(LEVIHAN) TWO PEAS IN A POD (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: AI QUÁ NGHIÊM TÚC VUI LÒNG BỎ QUA CHƯƠNG NÀY.

Levi đang nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn trên sàn nhà, như một thảm họa tột cùng đẩy anh đến bờ vực mất tỉnh táo.

Tóc anh chắc sẽ bạc trắng sau một đêm mất.

Đó không chỉ là bụi bẩn có thể quét dọn một cách đơn giản. Đó là bùn lầy - bám vào những đường rãnh của sàn gỗ, thấm vào từng đường vân nhỏ nhất. Trong trường hợp này, anh phải tốn công dọn dẹp nhiều hơn là tiêu diệt tất cả đám titan ngoài kia. Những dấu chân nhỏ và những vệt bùn rải rác khắp phòng khách, kéo dài từ cửa ra vào đến ghế sofa sạch sẽ của anh. Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó khi những vết bùn xoắn ốc dọc khắp cầu thang, đến những dấu vết nặng nề cho đến tận nhà bếp, máu trong người anh tăng vọt lên mức sôi sục. Anh thích dọn dẹp, nhưng đó lại là một câu chuyện khác khi nó chiếm 99% hoạt động của anh trong cả ngày, khi mà anh có nhiều việc cần phải làm hơn.

Những tiếng động kế tiếp đã cướp đi sự kiên nhẫn còn lại của anh khi anh tiến về phía nhà bếp nơi các thủ phạm đang lẩn trốn.

Choang.

Chết tiệt.

Có lẽ lần sau anh sẽ cần một bộ đĩa bằng gỗ.

Và một sự kiên nhẫn.

Và cả... biện pháp an toàn vào những đêm thân mật với bạn đời. Anh không thể chịu đựng được thêm một sự bổ sung nào nữa cho cái gia đình hỗn loạn này.

Khi bóng dáng của anh xuất hiện trong bếp, hai đứa trẻ giật mình trước sự hiện diện không nụ cười của anh - hay đúng hơn là sự hiện diện đầy đe dọa. Hai đứa đang ném những quả bóng bùn vào nhau, quả cuối cùng lao tới quá nhanh, đập thẳng vào mặt anh.

Biểu cảm của anh chưa bao giờ thân thiện với trẻ con. Cụm từ "quái vật dưới gầm giường" thậm chí còn có thể là một người bạn thân thiên hơn anh.

"Bố đã bảo mấy đứa không được ra ngoài sau mưa mà?" Levi hỏi như thể đang thẩm vấn binh lính của mình. Anh tức giận. "Và nhìn này... hai đứa chắc chắn không muốn bỏ lỡ một chỗ nào phải không?"

"Nhưng mẹ bảo chúng con có thể chơi bùn mà, phải không Hanna?" Cậu bé trai lắp bắp, huých khuỷu tay vào em gái mình.

"Vui lắm bố ơi!" Bé gái vui vẻ nói. "Chúng con chưa bao giờ bị thương mà..."

Tất nhiên, vì hai đứa đều mang gen Ackerman mà.

"Thật chẳng vui chút nào khi khắp nhà toàn bùn và những bàn chân bẩn. Tất. Cả. Mọi. Nơi. Trong. Căn. Nhà. Của. Bố!" Levi nói với đôi mắt hoang dã có thể giết chết cả một đội quân titan.

"Nhưng đó là nhà của chúng ta ..." cậu bé vặn lại. "Và hãy chú ý từ ngữ của bố nhé."

Từ ngữ? Từ khi nào mà đứa trẻ này được phép đánh giá anh và ngôn từ của anh?

"Ồ? Từ ngữ của bố làm con đau như dao cắt à?" Levi hỏi. "Con có chảy máu không?"

Cậu bé lắc đầu, thắc mắc.

"Con có giúp xây dựng ngôi nhà này?" Levi hỏi, mạch máu nổi lên ở thái dương.

"Bố điên lên rồi, anh Leo..." Hanna nói, sợ hãi nhích từng bước ra sau anh trai mình.

"Ngôi nhà này được xây trước khi chúng con sinh ra, nên về mặt thực tế chúng con không thể có mặt để giúp đỡ. Và con chắc chắn một trăm phần trăm rằng mẹ cũng sở hữu một nửa ngôi nhà này, và chúng con được dạy rằng chúng con có thể làm những gì mình muốn khi mẹ đi vắng." Leo nói, đôi mắt nâu rực lửa trước sự nhấn mạnh của từng âm tiết. Trông cậu bé rất giống Hange khi cô lạc vào những lời tuyên bố khoa trương của mình. "Trong trường hợp đó, chúng con vẫn có thể tự do làm những gì mình muốn vì mẹ đã nói vậy. Chúng con có quyền vui chơi như những đứa trẻ khác! Hơn nữa, mẹ muốn chúng con học những điều mới mẻ ở bên ngoài. Chúng con đã khám phá được rất nhiều côn trùng và thực vật. Mẹ thậm chí còn nói rằng thế giới đã đầy..."

Thế giới đầy rác rưởi và Hange là trung tâm của tất cả.

"Nghe này, nhóc con, khi còn nhỏ con có thể làm bất cứ điều gì mình muốn nhưng không bao giờ được làm bất cứ việc gì phá hủy ngôi nhà mà bố đã giữ rất sạch sẽ kể từ khi bố và mẹ cậu đến đây!"

Đôi má phúng phính của Leo khập khiễng trước sự khiển trách của Levi. Nước mắt của Hanna đọng lại quanh đôi mắt đỏ hoe.

"Đi tắm đi, nếu không bố sẽ chà xát da của con cho đến đau và con sẽ không thể ra ngoài chơi nữa!" Levi đe dọa.

Bọn trẻ đứng thẳng lên - kinh hãi - và từ từ đi vào phòng tắm.

"Chết tiệt..." Levi thở dài. Khi nghe thấy tiếng cọt kẹt ở cửa trước, báo hiệu có người khác sắp vào nhà, anh đã biết sắp có một rắc rối khác sắp xảy ra.

Và cứ như thế, bọn trẻ lao ra khỏi phòng tắm, người vẫn lấm bùn để chào đón vị khách mới đến. Tuyệt vời, xung quanh có nhiều bùn hơn.

Levi vào phòng khách, nhìn thấy cả hai đứa con của anh đang đu đưa trên cánh tay Erwin Smith như thể đu cây. Khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Levi, hai đứa nhỏ tách khỏi người đàn ông và chạy vội trở lại phòng tắm.

"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?" Erwin hỏi, quan sát tình trạng hỗn loạn của căn nhà.

"Rõ ràng bọn trẻ đã biết cách cho nổ tung một nơi và biến nó thành hố bùn," Levi gắt gỏng.

Erwin cau mày nhìn ống tay áo bẩn của mình nhưng lại cười khúc khích khi nhìn thấy khuôn mặt lấm lem bùn đất của Levi. "Còn cậu thì sao?"

"Bị kẹt trong một trận đấu bóng bùn," Levi nói thẳng.

"Trong cậu có vẻ thích thú đấy."

"Dù sao thì cũng là con của Hange. Tôi lẽ ra phải tận hưởng thời gian vui chơi mới đúng."

"Bây giờ cậu đang trách cô ấy à?"

Levi cong môi. "Chúng tôi là sự kết hợp tồi tệ, Erwin. Anh biết điều đó mà."

Người đàn ông tóc vàng cười lớn. "Tôi không nghĩ vậy. Cậu không thấy con mình đáng yêu đến mức nào sao?"

"Thật không đáng yêu chút nào khi làm mọi thứ rối tung lên và vùi lấp mọi thứ trong bùn." Levi cho Erwin xem tình trạng của ngôi nhà. "Chúng đúng là một thảm họa biết đi! Cảm giác như tôi đang phải đối mặt với ba Hange và gây ra sự tàn phá gấp ba lần vậy."

"Tôi hiểu rồi." Erwin cười. "Chắc cậu đang cần giúp đỡ. Cần giúp một tay không?"

"Cám ơn, tôi 1không cần phải hỏi," Levi nói.

Levi quỳ gối, đội khăn trên đầu và dùng hết sức lực Ackerman để chà sàn nhà. Anh đổ mồ hôi đầm đìa, tập trung vào cách khôi phục ván sàn về tình trạng không tì vết như trước.

Erwin đang nằm dài trên ghế sofa với tấm chăn mới và những đứa trẻ mới tắm xong đang ngủ gật trên cả hai bên đùi anh ta.

Levi nói với Erwin: "Có lẽ để anh làm phụ huynh sẽ tốt hơn, còn tôi nên lau sàn nhà cả đời..."

"Nhưng tôi đoán cả cậu và Hange đều đã cố gắng hết sức..."

"Công việc của tôi là giữ cho cặp song sinh đó sống sót khi mà tôi luôn muốn ném chúng xuống sông."

Erwin cười lớn. "Bình tĩnh nào, Levi! Nếu Hange nghe thấy..."

"Đừng quan tâm. Dù sao thì cô ấy cũng sẽ là người đầu tiên chạm mặt nước."

Tiếng cười của Erwin vang lên.

"Tôi thực sự nên sử dụng biện pháp an toàn vào đêm hôm đó..." Levi nói. "Ai mà ngờ được cặp song sinh sẽ giống mẹ chúng chứ."

"Chúng chỉ mới năm tuổi thôi, Levi. Cần có thời gian. Biết đâu khi chúng lên bảy, cậu sẽ không cần phải cọ rửa những vết bẩn như thế này nữa."

"Tôi chỉ có thể hy vọng..." Levi nói nhỏ. Anh đang há hốc mồm nhìn Erwin, người có thể khiến bọn trẻ ngủ ngay lập tức một cách thành thạo.

"Đó là loại phép thuật gì vậy? Tôi thậm chí còn không thể ru hai đứa nó ngủ," Levi thất vọng nói.

"Chà, có một mẹo dịu dàng đấy. Cứ như thế này..." Erwin chứng minh điều này bằng cách luồn tay vào mái tóc đen của Hanna. Cô bé không hề cử động và ngủ ngon lành.

"Tôi thậm chí không thể vuốt ve một con mèo."

Erwin cười. "Cậu đúng là thô lỗ ở mọi mặt. Tôi tự hỏi chuyện với Hange thế nào..."

"Ồ làm ơn... amh biết chuyện tôi với Bốn mắt như thế nào mà," Levi nói, ám chỉ mối quan hệ hỗn loạn của họ.

"Có thể thực sự khó khăn. Nhưng cậu có một cặp song sinh là con đầu lòng."

Hai hạt đậu nhỏ. Rắc rối nhân đôi trong một lần.

Levi chế giễu giọng điệu trêu chọc của Erwin. Cặp song sinh Leo và Hanna dường như không có trong kế hoạch. Một tai nạn – Hange luôn nói vậy. Đó là một trong những đêm một người xông vào phòng người kia, tìm kiếm sự an ủi. Quần áo bị xé toạc, vết đỏ trên da, cơ thể va chạm, tiếng động dâm dục trong phòng, và cuối cùng là tiếng gõ cửa - người ở phòng kế bên hỏi xem có ổn không. Khi gánh nặng của thế giới đè lên vai họ, áp lực sẽ được giải phóng sau những cánh cửa đóng kín trong những nhịp điệu cổ xưa nhất. Levi có thể là một người không bộc lộ cảm xúc, nhưng Hange luôn thể hiện một phần con người khao khát da thịt. Tất cả bắt đầu bằng những trò đùa ngớ ngẩn và những lời nói nhẹ nhàng, bắt nguồn từ những cuộc trò chuyện lúc nửa đêm, mát xa chân, cắn và hôn. Cuối cùng, khi hai sự sống nảy mầm bên trong Hange, điều đó chỉ biểu thị rằng Levi Ackerman đã vượt qua một số ranh giới.

Đến ngày bụng cô tròn trịa như bụng titan, người ta bắt đầu hỏi thăm thì cô chỉ thờ ơ nói: Đó là tai nạn.

Levi lơ đãng nhìn cặp song sinh của mình ngủ trong lòng Erwin. "Anh có thể giữ chúng ngủ trong 24 giờ không?"

"Bây giờ cậu đang đuổi con mình đi phải không?" Erwin hỏi với vẻ thích thú. "Khi nào Hange về?"

"Có trời mới biết," Levi nói. "Cô ấy đã ở nhà bố mẹ được hai tuần rồi. Lẽ ra anh không nên cho cô ấy về quê làm nhiệm vụ vì một khi cô ấy bước vào nhà, bố mẹ cô ấy sẽ từ chối cho cô ấy quay về với chúng tôi."

"Quay về với anh thôi..." Erwin sửa lại, một bên mày nhướn lên. "Anh và bố cô ấy thế nào rồi?"

"Tch. Có lẽ ông ấy chỉ muốn con rể cao hơn con gái mình. Không có gì to tát đâu." Levi trợn mắt.

"Có được một người con rể cao hơn con gái sao bằng chiến binh mạnh nhất nhân loại được," Erwin cười.

"Cũng là tên côn đồ lên trong lòng đất," Levi nói với một chút tổn thương.

"Nhưng bây giờ đã khác. Cậu đang ở tiền tuyến, Levi. Bảo vệ cho mọi người sau những bức tường này. Hange có lẽ được nuôi dưỡng trong một gia đình thượng lưu, nhưng cô ấy đã chọn gia nhập quân đội để có ích cho nhân loại... và cuối cùng, cô ấy chọn cậu trở thành một nửa của mình. Hai người cùng nhau sống sót vượt qua những nguy hiểm để trở thành những người lính giỏi nhất," Erwin nói. "Là những con người tận tâm phục vụ nhân loại, là những tấm gương mẫu mực. Nhưng tôi không hiểu tại sao việc nuôi dưỡng con cái lại là nhiệm vụ khó khăn nhất."

"Tôi có thể nói gì đây? Tôi đã sống sót trước bọn khổng lồ, nhưng lũ nhóc này sẽ giết chết tôi," Levi dài giọng. "Đó không phải là tất cả của việc trở thành người mạnh nhất của nhân loại."

Erwin đưa tay còn lại vuốt ve lưng Leo. "Thế giới này chỉ cần sống sót thôi phải không?"

"Đúng. Nhưng tôi đang chắp cánh cho nó..."

"Đợi đến khi Hange muốn có thêm con trong gia đình đã."

"Nếu cô ấy muốn có một đứa con khác, cô ấy sẽ có nó với một con titan!" Levi cười khẩy và tiếp tục chà sàn, má ửng đỏ hơn.

---'

"Ăn rau chân vịt đi, hai nhóc."

Levi đang ra lệnh —nỗ lực bắt chước  tiếng hô chiến đấu của Erwin. Đó là cơ hội để anh khiến chiều cao đáng cười của mình trở nên đáng sợ hơn một chút - thấp thoáng phía trên chiếc bàn nơi những đứa trẻ thấp hơn của anh đang ngồi, bĩu môi nhìn thấy rau xanh trên đĩa mà anh chuẩn bị tỉ mỉ cho bữa tối.

"Bố ơi, chúng con không thích," Leo rên rỉ miễn cưỡng.

"Đắng lắm...ôi..." Hanna kêu lên.

"Nhìn này nhóc, bố cũng không thích nhưng bố sẽ ăn nó!" Đôi mắt của Levi sắc như dao, găm vào sự kháng cự của bọn trẻ. "Mẹ con ăn nó nên thông minh. Và bố cũng ăn nó nên rất mạnh. Hiểu chưa?!"

Tiếng dọa nạt của anh không bao giờ có tác dụng. Và trừ khi đó là chiến thuật dụ dỗ của Hange, cặp song sinh sẽ không bao giờ cho Levi cơ hội thu phục mình.

"Ăn đi, nếu không sẽ không có gì trên bàn ăn trong vài ngày tới đâu."

Nhưng Leo luôn thông minh đã có cách để phản công. "Không sao đâu bố. Chú Erwin chắc chắn sẽ nấu cho chúng ta ăn!"

Hanna ríu rít. "Chú ấy nấu ăn ngon hơn bố và mẹ!"

"Có lẽ chú Erwin của hai đứa là một người cha tốt hơn, hai con có nghĩ vậy không?" Levi hỏi, có chút lo lắng rằng cả hai đứa con của anh sẽ gật đầu trước câu hỏi của anh. Suốt thời gian qua, anh vẫn chưa thuyết phục được bản thân rằng mình là một người cha tốt. Dù sao thì anh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng khi cặp song sinh chào đời và Hange đã rất sẵn lòng giữ chúng bất chấp yêu cầu của nhiệm vụ. Anh không bao giờ thân thiện được với trẻ con, và việc có con khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn. Chắc chắn, anh quan tâm và yêu thương chúng, nhưng anh không thể bày tỏ tình cảm một cách cởi mở, nhẹ nhàng hơn. Một cách không cần anh phải gầm gừ và xua đuổi như những con chim trong cánh đồng ngô.

"Bọn con thích món ăn của chú Erwin!" Leo nói. "Nhưng bọn con yêu bố vì bố là bố của chúng con!"

Một sự rung động trong lồng ngực của anh. Nghe cậu bé năm tuổi lẩm bẩm điều gì đó ngây thơ thời thật có chút... cảm động. Anh tràn ngập niềm tự hào vì Leo đã kế thừa trí thông minh và trái tim rộng lượng của Hange và đó không phải là điều xấu. Vẻ cau có thường trực trên trán anh đã biến mất.

"Nhưng chúng con vẫn ghét rau chân vịt..." Leo chán ghét nói thêm.

Bỗng tiếng gõ cửa khiến ba người giật mình, và Levi biết Hange chắc chắn đã triệu tập một đợt tiếp viện khác trong "cuộc chiến" này. Phải, anh cần mọi sự giúp đỡ có thể để những tên Ackerman nhỏ tuổi này của mình không bị chết đói.

Mikasa và Armin thay phiên nhau nấu nướng, mò mẫm các dụng cụ hoặc bất cứ thứ gì họ thấy hữu ích vì rõ ràng chủ nhà không phải là chuyên gia trong bếp. Khi Levi kiểm tra phòng khách, Eren đang bận rộn với cặp song sinh.

Levi thậm chí còn chưa kịp cầu cứu sự hỗ trợ vào những lúc như thế này nhưng anh cũng thấy nhẹ nhõm phần nào khi được yên tĩnh trong thời gian Hange đi vắng.

"Lũ nhóc đó ghét món ăn của tôi," Levi càu nhàu, nhìn Armin thái rau và thịt. "Chúng không ăn mấy thứ tôi chuẩn bị."

"Chắc là do đó là rau chân vịt đấy thưa thưa binh trưởng. Trẻ em ghét rau đó lắm," Armin nói với anh.

"Đó là lỗi của Hange khi cô ấy cho bọn trẻ ăn đồ ăn của Erwin kể từ khi chúng bắt đầu biết bò, trong khi tôi phải chịu đựng những công thức nấu ăn ngon như thuốc độc của cô ấy."

Armin cười nhẹ. "Một trong hai người nên học cách nấu ăn. Trẻ con rất kén ăn..."

Levi nói: "Tôi nấu ăn không tệ đến thế. Mấy đứa trẻ này không biết sẽ thế nào nếu chúng lớn lên ở lòng đất. Tch, chúng thật may mắn khi không phải chịu chết đói như tôi..."

Mikasa ngoái nhìn cảm xúc của vị binh trưởng. Anh hiếm khi phàn nàn, nhưng rõ ràng, sự thất vọng về sự vắng mặt của Hange đã lấn át.

"Có lẽ anh có thể thử kết hợp rau củ với các nguyên liệu khác để làm cho món ăn trông ngon hơn," Armin rạng rỡ gợi ý, chỉ vào giỏ bánh bao trên bàn. "Giống như món bánh rau chân vịt em làm trước đó. Chỉ là vấn đề sáng tạo thôi. Không cần cầu kì nhưng bỏ ra một chút công sức cũng không sao. Anh có muốn nếm thử không, binh trưởng?"

Levi cắn một miếng bánh mì mới nướng và ngân nga hài lòng. "Không tệ..."

"Mà khi nào thì Hange-san về vậy?" Armin hỏi.

"Có trời mới biết, có lẽ cha cô ấy đã nhốt cô ấy lại rồi," Levi lẩm bẩm. "Không ai chấp nhận việc con gái họ kết cuộc với một con chuột đến từ lòng đất cả."

"Có vẻ như vậy..." Mikasa ngắt lời, bưng một chiếc nồi lẩu đặt lên bàn.

"Mikasa..." Armin bảo cô ấy im lặng.

Levi phớt lờ cô. Anh biết cô ấy đang nói gì, nhưng lại muốn tập trung vào việc tìm hiểu các công thức nấu ăn mới và không để cô ấy chọc tức mình. Dù sao thì anh cũng đã vượt qua được sự tự ti đó.

"Hange-san bảo bọn tôi giúp anh chăm bọn trẻ lúc rảnh rỗi. Chị ấy biết anh không thể xử lý ổn được..." Mikasa nói nhỏ. "Eren đang chơi với bọn trẻ thật tốt đấy."

Tất cả đều quay đầu lại trước cảnh tượng vui đùa trong phòng khách; cả hai đứa sinh đôi đều đang ngồi trên lưng Eren. Những tiếng reo vui và tiếng cười vang vọng vào tai Levi. Đó là một tiếng ồn mà anh thường không thể chịu đựng được, nhưng tại sao nó lại giống như thứ gì đó mà anh thấy thân quen?

Chết tiệt. Levi thậm chí còn chưa bao giờ khiến lũ trẻ của mình phải ré lên sung sướng như thế. Anh co rúm người lại, tự đánh giá bản thân.

"Đã bao giờ thử cho chúng cưỡi ngựa chưa, binh trưởng?" Mikasa hỏi.

Levi ngơ ngác. Chưa bao giờ.

"Công việc duy nhất tôi giỏi là giữ cho ngôi nhà này sạch sẽ," Levi dài giọng, đột nhiên cảm thấy ghê tởm bản thân.

"Tôi đoán bọn nhỏ đã chán từ khi Hange-san đi," Mikasa nói. "Và tôi đoán anh cũng chưa bao giờ chơi với chúng."

Levi trừng mắt nhìn Mikasa, rồi nhìn lại Eren. Nụ cười của bọn trẻ không hề thay đổi, khiến Levi ngày càng cảm thấy tội lỗi.

"Đôi khi hãy thử làm một người cha tuyệt vời xem," Mikasa nói với giọng trung lập nhưng rất quan tâm. "Tất cả những vết bẩn mà anh có thể dọn dẹp đều có thể chờ đợi anh mà, nhưng trẻ con lớn lên... chúng sẽ làm gãy xương anh nếu anh cõng chúng lúc mười lăm tuổi."

Levi tặc lưỡi không nói gì. Mikasa nói đúng.

"Nhưng đừng lo lắng, anh vẫn là một người cha tốt. Trong khi anh ở ngoài đó ngăn cản bọn titan xâm nhập vào cuộc sống của mọi người, con anh sẽ lớn lên trong một thế giới an toàn." Và mọi chuyện sẽ luôn như vậy, Mikasa xoa dịu anh nhanh hơn cả việc cô có thể tung một cú đấm.

"Bố! Bố!!!!" Giọng của Hanna vang vọng khắp nhà, suýt khiến Levi vấp ngã vài bước trên cầu thang khi con gái anh lao tới. Cô bé thở hổn hển, mặt đỏ bừng, rằng anh phải chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu.

"Cái quái gì đã xảy ra vậy?!" Levi cảnh giác hỏi.

Hanna đứng thẳng lên sau khi lấy lại hơi thở. Cô ngước nhìn bố và nở một nụ cười toe toét.

"Bố nhìn này! Nhìn con này! Con có đẹp không?!" Con gái ông xoay người một cách duyên dáng. Đó là lúc Levi nhận ra: Một vòng hoa tô điểm trên mái tóc của cô bé, những bím tóc đen gọn gàng buông xõa trên vai cô. "Sasha đã làm đấy! Chị ấy đã làm chiếc vương miện hoa này nữa!"

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi cổ họng khô rát của Levi. Mẹ kiếp, khiến anh đau tim muốn chết!

"Bố nói gì thế? Con có đẹp giống mẹ không?"

Levi cúi đầu. Con gái anh rõ ràng là đang tranh lời khen. Đôi mắt cô bé tìm kiếm sự xác nhận của anh, nhưng bản thân luôn lúng túng của anh không phải là người đưa ra những lời khen ngợi lớn lao. Chết tiệt, anh thậm chí còn chưa bao giờ nói thẳng với Hange về cảm xúc của mình.

Cô bé chắc chắn là đáng yêu và xinh đẹp, nhưng anh lại lảng đi, nói những lời tâng bốc có thể khiến anh bốc cháy.

"Bố?" Đầu Hanna nghiêng sang một bên, chờ đợi câu trả lời. Trong vài giây Levi chưa nói gì, đôi mắt sáng của cô bé đờ đẫn, cái cau mày đặc trưng mà cô bé nhận được từ anh bắt đầu hiên lên khuôn mặt.

Là nó. Kiểu cau có đó báo hiệu sự diệt vong sắp xảy ra. Cô bé có thể là một kẻ giống như mẹ cô - thậm chí còn đáng sợ hơn. Và đó là điều cuối cùng anh cần phải chứng kiến ​​lần nữa. Vẫn chưa quá muộn.

"C-con xinh đẹp hơn bất cứ ai... hơn..." Anh cố gắng. "Tất nhiên là hơn mẹ con rồi!"

"Huh?"

Sasha xông vào nhà đúng lúc để tìm Hanna. "Ồ! Chào binh trưởng!"

Levi đứng đó với vẻ mặt chua chát.

"Đến đây Hanna!" Sasha bối rối nói và bế cô bé lên. "Chị vẫn chưa làm xong tóc cho em. Chúng ta sez cài thêm hoa để những con bướm sẽ vây quanh em như một nàng tiên nhé!"

"Tiên?" Cô bé há hốc mồm phấn khích.

"Đúng! Em sẽ là nàng tiên xinh đẹp nhất ở Paradis! Thôi nào... Krista đã hoàn thành xong đôi cánh rồi! Chúng ta sẽ đặt lên lưng em để em có thể bay!" Sasha thủ thỉ.

"Oi, ôi, coi chừng! Không được để con bé bay!" Levi nói. "Và nhóc không trói con bé trong trang bị ODM!"

Sasha nháy mắt với anh. "Theo nghĩa bóng, binh trưởng!"

Levi thở dài. "Leo đâu?"

"Anh tự mình xem đi!" Sasha cười khúc khích và lao ra khỏi cửa với Hanna đang lủng lẳng bên cạnh.

Levi bước ra cửa, nhìn ra ngoài. Đứa con còn lại của anh đang chơi với Jean, bắt chước các bước di chuyển của một người lính cầm kiếm, còn Connie đóng vai một titan tăng động. Khi Sasha đặt Hanna xuống, Krista bắt con bé để đeo một đôi cánh làm từ những chiếc lá.

Levi kinh ngạc trước khung cảnh vô tư đó—đặc biệt là những khuôn mặt tươi cười như thể thế giới của họ không bị những người khổng lồ xâm chiếm. Anh thề rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để không một cuộc chạm trán với titan nào gây ra nỗi sợ hãi cho những nụ cười đó—đặc biệt là đối với những đứa con của anh, những người mà anh chỉ dành rất ít thời gian làm cha mẹ khi chúng lớn lên vì anh thường xuyên phải làm nhiệm vụ của một người lính.

Lúc đó, anh hy vọng Hange ở bên cạnh, nghe thấy đủ loại tiếng cười vang lên trong không khí vì trẻ con vốn sinh ra để tận hưởng cuộc sống những ngày đầu đời, vui chơi cả ngày, tận hưởng những năm tháng tuổi thơ không bao giờ trở lại trong cuộc sống trưởng thành.

Và thật đau lòng khi hồi tưởng lại quá khứ của anh khi còn là một đứa trẻ suy dinh dưỡng, phải tự chống chọi, trông chừng xác của mẹ mình trong nhiều ngày và được bạo lực nuôi lớn.

Levi lại thề rằng: các con của anh sẽ không bao giờ trải qua cuộc sống như anh khi còn nhỏ.

Hange có thói quen về nhà không báo trước sau một kỳ nghỉ vô thời hạn. Cô biết mình đang gặp rắc rối khi có một kỳ nghỉ kéo dài và về nhà vào buổi tối muộn với một người chồng có lẽ đang kích động trong nhà. Cô có chìa khóa dự phòng nên không cần phải đánh thức Levi dậy. Cô cố gắng hết sức để không bị phát hiện khi ở trong nhà, nhón chân vào phòng khách với hành lý của mình và gần như nhảy dựng lên vì ngạc nhiên khi thấy gia đình nhỏ của mình đang rúc vào nhau và ngủ trên ghế sofa.

Ồ.

Cô muốn ré lên sung sướng khi thấy Levi bị kẹp giữa cặp song sinh, cả hai vùi dưới cánh tay anh, rúc sát vào người đàn ông chưa bao giờ thực hiện hành động ngọt ngào này.

Quá quý giá.

Hange bước lại gần hơn một chút, ngọn đèn trong phòng chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên khuôn mặt đang ngủ yên bình của Levi, cô không khỏi trố mắt mỉm cười trước cảnh tượng hiếm hoi. Cô nhớ anh . Bỏ lỡ cuộc cãi vã và sự hỗn loạn của họ mỗi sáng mỗi khi cô làm hỏng bữa sáng, và cô sẽ buộc phải đến chỗ Erwin cùng với cặp song sinh của mình để được ăn miễn phí. Ba tuần đã đủ dài và đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cô tạm nghỉ làm mẹ kể từ khi sinh con. Cô cảm thấy tội lỗi khi bỏ Levi lại một mình, người có rất ít kiến ​​thức về cách nuôi dạy con cái, hoàn toàn nhận thức được rằng anh không bao giờ chấp nhận sự lộn xộn và ồn ào, vậy mà anh vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc và thái độ điềm tĩnh chỉ để thực hiện trách nhiệm đó.

Cô cúi xuống gần hơn, cố đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Levi.

Nhưng kẻ mạnh nhất nhân loại có bản năng nhạy bén và có thể cảm nhận rất rõ nếu có thứ gì đó lén lút xâm chiếm không gian cá nhân của mình. Anh giật mình trước hơi thở của cô, đầu anh đập vào hàm cô. Cú va chạm bất ngờ có thể khiến não cô văng ra ngoài, Hange phải cố kìm nước mắt trước cơn đau.

"Ối!!!!" cô tru lên, nhưng Levi đã đủ nhanh để tóm lấy và bịt miệng cô lại.

"Đồ ngốc! Em nghĩ mình đang làm gì vậy?! Lại định vẽ thứ gì đó buồn cười lên mặt anh nữa à?!" Levi thì thầm gầm gừ, cố gắng không đánh thức bọn trẻ đang ngủ. Anh thô bạo đẩy Hange sang một bên và kiểm tra những đứa trẻ trên đùi mình. Thấy cả hai vẫn ngủ bình yên, anh nhẹ nhàng xoa đầu và sắp xếp lại tư thế ngủ cho chúng.

"Đang định hôn anh đấy!" Hange đau đớn xoa xoa quai hàm: "Không vui vì cuối cùng em cũng quay lại rồi phải không? Thậm chí không có một lời chào. Chào mừng trở lại, bản thân tôi ơi!"

Levi đã quá mệt mỏi để đáp lại lời mỉa mai của cô. Mặc dù anh thực sự có ý định nổi giận với cô vì đã xa nhà quá lâu, nhưng có vẻ đó không phải là một ý kiến ​​hay.

"Chúng ta sẽ nói chuyện trong bếp," Levi đứng thẳng, nhìn Hange bằng ánh mắt chết chóc. "Đừng bao giờ đột nhập vào nhà mình như một tên trộm vào ban đêm. Trò đùa bất ngờ của em có thể khiến mình chết không rõ lý do đấy."

"Trời ạ... có vẻ như anh đang muốn làm điều đó thật đấy."

"Em có thể nhỏ giọng được không? Em vào trước đi, để anh nhét bọn trẻ trở lại giường đã."

"Để em giúp ..." Hange thì thầm.

"Không, em sẽ đánh thức chúng thôi," Levi khiển trách.

"Em là một người mẹ đó. Thôi. Được rồi..." Hange nói. "Có gì cho bữa tối không?"

"Tự tìm đi," Levi nói nhỏ, ôm Leo trong tay và đi lên lầu.

"Em hy vọng anh không nói về xà phòng và chất tẩy rửa..." Hange nói và đi thẳng vào bếp. Cô rất ấn tượng trước tình trạng luôn tuyệt vời của nhà bếp trước khi rời đi. Không có gì ngạc nhiên khi Levi không bao giờ để một chỗ nào trong nhà mà không có người trông coi. Cô lục lọi kho thực phẩm và thấy một đống thức ăn thừa trông giống như đồ ăn được phục vụ trong các bữa tiệc.

Levi đã nấu tất cả những thứ này?

Thậm chí còn bất thường hơn khi có thêm vài món đồ dùng được xếp ở quầy. Hoặc Levi đã thuê một bảo mẫu rrong nhiều tuần cô vắng mặt, hoặc anh nhận ra mình cần mua tất cả những thứ cần thiết trong nhà bếp.

Lấy một chiếc đĩa và bộ dao kéo, Hange tự nguyện không để Levi thấy mình đã đói đến mức nào trong suốt chuyến đi. Thức ăn ngon miệng đến mức cô có thể xúc hết thìa này đến thìa khác mà không hề nghĩ tới nguy cơ bị nghẹn.

Và cô bị nghẹn thật.

Cô bịt miệng và ho trước sự háu ăn của mình.

Một bàn tay rắn chắc đột nhiên vuốt ve lưng cô. Levi đã ở phía sau cô, xoa dịu cô trong cơn ho dữ dội.

"Bố mẹ bỏ đói em?" Levi hỏi và đưa cho cô một cốc nước.

"Tất nhiên là không rồi! Thực tế là em đã tăng cân đấy", Hange ríu rít. "Và họ hỏi về anh nữa."

"Anh đoán em đã mang đến cho họ tin xấu rằng em vẫn chưa rời bỏ anh," Levi nói, ngồi đối diện cô. "Và việc cưới anh khiến em bị tuột cân."

"Anh vẫn nghĩ họ ghét anh đến thế à?" Hange cau mày. "Nào, chúng ta đã kết thúc chuyện đó rồi. Chỉ là tình cờ em đã không kết hôn với trúc mã mà họ muốn. Tuy nhiên, em có hơi ngạc nhiên là bố đã mua cho anh một túi trà ngon từ thị trấn đó!"

Levi huýt sáo. "Anh còn tưởng em sẽ không về vì họ nhốt em trong ngục tối hay gì đó..."

"Levi ngốc nghếch! Anh thật sự lo lắng em không về sao? Ồ, có người nhớ em này..." Hange nhíu mày.

"Tất nhiên là không..." Levi nói.

Đôi mắt Hange ánh lên vẻ thích thú. "Được rồi. Vậy có lẽ em có thể sử dụng thời gian nghỉ dài hơn thế à?"

"Thử đi. Em sẽ không bao giờ được phép vào nhà nữa."

Trò đùa điển hình. Nhưng cả hai đều thuộc lòng rằng người này không thể sống thiếu người kia.

"Bọn trẻ thế nào?" Hange hỏi với giọng êm dịu.

"Con của em như những cơn lốc bùn ấy - hai vũng bùn hình người và phá hủy cả ngôi nhà. Chúng nói về việc khám phá 'những thứ' bên ngoài vì được em cho phép. Chúng thậm chí không mệt mỏi và Erwin đã thực hiện phép thuật của mình để ru chúng ngủ, khiến chúng ngủ yên trong để anh có thể có được chút bình yên và tĩnh lặng."

Hange cười khúc khích khi nghe câu chuyện. Cô đặt nĩa xuống để lắng nghe lời phàn nàn của chồng vì anh hầu như không nói nhiều như vậy.

"Chúng thường nhăn mặt trong mỗi bữa ăn mà anh chuẩn bị, rồi phải cần sự giúp đỡ của Armin và Mikasa để bắt bọn nhỏ ăn thứ gì đó", Levi kể lại. "Những lời đe dọa trống rỗng không còn hiệu quả nữa vì hai đứa nói rằng Erwin nấu ăn ngon hơn chúng ta..."

"Em có thể nói gì đây, hai đứa toàn nói sự thật", Hange cười. "Tính cách rất trung thực."

"Và sự thành thật đó ngụ ý rằng chúng ta là những bậc cha mẹ vô dụng," Levi cáu kỉnh nói.

"Nhưng nhìn xung quanh xem, có vẻ như anh đã cố gắng làm một người bố đơn thân trong nhiều tuần," Hange thản nhiên nói. "Anh nói cho em nghe xem..."

"Nói cho em biết cái gì?"

"Rằng trong thời gian em vắng mặt, anh đã học được rất nhiều điều..." Hange nói với vẻ mặt hiểu biết. "Em tưởng mình nhìn nhầm khi bắt gặp anh và bọn trẻ đang rúc vào nhau trong phòng khách. Có vẻ như chúng đã kiệt sức sau một ngày dài vui vẻ..."

"Mỗi ngày..."

"Kể cho em biết thêm đi."

"Hanna bắt anh tết tóc giống Sasha. Leo bắt anh khắc một thanh kiếm cùn từ gỗ. Hai đưa cưỡi anh như ngựa khi không có Eren ở bên. Bọn nó khỏe hơn rất nhiều những tên khổng lồ đang chạy nước rút kết hợp lại."

"Đó là do dòng máu Ackerman của anh chảy trong huyết quản của hao đứa," Hange vui vẻ nói. "Không có gì ngạc nhiên khi chúng không bao giờ mệt mỏi. Ồ, còn món ăn này thì sao? Bây giờ anh là đầu bếp cho các sự kiện quân sự à?"

Levi cười khúc khích trước lời khen. "Đã học được một số bài học nấu ăn từ Erwin, Armin và Mikasa..."

"Điều đó giải thích vì sao đồ ăn ngon đó. Và có lúc em tưởng anh đã kiếm cho mình một bà nội trợ mới."

"Anh đã rất muốn..." Levi nói. "Và anh nhận ra mình ngủ ngon hơn khi không có em ở bên."

"Ha! Em hiểu rồi, ít nhất bọng mắt của anh không bị thâm quầng do thiếu ngủ. Từ nay về sau anh có cần em ngủ trong phòng trẻ con không?" Hange chế giễu.

Levi cười nhẹ. "Nhưng em vừa mới về..."

"Em biết anh đã trải qua ba tuần lạnh lẽo, Levi. Đừng bao giờ nói rằng anh không nhớ em!"

"Anh có nhớ đâu."

"Vậy tối nay anh muốn ngủ một mình à?" Hange thách thức. "Em có thể nhắc anh rằng em có thể ngủ mà không có anh trong nhiều tuần không..."

Levi ngừng lại rồi nhếch mép cười. "Tối nay anh có thể cần có em đồng hành..."

----

Mike và Moblit đến sớm vào ngày hôm sau và bắt gặp Levi đang chuẩn bị bữa sáng.

"Hai người đến sớm quá..." Levi nói. "Cảm ơn, nhưng Hange vừa mới về tối qua. Việc trông trẻ của hai người đã kết thúc rồi."

"Ồ, vậy là tôi thua cược rồi!" Mike kêu lên, ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất.

"Có phải lũ ngu các cậu đang cá rằng cô ấy sẽ không quay lại không?" Levi hỏi với vẻ mặt hoài nghi.

"Chà... tôi không biết gì về điều đó cả!" Moblit hoảng hốt nói, khua tay trước mặt.

"Tôi không thấy có lý do gì để bỏ rơi người chồng tuyệt vời và những đứa con đáng yêu của mình." Hange đột ngột vào bếp, nghe lỏm được cuộc trò chuyện và thở dài một hơi. "Chào buổi sáng! Thật vui khi cuối cùng cũng được trở lại! Tôi sẽ đưa quà sau vì tôi biết mọi người rất tận tâm với các con tôi! Và cảm ơn vì đã giữ cho Levi còn sống, tỉnh táo và nguyên vẹn!"

Levi chế giễu. "Chà, hối lộ luôn có tác dụng."

"Chà, Hange, trông cô..." Mike nhìn cô một lượt, khiến Levi cau có.

"Chà... đã được một lúc rồi." Hange nháy mắt với Levi: "Chào buổi sáng, anh chàng gắt gỏng! Biết nấu nướng rồi à?"

Levi tặc lưỡi và quay lại chiên trứng. Mũi Mike cứ giật giật.

"Tôi nghĩ tôi muốn món mũi chiên cho bữa sáng," Levi nói. "Cậu có thể sống mà không cần mũi phải không Mike?"

Mike cười lớn. "Tà ác quá. Tôi vừa thua cược, bây giờ anh lại muốn tôi mất mũi?"

"Nếu muốn nói cái gì, tốt nhất nên giữ nó trong lòng đi!" Levi gầm gừ.

"Tôi chỉ muốn nói rằng hai người trông rất hạnh phúc khi được quay lại trong vòng tay nhau!" Mike vui vẻ nói. "Có tệ lắm không?"

Moblit theo dõi cuộc trao đổi ác ý và thở dài trong khi Hange chuẩn bị trà.

Khi cặp song sinh bước vào, Hange đã giơ tay ôm chúng vào lòng. "Ồ, đây rồi! Chào buổi sáng, những hạt đậu ngọt ngào của mẹ! Các con có nhớ mẹ không?!"

Hanna ré lên trước sự hiện diện của Hange và lao vào ôm cô ấy. "Mẹ ơi!"

Hange nhìn Leo không cử động chút nào. "Cái ôm của con đâu, Leo-boo?"

"Bố mẹ đang cãi nhau à?" Leo hỏi, làm căn phòng yên tĩnh.

Hange chớp mắt ba lần. "Ồ... chúng ta chưa bao giờ cãi nhau cả. Con đang nói gì vậy? Mẹ vừa về thăm ông bà ở quê nên mới đi xa mấy tuần..."

Leo nhìn cô trầm ngâm. Hange biết rõ con mình là một đứa trẻ rất nhạy cảm. Mặt khác, Mike lại có những suy nghĩ khác trong đầu, hít thở bầu không khí đặc quánh trong phòng và bật cười trước những gì sắp xảy ra.

"Không phải thế," Leo nói với chút phẫn nộ. "Hai người đã đánh nhau..."

"Oi Leo, bố và mẹ chưa bao giờ đánh nhau," Levi nói với giọng cứng cỏi.

"Thật thú vị..." Mike vui vẻ nói. "Thằng bé biết chuyện gì đã xảy ra."

Sắc mặt Hằng tối sầm. "Sao con nghĩ bố mẹ đánh nhau vậy, con yêu?" Cô mệt mỏi nhìn Levi.

"Đêm qua hai người đã chiến đấu," Leo nói. "Trong phòng ngủ, con gõ cửa, nhưng không ai mở!"

Mike bùng nổ trong một tràng cười. Moblit đỏ mặt.

"C-cái gì?" Hange nghiêng đầu, cố gắng giả vờ vô tội. "Mẹ... mẹ không nghe thấy gì tối qua cả."

"Con đã gõ cửa mà mẹ," Leo sốt ruột lặp lại. "Nhưng có lẽ mẹ không nghe thấy bởi vì..."

"Ồ, bởi vì có ai đó đang la hét à?" Mike đoán một cách ác độc. "Nó nghe như thế nào?"

Levi ném chiếc khăn bếp ướt vào mặt Mike. "Im đi, tên khổng lồ!"

"Con nghĩ là mẹ," Leo trầm ngâm nói. "Giốn như mẹ đang khóc và rên rỉ và..."

Moblit nhanh hơn một tia chớp và đưa tay bịt miệng Leo. "Không có ai đánh nhau cả, Leo. Có lẽ con chỉ đang mơ... hoặc mộng du!"

"Con tỉnh táo lắm!" Leo rên rỉ đầy kịch tính.

"Tiếng kêu của niềm vui!" Mike sôi nổi nói. "Cánh hoa héo tàn cần một chút mưa. Con à, mẹ có thể đảm bảo với con rằng bố mẹ con không hề cãi nhau. Họ chỉ... nói chuyện thôi."

"Tôi có một cái chảo rất nóng muốn đập vào mặt cậu ngay bây giờ, Mike!" Levi đe dọa. "Coi chừng đấy"

Mike im lặng, nhưng nụ cười ngu ngốc vẫn không rời khỏi khuôn mặt anh ta. "Em bé số ba đang trong quá trình hình thành!"

"Leo, Hanna, sao không chơi với chú Mike và Moblit ở bên ngoài trong khi bố và mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con?" Hange gợi ý, ra hiệu cho Moblit đưa bọn trẻ đi.

Đôi mắt Leo sáng lên, đột nhiên quên mất sự cố chấp của mình. "Chú Mike, chúng cháu có thể cưỡi chú như cưỡi ngựa được không?"

Mike nuốt nước bọt. "Ừ, bố chưa bao giờ cõng cậu à?"

Leo cau mày suy nghĩ, liếc nhìn cha mình. "Bố đã làm vậy nhưng... chúng con chỉ có thể đi từng lượt vì..."

Mike lại sắp phá lên cười. "Ừ, ừ chú hiểu rồi. Bố con cần phải cao thêm nữa, và để làm được điều đó, con không nên gõ cửa phòng vào ban đêm."

"Tại sao?" Leo hỏi.

Một quả cà chua chín đập vào mặt Mike. Vẻ mặt u ám của Levi càng dữ dội hơn. "Được rồi! Được rồi!..."

Moblit nắm tay cả hai và dẫn họ ra ngoài. "Đi thôi nào!"

Mike đứng dậy và lau trái cà bị bẹp. "Được rồi, hôm nay bọn trẻ có thể cưỡi tôi còn cô, Hange, có thể cưỡi Levi nếu cô muốn."

"Mike!" Hange lườm anh một cái, mặt cô nóng bừng.

"Cái chảo, Mike. Cái chảo!" Levi đầy nọc độc nhắc nhở.

"Để sau đi, ngựa giống!" Mike nháy mắt và lao ra khỏi bếp trước khi một chiếc chảo đang cháy bay thẳng vào mặt và làm gãy mũi anh ta.

Khi chỉ còn lại hai vợ chồng, Hange ngồi phịch xuống ghế. "Bọn trẻ cần một căn phòng cách xa chúng ta..."

Levi mới bắt đầu lấy lại bình tĩnh. "Lỗi của em. Em không thể giữ mình im lặng được sao..."

Hange nhún vai bất lực. "Em không thể kiềm chế được khi anh quá... giỏi." Cô nói điều đó không kịp thở, và Levi nổi da gà khắp cánh tay.

"Câm miệng."

Hange cười lớn. "Em đang nghĩ đến một thành viên khác cho gia đình. Anh nghĩ sao?"

"Tốt nhất là em nên học nấu ăn trước đã," Levi nói. "Và lập thêm một số quy tắc trong nhà!"

"Vậy là anh không hoàn toàn phản đối?"

Levi chỉ ậm ừ.

"Chà... ít nhất em sẽ không gọi đó là tai nạn nữa ..." Hange trêu chọc. "Vậy kế hoạch tối nay của anh là gì, ngựa giống?"

"Bịt cái mồm to tội lỗi đó đi..."

"Ồ...thú vị!" Hange ríu rít vui vẻ, đẩy tách trà qua bàn cho Levi. "Đó là trà của bố đấy."

Levi nhấp một ngụm, trên mặt nở nụ cười nhẹ. "Lúc nào đó em nên đưa bọn nhóc này về gặp bố mẹ."

"Vâng, và anh sẽ đi cùng..." Hange táo tợn nói, nhấp một ngụm từ cốc của chính mình.

"Anh sẽ xem xét việc đó..." Levi nói nửa vời, nhưng rất thích thú với ý tưởng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro