Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi Tú Anh hiện tại chính là mặt đầy sắc xuân, tiểu nữ nhân đắm chìm trong hạnh phúc.

Về phần chuyện đêm hôm đó, thật sự là vừa đau vừa hạnh phúc! Về phần Diêm tỷ tỷ khoan thai đến chậm cô cũng không so đo. Nhìn bộ dạng xanh xao vàng vọt của Diêm thì xem ra bị bệnh không nhẹ. Đương nhiên, cái này không liên quan gì tới Thôi Tú Anh, cô chỉ cần quan tâm đến Tình Lãng của cô là được rồi.

Tuy rằng vì đeo Tỏa Tình Hoàn nên không thể cùng người nào khác ngoài Tình Lãng OOXX, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc cùng người khác làm chuyện kia, chẳng qua là ăn no nhìn cho đã mắt, đùa giỡn chơi đùa mà thôi. Đương nhiên, hiện tại cô sẽ không lộ ra bản tính này, lẽ dĩ nhiên là muốn bắt Tình Lãng sau này làm việc cần phải cân nhắc.

Ra oai với Tình Lãng thật sự là chuyện thần tiên cũng không muốn làm.

Vì lấy lòng mỹ nhân, bù lại chuyện giết chết con thỏ nhỏ trước kia mà Thôi Tú Anh định mua đồ tặng Tình Lãng một lần nữa, lần này cần mua một đôi! Một cái để cho Tình Lãng, một cái để cho bản thân. Tương thân tương ái.

Ôm theo mục đích vĩ đại, Thôi Tú Anh một mình lén lút ra đường. Chẳng qua là, vì sao người trên đường lại ít như vậy? Ta mới chỉ ở nhà vài hôm mà dân cư Nhân Xuyên lại ít đi nhiều như vậy?

- Ôi chao, các ngươi biết không? Thế tử Thiên Nặc Bảo bị người ta bắt đi rồi! - Bác gái Giáp.

- Là Nặc cục cưng cưới Phượng tỷ? - Bác gái Ất - Ta nghe nói nữ nhân ở cùng hắn trong dịch quán cũng bị bắt đi cùng.

- Thế tử phi Phượng tỷ? - Bác gái Bính.

- Không phải, là nữ nhi của Trấn Quốc Tướng quân, Nạp Lan Lê Lạc! - Bác gái Ất rất kích động tiếp tục nói – Vị hôn phu của con gái của dì cả con cụ ta có huynh đệ là nha sai ở phủ, nghe nói Dương Thư tri phủ sợ đến mức tóc cũng đã bứt sạch, đáng thương!

- Các ngươi đừng nói bậy, nghe nói hoa khôi của Phẩm Hương các, Vô Thương cũng là một người bị hại, ân khách liên quan đến nàng là Lâm công tử hiệu thuốc Lâm thị cũng mất tích cùng - Bác gái Bính.

- Ôi chao, thật là loạn! Ta thực sợ có một ngày ta cũng bị bắt đi, nếu vậy thì phải làm sao! - Bác gái Giáp.

- ...... - Bác gái Ất, bác gái Bính.

Thôi Tú Anh tuy rằng là vô tình nghe lén nhưng cũng là vì giọng ba vị bác gái này thật sự quá lớn, cô không muốn nghe cũng không được.

Nạp Lan Lê Lạc bị bắt cóc? Mẹ nó, rất tốt! Rốt cục đã trừ bớt một tình địch. Tuy rằng cô xem như đã định với Tình Lãng nhưng Nạp Lan Lê Lạc vẫn giống như một cái gai trong lòng cô, khiến cô không thoải mái.

Hiện tại con nhóc đó mất tích, thật sự là tốt đến không thể tốt hơn! Ngay cả ông trời cũng giúp mình! Còn có vài người nữa là ai? Phượng tỷ, Thiên Nặc Bảo, Vô Thương, Lâm Mặc Uyên? Tên Lâm Mặc Uyên này sao có chút quen tai? Ai nhỉ? Thôi Tú Anh nhức đầu, ân khách của Vô Thương? Không phải là tiểu tử hiệu thuốc sao? Nàng cũng bị bắt cóc? Lại còn bị bắt cùng Vô Thương? Có gian tình có gian tình! Nhất định là có gian tình!

Tuy rằng bên ngoài đang có chuyện làm mưa làm gió nhưng Thôi Tú Anh cũng không có tâm tư đi cứu người. Không nói đến chuyện không biết địa điểm thì cô cũng không có khả năng cứu được.

Thần kinh, ta mà có khả năng này thì đã sớm tranh hùng một phương, sao còn ngồi lì ở thanh lâu? An ổn bình yên là tốt hơn, bốn bề sóng dậy không thích hợp với chị đây. Về phần người bị bắt cóc, mọi người đều có duyên mệnh của mình, cưỡng cầu không được.

Thôi Tú Anh rất yên tâm thoải mái, Nạp Lan Lê Lạc đã có tỷ tỷ bảo tiêu Hắc kia trông nom, có lẽ chuyện này đối với Hắc mà nói cũng là một cơ hội. Cho nên Thôi Tú Anh cũng không để chuyện này trong lòng, bây giờ chuyện lấy lòng Tình Lãng nhà cô là quan trọng nhất!

Chẳng qua, ngươi không để trong lòng không có nghĩa là người khác cũng không để trong lòng.

- Chính là người kia... - Cách đó không xa có hai người đang lén lút nhìn chằm chằm Thôi Tú Anh – Lớn lên cũng không tệ lắm, trại chủ hẳn sẽ thích. Trói lại!

- Trại chủ thật sự càng ngày càng biến thái, nam nữ đều muốn!

- Quản nhiều như vậy làm gì, dù sao thì chỉ cần lúc chia bạc không thể thiếu ngươi là được.

Hai người đi theo Thôi Tú Anh, rốt cục khi cô đi ngang qua một ngõ nhỏ không người thì một phát gây mê cô. Thôi Tú Anh đáng thương ngay cả cọng lông cũng chưa nhìn được đã hôn mê. Xe ngựa xóc nảy khiến cô dần dần tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy mình bị trói túm tay với chân, miệng còn bị nhét vải bố, rất thê thảm!

Mẹ nó rốt cuộc là ai bắt cóc lão tử? Ta phải bảo Tiểu Tình Nhân diệt cả nhà ngươi! Màn xe bị xốc lên hé ra một khuôn mặt to lớn trong tầm mắt của Thôi Tú Anh:

- Tiểu bạch kiểm, kêu cái gì mà kêu! Kêu thêm nữa ta sẽ một đao chém chết ngươi, con bà nó!

Mẹ kiếp! Ta rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Thôi Tú Anh hận nghiến răng thành tiếng nhưng cũng không có cách nào khác, cô không có võ công, người là dao thớt ta là thịt cá (Nghĩa bóng: Quyền sinh sát của mình nằm trong tay người khác), không muốn chết thì phải nghe lời, bi kịch!

Hài kịch còn chưa mở màn không ngờ chớp mắt một cái đã đến bi kịch.

Tiểu Tình Nhân, mau tới cứu ta! Ta không bao giờ hoa tâm nữa...

Cũng không biết qua bao lâu, dù sao ở trong ý thức của Thôi Tú Anh thì là rất rất lâu, cuối cùng bọn họ cũng dừng xe ngựa. Thôi Tú Anh bị ném xuống xe, lập tức nhìn thấy một cánh cửa trại to lớn!

Sơn trại hoàn toàn bằng gỗ, hai bên còn có hai chòi gác. Thật sự là... càng thêm bi kịch!

- Ái chà, lại tìm được một người mi thanh mục tú, không tồi không tồi, trại chủ nhất định sẽ thích! Chờ lúc cầm tiền thưởng nhớ mời ca vài chén rượu - Thổ phỉ gác cửa? Chắc là vậy, Thôi Tú Anh nghĩ.

- Không thành vấn đề - Thổ phỉ đang đè đầu Thôi Tú Anh đắc ý nói.

Thôi Tú Anh nghe xong lời này thiếu chút nữa khóc thành tiếng, trong lòng kêu rên, ta không phải là nam, ta không phải là gay! Ta không muốn làm tiểu thụ!

Cô bắt đầu theo bản năng nhận định trại chủ sơn trại này nhất định là một đại ca cao lớn thô kệch, có lẽ còn có ham muốn biến thái. Nghĩ như vậy khiến Thôi Tú Anh muốn khóc, trong lòng rơi lệ đầy mặt.

-Này đại lão gia, khóc gì mà khóc! Trại chủ của chúng ta là đại mỹ nhân, tiểu tử ngươi thật có phúc!

Phúc cái đít! Ta đã có người trong lòng. Còn nữa, nếu là đại mỹ nhân thì sao không gả đi! Đầu gỗ! Thôi Tú Anh có khổ mà không nói nên lời, ta không khóc ta không khóc! Nếu để người khác nhìn thấy ta vô dụng như vậy thì không phải sẽ khi dễ ta chết đi sống lại sao? Ta phải mặt than, ta phải lãnh khốc! Khóc lóc, ta nhịn.

Bị áp giải đến đại sảnh, lọt vào tầm mắt là cảnh tượng nam nữ ngồi lẫn lộn, ngoài mỹ nhân thì cũng là dễ nhìn.

Mà mình thật bất hạnh cũng thành một thành viên trong đó. Nhưng mà nếu nhìn quanh bốn phía, xem ra chị đây nam trang cũng vẫn vô cùng soái.

Này này, hiện tại không phải là lúc nghĩ cái này!

Thôi Tú Anh phe phẩy đầu, nhìn chằm chằm ghế dựa bọc da hổ cao cao phía trên không có một bóng người.

- Trại chủ đến - Giọng nói nâng cao quanh quẩn trong toàn bộ đại sảnh.

Tiểu lâu la nghe thấy đều quỳ xuống:

- Trại chủ mạnh khỏe!

Lập tức Thôi Tú Anh nhìn thấy từ đường vào bên trái, một thiếu niên tóc ngắn mặc áo lông lót vai đi ra. Dáng người cao gầy, bên hông đeo một thứ giống như là đao võ sĩ kiểu Nhật. Trên vai thiếu niên là một người ngồi, một tiểu la lị sáu bảy tuổi! Tiểu la lị kia quả thực đáng yêu đến mức giết người không đền mạng! Như thể một nhân vật Nhật Bản đi ra từ truyện tranh. Mặt mũm mĩm, đôi mắt thật to, tóc xoăn nhẹ, trong tay còn ôm một con gấu bông.

Ta phục ngươi, đây là loại cảnh tượng gì? Thôi Tú Anh trong phút chốc như bị điện giật, tai họa! Tuyệt đối là tai họa! Khi lớn lên chắc chắn là yêu cơ hại nước hại dân! Tội lỗi!

Vốn tưởng rằng thiếu niên kia sẽ ngồi trên ghế dựa lớn da hổ thì không ngờ hắn lại bế tiểu cô nương trên vai đặt lên đó.

- Trại chủ, người đã có mặt – Thiếu niên nói.

Giọng nói này tuyệt đối không phải là của thiếu niên! Rõ ràng là giọng thiếu nữ! Cho xin đi, ngươi rốt cuộc là nam hay nữ! Thôi Tú Anh cuồng loạn trong lòng, còn nữa, trại chủ? Tiểu la lị kia là trại chủ, còn có thiên lý không!

- Dã nhân, hàng lần này thế nào? - Giọng trẻ con mềm mại, nhưng ngữ khí thật sự khiến người ta vui vẻ không nổi.

Thiếu nữ (Phải không?) đi xuống rồi tùy tiện nhìn lướt một vòng:

- Có mấy người không tồi, còn lại cũng được.

- Vậy an bài giống lần trước đi - Tiểu la lị ngáp một cái - Ta mệt, Dã nhân, ôm một cái...

Thiếu nữ vừa nghe xong chậm rãi đi tới:

- Mấy người này... - Dùng tay chỉ điểm – Đưa vào một phòng địa lao, còn lại giống như lần trước - Nói xong liền ôm lấy tiểu la lị đang buồn ngủ mà xoay người rời khỏi.

- Vâng nhị trại chủ! – Giọng nói tuân lời có vẻ là của thủ hạ cấp cao – Mấy người các ngươi đem mấy người này vào một phòng địa lao - Chỉ vào Thôi Tú Anh và mấy người khác, nhìn về phía lính quèn hô hoán.

Vì thế nên Thôi Tú Anh còn chưa nhận thức tình huống rõ ràng đã lại bị đưa khỏi trận địa.

D$

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro