Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì hạnh phúc của Ngạc đệ, vì tương lai của Ngạc đệ, cuối cùng Kim Thái Nghiên vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc người chị em nhiều năm này, cô cho rằng nếu mình mặc kệ thì Lâm Duẫn Nhi có 90% khả năng sẽ làm thụ.

Chuyện Lâm Duẫn Nhi làm thụ kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, vấn đề là tứ đại cầm thú các cô có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, sao có thể để Ngạc đệ bôi nhọ lên mặt mình được? Đặc huấn xem ra vẫn rất cần thiết.

Xem ra mình vì Lâm Duẫn Nhi mà phải gánh trên lưng rất nhiều 'tội danh' đây.

Kim Thái Nghiên lôi kéo ba người Lâm Duẫn Nhi, Quyền Du Lợi, Thôi Tú Anh đi tìm lại chỗ cái Alto, lấy ra từ bên trong một cái máy tính xách tay được bao kĩ, cảm khái vạn phần, bên trong là tâm huyết nhiều năm của anh đấy! Không ngờ hai ta cùng nhau xuyên đến đây, cũng may cái cô mua là nạp điện bằng năng lượng mặt trời, tuy rằng giá hơi cao nhưng khuyết điểm thì nhìn thế nào cũng chỉ có thời gian nạp điện hơi lâu mà thôi......

Bốn người trở lại phòng Kim Thái Nghiên, đóng cửa, cài then.

- Oh Fuck, Thái Cửu, cậu đem theo cả laptop, sao không sớm giao nộp? Đã lâu không chơi trò chơi, bên trong có gì không? - Thôi Tú Anh nhìn thấy laptop thì lập tức kích động, hoài niệm - Có Kiếm Tiên không?

Lâm Duẫn Nhi lườm Thôi Tú Anh một cái:

- Cậu cảm thấy một tên dâm đãng như Biện Thái thì máy tính sẽ có những thứ thuần khiết như vậy sao?

- Đúng vậy, Biện Thái thế nhưng khinh thường trò chơi, phỏng chừng bên trong là trân quý nhiều năm của nó! - Quyền Du Lợi cười rất ái muội – Biện Thái, cậu vẫn ham muốn bản người thật như vậy sao?

Kim Thái Nghiên mặt cứng đờ:

- Kỳ thật tôi đã bỏ rất nhiều năm! Tôi vì Ngạc đệ nên mới lấy ra dùng!

Quyền Du Lợi ồ lên nhìn Lâm Duẫn Nhi, vỗ vỗ bả vai cô:

- Có Biện Thái dạy, Ngạc đệ cậu có hi vọng! Thật! Bằng kinh nghiệm nghiên cứu nhiều năm, xem phim heo vô số của nó, ngay cả cầm thú như tôi cũng thấy mặc cảm.

Lâm Duẫn Nhi khóe miệng mếu máo:

- Tôi cảm thấy rất áp lực!

Thôi Tú Anh cũng hiểu được, mặc dù hơi đáng tiếc nhưng ngẫm lại tổng thể thì có so với không có vẫn tốt hơn:

- Có áp lực mới có động lực, bớt nói nhảm đi, xem phim! – Thấy Kim Thái Nghiên đã mở lên màn hình thì ra hiệu yên lặng.

Trong lúc nhất thời, tiếng rên rỉ không ngừng.

- Chậc chậc, sức chịu đựng không tồi! - Quyền Du Lợi.

- Chậc chậc, tư thế không tồi! - Thôi Tú Anh.

- Chậc chậc, tốc độ không tồi! - Lâm Duẫn Nhi cố ra vẻ trấn định - Không được, tôi vẫn luôn không thích bản người thật!!! Có hentai hay không? – Thật quá áp lực!

- Loại hoạt hình đó hình như ở folder thứ hai, chị đây khinh thường loại đó, muốn xem thì xem người thật, nhìn mãi cũng thành quen - Kim Thái Nghiên vẻ mặt thản nhiên – Cái này chính là loại nhẹ nhất, Ngạc đệ, trình độ của chú sao lại thấp như vậy? Tôi còn chưa thèm mở đến loạn luân, học đường, hiếp dâm, sử dụng đạo cụ, nhân thú, NP đâu!

Lâm Duẫn Nhi toàn thân run lên, ánh mắt mang theo sùng bái nhìn Kim Thái Nghiên:

- Cậu cho tôi xem nam nữ cũng vô bổ! Cho nên, hay là thôi đi...

Kim Thái Nghiên nhìn bộ dạng của Lâm Duẫn Nhi thì làm sao không hiểu:

- Ngạc đệ, không phải cậu đang ngượng ngùng chứ?

- Cậu mới ngượng ngùng! Cả nhà cậu ngượng ngùng! Năm đó anh đây bình tĩnh nhìn trăm người đàm thoại về phim heo cũng chưa nhăn mày lấy một cái! - Chống chế nói – Mới xem chút ít nhỏ như vậy sẽ làm tôi ngượng ngùng? Buồn cười!

Thôi Tú Anh và Quyền Du Lợi che miệng nghẹn cười, Ngạc lại ngạo kiều. Khẩu thị tâm phi!

Nhưng mà nếu so với Kim Thái Nghiên thì các cô thật là mặc cảm.

Quyền Du Lợi ngoài mặt bình tĩnh phi thường nhưng trong lòng cũng đã cực kì kinh hãi rồi. Cô và Lâm Duẫn Nhi giống nhau, xem không lọt mắt bản người thật, chỉ thích xem hentai, ngẫu nhiên có thể chơi Gal game (thể loại game tán gái), đồ họa phong cảnh nhất định phải thật duy mĩ, có thể nói cô rất cố chấp đối với cảnh đẹp. Người thật cái gì, quả nhiên rất áp lực.

Thôi Tú Anh thì bình thường, thể loại AV gì cũng đã xem qua một ít, tuy rằng không xem nhiều như Kim Thái Nghiên nhưng cũng không đến mức bị dọa. Chỉ chút ít thế cũng có thể khiến cô lùi bước ư? Sao có khả năng! OOXX cũng không phải trình tự là: Sáp vào, vào, ra, vào, ra, đến mà thôi sao! Có gì mà phải kích động!

- Vậy sao... - Kim Thái Nghiên cũng không vạch trần lời của Lâm Duẫn Nhi - Vậy xem bách hợp đi! Dù sao trong laptop cũng có 200Gb AV, đam mĩ, bách hợp, nam nữ, cái gì cần có cũng có. Ngạc đệ có vẻ còn cần chỉ dẫn kỹ xảo, tôi để laptop chỗ nào trên bàn?

Lâm Duẫn Nhi, Quyền Du Lợi, Thôi Tú Anh đều bị sốc đến toát mồ hôi. 200Gb... được lắm, rất cường đại! Lại còn có hết nam nữ, nam nam, nữ nữ. Ngay cả nhân thú cũng không buông tha!

Biện Thái, ngươi quả nhiên không hổ danh là thánh AV! *Thờ lạy*

Trải qua một buổi sáng bị hãm hại, Lâm Duẫn Nhi hấp hối đi ra khỏi phòng Kim Thái Nghiên, tâm hồn bị tàn phá! Theo sau nàng là Thôi Tú Anh và Quyền Du Lợi vẻ mặt xanh xao, thật sự là được mở mang kiến thức.

Nghe nói buổi chiều còn có đặc huấn, hai người các cô là trẻ con vô tội mà!

---o0o---

Lâm Duẫn Nhi thấy Kim Thái Nghiên đưa cho mình một quả ớt, đầu mờ mịt:

- Cậu cho tôi ớt làm gì? Còn là ớt đã vặt đầu? - Không phải nói buổi chiều có đặc huấn sao? Chẳng lẽ liên quan đến quả ớt này?

- Cậu không nhìn ra điều gì sao? - Kim Thái Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu - Trẻ con không thể dạy! Cậu không phát hiện bên trong ớt trống rỗng sao?

- Vớ vẩn, cậu chưa từng nhìn thấy bên trong quả ớt sao! - Lâm Duẫn Nhi khinh bỉ nhìn cô một cái, điểm căn bản này mà cũng không biết.

Kim Thái Nghiên thở dài một hơi thật sâu, lại nhìn Thộn và lão đại đang xem diễn, chỉ thấy hai người dùng ánh mắt không hiểu gì mà nhìn mình. Hứ! Tôi còn không phải đang vì Ngạc đệ sao!

- Chọc ngón tay vào đi...

- Như vậy sao? - Lâm Duẫn Nhi chọc ngón trỏ vào, chọc khắp trên dưới trái phải rồi lại duỗi ngón tay rút ra, đặt trước mũi ngửi ngửi – Chết tiệt, một hương thơm của ớt!

- ..... - Quyền Du Lợi không nói gì nhìn Lâm Duẫn Nhi, đây là tên ngốc trong truyền thuyết sao?

- ......- Thôi Tú Anh mặt run rẩy nhìn động tác của Lâm Duẫn Nhi, thật đáng khinh! Thì ra ớt cũng có thể có chuyện đáng khinh như vậy!

Biện Thái, cậu thật cường đại! Sau này tôi không bao giờ ăn ớt nữa!

Kim Thái Nghiên cũng bị động tác bộc phát tự nhiên của Lâm Duẫn Nhi làm kinh ngạc, đây là thiên phú sao!

- Cậu có cảm giác gì? - Kim Thái Nghiên nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, chờ mong sự giác ngộ của cô.

Lâm Duẫn Nhi cau mày, nhìn biểu tình khác nhau của ba người, thần kinh, cái này thì cảm thấy cái gì?

- Xong việc muốn rửa tay - Lâm Duẫn Nhi nghiêm túc gật đầu – Hương vị này rất quái lạ, tôi không thích!

......

Một đám quạ đen bay qua, có ba người đóng đá.

Lâm Duẫn Nhi dùng ngón trỏ và ngón giữa chọc vào, nhanh nhẹn chọc lên xuống, rồi lại đổi tư thế cho ngón tay cái đi vào xoa xoa, thuận tiện khều khều:

- Dù sao cũng đã làm hỏng, không nên lãng phí! Dùng ớt này tiêu độc cũng được, dù sao nơi này cũng không có xà phòng.

Ngạc đệ, cậu còn có thể mạnh thêm một chút không?

Kim Thái Nghiên không nói gì ngửa mặt kêu thấu trời, có loại năng lực gọi là thiên phú, vui mừng nhìn Lâm Duẫn Nhi, cảm khái nói:

- Ngạc đệ, cậu xuất sư!

Lâm Duẫn Nhi a một tiếng, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bị Kim Thái Nghiên ai oán đẩy ra ngoài, trong tay còn cầm quả ớt vừa bị ngón tay cô dùng để 'tiêu độc'.

Shit! Con mẹ nó! Lãng phí thời gian của ta! Có bệnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro