Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôi mẹ kiếp, cổ đại chính là có điểm này không tốt! Nói không lại sẽ động thủ, ngươi bảo loại 'văn nhược thư sinh' như ta sống thế nào đây! Thôi Tú Anh nhìn thấy binh khí của đối phương thì rất vô sỉ lui từng bước về sau lưng Tình Lãng.

- Tiểu nữu, nói không lại ta nên muốn động thủ sao? Sao? Ngươi định mưu sát tỷ phu của ngươi? - Nắm lấy góc áo Tình Lãng, Thôi Tú Anh cảm thấy như có người tâm phúc - Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Tình Nhân là người của ông, toàn thân trên dưới của nàng không có chỗ nào ta chưa thấy qua! - Lần trước ở bồn tắm, cảnh tượng kia thật sự là... đồ sộ nhất có thể.

Tình Lãng vốn đang phòng bị người tên Hắc trước mặt có thể xuất thủ, không ngờ ngôn từ của Thôi Tú Anh đúng là hại chết không ít người, thiếu chút nữa khiến nàng ngất tại chỗ. Tỷ phu cái gì? Dựa vào cái gì ngươi là phu? Còn nữa, phần sau, loại chuyện tu nhân như thế sao có thể lớn tiếng nói to như vậy được? Nhìn lại biểu tình của Nạp Lan Lê Lạc và Hắc, này, biểu cảm đó của các ngươi là gì hả? Rõ ràng chúng ta chưa từng phát sinh bất cứ cái gì mà!!

Trong lòng kêu to oan uổng nhưng Tình Lãng vẫn chịu đựng xúc động, nụ cười trên mặt nàng xuất hiện không thể không ôn nhu hơn nữa. Để bóp chết tâm ý nhỏ kia trong đầu Nạp Lan Lê Lạc, nàng đành phải ủy khuất chính mình, phải tạm thời nhẫn nại. Vì sao ta lại giả trang thành mỹ nhân ôn nhu chứ! Vì sao? Sớm biết vậy đã học Từ Huyền làm mặt than, mặt than, mặt than.

Nạp Lan Lê Lạc ôm ngực, ánh mắt vẻ không thể tin nhìn Tình Lãng, nước mắt lóe lên trong hốc mắt:

- Tỷ tỷ, lời hắn nói không phải là sự thật phải không? Hai người...hai người... đã... có phải không? Có phải không! - Cũng may có Hắc ở một bên thấy tình huống không hay nên đỡ nàng, nếu không nàng sớm đã gục ngã. Nạp Lan cũng không để ý đến chuyện nàng ghét nhất là bị Hắc chạm vào mình nữa mà chỉ nhìn một mình Tình Lãng, răng cắn vào môi, quật cường nhìn người kia.

Ta không có ý này! Thôi Tú Anh toát mồ hôi hột, rất bội phục sức tưởng tượng của Nạp Lan Lê Lạc, nói mau, ngươi đã tưởng tượng đến chuyện kia rồi phải không? Cho dù ta muốn thì Tình Lãng cũng không chịu!

Chẳng qua câu trả lời của Tình Lãng thật nằm ngoài dự kiến của Thôi Tú Anh rất xa.

- Phải! Hắn đã là người của ta - Tình Lãng hận không thể tự tát mình một cái, nàng đang nói gì vậy? Trong sạch của nàng!

Nhưng nếu phủ nhận thì Nạp Lan Lê Lạc càng không thể chết phần tâm kia, thế nên nàng chỉ có thể gỡ răng nanh nuốt vào bụng, dù sao thì quan hệ giữa Thôi Tú Anh và nàng rõ ràng là chưa đâu vào đâu. Tay Tình Lãng nhéo mạnh hông Thôi Tú Anh:

- Cuộc đời này, không phải hắn thì ta không gả! - Đương nhiên chuyện đó là không thể.

Nạp Lan Lê Lạc chỉ nghe đến chữ 'phải' kia, còn lại đều không nghe được, về phần Tình Lãng nói 'hắn đã là người của ta' thì có gì khác với 'ta đã là người của hắn'? Dù sao thì bọn họ vẫn là vợ chồng thật sự, không phải sao? Thì ra nàng đã đến chậm.

Nhưng Thôi Tú Anh lại nghe rất rành mạch. Ý của Tình Lãng là gì? Ta là người của nàng? Sao có thể! Loại mỹ nhân ôn nhu như nước như Tình Lãng nên là thụ chứ, là thụ, nếu không thì quá lãng phí tài nguyên!

Cho dù không phải thì cũng không phải là vấn đề lớn. Dù sao đời này, Thôi Tú Anh cô đã định là Tình Lãng rồi.

Lại nói, Tiểu Tình Nhân thân yêu, xin nàng buông tay ra được không? Ta rất đau! Nếu không có Nạp Lan Lê Lạc ở đây thì Thôi Tú Anh đã kêu thành tiếng, vì sao lại nhéo ta? Cũng không phải là ta thừa nhận! Là nàng thừa nhận, Tiểu Tình Nhân!

Nạp Lan Lê Lạc bị kích thích không nhẹ, câu 'không phải hắn ta không gả' kia trực tiếp đả kích nàng đến mức hôn mê. Hắc gắt gao ôm lấy Nạp Lan Lê Lạc, ánh mắt tiếc thương nói không nên lời thương với nét ôn nhu không che dấu được:

- Thiếu tiểu thư, cáo từ! - Ôm lấy Nạp Lan Lê Lạc rồi xoay người định đi.

- Lê Lạc muội ấy... - Tình Lãng còn chưa nói xong đã bị Hắc đánh gãy.

- Thiếu tiểu thư, đa tạ hảo ý, chỉ là, đừng - Hắc thu lại trường thương, bình tĩnh nhìn Nạp Lan Lê Lạc mê man, thở dài một cái - Tương Vương có tâm, thần nữ vô tình! Khó mà giải thích!

Giọng nói u buồn khiến Tình Lãng và Thôi Tú Anh động loạt chấn động, phản ứng lại, liếc nhìn nhau. Không thể nào! Tương Vương này là chỉ Nạp Lan Lê Lạc hay là ngươi?

Quả nhiên, lại là một đôi có gian tình! Thôi Tú Anh đột nhiên phát hiện ra, thì ra bách hợp không chỗ nào không có. Trước kia căn cân chưa chú ý, hiện tại khai thông rồi mới phát hiện, thì ra ta đứng ở giữa một vườn hoa bách hợp.

- Xem ra vị Hắc tỷ tỷ này đối với muội muội ngươi là rễ tình đâm sâu! - Thôi Tú Anh rất cảm khái - Chẳng qua hình như muội muội ngươi đối với nàng ta lại phi thường chán ghét, ngươi nói xem là vì sao?

Tình Lãng lườm cô một cái:

- Ngươi nói xem? - Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Ta còn không biết là nên buồn hay nên vui đây.

- Theo cảm nhận của ta... - Thôi Tú Anh chậc chậc hai tiếng, tay phải vuốt cằm, vẻ mặt trinh thám - Ngươi xem vị Hắc tỷ tỷ này, võ công cũng không tồi, nhưng đối với muội muội ngươi lại nói gì nghe nấy, theo lý thuyết thì nhân sĩ võ lâm không phải vô cùng cao ngạo sao? Nhưng nàng ta lại không hề, tư thái thực khúm núm. Còn nữa, lời muội muội ngươi nói với nàng ta cho ta cảm giác giống như... nói thế nào nhỉ, cảm giác như là kiểu ngươi-thiếu-nợ-ta, có thể nào là nàng ta đã làm chuyện gì thiên lý không dung đối với muội muội ngươi cho nên phải bán thân trả nợ hay không? - Nếu không, lấy tính tình của muội muội ngươi mà nói thì chỉ có cao thủ mắt mù mới nhìn trúng.

Tình Lãng đã mặc kệ Thôi Tú Anh, đầu óc người này còn có thể xấu xa hơn được nữa hay không? Tuy rằng biểu hiện của Nạp Lan Lê Lạc hơi mãnh liệt nhưng kỳ thật muội ấy chỉ là ăn nói chua ngoa chứ tâm đậu hũ hổ giấy mà thôi. Còn nữ tử gọi là Hắc kia, tuy rằng nàng chưa từng thấy qua, nhưng bằng cảm giác cũng biết rằng người này không xấu, lại càng không làm gì Nạp Lan Lê Lạc, nhìn cách nàng ta ôm Lê Lạc như bảo bối vậy, chắc là vì tình thâm nên mới ủy khuất chính mình mà thôi!

Chậc, nếu không phải mình lăn lộn ở thanh lâu đã lâu thì có lẽ thật sự khó có thể nhìn ra. Tình Lãng nhìn lại Thôi Tú Anh bên người, tình cảm của người này với nàng rốt cuộc là thế nào? Dưới bề ngoài bất cần đời kia rốt cuộc là một nội tâm như thế nào?

- Nếu vậy thì ngươi nghĩ thế nào? – Tình Lãng quay đầu lại nhìn bộ dạng sửng sốt của người kia, hỏi.

- Ta? – Thôi Tú Anh chỉ tay vào mũi mình – Cuộc sống trên đời giống như mây bay, ta chỉ muốn vui vẻ thật nhiều ở hiện tại, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi đùa, nên vui vẻ - Thu lại ý cười sắp quá đà, chợt nghĩ ra điều gì lại nhìn Tình Lãng - Đương nhiên, nên bắt giữ tuyệt không thể buông tha - Tình Lãng, ngươi biết!

Thôi Tú Anh nhếch mép cười, lại nói tiếp:

- Nam thì sao? Nữ thì sao? Ta chỉ tin trái tim ta. Nàng là phù vân phiêu dạt trên trời, ta là chó sói cứ chạy đuổi theo! Vô luận nàng bay tới đâu, ta đều sẽ đuổi theo nàng. Bởi vì, ta yêu phù vân! - Tiến đến trước mặt Tình Lãng giống con chó nhỏ, sau đó cười cười tiêu sái đi ra ngoài.

Lần này anh phải quay lưng đi trước mắt Tình Lãng.

Bởi vì như vậy mới tạo rung động.

Nghe nói dáng lưng anh tạo cảm giác rất u buồn.

Cho nên ta xoay người cười trộm, lưu lại dáng lưng 'u buồn'.

Tin chắc lời nói này nhất định khiến Tiểu Tình Nhân bị kinh sợ mạnh mẽ.

Thêm bóng dáng 'cô đơn u buồn' khi rời đi của ta, quả thực chính là một phát chết hết.

Tiểu Tình Nhân, mau tới yêu ta đi!

Tình Lãng đứng tại chỗ rất lâu sau, ngẩng đầu nhìn đám mây trắng trên trời.

Phù vân?

Có lẽ là đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro