[SNSD]709 years later (Chap 71-72)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 71

709 năm sau…

Tại Enomis studio…

-Anh Heechul? Anh có ở đó chứ?

Yuri gõ nhẹ lên cửa phòng làm việc của Heechul nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự im lặng.

Thật là… anh ấy hẹn mình đến đây và bây giờ lại biến đi đâu mất!

“Xoảng!”

Yuri tựa đầu vào cửa một cách chán nản nhưng tiếng đổ vỡ khiến cô giật mình. Ngay lập tức, cô dừng sự chú ý vào cánh cửa phòng làm việc và thay vào đó là tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động ấy.

Cô mỉm cười khi nhận ra sau lưng mình là một cô gái vụng về đang vội nhặt những mảnh vỡ từ chiếc cốc thủy tinh. Mái tóc hơi nâu của cô ấy xõa dài che đi gần nửa khuôn mặt nhưng Yuri vẫn nhận ra cô ấy đang rất bối rối. Thật từ tốn và lịch sự, Yuri ngồi xuống bên cạnh cô ta và thu nhặt những mảnh vỡ.

-Tôi sẽ giúp cô thu nhặt những thứ này. Nhanh thôi mà!

-Cảm ơn cô…

-Không có gì nhưng cẩn thận đấy, những mảnh vỡ này có thể khiến cô đứt tay đấy.

-Tôi thật là một kẻ vụng về!

Yuri có thể cảm nhận được rằng khuôn mặt của cô ấy đang đỏ lên và khi nhặt những mảnh vỡ, bàn tay của cô ấy vô tình chạm phải những ngón tay của Yuri . Giây phút ấy, khi ánh mắt của họ chạm nhau, Yuri cảm thấy trái tim mình gần như ngừng đập…

Sao thế này?

Sao trái tim lại nhói lên thế này? Cô ấy là ai vậy?

Sao mà…khuôn mặt này… lại giống Soo yeon nhiều đến như vậy?

Mình tìm đến đây làm việc là để quên đi Soo yeon cơ mà…

-Xin lỗi…

Dường như ánh mắt sâu thẳm của Yuri khiến người con gái ấy bối rối, cô vội rụt tay lại và cắn lấy môi dưới một cách ngượng ngùng. Nhưng… theo một cách nào đó, cô đang đáp trả lại ánh mắt của Yuri bằng một cái nhìn rất nồng nàn, một ánh mắt đầy lôi cuốn và bí ẩn…

-Yuri à? Em làm vỡ gì sao?

Giọng nói của Hee chul vang lên kéo Yuri trở về thực tại. Nhưng dường như ánh mắt vẫn cứ ngập ngừng quan sát người con gái đang đứng bên cạnh mình…

-Không phải là lỗi của cậu ấy! Chính em mới là người làm vỡ chiếc cốc này, cậu ấy chỉ đang giúp em thôi!

-À…- Hee chul gật đầu- Không sao đâu! Anh sẽ cho người đến dọn.Mà em đến lâu chưa hả Yuri?

-Um… vừa đến thôi ạ.

-Anh xin lỗi, anh có việc cần phải ra ngoài với Sulli. Xin lỗi vì đã để em phải chờ đợi. Em vào văn phòng đi, chúng ta sẽ bàn tiếp công việc. Và… xin giới thiệu với em, đây là Hyo min!

Cô gái ấy mỉm cười với Yuri, một nụ cười ngượng ngùng hệt như lần đầu tiên Soo yeon cười với cô.

-Chào cậu, tớ là Hyo min, có lẽ chúng ta sẽ hợp tác với nhau trong một thời gian dài.

-Tớ… là Yuri!

Một lần nữa, Hyo min lại chạm nhẹ vào bàn tay của Yuri như một cách bắt tay của cô ấy, nhưng nó đủ khiến cho Yuri giật mình.

Yuri cảm thấy tâm trí của mình rối bời, dường như đối diện với cô lúc này đây là một phiên bản của Soo yeon khác của Soo yeon, nhưng lại chứa đựng một chút gì đó quyến rũ và… một chút gì đó thật kì lạ mà Yuri chẳng thể nào giải thích được.

***

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon…

Soo yeon hít một hơi thật sâu trước khi vặn tay nắm cửa. Ngày hôm nay không phải là ngày hôm qua và Soo yeon biết rằng phía sau cánh cửa này không còn là không gian của riêng nàng và Yuri, mà còn có cả Yoona nữa.

Soo yeon ghét hình ảnh mà Yoona ôm chầm lấy Yuri ngày hôm ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, cả cái cách mà những giọt nước mắt của Yoona thấm ướt vai áo của Yuri. Tất cả khiến nàng sợ rằng nàng sẽ để mất Yuri. Vị chát của món bánh nướng vẫn còn thoang thoảng đâu đây…

“Cạch!”

Soo yeon đẩy cánh cửa và bước vào trong, nàng nhìn lướt khắp gian phòng. Dường như tất cả đều có một sự thay đổi vô hình nào đó, căn phòng này không còn giống như trước nữa, cũng giống như Yuri vậy.

Ánh mắt của nàng chợt dừng lại trước bức ảnh của Yuri và Yoona đặt trên bàn. Nàng xoáy sâu vào nó, vào vòng tay của Yoona ôm trọn lấy bờ vai của Yuri, vào nụ cười hồn nhiên của Yoona, vào cặp mắt sâu thẳm ánh lên niềm hạnh phúc của Yuri… Nàng chợt nghe tim mình nhói lên, nàng nhớ đến những bức ảnh mà nàng và Yuri chụp với nhau, nàng tự hỏi liệu ánh mắt của Yuri có lộ rõ niềm hạnh phúc như thế này không…

-Chị về rồi à?

Đó là một giọng nói lạ, và nó lạnh lùng đến vô cùng. Soo yeon biết, đó chỉ có thể là Yoona.

-Tôi chỉ vừa về.

-À…- Yoona gật đầu, cô nhìn bức ảnh đặt trên bàn với nụ cười thoáng qua trên môi rồi lại nhìn Soo yeon- Yuri vẫn chưa về, chị ấy nói rằng chị ấy có một vài việc cần phải giải quyết.

-Uh…

-Tôi xin lỗi vì đã tự tiện đặt bức ảnh này ở đây. Chị không cảm thấy khó chịu chứ?

-Không.- Soo yeon nhìn thẳng vào mắt Yoona, trả lời một cách bình thản- Căn nhà này là của Yuri, và việc quyết định cách sắp xếp mọi thứ phụ thuộc vào cô ấy, không phải tôi.

-Nhưng cách mà chị nhìn tấm ảnh này lại cho tôi một câu trả lời khác!

-Vậy ư? Cô nghĩ rằng tôi có một câu trả lời khác cho câu hỏi vô nghĩa của cô sao?

-Vô nghĩa?- Yoona bật cười- Tôi hỏi điều vô nghĩa hay chị đang phủ nhận sự có nghĩa trong trái tim mình?

-Trái tim này là của tôi, tôi không nghĩ cô có đủ tư cách để phán xét nó!

-Tôi không phán xét chị, tôi chỉ nói ra những gì tôi đọc được từ ánh mắt của chị. Chị đang ghen tị vì tôi là người có được Yuri chứ không phải chị!

-Ghen tị? Tôi nghĩ rằng đó không phải là từ cô nên dùng với tôi. Yuri đối với tôi như thế nào, tôi hiểu rõ và tôi đối với Yuri như thế nào, chỉ có tôi mới hiểu.

-Yuri đối với chị như thế nào, chị hiểu sao?

-Tôi tin vào những gì tôi cảm nhận!

-Thật tội nghiệp!- Yoona thở dài- Chị biết thứ mà người ta gọi là búp bê chứ? Một con búp bê sẽ chỉ mãi là một con búp bê, không bao giờ có thể là người thật. Nó nên hiểu rõ rằng nó chỉ là thế thân, không phải là người mà chủ nhân của nó mong muốn. Chủ nhân yêu quý nó chỉ vì nó gợi chủ nhân của nó nhớ đến ai đó hoặc… giúp cho chủ nhân của nó quên đi nỗi đau đang giày vò trái tim mình.

-Búp bê mãi là búp bê, nhưng tình cảm mà chủ nhân dành cho nó là thật. Nếu không, chủ nhân sẽ chẳng giữ nó lại bên mình dù người cũ đã quay về!

-Hay chủ nhân của nó đang thương hại nó? Vốn bởi vì chủ nhân của nó luôn đối xử như vậy với mọi thứ xung quanh mình, không phải chỉ riêng với nó!

-Thời gian khiến búp bê gắn bó với dủ nhân của mình, nó hiểu và tin vào chủ nhân của nó! Nó tin rằng nó không chọn nhầm chủ nhân của nó.

-Thế điều gì ngăn cản chị đến với Yuri? Điều gì ngăn cản chị chấp nhận tình cảm của chị ấy? Thừa nhận đi, thừa nhận trái tim của chị đang phập phồng nỗi sợ hãi.

-Tôi không có gì để thừa nhận với cô cả! Tôi chỉ đang tìm kiếm sự thật. Nếu Yuri quả thật là người mà tôi đang tìm kiếm, thì tôi sẽ không bao giờ để mất cô ấy!

-Chị tự tin đến vậy sao? Không bao giờ chị buông tay nhưng… nếu Yuri là người buông tay chị trước thì sao?

-Nếu đó là sự lựa chọn của trái tim Yuri, tôi sẽ chấp nhận. Với tôi, quan trọng không phải là mình hạnh phúc mà là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc...

-Chị… yêu Yuri?

-Tôi…

Ta đang nói gì vậy nhỉ? Ta đang thừa nhận tình cảm ta giành cho Yuri là tình yêu ư?

-Chị yêu Yuri!

-Tôi không muốn tranh luận với cô nữa! Tôi cảm thấy không khỏe lắm!

Soo yeon né tránh Yoona, nàng bỏ vào trong và khép chặt cửa phòng lại mà nghe tiếng trống ngực đập liên hồi. Nàng chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ nói những lời như thế. Nàng chợt nhớ đến 709 năm trước, nhớ về Yul, nhớ về người đã dạy cho nàng biết thế nào là yêu một người…

-Yul à, ta muốn giữ ngươi ở bên cạnh ta mãi mãi!

-Vì sao lại như vậy, thưa công chúa?

-Ta cũng không biết nữa, nhưng ta muốn như vậy!

Yul mỉm cười, chàng nhìn sâu vào mắt của Soo yeon…

-Tình yêu luôn có sự ích kỉ nhưng sự ích kỉ không làm nên tình yêu. Công chúa à, thần sẽ không thể ở bên người mãi mãi…

Nếu 709 năm trước ngươi chẳng thể ở cạnh ta, thì liệu 709 năm sau, ngươi vì ta mà quay trở lại làm Yuri không?

Nếu thật vậy, thì ta sẽ không để Yoona cướp Yuri khỏi tay ta!

Ở phía bên kia của căn phòng, Yoona nhìn chăm chăm vào tấm hình mà cô cố tình đặt trên bàn, bàn tay vô thức nắm chặt lại một cách giận dữ…

Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối!

Cái gì gọi là hạnh phúc của người mình yêu cũng là hạnh phúc của mình?

Yêu nghĩa là có được người mình yêu bằng mọi giá!

Daniel nói đúng, điều duy nhất ngăn cản Soo yeon đến với Yuri chính là những kí ức về Yul.

Một khi Soo yeon biết được Yuri chính là hậu kiếp của Yul, nàng ta sẽ không buông tay!

Nhưng… Soo yeon à, nàng nghĩ ta sẽ để cho hai người đến với nhau dễ dàng như vậy sao?

Hoặc là ta có được Yuri, hoặc là không ai cả!

Để rồi xem… con búp bê tội nghiệp sẽ bị chủ nhân vứt bỏ như thế nào!

Chap 72

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Soo yeon và Yuri…

Soo yeon tỉnh dậy sau một đêm dài của những cơn mộng mị. Nàng cảm thấy đầu mình đau nhói và nơi lồng ngưc của nàng cũng đau hệt như vậy. Nàng mệt mỏi lắm rồi. Nàng không thể cứ khẳng định rồi lại phủ nhận, phủ nhận rồi lại khẳng định. Nàng phải nói, nói lên tất cả. Những bí mật của 709 năm trước và của 709 năm sau, Yuri phải được biết…

-Yuri à, nước ma này! Chị uống đi!

Yuri gật đầu cảm ơn Yoona về cốc nước ma mà Yoona pha cho mình. Vẫn luôn là như thế, Yoona biết rất rõ những thói quen của Yuri. Nhưng không biết tự lúc nào, Yoona lại tỏ ra quan tâm và chăm sóc Yuri nhiều đến như vậy, khác hẳn với Yoona ngây thơ và vô tâm của 3 năm trước.

-Em trở về và thay đổi nhiều quá!

-Vậy sao? Em vẫn là em cơ mà!

-Không biết nữa, nhưng chị cảm nhận được có nhiều sự thay đổi ở nơi em. Uh… nói sao nhỉ… không rõ ràng lắm nhưng cũng đủ khiến chị phải suy nghĩ.

-Xin lỗi…

Soo yeon gõ nhẹ lên cánh cửa phòng ăn, nàng ngập ngừng trước cái cảnh đang diễn ra trước mắt nàng. Nhìn họ, Soo yeon lại liên tưởng đến khung cảnh của một gia đình hạnh phúc với bữa sáng tuyệt vời do người vợ đảm đang chuẩn bị.

Yoona khác với nàng. Soo yeon chẳng bao giờ có thể dậy sớm hay nấu được cho Yuri một món gì ngon lành như những gì Yoona đang làm cả.

-Chị dậy rồi sao? Em đã chuẩn bị thức ăn sáng cho chị rồi này.

Yoona mỉm cười với Soo yeon và kéo nàng ngồi xuống bên cạnh cô. Điều đó khiến Soo yeon ngơ ngác. Nàng không thể tin được là điều này lại đang xảy ra. Yoona gọi nàng bằng “chị” và chuẩn bị thức ăn cho nàng trong khi đêm qua họ vừa mới cãi nhau. Lạ thật, một đêm ngủ đến sáng có thể khiến con người tat hay đổi nhanh đến như vậy sao? Hay… Yoona đang có một âm mưu gì khác?

-Tôi không ăn!- Soo yeon lạnh lúng đáp lại, nàng đẩy dĩa thức ăn ra xa chỗ của mình.

-Chị… vẫn còn giận em sao?

Yoona nói bằng giọng run run, cô khẽ kéo dĩa thức ăn về phía mình và nhìn chằm chằm vào nó rồi lại đưa mắt nhìn Yuri như một sự cầu cứu.

-Yoona đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị thức ăn cho tôi và cô đó! Ăn một tí gì đi, đừng cứng đầu quá như vậy!

-Tôi không cứng đầu! Tôi chỉ không biết cô ta đang có âm mưu gì thôi!

-Âm mưu?- Yuri nheo mày- Một bữa ăn sáng cũng được gọi là âm mưu sao? Đừng trẻ con nữa!

-Em… em chỉ chuẩn bị thức ăn sáng cho chị vì… em muốn là một phần trong cuộc sống gia đình này thôi. Em xin chị đừng quá nặng lời như vậy…-Đôi mắt của Yoona rơm rớm nước, cô cúi gằm mặt xuống, tránh đi cái nhìn của Yuri và Soo yeon- Nếu chị không thích sự có mặt của em ở trong ngôi nhà này thì… em xin lỗi…

Trước mặt Yuri, cô hãy luôn tỏ ra là một con nai ngơ ngác. Nhưng khi chỉ còn lại cô và Soo yeon, hãy tìm mọi cách để đuổi cô ấy ra khỏi nhà!

Yoona đứng bật dậy và bỏ ra ngoài, hệt như cô vừa bị tổn thương một cách nặng nề. Căn phòng chỉ còn lại Yuri và Soo yeon, một bầu không khí thật nặng nề…

-Tôi biết lần đầu tiên gặp nhau, hai người đã không có thiện cảm gì với nhau rồi. Nhưng đừng tỏ ra cố chấp như vậy, cô đang làm Yoona bị tổ thương đấy!- Yuri cau mày

-Vậy ư? Thế thì tại sao tối hôm qua cô không về nhà sớm hơn một tí và biết rằng Yoona đã nói những gì với tôi? Cô ấy không hề tỏ ra yếu đuối như thế này đâu!

-Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người… lại cãi nhau sao? Vì sao vậy?

-…

Nói gì với Yuri đây? Nói rằng ta và Yoona mâu thuẫn với nhau chỉ vì một tấm ảnh chụp chung của hai người sao? Yuri sẽ không bao giờ tin điều này…

-Nói đi chứ, tại sao cô lại im lặng như vậy?

Hít một hơi thật sâu, Soo yeon bình tĩnh đáp lại

-Hãy tin tôi. Nhưng sự thật Yoona là một con người hai mặt. Trước mặt cô, Yoona tỏ ra rất đáng thương, nhưng khi cô quay lưng đi, Yoona mà tôi biết lại là một người vô cùng lạnh lùng và…

-Đủ rồi đó, Soo yeon! Đừng nói xấu Yoona khi em ấy không có mặt ở đây. Đừng vội đánh giá người khác như vậy. Cô không hiểu những gì mà Yoona đã phải trải qua đâu!

-CHÍNH CÔ MỚI LÀ NGƯỜI KHÔNG HIỂU GÌ CẢ!

Soo yeon hét lên, nàng gần như bật khóc. Hành động của nàng khiến Yuri bối rối. Chính nàng cũng không hiểu vì sao nàng lại trở nên như thế này nữa, nhưng nàng biết rằng nàng không thể chịu nổi cảm giác ghen tuông này, khi mà mọi lời Yuri nói ra đều chỉ hướng về Yoona.

-Soo yeon à… bình tĩnh lại đi…

Yuri muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt chực trào của Soo yeon nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể. Cảm giác ấy… Yuri sợ… sợ rằng cô sẽ lại bị Soo yoen làm tổn thương, sợ rằng nếu cứ mãi gần gũi với Soo yeon như thế này thì cô sẽ lại phản bội những lời hứa với Yoona và sẽ chỉ càng yêu Soo yeon thêm mà thôi. Yuri sợ, sợ những giọt nước mắt của Soo yeon…

-Cô luôn quan tâm đến Yoona, cô biết Yoona đã trải qua những gì nhưng… có bao giờ cô có biết tôi đã phải chịu đựng những gì không?- Soo yeon nấc lên từng tiếng nghẹn ngào-Từ ngày Yoona xuất hiện, cô không còn là Yuri mà tôi biết…

-Vậy… tại sao khi tôi nói tôi yêu cô, cô luôn lảng tránh?

-Vì…

-Vì cái gì?- Yuri nắm chặt tay lại, cặp mắt đen sâu thẳm của cô chứa đầy những nghi vấn.

-Vì Yul!

-Yul?

Yuri lặp lại câu trả lời của Soo yeon, trên đôi môi của cô vẽ lên một nụ cười gượng gạo và cay đắng. Yuri quay lưng đi, bàn tay của cô nắm chặt lại và nện vào bức tường như muốn cho nổ tung đi những gì uất nghẹn trong trái tim mình. Một câu trả lời đơn giản nhưng lại xé nát trái tim của Yuri.

Cuối cùng thì Soo yeon cũng đã nói ra tất cả.

Vì Yul? Yul là ai cơ chứ? Là bóng ma? Là quá khứ? Là ám ảnh? Là nỗi đau? Là… tình yêu của Soo yeon? Sao cứ mãi như vậy? Từ lúc Yuri gặp Soo yeon, cái tên Yul đã là thứ bắt đầu cho mối quan hệ của họ và… Yul quan trọng nhiều đến như vậy sao?

-Tôi yêu Yul…

-Tôi biết!- Yuri gằn giọng- Tôi giống hắn lắm phải không?

-Sao… sao cô lại biết điều đó?

-Vì mỗi khi cô đứng giữa ranh giới của mê và tỉnh, khi đầu óc của người ta nhập nhòa những mê tưởng của quá khứ và hiện tại, cô luôn nhìn vào khuôn mặt của tôi và gọi tên Yul! Cô có biết là cô lặp lại điều đó bao nhiêu lần rồi không? Soo yeon à… tôi… là cái bóng của Yul ư?

-Không…tôi… nghĩ rằng… cô chính là Yul!

-Tôi là Yul?- Yuri bật cười- Cô đang nói gì vậy? Đừng tìm ra cho mình một lí do biện hộ ngu ngốc đến như vậy! Đừng vì quá thương nhớ Yul mà tự lừa dối mình. Nếu không yêu tôi, hãy nói ra, đừng làm tổn thương nhau nữa!

-Hãy tin tôi!- Soo yeon vòng tay ôm lấy Yuri- Cô… rất có thể chính là hậu kiếp của Yul vì… khi tôi ở bên cạnh cô, trái tim của tôi nao núng và bồi hồi như những ngày nó được ở bên Yul…

-Hậu kiếp?-Yuri đẩy Soo yeon ra và lay mạnh bờ vai của nàng- Có phải vụ tai nạn khiến cô trở nên như thế này không? Cô là ai cơ chứ? Là yêu quái sống hàng trăm ngàn năm để chờ đợi người mình yêu quay về ư?

-Tôi không phải là yêu quái!- Soo yeon nhìn sâu vào mắt Yuri và đôi bàn tay của nàng vô thức đan vào bàn tay đang run lên của Yuri- Tôi là công chúa Soo yeon của vương triều Soshi, công chúa của quá khứ lạc đến tương lai và… câu chuyện mà tôi kể cho cô nghe chính là chuyện tình yêu của tôi và Yul!

Yuri sững lại, cô nhìn chằm chằm vào mắt Soo yeon…

Phía bên ngoài căn phòng, trái tim của Yoona phập phồng lo sợ, nó đập nhanh đến nỗi muốn nổ tung. Yoona chưa bao giờ nghĩ rằng kế hoạch của cô và Daniel lại đi trật đường…

End chap 72

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro