cúc ko khỏi khó hiểu cũng như có chút khó chịu với cái tên này, dù cái tên này với cô có chút quen thuộc nhưng cô thật sự ko nhớ những từ này đã xuất hiện ở đâu, mà sao ai cũng nhắc cái tên đó v, faka rồi tới cô gái này, rốt cuộc thanh vy là ai, cô ta có quan hệ gì vs hai người này
Tiểu cúc:" đó rốt cuộc là ai?"
Eliwa:" đến tên của bản thân cũng ko biết, cô là đồ ngốc hay dở hơi vậy"
Tên của mình, khoan khoan cô nhớ cái tên này ở đâu rồi. 16 năm trước cô lúc còn đi du lịch với ba và mẹ đã gặp một cô bé bị lạc, do tốt bụng cô đã xin ba mẹ giữ cô bé này lại cho đến khi ba mẹ cô ấy tìm được, hai người dần quen nhau, nhưng lúc ấy faka còn nhỏ vừa ngây thơ vừa ngang bướng, cô rõ ràng nói mình tên là ' cúc tịnh y' nhưng em ấy lại nói cái tên này nghe ko hay nên luôn gọi cô là 'thanh vy' nghe dần cũng thành quen, ở bên nhau được một khoảng thời gian, trong lúc cô và faka ra ngoài đi chơi đã vô tình gặp lại ba mẹ em ấy thế là cô ấy buộc phải xa tiểu cúc để trở về vs ba mẹ em ấy. Trước khi rời đi,em ấy đã hỏi cô:" nếu sau này em tìm ra được chị,chị sẽ gả cho em chứ"
Tiểu cúc đỏ mặt, gì chứ cô bé này còn nhỏ mà nghĩ những chuyện gì đầu ko vậy:"gặp lại đi rồi tính"
Faka:" vậy là chị hứa rồi đấy nhé, em nhất định sẽ tìm ra chị"
Trở về với thực tại. Em ấy vẫn ko quên lời hứa ấy, tại sao chứ, vì cô có đáng ko. Vì một khoảng thời gian sau đó cô đã dần quên đi cái người tên faka này, và coi như chưa từng có sự tồn tại của người đó
Eliwa:" sao có phải bản thân đã nhớ lại"
Tiểu cúc:"16 năm, em ấy vẫn ko quên hay sao, đến bản thân tôi còn..."
Eliwa:" đối với chị ấy lời hứa ấy chính là hi vọng để chị ấy cố gắng, nhưng cô lại xem đó như là cỏ rác"
Tiểu cúc:" tôi ko biết, bây giờ mọi thứ đã quá muộn rồi"
Eliwa:"Ai cũng có những vết thương, và có người chấp nhận để vượt qua, có người lại cứ cố giữ mãi trong lòng,  cứ lãng tránh để không phải đối diện, hãy tập cách bình thản mỗi bước chân, chị đừng để nó thành ám ảnh của bản thân"
Tiểu cúc:" tôi..."
Eliwa:" tôi ko phải là chị ấy tôi ko nên nói nhiều, chị quyết định thế nào là tự chị chọn nhưng nếu chọn sai thì mãi mãi cũng sẽ ko thể quay đầu được đâu"
Tiểu cúc:" sai lầm qua rồi, tổn thương qua rồi tự khắc sẽ làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, tôi ko thể ép buộc em ấy, tôi ko có tư cách đó"
Eliwa:" tùy chị, có đôi lúc lỡ mất 1 giây sẽ lỡ mất một đời, tôi đi trước đây"
Nói xong eliwa bước ra ngoài trong lòng thật nặng nề, faka liệu chị ấy có còn tin vào tình yêu lần nữa ko. 16 năm nói ngắn ko ngắn đủ để quên đi một câu nói, cớ sao chị ấy lại ko chịu buông bỏ. Faka thì sao? Khi để tiểu cúc ở trong phòng với eliwa thì tự mình cô ra ngoài đi dạo, cô bước đi nhưng trong lòng lại nặng trĩu. 5năm trước chị ấy im lặng rời khỏi cô, 5 năm sau lại lặng lẽ trở về. Lúc tiểu cúc đi cô là người cuối cùng biết, lúc cô ấy về cô cũng là người cuối cùng biết, tiểu cúc, chị xem em là gì vậy. Cô thừa nhận mình vẫn ko quên tiểu cúc nhưng cô sẽ ko để bản thân được sai lầm nữa, cô đã hứa với baba là sẽ lấy a hân, cô ko thể vì một người ko yêu cô mà làm nhiều người khác tổn thương. Đang trong tâm trạng suy nghĩ, điện thoại faka bỗng reo lên, cô nhìn vào dãy số quen thuộc mà bắt máy
Tiểu cúc:" em đang ở đâu?"
Faka:" em đi dạo thôi, eliwa có làm gì chị ko"
Tiểu cúc:" chúng ta nói chuyện được ko?"
Faka:" Nói chuyện? Để làm gì"
Tiểu cúc:" vì chị nhớ ra thanh vy chính là chị rồi, chị gặp em có được ko faka, chị có chuyện muốn nói với em"
Faka:" được rồi, em đến liền, đợi em"
10' sau faka quay về nhà, tiểu cúc đứng ở vườn sau nhà faka lặng nhìn những bông hoa đang nở rộ kia. Faka bước đến cạnh tiểu cúc, cô lên tiếng
"Chị muốn gặp em "
Tiểu cúc:" chị hỏi em nếu như chị nói chị chưa từng quên em, em có tin ko"
Faka:" em tin..." Mặt tiểu cúc sáng ra nhưng câu tiếp theo của faka lại như nhát dao cứa vào tim tiểu cúc
Faka:" nhưng em sắp kết hôn rồi"
Tiểu cúc:" em có yêu cô ấy ko?" tiểu cúc ko hề oán trách faka hay mắng cô ấy nói dối, mà chỉ bình thản hỏi một câu
Faka:" nếu chị hỏi em câu này sớm hơn 5 năm em sẽ trả lời chị là ko"
Vốn hôm nay a hân muốn sang nhà faka chơi để bồi đắp tình cảm nhưng bây giờ là để cô thấy được tình cảnh gì đây.
Tiểu cúc:" chị cứ ngỡ mình lạnh lùng ra đi như thế thì sẽ không hối hận, cũng sẽ quyết tâm đến cùng, nhưng em có biết ko, chị phải cần bao nhiêu quyết tâm thì mới ko cảm thấy đau lòng. Tại sao em từ bỏ sớm thế? Nếu em đủ kiên nhẫn thêm một chút"
Faka:" thời gian có thể làm vết thương mờ nhạt, nhưng nó vĩnh viễn để lại cho bản thân một vết sẹo ko thể quên được"
Faka:" lúc trước em dùng mọi cách để có thể ở bên cạnh chị, thậm chí khi em biết chị đã quên mất cô gái đi lạc ngày trước em vẫn kiên trì, em nghĩ rằng chỉ cần mình kiên trì thì sẽ có thể lay động chị, nhưng thì ra em đã sai, ngay từ đầu chúng ta đã sai"
Hân:" faka, cô ấy là lý do mà em 5 năm qua chị ko chịu chấp nhận em"
Faka quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt như hiện như ko của a hân, trong lòng lại dâng lên một cổ chua xót, cô đã làm sai một lần cô ko thể tiếp tục phạm sai lầm, cô biết eliwa có tình cảm với a hân nên trước giờ cô ko muốn đi quá xa với a hân nhưng vì lời hứa 2 bên gia đình nên cô im lặng. Bây giờ tình cảnh trước mắt, cô ko thể giải thích gì thêm chỉ lặng lẽ bước đến gần a hân vòng một tay qua eo cô dõng dạc lên tiếng:" tiểu cúc em đã nói rồi, nếu chị hỏi em câu đó 1 năm trước em sẽ trả lời ko nhưng em và chị đã ko thể, bây giờ em sắp đám cưới với a hân xin chị hãy buông tha cho em"
Tiểu cúc như sụp đổ, vậy ra 5 năm nay cô đã chờ đợi vô ích, cũng đúng thôi ngày đó cô tuyệt tình ra sao, yên lặng rời bỏ em ấy, bây giờ quay về cầu xin tha thứ sao, tình cảm này còn có thể sao, tiểu cúc bật cười sao đó dùng chút sức còn lại bước ra ngoài, cô ko biết mình phải làm gì ngay lúc này. Ngay lúc này tiểu tứ nhận được tin nhắn của faka liền chạy tới đưa tiểu cúc về. Nhìn thân ảnh của tiểu cúc trong vòng tay của tiểu tứ dần khuất bóng, faka bây giờ liền buông a hân ra sau đó liền nói cô ngồi xuống cùng cô. A hân lúc này nhịn ko được liền lên tiếng hỏi:" em còn yêu cô ấy đúng ko, bây giờ em buông tay em sẽ mất cô ấy vĩnh viễn đấy"
Faka:" yêu thì sao còn quan trọng sao, a hân điều bây giờ em quan tâm là hôn lễ của chúng ta"
Faka:"Sai lầm trong quá khứ có thể khiến chúng ta ân hận mãi về sau. Thế nhưng chúng ta ko thể tiếp tục sống trong sai lầm và lập lại những sai lầm. Cái gì đã tuột ra khỏi tay chính là có cố gắng cách mấy cũng ko cứu vãn nổi. Vậy thì thà cứ buông tay để giữ cho mình một kỷ niệm tươi đẹp, còn hơn là đắm chìm trong đau khổ mãi ko rời"
A hân:" phải,nhưng duyên phận cũng là một khái niệm rất mơ hồ, ko phải cứ có duyên là sẽ được ở bên nhau mãi. Cũng có những loại duyên phận dễ gặp gỡ và cũng dễ chia ly. Như một giấc mơ, khiến con người ta nửa cảm thấy tiếc nuối nữa cảm thấy ân hận, em có thể gặp lại cô ấy thì đừng để bản thân hối hận"
Câu nói của a hân nói xong hai ngừoi lại rơi vào khoảng ko yên tĩnh, cô ko biết bây giờ hai người nên thế nào, chỉ có thể im lặng. Faka ko muốn nói cho a hân biết rằng cô còn rất yêu tiểu cúc, cô sợ cô thật sự rất sợ, sợ rằng cô sẽ phạm phải sai lầm thêm một lần nữa
Faka:" a hân, tiểu cúc đã là quá khứ, quá khứ sẽ ko thể quay lại được, vì vậy hãy để cho nó kết thúc trong âm thầm"
A hân:" nhưng chị nhận ra được cô gái đó yêu em"
Faka:" chị ấy chưa bao giờ yêu em, chị ấy là đang thương hại em mà thôi, bởi vì chị ấy biết mình là thanh vy, cảm thấy có lỗi với em thôi, nhưng bây giờ ko quan trọng, bây giờ em mới là tất cả những gì tôi quan tâm"
Faka thật ko biết bây giờ cảm nhận của cô là như thế nào, cô rất hận tiểu cúc nhưng cô lại ko thể tổn thương chị ấy, cô rất muốn nói 'tôi hận chị, tôi muốn chị sống ko tốt, muốn chị biết cảm nhận của tôi' nhưng faka làm sao có thể nói đây. Còn nữa, cô bây giờ làm sao có thể tổn thương a hân đây, cô ấy đã rất yêu mình cơ mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro