(LEVIHAN) FOR A LIFETIME (AND BEYOND)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng vỗ vào bờ, thành tiếng thì thầm nhẹ nhàng như gió. Anh đang ở đâu?

Anh mở mắt ra. Cát xung quanh chui vào quần áo anh. Không mất nhiều thời gian để anh nhận ra bờ biển trải rộng, vàng rực và ấm áp. Mảnh đất nơi anh từng thấy hạnh phúc và tự do như tiếng gầm của biển cả.

Nhưng, làm thế nào mà anh lại đến được đây? Tất cả những gì anh nhớ là anh đã nhắm mắt ngủ, nói lời tạm biệt với Gabi và Falco, như anh vẫn làm vào bất kỳ đêm nào khác.

Vậy tại sao hai người đó không ở đây? Họ chưa từng để anh đi lang thang một mình.

Anh đứng dậy, để làn gió thổi tung mái tóc một cách dịu dàng. Dường như mặt trời đang tỏa sáng với những tia sáng mới tìm thấy, bầu trời hòa làm một với mặt nước, và không gì có thể làm tổn thương anh được nữa.

Anh nghĩ có lẽ đó là do đại dương đang hát. Không khí tràn ngập mùi của sự khởi đầu ngọt ngào, và chiến tranh chẳng là gì ngoài một ký ức xa xôi, thắp sáng đâu đó trên da thịt anh.

Anh bước đi, nhanh nhất có thể. Một. Hai. Ba. Đôi chân của anh di chuyển nhanh nhẹn và vô hại như trước đây. Như thể anh đang học cách làm lại cuộc sống. Anh chỉ là một con người bình thường được trao cơ hội yêu thương lần thứ hai.

Anh đoán đó là lý do tại sao anh không tỏ ra ngạc nhiên khi mình có thể tiến thêm một bước nữa. Không còn trận chiến nào sẽ xảy ra. Tim anh không còn đau nữa.

Bây giờ, anh là một linh hồn liều lĩnh. Có thể vẽ cho mình đủ màu sắc của hoàng hôn. Anh có thể chọn hàng triệu con đường khác nhau và ẩn náu ở hàng triệu hành tinh xa lạ.

Anh bật cười. Một cái gì đó đã nở rộ từ sâu thẳm bên trong, nung nấu sự thiếu kiên nhẫn với ý tưởng giải thoát. Và khi 2 chân anh chạm đất một lần nữa, anh chắc chắn rằng: thời khắc của anh đã đến.

Tâm hồn anh đã sải rộng đôi cánh, sáng hơn mọi bình minh.

"Levi!", một giọng nói gọi anh từ xa. Và trái tim anh đột nhiên ngừng đập, chìm đắm trước cách tên anh vang lên trên môi cô ấy.

Hange. Hange Zoe. Anh biết đó là cô ấy, ngay cả ở nơi tận cùng thế giới.

Anh lại chạy. Một. Hai. Ba. Hơi thở anh đứt quãng, chân tay tê dại và điều duy nhất đọng lại là dấu chân anh, mờ dần trên bờ biển. Có lẽ, anh hứa, lần này anh sẽ bỏ lại mọi thứ phía sau. Anh sẽ tìm kiếm những chân trời và không bao giờ quay đầu lại. Ở đây, nơi mùa xuân kéo dài mãi mãi, không có chỗ cho bi kịch. Không có nơi nào để thương tiếc những gì đã từng có.

"Hange!"

Anh đã gặp lại cô. Sau ngần ấy năm. Họ sẽ ở bên nhau mãi mãi. Cuối cùng cũng ở bên nhau.

Hange quay sang anh, dang rộng vòng tay, như thể anh đã ra đi và đây là đi về nhà. Giống như một cuộc đời trôi qua, cô muốn lao vào anh, vô tư vô cùng.

"Anh đã quay lại vì tôi...", cô thì thầm, khó thở. Cô hòa vào bờ nước; quần áo tan thành bọt. Một nụ cười nở trên môi cô, rộng như biển cả bên dưới. Levi nghĩ, chắc chắn rồi, anh sẽ đánh đổi đến hơi thở cuối cùng để biến khoảnh khắc này thành vĩnh cửu, để mãi mãi ở cùng nhau trong mảnh thiên đường nhỏ bé của họ.

Anh gật đầu, rúc vào ngực cô, thoải mái. Nhịp tim của Hange trầm tĩnh, ấm áp. Giai điệu nhịp nhàng đã chuyển thành bài hát.

Cô có biết không, anh đã đau đớn biết bao chỉ để ôm cô thật chặt? Đã bao nhiêu đêm anh viết tên cô đầy trang giấy?

"Tôi phải...", anh nói, im lặng dựa vào cô. Một giọt nước mắt rơi, theo sau là giọt nước mắt khác. Anh đã chôn vùi tình yêu nhiều hơn số lần anh thấy nó nở hoa. 

Đây là cuộc hội ngộ ngọt ngào nhất của họ. Bằng chứng trần trụi cho thấy có một tia ảo ảnh xuyên qua nỗi đau buồn của mỗi người.

Anh lùi lại nhìn Hange. Tóc cô tung bay trong gió, thoảng mùi hương muối biển. Nhưng khuôn mặt cô bừng sáng, dù hoang dã nhưng vẫn như thiên thần.

Cô là ánh nắng cho cơn mưa của anh, trong một vũ trụ chỉ có thể vỡ vụn thành ngọn lửa.

Làm sao anh có thể không quay lại tìm cô? Đó là điều ước duy nhất mà trái tim anh luôn mách bảo.

"Tôi...", anh vỡ òa. Giọng anh vỡ vụn, âm thanh khàn khàn hòa vào dòng nước. Hange lau nước mắt; ngón tay cái hứng những giọt nước rơi ra, mềm mại như sương sớm.

Một nhận thức làm anh tổn thương sâu sắc hơn cả ngày cô rời xa:

 Cô cũng đang khóc.

"Tôi nhớ anh nhiều lắm, Levi." Cô nức nở. Họ gần nhau đến mức anh có thể cảm nhận được màu hồng trên má cô, anh đến từng nhịp đập của trái tim. "Tôi đã nhớ anh rất nhiều."

Anh thở ra. Anh luôn là người khao khát sự im lặng. Một khán giả đơn độc khao khát từ chiến hào. Sự thật là số phận đã lấy đi nhiều hơn những gì anh có thể cho đi. Rằng anh phải trải qua nhiều tầng lớp để không chỉ còn lại tâm hồn mình gánh vác.

Nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Khi anh và Hange có thể có bầu trời cho riêng mình. Đó mãi mãi là một bức tranh trống rỗng và họ có thể tiếp tục những cuộc phiêu lưu, giống như họ lại là những đứa trẻ.

Anh cúi xuống, vén một lọn tóc màu nâu ra sau tai cô. Lời nói chưa bao giờ là ưu điểm của anh. Nhưng bây giờ anh muốn nói.

"Tôi nhớ em..."

Hange mỉm cười, ôm lấy mặt anh, môi họ chạm nhau. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng. Một nụ hôn chứa đầy sự dịu dàng suốt một đời. Miệng họ ép chặt vào nhau: ấm áp, vững vàng và không hề sợ hãi. Và dường như những cảm xúc dồn nén bao năm nay đã trỗi dậy. Giống như hương thơm của một ngày nắng. Giống như một con bướm nhẹ nhàng đậu xuống nhành hoa.

Levi kéo eo Hange. Bàn tay của cô luồn vào tóc anh; còn anh vuốt ve tấm lưng của cô. Anh muốn phác họa, muốn ôm và khám phá từng tấc da thịt. Bậy giờ anh có thể chạy qua biển lớn, nhảy lên mặt trăng; vì anh đang ôm hạnh phúc trong vòng tay. Sau tất cả những tổn thương. Sau tất cả mọi chuyện.

Anh rời môi cô. Mũi anh chạm vào mũi Hange, tìm kiếm các vì sao trong mắt cô. Anh có cảm giác rằng cuối cùng thì vận may cũng đã đến với anh. Có lẽ, mọi thứ sẽ giống như trước đây, khi đôi mắt cô tràn ngập những ngôi sao mà cô bắt gặp.

Cô có biết anh đã cầu nguyện bao nhiêu lần với hoàng hôn không? Anh đã bị xé thành bao nhiêu mảnh chỉ để bảo vệ kí ức về cô?

Anh hôn cô hết lần này đến lần khác, hôn thật lâu, ôm thật chặt và dịu dàng, như thể sự sống có thể đóng băng trong khoảnh khắc này. Anh hôn cô một cách ngọt ngào và chua chát, lan ra cả bầu trời. Như bù đắp tất cả những đêm khác anh không thể hôn cô khi còn ở Trái đất.

Hange ôm chặt lấy anh, ôm lấy từng kẽ hở trên cơ thể anh. Cô có thể nếm được vị mặn trong nước mắt của anh lẫn trong nụ hôn sâu.

"Tôi đã bao giờ nói với em chưa nhỉ...?", Anh thì thầm, hơi thở lướt trên môi cô. Đó là một lời thú nhận chỉ dành cho cô thưởng thức. "Em rất xinh đẹp..."

Hange có biết rằng anh đã đợi để lời nói đó trong bao lâu không? Khi cô bị bỏng nặng, bị mắc kẹt trong mọi đau đớn.

Anh lại ôm lấy cô, siết chặt đến mức cô gần như nghẹt thở. Anh không thể nhớ lần cuối cùng ai đó khiến anh có cảm giác được thanh thản là khi nào. Những đêm mất ngủ, anh luôn khao khát có ai khám phá ra nỗi lòng của anh.

"Em có rời đi nữa không...?" anh hỏi. Giọng anh ngập ngừng, hoàn toàn là một đứa trẻ. Cũng chính đứa trẻ đó đã từng lớn lên quá nhanh.

Hange lắc đầu. Levi đôi khi có thể ngốc nghếch. Nhưng cô yêu anh như vậy. Suy cho cùng, anh luôn như thế này. Như vết nứt trên sứ tốt. Như miệng hố trên mặt trăng. 

Làm sao cô có thể không quay lại tìm anh? Đó là điều ước duy nhất mà trái tim cô khao khát.

"Tôi sẽ không đi đâu cả...", cô trấn an, hôn lên những giọt nước mắt trên da anh. Lần này đây là một lời thề dễ thực hiện. Rằng họ có thể gặp lại nhau tại nơi vô cực.

Levi mỉm cười, dù trời đang mưa. Và anh gật đầu, lao mình vào Hange một lần nữa. Suy cho cùng, mọi chuyện cũng luôn như vậy. Cuối cùng, cô vẫn luôn là người giữ lời hứa.

"Chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời và hơn thế nữa nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro