Khiếu nại từ nhiều giường ngủ khác nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiếu nại từ nhiều giường ngủ khác nhau

Tác giả: 晚睡的聚聚

Nguồn: https://wanshuidejuju.lofter.com/post/744b1a6c_2b7487aae?incantation=rznPc7KBYMV7

------------------------------------

Một số điều về giường của mỗi gia đình

1. Phụng Thiên Thừa Vân

Tôi là Tưởng...... Ặc, giường của Vân tỷ.

Tuy rằng trên danh nghĩa là giường của một người, nhưng ở trên đầu tôi thường xuyên có hai người.

Hôm nay là một buổi tối rất tốt đẹp, ở ra ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, Vân tỷ một mình nằm trên tôi, cũng chính là trên giường.

Tôi thư thư phục phục híp mắt, âm thầm mừng thầm hôm nay rốt cục không cần vì ván giường của mình có thể gãy hay không mà kinh hồn bạt vía.

Khấu khấu khấu khấu

Đột nhiên, một tiếng gõ cửa cẩn thận vang lên, lại như sấm sét đánh thẳng vào người tôi.

Xong đời, chỉ mong không phải người kia. Tôi thầm cầu nguyện.

'Rainbow~'

Cách cửa gỗ, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy Thiên Thảo ôm một cái chăn, trừng mắt nhìn cặp mắt chó đáng thương kia.

Nói đến Quai bảo, cái gọi là tử tùy mẫu, ngay cả lăn lộn làm nũng trên người tôi cũng giống nhau như đúc.

Nhưng Quai bảo bình thường cuối cùng đều là bị Vân tỷ vừa đánh vừa mắng lại đá xuống đuổi ra ngoài, về phần mẹ nàng, Vương Hiểu Giai bình thường đều là dưới ánh mắt cưng chiều của Vân tỷ đem chăn quấy thành một đoàn.

Thậm chí còn đổ dầu cay đỏ tươi lên người tôi, Vân tỷ cũng chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng sau đó hào khí nói mua thêm một bộ.

Ô ô ô anh chăn mền
Ô ô ô anh gối đầu.

Ngoài cửa sổ mưa to vẫn còn rơi, Vân tỷ xốc chăn xuống giường.
Mở cửa quả nhiên không ngoài dự đoán chính là Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân cười nói

"Làm sao vậy, còn không ngủ?"

".. Có sấm sét......em sợ."

Vương Hiểu Giai từ trước đến nay thích sống yên ổn, ôm thật chặt gối đầu, khóe mắt mang theo đỏ, bên mắt còn có nước mắt.

Ừm, xem ra là thật sự sợ hãi......

Cái p ý !!

Nếu như không phải nhìn thấy sau khi Tưởng Vân đồng ý, trong mắt Vương Hiểu Giai lộ ra vẻ giảo hoạt đắc ý, bản giường ta đã tin rồi.

"Được a"

Tưởng Vân cười cưng chiều, híp mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Được, hai vợ chồng cộng lại tám trăm tâm nhãn.

Vương Hiểu Giai sau khi được Tưởng Vân đồng ý cố nén vui sướng trong lòng, chậm rãi đi tới bên giường, quay đầu lại đáng thương nhìn Tưởng Vân còn đứng ở cạnh cửa trầm tư.

"Vân tỷ...... "Vương Hiểu Giai mở miệng

"Hả?"

Tưởng Vân bị gọi lấy lại tinh thần

"Em lên giường trước đi, chị uống ngụm nước"

"Hảo~"

Sau khi Tưởng Vân đi ra ngoài, Vương Hiểu Giai hoàn toàn thả bay, nhào lên giường.

Khụ khụ khụ, thắt lưng già của tôi, không được không được, còn tiếp tục như vậy tôi sẽ gãy.

Răng rắc.

Cửa bị đẩy ra, Vương Hiểu Giai trong nháy mắt vùi vào trong chăn giả bộ ngủ. Tưởng Vân đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Vương Hiểu Giai, si ngốc nở nụ cười.

Mẹ ơi, mau đến xem, Vân tỷ có phải bị nhập thân hay không, nhập thân kia vẫn là một bộ não yêu đương.

Tưởng Vân nhẹ nhàng vén chăn lên, cẩn thận nằm trên giường.
Nếu như sau này cứ như vậy, ta cảm giác còn có thể sống thêm mấy tháng nữa.

Đương nhiên là không thể nào!!!

Tôi cảm nhận được Vương Hiểu Giai thong thả "nhúc nhích" về phía Tưởng Vân, cắt, thủ đoạn nho nhỏ đã sớm bị tôi nhìn thấu.

Ước chừng qua vài phút, Vương Hiểu Giai rốt cục trải qua thiên tân vạn khổ ghé sát vào bên người Tưởng Vân, ngửi mùi thơm nhàn nhạt của người bên gối, an tâm chuẩn bị ngủ.

Tưởng Vân từ lúc lên giường căn bản không ngủ, cảm nhận được động tác của người nào đó, cười khẽ một tiếng.

Dễ thương.

Tôi đoán đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Tưởng Vân.

Tưởng Vân quyết định đáp lại Vương Hiểu Giai.

Cho nên, ngươi câu tay người ta là có ý gì a, còn vẻ mặt thẹn thùng.

Một lần nữa giới thiệu một chút, tôi là giường của Phụng Thiên Thừa Vân, lại báo cáo một chút, toàn bộ ánh trăng trắng lạnh lẽo đã bị bắt.


2. Thủy Tuyền

'Dương Băng Di~em đi đâu vậy?'

Được, xem được rồi, hũ dấm chua lại muốn bắt đầu biểu diễn rồi.

Tôi là giường của Đoàn Nghệ Tuyền, thường xuyên bị sư tử rống của cô ấy làm cho rớt vụn gỗ.

Lúc này trong phòng này có hai người, quen rồi.

Dương Băng Di mặc áo khoác, đang muốn mở cửa, nghe được Đoàn Nghệ Tuyền hỏi lập tức quay người lại, sắc mặt không thay đổi, cười ha ha hồi đáp

"A ha ha ha, em.... Đi ra ngoài, ách, Vương Hiểu Giai tìm em"

Vừa nói vừa nhìn quanh co, đương nhiên là có chuyện.

Ánh mắt híp lại, lộ ra ánh sáng nguy hiểm lại khẩu thị tâm phi nói

"A~vậy em mau đi đi"

Dương Băng Di như được giải phóng, đè tay nắm cửa một cái, nửa chân còn chưa bước ra khỏi nhà, chợt nghe thấy phía sau lại nói tiếp.

"'ttl ttl Thủy thảo ttl kwsl...."

Một trận chữ cái xuất ra làm cho Dương Băng Di sửng sốt, bất quá một lát sau vẫn cắn răng kiên trì ra cửa.

Chuyện Dương Băng Di sau khi ra cửa tôi cũng không biết, bất quá cả phòng đều tràn ngập một cỗ vị chua.

Chậc, dấm chua Hồ Nam, đủ sức.

Chờ Dương Băng Di trở về, Đoàn Nghệ Tuyền đã nằm trên người tôi ngủ thiếp đi.

Không biết Dương Băng Di khi biết tôi là một sinh vật có ý thức cảm thụ sau đó có thể ghen hay không, tôi cược tám phần sẽ.

Chỉ thấy Dương Băng Di nhẹ nhàng mở cửa, cẩu cẩu lén lút khom lưng đi vào.

Âm thanh sột soạt vang lên, Đoàn Nghệ Tuyền từ trên giường đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Băng Di đưa lưng về phía nàng chơi đùa gì đó.

Dương Băng Di như là nhận ra, cứng ngắc xoay người.

Vô tình hai mắt nhìn nhau...

"Nói đi, cho ai, khai thật đi"

Đoàn Nghệ Tuyền ôm cánh tay tựa vào đầu giường, nhìn rái cá nhỏ quỳ gối bên chân cúi đầu.

Trên mặt đất là bao lớn bao nhỏ đồ đạc.

'........'

Trầm mặc.

"Được, không nói đúng không."

Đoàn Nghệ Tuyền sắc mặt âm trầm xuống, tiến vào trong chăn

"Hiện tại liền đi ra ngoài, đây là phòng của chị, nhớ kỹ đóng kỹ cửa, tìm những cái kia tốt tỷ muội muội của em đi thôi."

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cửa bị đóng lại.

Đoàn Nghệ Tuyền rụt người lại, có phải mình đã quá đáng hay không?

"Mới bất quá, đều tại Dương Băng Di cái kia ngốc tử, biết rõ ghen còn không dỗ mình..."

"Hả? Chị ghen à?"

Đoàn Nghệ Tuyền vén chăn bay lên trời.

"Sao em còn ở đây? "

Đoàn Nghệ Tuyền trừng mắt đỏ hoe giận dữ hỏi.

Dương Băng Di bĩu môi, từ sau lưng bưng ra một cái bánh ngọt nhỏ tinh xảo

"Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, chị không nhớ còn mắng em"

Càng nói càng ủy khuất, chớp chớp mắt muốn khóc lên

"Mệt em còn chuẩn bị quà cho chị......"

"Đừng khóc a, lỗi của chị là lỗi của chị"

Đòan Nghệ Tuyền vội vươn tay an ủi, lại làm đổ bánh ngọt của Dương Băng Di chụp lên người tôi.

Các nàng nhìn nhau cười.

"Đoàn Nghệ Tuyền!"

"Em rống cái gì a."

Các ngươi thanh cao, có thể hay không đem tôi rửa sạch sẽ lại liếc mắt đưa tình a.

3. Nãi Bao

Tôi là giường của Lưu Cảnh Linh, nhưng đã rất lâu không có ai ngủ.

Còn không phải Lưu Thù Hiền vừa tan tầm đã dính vào người Hồ Hiểu Tuệ, tôi thật sự phục rồi.

Dán cái gì dán, trời nóng như vậy.

Đêm khuya cũng vậy, động một chút là chui vào ổ chăn người ta, mỹ danh kỳ viết mùa đông lạnh, hai người cùng nhau nóng hổi.

Xì, tin ngươi cái quỷ.

Vì thế khách quen trên người tôi liền biến thành ba huynh đệ Noãn Tuế Lang.

Ai nha, cái này nặng a.

Hôm nay hình như có cái gì không giống, Lưu Thù Hiền nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra, phía sau là Hồ Hiểu Tuệ cũng tức sùi bọt mép.

Chỉ thấy Lưu Thù Hiền quét sạch tiểu Lang đang xem kịch trên người tôi, đặt mông ngồi xuống.

Noãn Bảo chạy đến trong lòng Hồ Hiểu Tuệ đối diện.

"Em hôm nay xảy ra chuyện gì?"

Lưu Thù Hiền nén giận nói.

"Cái gì chuyện gì xảy ra"

Hồ Hiểu Tuệ cau mày

"Em còn muốn hỏi chị, buổi trưa không để ý tới em"

"Vậy còn không phải, còn không phải...... "

Lưu Thù Hiền như là mạnh mẽ nuốt vào mấy câu.

"Còn không phải cái gì"

"Ai nha phiền muốn chết"

Lưu Thù Hiền không kiên nhẫn khoát tay.

Hồ Hiểu Tuệ mắt hạnh đỏ lên

"Sao, bây giờ lại chê em phiền?"

"Chị, chị không phải"

Lưu Thù Hiền kích động đứng dậy, thuận lợi đập vào chân giường, chân mềm nhũn chạm đất.

Vừa ngẩng đầu nhìn Hồ Hiểu Tuệ bĩu môi tức giận, ngữ khí không khỏi mềm nhũn.

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi"

"Hả?"

......

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi."

"Chị làm gì vậy?"

"Hình như chị thích em"

"Ngu ngốc"

"Em sao lại như vậy?"

"Em thế nào?"

.......

Không biết như thế nào, trận ầm ĩ này cuối cùng đều nằm ở trên người tôi.

Lưu Thù Hiền ngửa mặt lên trời, nghiêng đầu cười nhìn Hồ Hiểu Tuệ đang đỏ bừng mặt.

"Hồ Hiểu Tuệ, em xem trăng đêm nay rất xinh đẹp"

Ừm, tôi cũng vậy.

Không phải, không ngờ nhiều năm như vậy các ngươi vẫn đưa đưa đẩy đẩy.

Tôi là một cái giường nhìn cũng sốt ruột.

4. Hoa Thiến Nguyệt Hạ

Tôi là Hoa Thiến Nguyệt Hạ giường, tôi biết...

"Thiến Thiến......"

Trương Nguyệt Minh bất lực đập cửa, tận lực không nhìn băng ghế quýt đặt bên cạnh.

Lưu Thiến Thiến vểnh chân ngồi ở trên người tôi, thoải mái nhàn nhã ăn quýt.

"Vào trước đi, băng ghế gì gì đó không cần lấy lại."

"Ồ......"

Trương Nguyệt Minh cúi đầu mở cửa, gọn gàng quỳ trên mặt đất.

"Biết sai rồi chứ? "

Lưu Thiến Thiến lau tay, cúi người xuống nắm cằm Trương Nguyệt Minh hỏi.

"Ngô ngô ngô"

Trương Nguyệt Minh vội vàng không ngừng gật đầu

"Nhưng này không phải là vì MC hiệu quả..."

"A , đội H các em thừa thãi đầu gỗ đúng không, không nói lời nào sẽ chết sao."

"Chậc."

"Em muốn chết sao?"

Lưu Thiến Thiến càng thêm dùng sức nhéo nhéo Trương Nguyệt Minh mặt

"Hay là nói, em muốn cùng cái kia tiểu hậu bối lại ăn pocky?"

"Ăn trong khi chống đẩy?"

"Ngô...... Không không không."

Trương lão sư vội vàng lắc đầu, nhìn Pocky rút ra từ phía sau Lưu Thiến Thiến.

"A Hân tặng em thứ này dùng với tiểu hậu bối không được, chị chơi với em"

Dứt lời, Lưu Thiến Thiến đem Trương Nguyệt Minh ném lên người tôi.

Két két!

Bởi vì quanh năm có hai người làm cuộn bụng, chân giường của tôi có một chút 'viêm khớp phong thấp'.

Lưu Thiến Thiến chậm rãi mở bao bì ra, ngậm pocky, hai cánh tay chống ở bên cạnh mặt Trương Nguyệt Minh, hơi cong lại để cho Trương Nguyệt Minh ăn đến đầu kia.

Sợi tóc rơi xuống trên mặt Trương Nguyệt Minh.

Mang theo mùi thơm ngát, làm cho lòng Trương Nguyệt Minh ngứa ngáy.

Két két két két

Tôi là chiếc giường của Hoa Thiến Nguyệt Hạ, một chiếc giường mỗi ngày đều bị ép tập thể dục.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro