(ERENMIKA) TO YOU, IN 3000 YEARS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cuộc hành trình dài 10 năm kết thúc.

Cho dù kịch bản gốc của Isayama dài hơn thế, nhưng bộ phim này chỉ kéo dài 10 năm.

Đó là một hành trình vui vẻ.

Tất nhiên, nhân vật của anh không thực sự quá "vui vẻ", nhưng đó vẫn là một trải nghiệm thú vị.

Eren vẫy tay chào Annie và Armin, những người đang rời đi cùng Jean và Connie.

Ít nhất thì bữa tiệc sau đó đúng như những gì anh tưởng tượng: hỗn loạn, vui vẻ và đáng nhớ. Tất cả những người tham gia series phim đã dành năm giờ cuối cùng để thưởng thức rượu và đồ ăn, tiệc tùng hết mình.

Tập cuối cùng đã thành công rực rỡ trong sự đóng góp của tất cả mọi người.

Anh thở dài, uống nốt ngụm Margarita cuối cùng trong ly của mình. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc ly trống một lúc. Liệu đó là do nguồn thu nhập của anh trong 10 năm qua đã hết hay anh cảm thấy trống rỗng vì chính cái kết đó, anh không biết nữa. Anh nên làm gì bây giờ...?

Một cú vỗ nhẹ vào lưng khiến anh giật mình thoát khỏi trạng thái mơ màng. Anh quay lại và thấy Mikasa đang nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

"Eren." Mikasa nói. "Cậu không sao chứ? Cậu có thể tự mình về nhà được không?"

Anh chớp mắt vài lần, rồi chậm rãi gật đầu với cô trước khi đứng dậy. "Tớ ổn," anh nói, hơi líu ríu. "Chỉ hơi say thôi."

"Để tớ gọi taxi cho cậu nhé." Người phụ nữ tốt bụng lấy điện thoại ra và bắt đầu đặt xe. "Có lẽ sẽ mất chút thời gian vì đã muộn thế này rồi."

"Ừm. Cảm ơn, Mikasa." Anh lẩm bẩm, rồi cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi. Anh loạng choạng, nhưng đã kịp nắm lấy vai cô gái và đứng vững. "Tớ xin lỗi."

Mikasa không trả lời ngay. Thay vào đó, tay cô hơi run run, rồi mỉm cười nhẹ với anh. "Không sao cả. Chúng ta có thể ngồi đợi." Cô dìu anh đến ghế sofa.

"Còn cậu thì sao, cậu ổn chứ?" Eren hỏi cô khi anh tựa người vào ghế sofa. "Tớ chợt nhớ ra rằng Historia đã hẹn hò với Ymir trước đó."

"Ừ, đừng lo lắng. Tớ không say. Ngoài ra, tớ có chìa khóa dự phòng của ký túc xá. Nó chỉ cách đây vài bước chân thôi."

"Cậu có ổn không nếu về nhà một mình...?"

"Tât nhiên. Đừng đánh giá thấp tớ, người đã giết Titan Thủy Tổ đó."

"Hả." Eren cười khúc khích. Anh nhìn cô rồi vuốt tóc cô. "Vẫn không thể tin được là cậu đã đồng ý cắt tóc để vào vai."

Cô hơi đỏ mặt, chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ. "Tớ... đắm chìm trong việc trở thành 'cô ấy'."

"Ừ, tớ biết. Cậu định mang chiếc khăn đó về nhà à?"

"Bên sản xuất đã đồng ý rồi." Mikasa vùi nửa mặt vào chiếc khăn quàng cổ, ánh mắt khó hiểu. "Tớ muốn có một cái gì đó để nhớ về vai diễn này. Đây là món quà tốt nhất họ cho tớ đấy."

"Trong phòng của cậu còn có một bộ ODM mà."

"Cái đó khác."

Eren cười, điều mà 10 năm qua anh không thể làm được nhiều do quá nhập tâm vào vai diễn.

Khi Isayama thông báo vào ngày quay đầu tiên rằng ông ta sẽ đổi tên các nhân vật thành tên thật của các diễn viên thủ vai, mọi người trên trường quay đều bị sốc.

Thật không thể hiểu nổi; nhưng một lần nữa, thật khó để chuyển "cậu bé mắt xanh", "cô gái quàng khăn đỏ" ​​và "cậu bé thông minh tóc vàng" từ sách sang phiên bản live-action, nên điều đó cũng có lý. Thêm vào đó, ông ta nói rằng ông mong muốn họ diễn xuất chuyên tâm, hòa thành một với nhân vật mà họ sẽ thể hiện.

Điều đó vượt xa những gì họ casting, hơn nữa, họ còn là những đứa trẻ nhưng họ đã đồng ý. Thật ra điều này nghe có vẻ thú vị. Eren đã vô cùng phấn khích khi "cậu bé mắt xanh" thành hiện thực.

Phần truyện gốc sẽ được viết song song khi live-action bắt đầu, nên anh cũng bị sốc trước những gì "cậu bé mắt xanh" sẽ làm ở gần cuối truyện.

Dù sao thì, chỉ có Historia phải đóng vai Christa ở mùa đầu tiên, nhưng một lần nữa, mọi người đều đã đọc kịch bản và họ cũng đồng ý.

"Tất cả chúng ta đều muốn có vật kỉ niệm, huh." Một lúc sau anh nói, nhìn chằm chằm vào căn phòng trống.

Mikasa nhìn chằm chằm vào anh. "Cậu muốn quà gì thế?" Cô ấy hỏi.

Anh nhìn chằm chằm vào cô. "Tớ... à. Tớ chắc chắn đã yêu cầu một cái gì đó, nhưng tớ không thể nhớ nó là gì..."

Một tiếng bíp nhẹ phát ra từ điện thoại di động của Mikasa, cô nhìn sang. "Này, taxi tới rồi." Cô nói rồi đứng dậy. Cô đưa tay cho anh. Anh nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây trước khi rên rỉ và nắm lấy tay cô, đứng dậy. "Ngày mai cậu sẽ có buồn nôn cho mà xem." Cô trách.

"Ờ." Eren vừa nói vừa ngáp.

Họ bước ra khỏi phòng tiệc, nhanh chóng tìm thấy chiếc taxi đơn độc. Khi bước vào hàng ghế sau, với sự giúp đỡ của Mikasa, tài xế phát ra một âm thanh nhỏ.

"Người cậu toàn mùi rượu." Nữ tài xế nói.

"Rất xin lỗi." Eren và Mikasa đồng thanh.

"Cô không đi cùng cậu ấy à?" Nữ tài xế hỏi Mikasa. Biểu cảm của cô ấy không thể được nhìn thấy do bóng tối, nhưng giọng điệu lại rất vui tươi. "Cô không lo lắng về việc bạn trai mình đi chơi với phụ nữ nào đó à?"

Đôi mắt của Mikasa mở to, rồi cô hơi đỏ mặt lắc đầu. "Cậu ấy là ừm, cậu ấy không phải là bạn trai của tôi." Cô nói. "Và ừm, tôi có thể liên hệ với công ty của cô trong trường hợp có chuyện gì xảy ra với cậu ấy."

"Huh." Nữ tài xế càu nhàu. "Mồm miệng quá đấy. Được rồi, tôi lái xe đi đây."

"Chúc ngủ ngon, Eren." Mikasa nói với anh chàng đang ngáp, rồi đóng cửa taxi lại.

"Chưa." Eren trả lời. Anh nắm lấy tay cô qua cửa sổ và nhìn thẳng vào mắt cô. "Cậu chưa phải là bạn gái của tớ. Chỉ là chưa mà thôi." Anh nói. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã buông tay cô ra và nhắm mắt lại. "Chúc ngủ ngon, Mikasa."

Nữ tài xế cười khúc khích trước khi lái xe đi, để lại Mikasa mặt đỏ bừng, miệng há hốc.

Sáng hôm sau Eren bị đau đầu dữ dội. Anh cũng cảm thấy như mình vừa mơ thấy giấc mơ buồn nhất mà anh từng mơ, nhưng anh không thể nhớ được.

Nhưng điều đó không quan trọng. Hiện tại, ưu tiên hàng đầu của anh là tắt điện thoại.

Anh rên rỉ, cố gắng tìm chiếc điện thoại đang đổ chuông mà anh cho rằng đang ở trên bàn cạnh giường ngủ, nhưng cuối cùng lại rơi ra khỏi giường.

"Ối." Anh xoa đầu. Khi anh cố gắng đứng dậy, một cơn đau nhói ập vào lưng. "Chết tiệt." Anh xoa lưng.

Điện thoại của anh ngừng đổ chuông và thông báo tin nhắn vang lên trong phòng. Anh đứng dậy tìm chiếc điện thoại, rồi thấy nó ở chiếc ghế cạnh giường.

Tin nhắn từ Armin.

'Khi nào cậu dậy, gặp tớ ở Café Blanc lúc 12 giờ trưa nhé. Chúng ta cần nói chuyện."

Cuộc gọi nhỡ là của Mikasa.

Anh tái nhợt. Anh ta đã làm cái quái gì vậy?

Anh nhìn thời gian trên điện thoại. 11:01.

Chết tiệt.

Anh chạy về phía phòng tắm.

Anh không mong đợi Annie cũng ở đó, nhưng không.

Về cơ bản, cả hai không thể tách rời sau khi Annie trong truyện hóa cứng. Họ bắt đầu hẹn hò từ khi "cô gái tóc vàng lạnh lùng" đè "chàng trai mắt xanh" xuống đất.

Đôi khi anh tự hỏi Armin nhìn thấy gì ở cô ấy...nhưng rồi lại...ngược lại. Dù là điều gì. Chỉ cần cả hai đều hạnh phúc trong vòng tay nhau là được.

"Chà, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi." Annie nói khô khan. Cô giơ điện thoại lên, hiển thị tên người dùng của Mikasa đang gọi cho cô. "Cô gái này đã gọi cho tôi không ngừng từ sáng sớm nay."

"Vì vậy, chúng tớ cần phải nói chuyện với cậu." Armin nói, đan ngón tay vào nhau và nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ nghiêm túc chết người. "Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?"

Eren thở dài, xoa xoa đầu mình. "Tớ không thể nhớ được." Anh nói. "Tớ đang đấu với Zeke, Hange và Levi, sau đó Erwin bảo tớ nghỉ ngơi, nhưng Gabi đột nhiên xuất hiện và bắt đầu đưa cho tớ mấy ly rượu liên tục. Điều tiếp theo tớ là bước ra khỏi cửa và rồi Mikasa giúp tớ đặt một chiếc taxi."

"Vậy là chúng ta đã bỏ sót chuyện đã xảy ra trong lúc đợi taxi và khi taxi đưa cậu về nhà." Armin gật đầu nói.

"Ừm, tớ cũng không thể nhớ mình đã ra khỏi taxi và vào nhà bằng cách nào."

"Hoàn hảo." Annie nói, đảo mắt. Cô ấy thở dài. "Có lẽ cuối cùng tôi cũng sẽ nghe được những gì cô ấy nói." Cô trả lời cuộc gọi và bật loa ngoài. "Này, Mikasa."

'Cậu ở đâu? Tớ cần nói chuyện với cậu.'

"Tôi đang nói chuyện với cậu mà."

'KHÔNG! Ý tớ là, RIÊNG TƯ. Tớ đã nghe...lời mà Eren nói tối qua, và tớ không hiểu ý cậu ấy là gì. Cậu phải giúp tớ.'

"Mikasa, cứ nói đi." Annie nói, nhìn Eren đang tái nhợt phía đối diện. "Dù tên ngốc đó đã nói gì với cậu, hãy xem nó có ý nghĩa gì."

'Ừm, ughh. Xấu hổ lắm, đó là lý do tại sao tớ cần phải nói riêng với cậu-'

"Cậu có thể nhắn tin nếu thấy ngại quá, Mikasa."

'Arghhh được rồi, tớ nhắn.'

Vài giây sau, Annie nhận được tin nhắn. Khi đọc nội dung, cô ấy bắt đầu bật cười.

'Annie! Đừng cười!' Giọng nói của Mikasa ở đầu bên kia có vẻ hoảng loạn. 'Tớ nên làm gì?'

Annie tắt chế độ loa ngoài khiến Armin và Eren ngạc nhiên nhìn cô. Cô ấy ra hiệu cho họ im lặng. "Mikasa, tôi đang ở Café Blanc. Cậu tới được không?"

Một lúc sau, cô đặt điện thoại xuống, trên môi nở một nụ cười hiểu biết. "Eren, cậu đang gặp rắc rối lớn rồi." Cô ấy nói và cười khúc khích một cách ranh mãnh.

"Cái, cái quái gì thế, Annie. Đừng có cười đáng sợ như thế với tôi chứ. Cô ấy đã nói gì với cậu vậy?" Eren hỏi với vẻ lo lắng. "Và tại sao cậu lại bảo cô ấy tới đây? Cậu có nghĩ cô ấy sẽ giết chết tôi không?

"Không, tốt nhất là cậu nên giải quyết chuyện này." Annie nói, không giải thích thêm nữa. Cô nhìn bạn trai mình cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. "Đừng cố đọc suy nghĩ của em nữa, Armin. Hãy cùng xem kịch sắp diễn ra nhé, honey?"

Armin thở dài. "Đôi khi anh tự hỏi tại sao anh lại hẹn hò với em."

Annie nhếch mép cười. "Em cũng vậy."

Hai người họ cười lớn, trong khi Eren nhìn chằm chằm vào họ, không chắc mình sẽ cảm thấy gì.

Đột nhiên, Annie ngừng cười và gật đầu với ai đó đằng sau Eren. "Cô ấy ở gần đây."

Armin cười toe toét với Eren. "Vào ngày đó, nhân loại đã nhận được một lời nhắc nhở nghiệt ngã..."

"Im đi, Arlert." Eren gầm gừ.

"Xin lỗi, tôi đã chạy nhanh nhất có thể-" Mikasa nói, rồi dừng lại khi nhìn thấy người đang ở trước mặt Annie. "ANNIE!" Cô hét lên khiến vài khách hàng khác quay sang. Cảm nhận được ánh mắt của họ đang nhìn mình, Mikasa hơi đỏ mặt và vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ, rồi ngồi xuống cạnh Annie, ngồi đối diện với Eren. "CHÀO." Cô nói với giọng trầm trầm.

"Um chào cậu." Eren nói, nở một nụ cười yếu ớt. Cảm nhận được ánh mắt của Annie và Armin đang dõi theo mình, anh kết luận rằng mình phải là người mở ra chủ đề này. Anh hắng giọng. "Xin lỗi, tớ không thể trả lời cuộc gọi của cậu, tớ ngủ quên mất."

"Không sao." Mikasa nói nhỏ. Tai cô ấy hồng hồng. "Tớ quên mất là cậu say quá rồi."

Eren tự hỏi anh đang nói cái quái gì vậy. "Ừm, đừng lo lắng. Giờ tớ đã tỉnh rồi." Anh nhìn hai người còn lại đang nhìn họ với vẻ thích thú. "Ờ. Tớ tưởng hai người sẽ rời đi khi cô ấy đến đây."

"Không đời nào." Hai người đồng thanh nói.

Annie đan ngón tay lại. "Vậy, Eren. Đây là những gì Mikasa đã nhắn tin cho tôi."

Mikasa lao tới chộp lấy điện thoại, nhưng Annie ném nó cho Armin, người trực tiếp đưa nó cho Eren.

Eren nhìn tin nhắn.

'Tối qua tôi đã đặt taxi cho anh ấy. Tài xế hỏi tôi có lo lắng về việc bạn trai tôi đi chơi với một người phụ nữ nào đó không. Khi tôi nói rằng chúng tôi không hẹn hò và chúc Eren ngủ ngon, anh ấy nói rằng "Cậu chưa phải là bạn gái của tớ. Chỉ là chưa mà thôi." Và sau đó xe chạy đi. Ý của anh ấy là gì? Anh ấy có thích tôi không? Tôi chắc chắn rằng tôi không mơ thấy điều đó không giống như những lần khác. Tôi nghe nó to và rõ ràng. Điều đó thực sự có nghĩa là anh ấy cũng thích tôi phải không?'

"Áaaaaa." Mikasa vùi mặt hoàn toàn vào chiếc khăn quàng đỏ và ngồi phịch xuống ghế. "Annie...cậu sẽ phải trả giá cho việc này."

Trong khi đó, Eren như chết lặng khi đọc tin nhắn.

Và rồi những ký ức về đêm qua ùa về trong anh như một dòng thác hồi tưởng.

Ôi, Chúa ơi. Anh không để tình cảm của mình với bạn diễn tuột dốc chỉ vì say khướt chứ.

Đợi đã, "cũng thích tôi à?"

Anh thoát ra khỏi trạng thái mơ màng và nhìn cô gái đối diện mình.

Cô ấy là định nghĩa của sự hoàn hảo. Cô ấy là một nữ diễn viên xuất sắc, mạnh mẽ, độc lập và tốt bụng với mọi người xung quanh. Trong những lúc anh chật vật thể hiện cảm xúc của mình với tư cách là "chàng trai mắt xanh", cô luôn ở bên giúp đỡ anh, luyện tập lời thoại, thức khuya để hoàn thiện vai diễn của anh.

Chà, nếu có một điều có thể tách biệt anh với "chàng trai mắt xanh" không nói ra tình cảm của mình với "cô gái đeo khăn quàng cổ" cho đến khi gần kết thúc, thì đó là Eren không có bất kỳ giới hạn thời gian nào, và anh có thể nói với người anh yêu những gì mình thực sự cảm nhận. Anh có quyền tự do để làm như vậy.

Ngay tại đây, ngay lúc này.

Ngay cả khi có hai kẻ đang ngồi hóng hớt.

"Mikasa?" Anh nhẹ nhàng gọi cô. Cô ngước nhìn anh, nửa khuôn mặt đỏ bừng vẫn được chiếc khăn quàng che lại. Anh trao cho cô nụ cười dịu dàng nhất. "Mikasa Ackerman, anh rất thích em. Mình hẹn hò em nhé?"

Cuối cùng, họ luôn dư dả thời gian.

Anh có quyền tự do nói bất cứ điều gì anh muốn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro