Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Bọn họ quấn quít hôn nhau ước chừng một lúc lâu, Vương Nhất Bác vẫn buông Tiêu Chiến ra, còn nói: "Không thể ở đây."

Vừa nói hắn vừa tách người qua một bên, để lại Tiêu Chiến còn đang thở hổn hển, ánh mắt có chút hoang mang mờ mịt.

Hai người toàn thân xộc xệch ngã xuống thảm ở khu vực đọc sách, Vương Nhất Bác lấy điện thoại rồi mở phần mềm ra.

Tiêu Chiến im lặng chờ đợi, anh qua khóe mắt liếc thấy thông tin tra cứu khách sạn trên màn hình điện thoại của Vương Nhất Bác, tim lập tức đập dữ dội.

Có một tin nhắn được gửi đến điện thoại, Vương Nhất Bác bấm vào xác nhận tin nhắn, làm xong hắn quay người lại nhìn Tiêu Chiến rồi kéo anh đứng dậy.

Tiêu Chiến vôi vội vàng vàng, tùy tiện chấn chỉnh vội quần áo rồi đi theo Vương Nhất Bác ra ngoài, lúc này cũng đã rất muộn, cả hai không có xe để đi.

"Nếu không, thì để em gọi tài xế đến đón." Đợi xe bên đường một lúc, gió lạnh thổi qua, Vương Nhất Bác chỉ mặc độc một chiếc áo gió, cổ hếch lên trông hơi lạnh lùng, một tay đút trong túi, tay còn lại luôn để lộ ra ngoài nắm lấy tay Tiêu Chiến.

Nơi da thịt hai người tiếp xúc với nhau đều túa đầy mồ hôi, sự tương phản với nhiệt độ bên ngoài dường như càng thêm rõ ràng.

Vương Nhất Bác dứt lời, Tiêu Chiến có hơi ngẩn ra mà nhìn hắn rồi thở dài nói: "Gọi tài xế đến, để đưa chúng ta đi khách sạn sao?"

Những nhược điểm trong thường thức của Tiêu Chiến đều do bị bao bọc quá chu toàn lần nữa lại phơi bày ra.

Cũng có thể vì nụ hôn quá mãnh liệt vừa rồi khiến anh choáng váng, sau khi sửng sốt một lúc anh liền bật cười - vì câu nói ngu ngốc của mình.

Vương Nhất Bác đang định nói gì đó thì trước mặt bỗng có một ánh đèn ô tô lóe lên, đoán chừng là của một chiếc taxi, hắn vẫy dừng xe lại, sau đó hắn tạm thời buông tay Tiêu Chiến ra rồi hai người cùng bước lên xe.

Ngay sau khi ngồi vào chỗ, Vương Nhất Bác mở điện thoại, app đặt phòng vừa báo tên khách sạn gần họ nhất và phòng trống, khách sạn Liên Châu chỉ còn duy nhất hai phòng.

Tiêu Chiến ngồi cạnh hắn trên ghế sau, anh dường như có hơi bối rối, tay anh đặt hờ trên ghế, ngón trỏ lo lắng gõ gõ không theo tiết tấu, phát ra âm thanh rất khẽ.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu liếc anh một cái, nội tâm kích động cũng có chút lo lắng vô cớ, hắn vươn tay đặt nhẹ lên bàn tay Tiêu Chiến, sau đó luồn ngón tay qua khe hở giữa các ngón tay, gắt gao nắm lấy.

Trong xe rất yên tĩnh, tài xế taxi là một người ít nói, đài phát thanh phía trước đang phát một chương trình trò chuyện hài hước đêm khuya, hẳn là loại ghi hình trực tiếp, thi thoảng lại vang lên một tràng cười của khán giả .

Tài xế taxi cũng thỉnh thoảng cười theo một cái.

Dám chừng loại tài xế ca đêm này đã quen với kiểu nam nữ nắm tay nhau lên xe đến khách sạn rồi, sau khi đưa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến nơi, rất có thể chuyến tiếp theo của ông cũng kiểu kiểu vậy.

Nhưng đối với hai người ngồi ở ghế sau thì hiển nhiên là không.

Vương Nhất Bác nhất định cực kỳ tường tận về những gì hai người họ sẽ làm, Tiêu Chiến cũng không thể không biết phần nào.

Anh bỗng chốc nhớ tới ngày hôm đó, đoạn clip khiêu dâm trong máy tính của Vương Nhất Bác mà anh vô tình mở được kia, trong đó có hai nam nhân trẻ nằm đè lên nhau, trên mặt người nằm bên dưới lộ ra vẻ biểu cảm vừa thống khổ lại vừa trầm mê, rất phức tạp, có thể là nói vô vàn cảm xúc đan xen.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Chiến chỉ nuốt nước bọt mà không trả lời, Vương Nhất Bác vẫn đang nắm chặt tay anh, sau một lúc anh mới cố gắng nói nhẹ nhất có thể, dường như là sợ tài xế nghe thấy: "Chờ chút nữa thì ai nằm dưới?"

Tay anh lập tức bị xiết chặt lại, Tiêu Chiến cảm thấy hơi đau, khẽ cau mày quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, khuôn mặt người bên cạnh đã đỏ bừng, khóe miệng mím chặt giờ khẽ nhếch lên, giống như là đang cố nhịn cười.

"Em cười cái gì?" Tiêu Chiến hỏi hắn.

Vương Nhất Bác lắc đầu, quay đầu đi không trả lời anh.

Chắc chắn một điều là, nếu Vương Nhất Bác mà gặp một người đàn ông khác hỏi về chuyện này, hắn còn nhiều phần nghĩ rằng đó là cố ý, dù gì đã ngồi trên xe đến khách sạn rồi, thì mặc kệ là nằm trên hay nằm dưới, cứ xuống băng ghế sau của xe để thảo luận vấn đề trước đã.

Ít nhất thì hắn không nghĩ tới.

Nhưng Tiêu Chiến rất trực tiếp, rất nghiêm túc, mặc dù chắc hẳn anh vẫn cảm thấy xấu hổ nên mới hạ thấp giọng hỏi.

Tiêu Chiến tất nhiên không phải là một bé thỏ trắng nhỏ ngốc nghếch, anh thấu hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng vấn đề này đối với anh dường như vẫn có chút xấu hổ.

Vương Nhất Bác nhớ rằng May đã từng nhắc đến Tiêu Chiến với hắn, nói rằng cô ấy cảm nhận Tiêu Chiến mang đến cho cô ấy một tính khí đặc biệt là mâu thuẫn, đôi khi anh ấy rất trưởng thành, nói năng rất có trật tự, nhưng đôi khi anh ấy lại lộ ra một số ánh mắt khiến cô ấy cảm thấy không thể lý giải được.

Kết luận của May về chuyện này chính là: Tiêu Chiến làm cho người ta cảm thấy rất khó mà cự tuyệt.

Cô nói xong lại chêm thêm một câu: "Đương nhiên không đến lượt em từ chối anh ta."

Thực ra hắn cũng không muốn cười vào thời điểm này, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy Tiêu Chiến rất là đáng yêu, đáng yêu kiểu một người lớn vậy.

Giờ này ban đêm, con đường rất thoáng đãng, chỉ cần băng qua phía bên kia của con kênh là sẽ đến khách sạn.

Tài xế taxi thả họ xuống trước cổng khách sạn.

"Anh đợi một chút." Vương Nhất Bác nói rồi đi tới quầy lễ tân, Tiêu Chiến đi theo bên cạnh, sau khi Vương Nhất Bác đưa chứng minh thư và thẻ căn cước, không lâu sau hắn đã lấy được thẻ phòng.

Phòng họ ở tầng mười bảy.

Thảm trong hành lang khách sạn rất mềm, bước chân lên tất nhiên không tạo ra tiếng động, khi hai người đi ngang qua một phòng, liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm giường chiếu.

Tiêu Chiến khựng lại, Vương Nhất Bác thấy vậy liền quay lại rồi cùng anh bước vào phòng bên cạnh.

"Tắm không?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến, anh ngồi ở đó, căn phòng rộng lớn đến mức hơi trống trải, một lúc sau Tiêu Chiến mới có phản ứng, anh đứng dậy đi tới gật đầu.

Vẻ mặt anh có chút do dự, Vương Nhất Bác liếc anh một cái, không nói gì chỉ nhường anh đi tắm trước.

Khi tiếng nước ở phòng tắm bắt đầu vang lên, Vương Nhất Bác mới ngồi xuống chiếc ghế dựa trong phòng, cảm thấy mọi chuyện có chút khó tin.

Thực sự hắn chỉ muốn đến chúc mừng anh khai trương hiệu sách, tất nhiên, hắn không phủ nhận mình cũng rất nhớ Tiêu Chiến.

Khoảng cách khiến họ xa nhau hơn, nhưng dường như nó không làm hắn hạnh phúc hơn chút nào.

Hắn đã có tự do, hắn cũng đã có tôn nghiêm mà mình muốn.

Thế nhưng Vương Nhất Bác dù sao cũng không phải người dễ dàng thỏa mãn như vậy, cho dù lao vào trong mưa, hắn vẫn hy vọng chiếc Bentley màu đen kia sẽ chậm rãi đi theo sau mình, rồi người bên trong sẽ ló đầu ra, lộ ra vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

Vậy nên hắn mới chạy hồng hộc đến đây, thời điểm dời đi cũng không thèm nhìn cánh cửa đóng chặt, cũng không kìm được nói những lời khó nghe với Tiêu Chiến, thậm chí còn đưa anh vào khách sạn, cũng là rất trần trụi mà đi.

Việc suy nghĩ không chút thấu đáo này, quả thực không giống hắn chút nào.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cửa bị đẩy mở, Tiêu Chiến đầu tóc ướt sũng ló đầu ra, nói với Vương Nhất Bác: "Anh không có quần áo để thay."

Vương Nhất Bác ngập ngừng một chút liền đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Chiến, khuôn mặt anh đỏ bừng vì nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, hai mắt ướt át sáng ngời, hơi thở gấp gáp, phần thân dưới của anh chỉ quấn một cái khăn tắm, phía trên cũng chỉ có một cái khăn được vắt lên phần bả vai, làn da lộ ra ngoài không khí đỏ ửng như bị bỏng.

"Hay là em đưa anh về nhé." Vương Nhất Bác nói, lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt hếch lên hiện ra một loại thần sắc không dễ nắm bắt.

Tiêu Chiến không nói gì, anh chỉ nhìn hắn.

"Anh chưa bao giờ qua đêm ở ngoài, em sợ cô anh không vui." Vương Nhất Bác giải thích.

Không thể lý giải nguyên nhân, nhưng khi Tiêu Chiến ló đầu ra và nói với hắn anh ra ngoài mà không mang theo quần áo, hắn đột nhiên lại nhận ra mình đang làm chuyện điên rồ.

Nếu anh chỉ là một nam nhân bình thường như bao người khác, mọi thứ đêm nay có lẽ sẽ rất đẹp, nhưng thật không may, anh là Tiêu Chiến, cháu trai của Tiêu Như Tâm.

Vương Nhất Bác có thể cởi bỏ bộ âu phục cao cấp bước ra khỏi căn biệt thự đó, từ nay về sau không bao giờ đối mặt với nó nữa, nhưng Tiêu Chiến thì không thể.

Ở khoảng cách này, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.

Tiêu Chiến trông không vui lắm, môi anh hơi mím lại, mắt trợn lên, lộ ra vẻ mặt cáu kỉnh thường ngày.

"Em không muốn tắm sao?" Tiêu Chiến hỏi: "Em cũng mệt rồi."

Vương Nhất Bác không nói thêm nữa, hắn gật đầu rồi bước vào phòng tắm.

Lúc nước chảy xuống từ vòi, toàn thân hắn thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhất thời hắn cảm thấy hối hận: Vì sao hắn không ân ái cùng Tiêu Chiến ngay trên thảm trong hiệu sách cơ chứ?

Làm như vậy thì có lẽ sẽ không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ và tỉnh táo lại rồi lại nghĩ đông nghĩ tây như này.

Thật sự là hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng hắn tất nhiên không muốn dùng sự mạnh mẽ của mình làm tổn thương Tiêu Chiến.

Lúc Vương Nhất Bác tắm xong đi ra thì Tiêu Chiến đã chui vào trong chăn, vặn nhỏ đèn, quấn mình trên giường.

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một chút rồi đi đến bên bàn, hắn liếc nhìn chiếc điện thoại đang sạc pin, sau đó đi đến ngồi ở mép giường phía bên kia, rồi cúi đầu nhìn người dưới chăn.

"Cô Như Tâm thực sự sẽ ổn chứ?" Vương Nhất Bác hỏi.

Người trên giường vén chăn lên, ý bảo Vương Nhất Bác nằm vào bên trong rồi đắp chăn lại mà... bắt đầu. Lúc này dường như Tiêu Chiến lại trở nên rất chủ động, anh ngả người vào lòng Vương Nhất Bác, vươn tay ra muốn hắn ôm mình.

Hai cơ thể dán chặt vào nhau, làn da của Tiêu Chiến rất nóng và trơn, rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng không kìm được nữa mà dùng lòng bàn tay của mình bắt đầu điên cuồng vuốt ve anh.

Trong bóng tối, hai người đều không nhìn rõ đối phương, chỉ có hơi thở ấm nóng quấn quýt vào nhau.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến khẽ gọi.

"Ừm."

"Anh biết em đang lo lắng cái gì." Tiêu Chiến nói, thanh âm có chút khàn khàn: "Em sợ cô của anh biết được sẽ tức giận đúng không?"

"Ừm." Vương Nhất Bác cũng không giấu diếm nữa, nói thêm: "Em sợ dì sẽ trách em, dù sao anh cũng là người nhà, còn em cũng đã đi rồi."

"Em có nhớ không, có lần em đã nói với anh, một người như anh đạt được điều gì đó cũng quá là dễ dàng."

"Còn nhớ, em chỉ nói đùa thôi." Vương Nhất Bác hồi tưởng lại rằng không lâu sau khi hắn và Tiêu Như Tâm trở về nhà họ Tiêu, hắn đã nói câu này kiểu nửa đùa nửa thật, nhưng lại quên mất lý do cụ thể.

"Em nói đúng." Tiêu Chiến cựa quậy cơ thể, cảm nhận được bàn tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng chạm vào người mình, sự đụng chạm chân thực đến mức khiến toàn thân anh không khỏi run lên: "Anh có được thứ gì cũng quá dễ dàng. "

Tiêu Chiến thừa nhận lời nói của Vương Nhất Bác rồi nắm lấy cánh tay của hắn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt rất bình tĩnh, dường như người vừa rồi hoảng hốt không phải là anh.

"Trước đây anh chưa từng thích ai, vì vậy anh cũng không biết phải làm gì. Anh xem những thiếu gia giàu có kia trong phim truyền hình, ai cũng có thể mua được tình yêu bằng tiền." Tiêu Chiến cười nói.

"Đó là diễn thôi." Vương Nhất Bác nói.

"Ừm." Tiêu Chiến lại dựa vào trong lòng Vương Nhất Bác, vành tai vẫn đỏ ửng, Vương Nhất Bác không nhịn được nhéo nhéo anh.

"K đã hỏi vấn đề kia rất nhiều lần, anh không muốn nói cho anh ta biết, nhưng anh có thể nói cho em biết."

"Vấn đề gì?"

Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác thêm một lần nữa, hít một hơi nhẹ rồi nói: "Yêu được một người không dễ dàng gì, vì vậy anh không sợ."

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh từ cửa gió của máy điều hòa trung tâm, thỉnh thoảng có tiếng người đi lại trong hành lang.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nằm nghiêng đối mặt với nhau, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau xót, hắn chưa bao giờ là người dễ xúc động, cũng rất ít khi khóc, nhưng lúc này, Tiêu Chiến lại khiến hắn cảm thấy dễ bị tổn thương lạ thường...

Hắn ôm Tiêu Chiến vào lòng, hôn lên má anh, lồng tay anh vào tay mình.

Sự thiếu hiểu biết đúng lúc của Tiêu Chiến và sự dịu dàng đến đau lòng cùng song song tồn tại.

Điều mà Vương Nhất Bác lo lắng nhất chính là những gì mà môi trường gia đình đã mang lại cho anh từ khi còn nhỏ, nó cũng trở thành điều mà Vương Nhất Bác ám ảnh nhất.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một người như vậy sẽ nằm trên giường trong khách sạn mà nói với hắn một lời thú nhận nghiêm túc như vậy. Vương Nhất Bác thấy, nếu muốn Tiêu Chiến nói "Anh yêu em", thì có lẽ anh sẽ nói ra không chút do dự, chỉ cần anh thực sự yêu.

Những người dường như tuyệt vọng, nhìn về phía trước và phía sau bởi vì họ thích nó.

Những người nhìn qua rất là liều lĩnh, thì khi yêu vào lại lo đông lo tây.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sẽ không bao giờ giống nhau.

Chiếc áo khoác nhung dê trên chiếc Bentley màu đen và con báo trong sách đỏ trong mưa bão đều tốt và đáng được nâng niu.

Chỉ là cả hai lại không cùng thế giới.

"Vậy ai sẽ ở dưới?" Tiêu Chiến nhẹ nhàng hỏi trong vòng tay Vương Nhất Bác.

Cái vấn đề trên dưới này quả thực là không được quang vinh gì cho lắm.

Vương Nhất Bác bị trêu chọc đã nổi lên thú tính từ lâu, hắn đè Tiêu Chiến xuống dưới, trả lời câu hỏi của anh bằng hành động, chất bôi trơn và bao cao su trong khách sạn đủ để đáp ứng nhu cầu của cả hai.

Chỉ tiếc là mặc dù Vương Nhất Bác đã xem phim khiêu dâm vô số lần, nhưng thực tế hắn cũng chưa từng thực hành, Tiêu Chiến thì thậm chí còn ít kinh nghiệm hơn thế.

Vì vậy hắn chỉ có thể làm theo một cách rập khuôn, bắt đầu hôn Tiêu Chiến từ cặp mắt xuống đôi môi, hôn xuống đến xương quai xanh, sau đó dùng đầu lưỡi liếm láp nơi nhạy cảm trước ngực, một tay nhúng vào chất bôi trơn rồi đưa ra sau lưng anh.

"Hừm..." Hai chân Tiêu Chiến bị đẩy lên trên phía trước, từ nãy đến giờ anh vẫn không chịu mở mắt ra, cứ để cho Vương Nhất Bác vuốt ve hôn hít khắp người rồi rên rỉ trong cổ họng, còn đôi bàn tay của anh thì lại không kiềm chế được nữa mà bắt đầu sờ soạng cào cấu khắp người Vương Nhất Bác.

Ngọn lửa dục vọng trong người Vương Nhất Bác thời điểm này cũng không còn cách gì kiểm soát được, hắn thực lòng muốn nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng Tiêu Chiến thật sự rất không phối hợp, tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng anh khiến hắn không tài nào kiềm chế nổi nữa.

Chất bôi trơn bị nhồi vào quá nhiều, vương vãi khắp ga giường, vương ra cả đùi Tiêu Chiến, hắn đè Tiêu Chiến xuống, bắt đầu hôn lên vành tai của anh, dẫn dụ anh, sau đó bắt đầu đeo bao vào hạ thể rồi từ từ, từng chút một, chen vào bên trong.

Đôi mắt Tiêu Chiến vốn đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, bên trong đôi mắt tản ra thứ ánh sáng lấp lánh như mặt hồ ngày nắng đẹp, khóe mắt ẩm ướt chớp chớp mấy cái, thế nhưng cũng không có giọt nước nào tràn ra.

Anh chỉ đẩy nhẹ Vương Nhất Bác, hơi cau mày nheo mắt nói: "Đau...!"

Giống như là làm nũng, lại giống như là chịu không nổi.

"Chịu thêm một chút nữa, được không?" Đáng tiếc, cái chiêu kia của Tiêu Chiến cũng không còn tác dụng trên giường nữa, Vương Nhất Bác nghe anh kêu đau liền cúi đầu hôn lên đôi mắt của Tiêu Chiến, cưỡng ép bắt anh nhắm mắt lại, khi môi hắn rời đi, Tiêu Chiến lại lập tức mở mắt ra.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, trong đôi mắt đặc biệt lớn kia, bởi vì bên dưới cơ thể truyền đến cảm giác đau nhức cực hạn, mà đã ầng ậc nước tựa như hồ thu.

Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác, ngón tay dùng sức nhéo một cái, liền đó lại bởi vì những cú thúc đầy mạnh mẽ của Vương Nhất Bác mà một lần nữa cổ họng anh vô thức phát ra tiếng rên rỉ gầm gừ quyến rũ.

Vương Nhất Bác đỡ lấy eo Tiêu Chiến, dùng sức đẩy mạnh vào bên trong một cái, ép cho lưng của anh dán chặt vào ga giường, cái đồ vật thô to kia, gần như là không quan tâm đến hết thảy mà đâm vào tận bên trong cùng, đâm vào để cảm nhận được sự sung sướng do được hơi ấm bao bọc.

Từng giọt mồ hôi to tròn trên trán Tiêu Chiến theo mỗi một động tác của Vương Nhất Bác mà nhấp nhô trong dục vọng, cả người anh cứ thế run lên, hai mắt ươn ướt nhìn lên người đang ở phía trên mình.

"Nhẹ, nhẹ một chút." Tiêu Chiến khàn khàn khẽ hô, Vương Nhất Bác quá mạnh bạo, nhất thời anh chịu không nổi. Vương Nhất Bác nghe vậy quả thực cũng có chút đau lòng, liền lui về phía sau một chút, nhưng vừa lùi lại, Tiêu Chiến lại vô thức nhéo hắn một cái, gắt gao hỏi: "Đi đâu?"

Vương Nhất Bác khá là sửng sốt, động tác đang làm cũng khựng lại, hắn chống tay che trước người Tiêu Chiến, nhịn không được muốn cười.

Đại khái là Tiêu Chiến bị hắn làm cho đến mức hồ đồ rồi, cũng không biết mình đang làm gì, lúc nói muốn rồi lúc lại không muốn.

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, lại tiếp tục hôn anh.

Năng lực thích nghi của con người rất là mạnh.

Lúc này Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy tốt hơn nhiều, tuy trong lòng vẫn còn có chút khó tiêu, nhưng hai chân anh giờ đã vô sự tự thông mà quấn lấy eo Vương Nhất Bác, giúp cho hắn có thể tiến vào sâu hơn, Tiêu Chiến giờ tựa hồ cũng không còn cảm thấy đau nhức như lúc đầu nữa.

"Em làm gì vậy?" Bởi điều hòa bật hơi lạnh, thế nên giờ giọng Tiêu Chiến đã có chút khàn kèm theo cả giọng mũi.

"Ép khô anh."

Vương Nhất Bác cười nhẹ sau đó lại cúi người xuống, ôm lấy bờ mông mềm mại của Tiêu Chiến rồi bắt đầu dùng sức đẩy vào, ép cho Tiêu Chiến phải điên cuồng rên rỉ, những tiếng rên rỉ này dâm đãng đến mức kích thích Vương Nhất Bác bật ra rất nhiều từ "bẩn thỉu".

Tất nhiên, hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn không thể kiểm soát bản thân mà nói ra những câu kiểu như, "tại sao anh lại dâm đãng như này", "có phải sau này chỉ mình em mới có thể tiến vào bên trong không?", "Đừng có mà rên rỉ lớn tiếng như vậy" ...

Người phía dưới có nghe hay không thì cũng không xác định, thế nhưng cuối cùng hắn mới là người hoàn toàn không thể phát ra bất kể âm thanh gì, sau khi lật người đè Tiêu Chiến xuống để làm thêm một lần nữa, hai người mới ôm nhau thật sâu rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong túi áo khoác nhung dê của Tiêu Chiến, màn hình chiếc điện thoại để chế độ im lặng đang liên tục sáng lên, đã có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ cùng một người: Tiêu Như Tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx