Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Sáng Thứ bảy, Vương Nhất Bác trở lại thành phố nơi hắn đang sống.

Trước đó, trong buổi sáng Thứ sáu, May và Vương Nhất Bác mất liên lạc hơn bốn tiếng đồng hồ, giữa chừng thì hắn nhắn tin yêu cầu cô đổi vé, sau đó lại gửi tin nhắn yêu cầu cô đến đón.

Lúc nhận tin May đang trên đường lái xe đến, có một đoạn đường tắc cứng, cô đoán chừng​​ sẽ đến muộn hơn 20 phút liền gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác nhưng không thấy trả lời, nên đành phải gọi cho hắn.

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Tiêu Chiến đang ở bên cạnh Vương Nhất Bác, có vẻ như họ đang ở bên ngoài, cô còn có thể nghe thấy tiếng gió lọt vào điện thoại.

Không lâu sau, May cũng nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia, than thở thời tiết lạnh.

Được mấy câu thì Vương Nhất Bác cúp điện thoại.

Từ lần đón họ ở khách sạn ngày hôm đó, cho tới lúc Vương Nhất Bác đến rồi nhờ cô đặt phòng ở đó lần nữa, May cũng đều cho rằng Vương Nhất Bác cũng không coi cô là "người ngoài", hoặc có thể với hắn, suy nghĩ của của cô chẳng hề quan trọng nên Vương Nhất Bác cũng không quan tâm đến việc May nghĩ gì về hắn và Tiêu Chiến.

Cô đã làm việc với Vương Nhất Bác trong một thời gian dài, đa phần hắn đều tỏ thái độ nghiêm túc hoặc lãnh đạm, tính cách này có thể là do hắn bị đẩy lên sân khấu từ nhỏ, hơn nữa còn phải mang gánh nặng từ những nhân tố có tên là thân thích nữa, thế cơ mà dù sao hắn vẫn luôn không tạo ra cho đối phương thiện cảm ngay từ lần đầu tiếp xúc.

Cho nên đến tận hôm nay, mỗi khi nghĩ đến cảnh Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến ở ghế sau xe nói với nhau những câu kiểu như: "Đợi em một chút" rồi "Nhớ là nghĩ đến em đấy, anh cũng rất nhớ em", cô vẫn cực kỳ kháng cự.

Cô cảm thấy thời điểm Vương Nhất Bác đối mặt với Tiêu Chiến, hắn thường bộc lộ một số cảm xúc luôn ẩn giấu, cũng như thể hiện một con người chân thực hơn.

Những việc đó tất nhiên không hề gì, dù là cô hay là những người khác, thì họ đều không phải Tiêu Chiến, bởi vậy những gì người khác nhận được từ Vương Nhất Bác cũng sẽ không giống nhau.

Toàn bộ quá trình từ khi Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến ra khỏi khách sạn cho đến khi hắn rời khỏi nhà Tiêu Chiến không khó coi như cô nghĩ, nhưng cũng không tính là như ý.

Tiêu Như Tâm xưa nay vẫn là một người phụ nữ rất để ý tới thể diện, bà đang ngồi trong phòng khách của tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, xem tin tức tài chính, chờ hai người kia tiến đến, trong một góc khuất của phòng khách chất đầy hộp đồ Hermes, thoạt nhìn dường như vẫn chưa hề được mở ra, Tiêu Như Tâm luôn nhận được những loại quà kiểu vậy vào thời điểm này trong năm.

Có lẽ tuyết thực sự sắp rơi, thế nên bên ngoài trời không khí lạnh đến bất thường.

Buổi sáng khi Tiêu Chiến thức dậy trong vòng tay của Vương Nhất Bác, anh đã hắt hơi rất nhiều lần, anh thực không muốn nói với hắn mình đang lo lắng, thế nhưng anh cũng lại hỏi đùa Vương Nhất Bác rằng có phải Tiêu Như Tâm đang mắng anh không nhỉ.

Lúc này Vương Nhất Bác đang chuẩn bị đi tắm, nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn còn đang buồn ngủ, hốc mắt có chút sưng lên, mắt nhắm mắt mở... liền không nhịn được hôn vài cái rồi mới đi vào phòng tắm.

Trên đường trở về, Tiêu Chiến có vẻ như không quá căng thẳng, bình tĩnh đến lạ thường, nói rất nhiều, hỏi rất nhiều câu không liên quan, mà một câu cũng không nói về chuyện nên giải quyết thế nào với cô của mình.

Anh đưa ra những câu hỏi vẩn vơ kiểu: "Em có nghĩ rằng tuyết sẽ rơi không?" Lại nữa: "Đợt tuyết này nhỏ hơn đợt trước đúng không nhỉ?"

Anh thậm chí còn chỉ vào một cái cây bên ngoài cửa sổ rồi nói: "Nhìn cái cây kia xem, sao nó lại trơ trọi đến thế?"

Ở trong xe, Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến vào trong tay mình rồi trả lời những câu hỏi không đầu không cuối của anh, nội tâm hắn cũng có chút uể oải.

Tiêu Chiến dường như không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, hay cũng rất có thể, anh hoàn toàn không quan tâm đến cơn bão sắp tới.

Yêu nhau đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Vương Nhất Bác không cho rằng việc hai người phải chịu đau khổ vì tình yêu có gì tốt.

Về điểm này, hắn cũng rất là thực tế đến mức khô khan.

Nghĩ đến đây, hắn liền hỏi Tiêu Chiến: "Nếu dì Như Tâm tỏ ý khó chịu, thì em nên làm gì?"

Tiêu Chiến nghe vậy liền quay đầu lại, dùng đôi mắt như hồ nước cực kỳ xinh đẹp kia mà nhìn hắn, rồi quẳng vấn đề ngược lại: "Làm sao bây giờ?"

Loại câu hỏi này, thực cũng chẳng phải câu nghi vấn cần giải đáp.

Tiêu Chiến chính là như vậy, anh sẽ luôn thuộc về một bên của sự lựa chọn.

Sự chiều chuộng đến từ gia đình và sự thỏa mãn về vật chất lâu dài khiến anh hoàn toàn không biết "hạ sách" và "hậu quả" có nghĩa là gì, những chuyện như tự ăn trái đắng chưa từng xảy ra với Tiêu Chiến, vậy nên đương nhiên không thể mong chờ anh biết "cân nhắc" và "minh bạch".

Tuy anh cũng là người thông minh, nhưng trong những chuyện như thế này, anh có đến chín phần vô dụng.

Trong khoảnh khắc này, Vương Nhất Bác hơi có chút nản lòng.

Sự thất vọng này không phải đến từ việc Tiêu Chiến "vô dụng" hay không, mà có một thực tế không thể chối bỏ, hắn phát hiện ra rằng cho dù như vậy thì hắn vẫn rất thích Tiêu Chiến, hay nói cách khác, hắn thích Tiêu Chiến nhiều đến thế chính là vì Tiêu Chiến là chính anh như hiện giờ.

Hệ thống sưởi trong tòa nhà nhỏ phía tây được bật hết cỡ, khiến mọi người cảm thấy rất dễ buồn ngủ sau khi ở lại lâu.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, hắn quay đầu nhìn Tiêu Chiến, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi đi đến bên cạnh sô pha, chào một tiếng: "Dì Tiêu."

Tiêu Như Tâm quay đầu nhìn hai người, sắc mặt bà không được tốt lắm, nhưng vẫn khách khí mà nặn ra một nụ cười, có chút cứng ngắc.

"Đến đây, ngồi đi." Bà chỉ chiếc sô pha bên cạnh nói.

Tòa nhà Tiểu Dương vừa được cải tạo vào năm ngoái, rất nhiều đồ nội thất loại mềm đã được thay mới, chiếc ghế sofa của Tiêu Như Tâm được nhập khẩu từ tận Thụy Sĩ, có xúc cảm rất tốt, vẫn là màu giống như màu Tiêu Chiến chọn cho bà thời gian trước.

Thời điểm Vương Nhất Bác đi đến bên ghế sô pha, Tiêu Như Tâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đang ở bên cạnh, cười nói: "Chiến Chiến, cô có thể nói chuyện riêng với Nhất Bác được không?"

Ngữ điệu của bà rất dịu dàng, giống hệt giọng điệu thường ngày của bà khi nói chuyện với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sững người một lúc rồi liếc nhìn hắn, Vương Nhất Bác quay sang gật đầu nói với anh: "Anh để em nói chuyện với dì Tiêu."

"Được, vậy anh về bên kia tắm một cái."

Nói xong Tiêu Chiến gần như vội vã đi về phía cánh cửa bên hông ở giữa hai tòa nhà.

Giờ chỉ còn lại Tiêu Như Tâm và Vương Nhất Bác trong phòng khách.

Hai người đã không gặp nhau gần 2 tháng, Vương Nhất Bác lúc này cảm thấy sắc mặt Tiêu Như Tâm rất mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt bà dù đã trang điểm nhưng vẫn rõ mồn một.

Hai người nhìn nhau im lặng hồi lâu, trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh của chuyên mục tài chính, đang phát một bản tin có nội dung một công ty lên sàn NASDAQ.

"Công ty đó của lão Lý, không biết sao, thế nhưng lão nhất định phải được niêm yết thị trường chứng khoán Mỹ." Tiêu Như Tâm đột nhiên lên tiếng rồi chỉ vào khuôn mặt của người đàn ông đứng ở giữa trên màn hình TV, ngữ điệu của bà có chút mỉa mai.

"Ừm." Hồi Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Như Tâm, hắn từng ăn tối cùng người này hai lần, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều với ông ta.

"Mấy ngày trước dì đã xem báo cáo tài chính của công ty vận chuyển, thấy không khả quan lắm. Giám đốc vẫn còn quá non không có nhiều kinh nghiệm." Tiêu Như Tâm vẫn đang nói về công việc của công ty, không liên quan gì đến Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vẫn bảo trì im lặng, hắn chỉ hít một hơi thật sâu rồi dựa vào ghế sô pha.

"À, đúng rồi, ba con vẫn ổn chứ?" Thấy hắn không có hứng thú, Tiêu Như Tâm lại chuyển chủ đề và nhắc đến cha hắn.

"Rất tốt, cảm ơn dì." Lần này Vương Nhất Bác đã trả lời.

"Anh ấy đã quen với bệnh viện mới chưa? Có được ở phòng riêng không?"

"Ừm, tinh thần của ông ấy đã khá hơn nhiều rồi."

Tiêu Như Tâm không hỏi tiếp, biểu cảm trên mặt bà cũng trở nên ít cứng nhắc hơn lúc trước mà lại thêm chút sững sờ, bà cúi đầu nhìn đôi dép lê dưới chân một hồi lâu rồi lại ngẩng đầu lên.

Lần này, giọng điệu của bà đã nghiêm túc hơn nhiều, nhưng không đến mức gay gắt.

Bà hỏi: "Con và Chiến Chiến có chuyện gì vậy?"

Gần mười lăm phút đã trôi qua kể từ khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng bước vào.

Mà Tiêu Như Tâm đã nhịn từ mười lăm phút trước đến tận bây giờ mới đề cập tới chủ đề này.

"Là chuyện quan trọng." Vương Nhất Bác trả lời, hắn chăm chú nhìn những đồ trang trí trên bàn trà mà không nhìn Tiêu Như Tâm: "Con biết điều này khiến dì rất khó hiểu và khó chấp nhận, nhưng... con thực sự thích anh ấy."

Tiêu Như Tâm khẽ hừ một tiếng rồi mỉm cười: "Cũng không quá khó để chấp nhận, dì đã thấy quá nhiều người như vậy rồi."

Sau đó, bà lại nói: "Dì chỉ cảm thấy khó chấp nhận rằng người đó lại là Chiến Chiến mà thôi."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Như Tâm, bà vẫn luôn điềm tĩnh, dáng người vẫn thẳng tắp, chiếc cài áo hiệu Chanel trên ngực bà đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn chùm trên trần nhà, bộ dạng bà bây giờ gần giống như khi đang bàn chuyện kinh doanh vậy.

Vào lúc này, Vương Nhất Bác bất chợt lại cảm thấy hắn đã hiểu tại sao cha mình vẫn luôn không thích bà - người có khuôn mặt xinh đẹp và xuất thân cực kỳ ưu tú kia.

Bởi vì ngay cả khi nói về cháu trai yêu quý của mình, bà vẫn từ chối thể hiện tình cảm quá mức, bà vẫn luôn là một người đặt mọi thứ lên bàn cân để thương lượng với mọi người.

"Nhất Bác, dì vẫn luôn yêu quý con, dì luôn cảm thấy như vậy. Con rời bỏ dì, dì cũng chấp nhận, con phải biết rằng nếu mà dì thực sự là người nhỏ mọn, thì cho dù con có chạy đến Mỹ thì dì cũng có thể tìm được cách khiến cho con khổ sở." Tiêu Như Tâm nói, khi bà nói những lời này, không một chút lên giọng, ngữ điệu vẫn rất nhu hòa.

"Đúng, con vẫn luôn rất biết ơn dì." Vương Nhất Bác đáp lời.

"Con có thể rời khỏi nhà họ Tiêu và lập gia đình riêng, nhưng Chiến Chiến thì không thể." Tiêu Như Tâm nói như là tự nói với chính mình: "Con lớn lên cùng Tiêu Chiến, con thật sự cho rằng nó có thể vì yêu mà chịu khổ sao?"

Rõ ràng Tiêu Như Tâm không nghĩ như vậy, bà lại đưa ra một ví dụ khác: "Lễ Giáng sinh năm ngoái, còn nhớ chiếc áo khoác dì tặng hai con không? Hôm đó dì với con nửa đêm mới về nhà, chiếc áo khoác lúc đó đã bị lấm bẩn, Chiến Chiến lập tức không cần nó nữa."

Vương Nhất Bác nhớ tới chiếc áo khoác màu xám của Tiêu Chiến.

"Anh ấy cũng không biết cái áo khoác đó giá bao nhiêu, thế nên mới nói không cần."

Vương Nhất Bác nhớ lại, lúc đó Tiêu Chiến mặc chiếc áo khoác kia nhìn trông rất đẹp, nó tôn được lên sự mềm mại của anh.

"Chiến Chiến đã bị mẹ nó chiều hư rồi, trước kia dì đã từng thấy điều đó thật tệ, thế nhưng giờ dì lại thấy rằng không cần thiết phải cưỡng ép thay đổi nó. Lúc trước chị Lý cảm thấy xót tiền, nhắc về chuyện đó rồi nói rằng bỏ đi một cái áo khoác giá mấy vạn thì thật là đáng tiếc, Chiến Chiến nghe xong còn tỏ ra vẻ kinh ngạc hỏi lại rằng, không phải tất cả các loại áo khoác đều có giá như vậy sao?"

Nói đến đây, Tiêu Như Tâm liền mỉm cười: "Nhìn xem, nó coi giá quần áo như vậy là điều hiển nhiên."

Bầu không khí trong phòng có vẻ không còn thân thiện nữa, giờ nó tràn ngập mùi vị thực tế.

Dường như nó đang lan ra từ chiếc ghế sô pha đắt tiền nơi Vương Nhất Bác đang ngồi, lan tới chiếc đèn chùm trên trần nhà, rồi lan đến từng viên gạch ở đây, cuối cùng rơi xuống chiếc trâm cài hiệu Chanel của Tiêu Như Tâm.

"Nhất Bác, một người như Chiến Chiến nếu mà rời khỏi môi trường này, xã hội sẽ không đối xử quá thân thiện với nó đâu. Cảm giác vượt trội của nó chính là bẩm sinh, nó thậm chí không biết làm thế nào để che giấu nó." Tiêu Như Tâm nói tiếp: "Cháu thực sự cũng cảm thấy như vậy, đúng không?"

Nói câu này xong, bà liền bổ sung: "Đến cuối cùng, cả hai người sẽ rất mệt mỏi."

Đêm qua bà đã hỏi Vương Nhất Bác một lần qua điện thoại, hôm nay bà vẫn nói lại những câu tương tự.

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Như Tâm thực sự rất là lợi hại, ngay cả khi bà nói những điều như vậy vào thời điểm này, hắn vẫn cảm thấy khâm phục bà.

Nếu là người khác, có lẽ bọn họ đã chỉ vào Vương Nhất Bác mà mắng tới không còn mặt mũi, ít nhất sẽ là bảo hắn cút đi, còn tệ hơn nữa là khiến hắn không thể sống ở thành phố khác.

Nhưng bà thì không, bà chỉ ngồi đó rất đàng hoàng, rất lịch sự, và nói sự thật để cố gắng khiến Vương Nhất Bác rút lui, bà thậm chí còn không trực tiếp nói rằng: Cuộc sống của Tiêu Chiến đang tốt như vậy, ngươi xác định là sẽ nuôi được nó không? Nó sẽ không giúp ngươi kiếm tiền đâu.

Thế nhưng bà chỉ nói một câu: Hai người sẽ rất mệt mỏi.

Quảng cáo bắt đầu chiếu trên TV, thanh âm phát ra có chút ồn ào.

Vương Nhất Bác cau mày suy nghĩ một chút rồi hỏi Tiêu Như Tâm: "Nếu như con và anh ấy nhất định không xa nhau, dì sẽ xử lý chuyện này như thế nào?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi Vương Nhất Bác vừa nói ra lời này, trên mặt Tiêu Như Tâm lại thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Tiêu Chiến là người tắm mất khá nhiều thời gian.

Khi anh lau khô tóc từ phòng tắm đi ra thì nghe thấy chị Lý đang cười nói với ai đó ở tầng dưới, anh cẩn thận lắng nghe thì còn có cả giọng nói của Vương Nhất Bác trong đó.

Tiêu Chiến sững người một lúc, rồi tăng tốc bước xuống tầng, tới nơi thấy được Vương Nhất Bác và chị Lý đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, chị Lý trông rất vui vẻ, chị vừa vỗ vai Vương Nhất Bác vừa nói hắn trông gầy đi rất nhiều, nhất định là bởi vì không được ăn món thịt kho mà chị thường nấu.

Vương Nhất Bác vâng dạ rồi cúi đầu nở nụ cười.

"Chiến Chiến tắm xong rồi sao?" Chị Lý là người đầu tiên phát hiện ra Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang đứng cạnh cầu thang để mặc thêm một chiếc áo len màu xám, sau khi tắm xong trông anh có sức sống hơn rất nhiều, hơi nước trong phòng tắm khiến mặt anh hồng hào hơn, môi cũng đỏ lên vài độ.

"Cũng lâu rồi Nhất Bác không gặp Chiến Chiến nhỉ?" Chị Lý nói xong liền đứng dậy rồi chuẩn bị làm món tráng miệng cho Tiêu Chiến.

Chị Lý dường như cũng không biết trong nhà có chuyện gì, cơ mà chị có vẻ rất vui vì chuyến thăm đột ngột của Vương Nhất Bác: "Hai em có muốn lên phòng để nói chuyện không?."

"Không."

"không cần."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thốt ra câu từ chối gần như cùng một lúc.

Trong khoảnh khắc, mắt bọn họ dán chặt đối phương, Vương Nhất Bác là người nhìn đi chỗ khác trước, sau đó hắn đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ, cũng đã muộn rồi.

Hắn có một cuộc họp video tại khách sạn vào sáng mai, còn chưa chuẩn bị gì.

"Chị Lý, lần sau em lại đến thăm chị, em đi trước đây." Vương Nhất Bác đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Được, được, lần sau đi công tác nhớ nói trước với chị, chị sẽ nấu cơm cho em." Chị Lý từ trong bếp đi ra, cười nói.

"Em đi tiễn cậy ấy." Tiêu Chiến nói.

"Được, à đợi một chút, mặc áo khoác vào, bên ngoài trời lạnh đấy." Chị Lý gật đầu, sau đó nhớ tới chuyện gì đó liền lấy một chiếc áo khoác từ giá treo quần áo ở tầng một rồi khoác cho Tiêu Chiến: "Đừng bị cảm thêm lần nữa đấy."

Chiếc áo khoác màu đen thoạt nhìn đã thấy rất cao cấp, Tiêu Chiến hờ hững liếc qua, nói cảm ơn chị Lý rồi bước ra ngoài.

Bên ngoài gió quả nhiên hơi mạnh, các tán cây đều xao xác lay động, sắc trời cũng bao phủ một tầng xám xịt, thoạt nhìn rất ảm đạm.

Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho May, Tiêu Chiến đứng đợi bên cạnh, một cơn gió thổi qua khiến Tiêu Chiến rùng mình, anh kéo áo khoác lên lầm bầm một mình "lạnh quá".

Lúc nói câu này lông mày anh nhíu chặt, tỏ vẻ chán chường.

Vương Nhất Bác ngắt điện thoại, đi tới kéo cao cổ áo lên cho Tiêu Chiến rồi nói với anh: "Anh vào trong đợi đi, May nói sẽ đến sớm thôi."

Khuôn mặt Tiêu Chiến bị gió táp vào có hơi đỏ lên, khác hẳn với sự ửng đỏ khi vừa mới tắm, mắt hơi ngấn nước, mũi cũng đỏ ửng, giống như bị cước vì lạnh.

Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ, hắn lại nhắc Tiêu Chiến: "Vào đi thôi."

Tiêu Chiến lắc đầu từ chối, lông mày anh nhíu sâu hơn một chút rồi nói: "Để anh đưa em về khách sạn."

Sự lưu luyến không rời của anh có chút ngang ngược không theo đạo lý.

Những chiếc lá khô bên đường chưa được dọn dẹp bị gió cuốn lên rồi rơi xuống bồn hoa bên kia nhìn vô cùng ảm đạm khơi gợi thương tâm.

Vương Nhất Bác vừa định nói tiếp thì phía sau có tiếng ô tô, quay đầu lại đã thấy xe của May đang sáng đèn, bên ngoài trời quá lạnh nên hắn đành phải kéo Tiêu Chiến vào trong xe.

"Có người theo đuôi, kẹt xe một chút, xin lỗi ông chủ nha." May đợi hai người lên xe rồi mới nói.

"Không sao, đi thôi, về khách sạn." Vương Nhất Bác trả lời cô.

Bầu không khí trong xe có chút vi diệu, May khá bối rối liền bật radio trên xe lên, vặn âm lượng vừa đủ để không làm phiền đến hai người đang ngồi ở ghế sau.

Chiếc xe chạy ra khỏi khu biệt thự, đi vào con đường bao quanh núi, hai người ngồi ở ghế sau cũng bắt đầu trò chuyện.

"Vừa rồi em định nói gì?" Tiêu Chiến lên tiếng trước.

"Anh không muốn hỏi xem cô của anh đã nói gì với em sao?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng rất trầm, tựa như hơi thở của hắn vậy.

"Không quan trọng." Tiêu Chiến nói, thái độ có vẻ rất hờ hững, nghe không giống như đang nói về người bảo hộ duy nhất mà anh có.

Vương Nhất Bác nhìn anh chăm chú hồi lâu, Tiêu Chiến thấy vậy liền vươn tay đặt lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Anh khác với cô."

Tiêu Chiến nói câu này cực kỳ dứt khoát, không hề giống với giọng điệu thường ngày của anh, không câu nệ, không chần chừ, thậm chí còn có chút hấp tấp.

Vương Nhất Bác vẫn muốn xác nhận lại.

Hắn hỏi Tiêu Chiến: "Anh khẳng định đã nghĩ kỹ?"

Tiêu Chiến mập mờ: "Chờ anh nghĩ thêm."

Sau đó, trong chưa đầy ba giây sau, anh đã xán lại gần hắn với một nụ cười trên môi rồi nói: "Nghĩ kỹ rồi."

Cơ thể anh dính chặt vào Vương Nhất Bác, giọng điệu có phần cứng nhắc nhưng thực sự chân thành: "Ở cùng em, anh sẽ không khổ."

Bài hát mới được giới thiệu trên radio có tiết tấu nhanh, tiếng trống dồn dập khá lớn, May chừng như nghe thấy tiếng họ hôn nhau từ ghế sau, nhưng cô không chắc lắm.

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác hôn nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có chút chua xót, anh không ngờ tới Vương Nhất Bác hết lần này tới lần khác đều hoàn toàn giống như trong nhận thức của mình, chính là nhát gan. Nếu Vương Nhất Bác cố chấp nói rằng "vậy chúng ta bỏ trốn đi", thế thì Tiêu Chiến sẽ rút tay lại.

Suy cho cùng, sự trân trọng đôi khi sẽ khiến người ta chần chừ.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến thật chặt rồi hôn lên mặt, lên môi anh, nhưng cũng không hôn quá sâu, thoạt nhìn chính là đang nâng niu trân trọng.

Hắn nhớ tới câu trả lời lúc đó của Tiêu Như Tâm, bà vừa cười vừa nói: "Dì sẽ không làm gì cả, thế nhưng khi sự mới lạ từ Chiến Chiến nhanh chóng qua đi, con sẽ rất thương tâm. Dù sao thì nó đã có được mọi thứ quá dễ dàng nên cảm thấy rằng mọi thứ luôn như vậy. Thích chiếc áo khoác nào, hay là thích ai thì cũng không quan trọng."

Lúc này, Vương Nhất Bác lại một lần nữa chìm vào mâu thuẫn khó tránh khỏi.

Hắn thậm chí còn chợt nghĩ, cho dù có hơi quá thì chí ít Tiêu Chiến cũng vì hắn mà xuống khỏi chiếc xe Bentley kia rồi bị ướt trong mưa.

Nhưng quá rõ ràng, Tiêu Chiến cũng không chỉ muốn "đứng dưới mưa" cùng Vương Nhất Bác.

Hắn bị nụ hôn làm cho mơ mơ hồ hồ, mất hồi lâu mới tách người ra xa một chút, ngay sau đó liền nói với Tiêu Chiến, em yêu anh.

Đài phát thanh vừa hay kết thúc một quảng cáo, cả xe chìm vào khoảng im lặng khoảng ba giây.

Chiếc xe đã chạy ra khỏi con đường vòng quanh núi, sắc trời vẫn còn âm u, những hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất rồi tan thành từng vệt nước, nhanh chóng biến mất không còn chút dấu vết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx